BỎ BIM 13 - GIVE UP DIAPER 13 - Tác giả: Phạm Việt Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BI BI BỊ NÔN - BI BI VOMITING

Hôm ấy Bi bi ăn no, rồi cùng các chị chạy lên phòng tầng ba. Ba chị em nhảy nhót, cười nói vui vẻ lắm. Ông Ngoại bảo:

- Các cháu ơi, ăn xong phải ngồi im, đừng nhảy nhót như thế, lộn ruột đấy.

Bi Bi hỏi:

- Lộn ruột là gì ạ?

- Là các thứ trong ruột bị tung lên quật xuống, sẽ đau bụng đấy.

Ba cháu nghe lời ông, ngồi nặn đất. Lúc sau, ngứa chân ngứa tay, ba chị em lại nhảy tưng tưng trên đệm – tấm đệm dày, có lò so cho nên nhảy trên đó êm chân lạ lùng, lại nảy cao nữa, rất thú vị.

Đang nhảy, Bi Bi bỗng "ợ" lên một tiếng rồi ngậm chặt miệng, chạy ra phòng vệ sinh. Vừa mở miệng, thì "Ộc... ộc...", Bi Bi bị nôn thốc nôn tháo.

Ông Ngoại vội chạy lên đỡ cho Bi Bi. Ông bảo:

- Thấy chưa, chạy nhảy sau khi ăn là bị nôn đấy.

- Ông ơi, thế tại sao chi Bông Bông, Trang Trang lại không bị nôn ạ?

- Vì hai chị khỏe hơn cháu mà lại nhảy ít hơn. Nếu nhảy thêm, có khi hai chị cũng nôn đấy. Thế cháu có ăn gì cho đỡ đói không?

- Có, cháu ăn cháo.

- Ừ, để bà ngoại nấu tí cháo loãng ăn cho nhẹ bụng. Thế bây giờ có muốn nhảy nữa không?

Bi Bi cười bẽn lẽn:

- Cháu muốn bí mật.

Thấy các chị lại nhảy nhảy, Bi Bi bảo:

- Các chị ơi, đừng nhảy nữa. Bây giờ lại nặn đất nhé.

Thế rồi các chị về, ông Ngoại cũng phải đi họp, chỉ còn Bi Bi ngồi xem phim. Đó là bộ phim "Rô bô trái cây" rất hấp dẫn. Mải xem quá, muộn rồi mà Bi Bi chưa đi ngủ. Đến đoạn Bé Điệu bay lên trời gọi Rô bô chiến binh thì mắt không chịu nổi nữa, ứa nước ra. Thế là Bi bi thấy chóng mặt, các hình ảnh cứ đong đa đong đưa. Cái họng của Bi Bi kêu:

- Em lại nuốn nôn rồi. Bạn mắt ơi, bảo chị Bi Bi đừng xem nữa.

Lúc này, phim đã đến đoạn "kết hợp" quá hay, nên Bi Bi cứ ngồi lặng đi mà xem.

Mắt không chịu nổi nữa. Họng cũng không chịu nổi nữa. Thế là "Ộc...", Bi Bi nôn thốc nôn tháo ngay vào cái hộp nhựa đựng đồ chơi để bên cạnh. Bi Bi chạy vội ra phòng tắm súc miệng, rửa mặt mũi rồi vào nằm trên giường, ngủ luôn, không kịp tắt máy.

Bi Bi thấy có một ông Thần tới, nói:

- Cháu kia, tên là gì?

- Dạ, cháu là Bi Bi ạ.

- Ta không muốn gọi tên cháu vì cháu khuyết điểm quá... Cái mắt, cái họng kêu la mà cháu chẳng quan tâm. Chúng mách với ta, bây giờ ta phải phạt cháu...

- Ông ơi, thế ông là gì ạ?

- Ta là Thần Điều tiết.Ta điều tiết các hoạt động của con người, cho nên không muốn ai làm gì quá đáng. Cháu không chịu điều tiết, nhảy nhót nhiều lại xem phim lắm là làm sai ý ta nhiều lắm. Cháu làm cho cả mắt, họng, bụng khổ sở.

- Cháu biết khuyết điểm rồi ạ. Ông ơi, cháu hỏi thêm ông: Có phải là nhảy nhót cũng bị lộn ruột không?

- Đúng rồi, thế ai bảo mà cháu biết đấy?

- Ông Ngoại cháu bảo đấy ạ.

- Thế thì ông Ngoại cháu cũng giỏi như thần rồi. Cháu phải nghe lời ông Ngoại nhé. Ông Ngoại còn dặn gì nữa không?

- Có ạ, ông Ngoại dặn cháu nhiều lắm.

- Cháu nhắc lại xem nào.

- Nhiều lắm ông ạ.

- Nhắc lại được thì ông không phạt nữa, cố nhớ đi.

Được ông Thần Điều tiết động viên, Bi Bi cố nhớ, rồi nói lại vanh vách:

- Ông Ngoại cháu bảo là ăn xong không được nhảy nhót. Không được xem phim nhiều. Phải ăn rau, hoa quả. Phải ăn đúng bữa, hết suất...

- À, cháu giỏi quá, thế thì ông không cần ở đây nữa. Cứ nhớ nghe lời ông Ngoại: ăn uống điều độ, đủ chất, xem phim vừa phải, sinh hoạt điều độ là vui vẻ khỏe mạnh đấy cháu ạ.

Lời ông Thần cứ văng vẳng, như lời ru, đưa Bi Bi vào giấc ngủ êm đềm.

BREAKING LOOKING

That day, Bi Bi ate a full meal, then ran with her sisters to the room on the third floor. The three sisters danced, laughed and talked happily. Mr. Ngoi said:

- Children, after eating, you have to sit still, don't dance like that.

Bi Bi asked:

- What is a bowel movement?

- It's the things in the intestines that are thrown up and down, it will hurt the stomach.

My father listened to him and sat down to mold the earth. Later, with itchy feet and hands, the three sisters jumped on the mattress again - the mattress is thick, there are springs, so jumping on it is strangely smooth, bouncing high again, very interesting.

While dancing, Bi Bi suddenly "burped" up, then closed her mouth and ran to the bathroom. As soon as she opened her mouth, "Ok... oops...", Bi Bi was vomiting.

Grandpa quickly ran up to help Bi Bi. He said:

- See, running around after eating makes you vomit.

- Grandpa, why did Bong Bong and Trang Trang not vomit?

- Because they are stronger than me, they dance less. If you dance more, you'll probably vomit too. So do you have something to eat to relieve hunger?

- Yes, I eat porridge.

- Yes, let grandma cook some thin porridge to ease the stomach. Do you want to dance now?

Bi Bi smiled shyly:

- I want a secret.

Seeing the sisters dancing again, Bi Bi said:

- Sisters, stop dancing. Now knead the soil again.

Then the sisters came back, Grandpa also had to go to a meeting, only Bi Bi sat watching the movie. It is a very attractive movie "Fruit Robot". Too busy watching, it's late, but Bi Bi hasn't gone to sleep. When Be Dieu flew up to the sky to call Robo-warrior, her eyes couldn't take it anymore and she burst into tears. So Bi Bi felt dizzy, the images kept swinging. Bi Bi's throat cried:

- I'm vomiting again. Dear friends, tell Bi Bi not to watch anymore.

At this point, the film has reached the "combination" part too well, so Bi Bi just sat quietly and watched.

Eyes can't take it anymore. Throat can't take it anymore. So "Ugh...", Bi Bi threw up immediately into the plastic toy box next to it. Bi Bi rushed to the bathroom to rinse her mouth, wash her face and face, and then lie on the bed, sleep forever, unable to turn off the phone.

Bi Bi saw a god coming and said:

- What's your name, kid?

- Yes, I'm Bi Bi.

- I don't want to call your name because you are so flawed... The eyes, the screaming throat that you don't care about. They told me, now I have to punish you...

- Sir, what are you?

- I am the God of Regulation. I regulate human activities, so I don't want anyone to do anything excessive. You don't regulate, dance a lot and watch a lot of movies, you do a lot of wrong things. I made my eyes, throat, and stomach miserable.

- I know my flaws. Grandpa, I'll ask you more: Is dancing also messed up?

- That's right, who told you that you know?

- My grandfather said so.

- Then your grandfather is as good as a god. You have to listen to Grandpa. What else did Grandpa say?

- Yes, Grandpa taught me a lot.

- Let me repeat.

- A lot, sir.

- If you can repeat it, you won't be punished anymore, try to remember.

Encouraged by the Moderator, Bi Bi tried to remember, and then repeated loudly:

- Grandpa said that after eating, you can't dance. Can't watch movies much. Must eat vegetables and fruits. Must eat on time, full...

- Oh, you're so good, then you don't need to be here anymore. Just remember to listen to Grandpa's words: eat in moderation, get enough quality, watch movies in moderation, live in moderation, you'll be happy and healthy.

God's words kept echoing, like a lullaby, bringing Bi Bi to a peaceful sleep.

CÁI TAY KÊU CỨU

Bi Bi có thói quen khi ngủ lại gối đầu lên cánh tay ông Ngoại. Phải làm như thế Bi Bi mới ngủ được. Ông Ngoại cứ để cho Bi Bi gối đầu tay, nhưng khi Bi Bi ngủ rồi thì ông nhẹ nhàng rút tay ra, để đầu Bi Bi gối lên cái gối nhỏ.

Hôm ấy, do mệt quá, ông ngủ mà quên rút tay ra. Lúc lâu sau, cái tay kêu: "E hèm... đau quá! Ư hừ... đau quá!...". Không thấy ai động tĩnh gì, cái tay giẫy giẫy. Bi Bi cảm thấy có cái gì đó chọc chọc vào gáy cho nên mở mắt ra, rồi lại ngủ thiếp đi. Lúc sau, cái tay lại giãy lên và kêu cứu. Bi Bi lơ mơ thấy bị thúc vào gáy cho nên lăn mình qua một chút. Một nửa cánh tay của ông được giải phóng, không kêu nữa. Lúc sau, đoạn tay còn bị đè đau quá, cố cựa quậy rồi gắng sức vòng qua cấu vào mặt ông một cái. Ông giật mạnh tay khiến đầu Bi Bi bị hất lên, đập nhẹ xuống giường. Bi Bi giật mình, ngồi phắt dậy. Cả cánh tay của ông không bị đè nữa, vẫy vẫy cho đỡ tê. Bi Bi vẫn còn mê ngủ, nằm phịch xuống, thấy đầu đau quá vì chẳng có gì êm êm ở dưới cả. Bi Bi kêu: "Gối đâu rồi?" và lại gối đầu lên tay phải ông Ngoại. Từ tối tới giờ không được Bi Bi quan tâm, cái gối dỗi, lăn tít vào xó giường. Nghe Bi Bi gọi, chiếc gối thưa:

- Em đây!

- Em nào đấy?

- Em gối đây! Em là gối của chị đây mà!

- Tại sao lại nằm trong xó"

- Tại vì chị toàn gối đầu tay ông Ngoại, không nhớ đến em.

- Em có thích được gối không?

- Có chứ. Em là gối cơ mà.

- Em không sợ bị đau à?

- Không, vì em là gối. Tay ông Ngoại mới đau vì không phải là gối, không quen bị đè.

Thấy Bi Bi chăm chú nghe mình nói, chiếc gối tâm sự:

- Chị không biết đấy thôi, tối nào cái tay của ông Ngoại cũng than thở với em là bị tê quá. Có lúc nó được ông Ngoại gỡ ra khỏi đầu chị nhưng thấy chị cựa quậy, sợ chị dậy, ông lại đặt nó dưới đầu chị nên nó chỉ ca thán với em là đau quá thôi. Còn hôm nay thì chị đè nó lâu quá cho nên nó bực mình cấu ông Ngoại... Lúc nẫy nó cứ kêu em cứu nhưng em không cứu được vì em yếu sức lắm, mặc dù em rất thích được gối.

Gối còn bảo rằng Bi Bi lộn xộn quá, cái đáng đè lại không đè, cứ nhè cánh tay ông Ngoại mà đè làm nó tê dại khổ quá... Cái tay của ông nói rằng đấy là do chị tình cảm, làm nũng ông, muốn được ông ôm trước khi ngủ thôi, chứ có muốn làm khổ cái tay đâu.

Bi Bi ngạc nhiên:

- Thế à? Chị chẳng thấy ông Ngoại kêu đau tay gì cả.

- Vì ông Ngoại sợ chị không ngủ được nên để im thôi. Bây giờ thì ông mệt quá nên ngủ quên đấy. Để em đánh thức ông dậy nhé.

Cái gối lăn về phía ông Ngoại, đặt cái diềm của mình lên mũi ông Ngoại. Ông Ngoại hắt hơi một cái và tỉnh dậy. Ông lấy tay trái qườ sang Bi Bi. Bi Bi bảo ông:

- Ông ơi, ông rút tay phải về đi, không thì nó đang kêu đau đấy.

Ông rút tay ra. Cái gối liền chui nhanh xuống đầu Bi Bi. Bi Bi thấy êm êm, mát mát. Bé quàng tay qua cổ ông, nói:

- Từ nay cháu chỉ gối lên gối thôi ông ạ.

Sau đó, tất cả trôi vào giấc ngủ êm đềm.

ARMS CALL FOR HELP

Bi Bi has a habit of resting her head on Grandpa's arm when she sleeps. Bi Bi must do this to sleep. Grandfather just let Bi Bi's head pillow, but when Bi Bi fell asleep, he gently pulled out his hand, letting Bi Bi's head rest on a small pillow.

That day, because he was so tired, he fell asleep and forgot to pull out his hand. After a long time, the hand cried: "Hem... it hurts! Ugh... it hurts!...". Didn't see anyone move, the hand waved. Bi Bi felt something poked her neck, so she opened her eyes, then fell asleep again. After a while, the hand raised again and cried for help. Bi Bi dreamed that she was nudged on the back of her neck, so she rolled over a bit. Half of his arm was freed, no longer crying. Later, the arm was still too painful, tried to move and then tried to go around and poke him in the face. He jerked his hand, causing Bi Bi's head to be thrown up and lightly hit the bed. Bi Bi was startled and sat up. His whole arm was not pressed anymore, waved to relieve the numbness. Bi Bi was still sleeping, lying down, feeling her head hurt too much because there was nothing smooth underneath. Bi Bi called out: "Where's the pillow?" and rested his head on Grandpa's right hand. From the evening until now, Bi Bi was not interested, the pillow sulk, rolled into the corner of the bed. Hearing Bi Bi's call, the pillow said:

- I'm here!

- Who are you?

- I pillow here! I'm your pillow!

"Why are you lying in the corner?"

- Because I'm always resting on Grandpa's hand, I don't remember you.

- Would you like a pillow?

- Yes. I'm a pillow.

- Aren't you afraid of getting hurt?

- No, because I'm a pillow. Grandpa's hand hurts because it's not a pillow, he's not used to being pressed.

Seeing Bi Bi attentively listening to him, the pillow confided:

- You don't know, every night Grandpa's hand complains to me that it's too numb. Sometimes it was removed from her head by Grandpa, but seeing her move, afraid that she would wake up, he put it under her head, so it only complained to me that it was too painful. And today, I pressed it for too long, so it annoyed Grandpa... At that time, it kept calling me for help, but I couldn't save it because I was very weak, although I really liked the pillow.

Pillow also said that Bi Bi was too messed up, the thing that deserved to be pressed did not, he kept pulling Grandpa's arm and pressing it, making it so numb... His hand said that it was because of her affection and coaxing him. I just want to be hugged by you before going to sleep, but I don't want to hurt your hand.

Bi Bi was surprised:

- Really? I didn't see Grandpa complain of pain in his hand.

- Because Grandpa was afraid that I wouldn't be able to sleep, he kept quiet. Now he is too tired to fall asleep. Let me wake you up.

The pillow rolled toward Grandpa, placing its frill on Grandpa's nose. Grandpa sneezed once and woke up. He moved his left hand to Bi Bi. Bi Bi told him:

- Grandpa, take your right hand back, or it will scream in pain.

He pulled his hand out. The pillow immediately ducked down Bi Bi's head. Bi Bi feels smooth and cool. She put her arm around his neck and said:

- From now on, I'll just lay on the pillow, sir.

After that, all drifted into a peaceful sleep.

BI BI BÁM ÔNG

Bi Bi rất thích ở cùng ông Ngoại. Cũng vì quý ông quá, Bi Bi bám ông như cái đuôi. Ông vừa bước lên tầng trên, Bi Bi đã hỏi: "Ông ơi, ông đi đâu đấy?". Khi ông vào nhà vệ sinh, Bi Bi cũng hỏi như vậy. Cho nên, điệp khúc "Ông đi đâu đấy?" được Bi Bi nhắc đi nhắc lại suốt ngày không biết bao nhiêu lần. Ông liền ra quy đình với Bi Bi:

- Nếu ông ra khỏi nhà, ông sẽ nói cho Bi Bi biết trước. Nếu ông chỉ đi quanh trong nhà, ông không nói gì, thì Bi Bi cũng không được hỏi gì. Bi Bi có đồng ý không?

- Cháu đồng ý ạ.

Vừa nói xong một lúc thì ông chạy xuống bếp lấy nước. Quen mồm, Bi bi lại hỏi:

- Ông ơi, ông đi đâu đấy?

Ông nghiêm giọng:

- Ông quy định rồi mà. Ông chỉ đi xuống bếp lấy nước, cháu không hỏi đúng không?

Bi Bi bẽn lẽn:

- Cháu quên mất ạ.

- Thế có ngoan không?

- Không ngoan ạ.

- Từ nay cháu nhớ chưa?

- Cháu nhớ rồi ạ.

Thế rồi, Bi Bi quen với việc ông đi nơi này nơi khác trong nhà, không gọi ông nữa.

Một hôm, do bận đi làm việc ở nơi khác vào buổi tối, ông dặn:

- Hôm nay ông đi làm, nếu ông về muộn thì cháu ngủ trước với bà nhé!

Bi Bi ngoan ngoãn vâng lời.

Hôm ấy, công việc kéo dài, ông chưa về được. Ở nhà, Bi Bi ngong ngóng đợi ông. Cứ một lúc, Bi Bi lại hỏi bà:

- Bà ơi, ông sắp về chưa?

Bà trả lời:

- Bà chả biết, khi nào họp xong thì ông về.

Hỏi đáp liên tục mấy lần như vậy, bà bực mình gắt:

- Thôi, không hỏi nữa. Cứ hỏi lắm, ông càng về muộn đấy.

Bi Bi nức lên khóc. Bà dỗ:

- Thôi, yên tâm ngủ đi, ông sắp về rồi.

Bi Bi nằm im nghe ngóng. Nghe tiếng kẹt cửa, Bi Bi liền nhỏm dậy hỏi bà:

- Ai về đấy ạ?

- Hàng xóm đấy mà.

Phải tới hai ba lần như vậy, Bi Bi cứ chờ tiếng cửa nhà mình mở. Rồi, tiếng kẹt cửa to hơn, tiếng loạch xoạch ở dưới nhà vọng lên. Bi Bi đoán chắc là ông đã về. Nằm một lúc, vẫn chưa thấy ông lên, Bi Bi hỏi bà:

- Sao ông lâu lên thế ạ?

- Ông đã được ăn cơm đâu. Chắc là ông đang ăn dưới bếp.

Lúc sau, ông vẫn chưa lên. Bi Bi không chờ được nữa, ngồi bật dậy, tụt xuống đất, chạy xuống bếp. Vừa lúc ấy thì ông bước lên cầu thang. Gặp Bi Bi, ông đón vào lòng âu yếm:

- Gái ông ngủ muộn quá, chờ ông à?

- Vâng ạ.

- Như thế là có nghe lời ông không"

- Không ạ.

- Như thế có khuyết điểm không?

- Có khuyết điểm ạ.

- Thế bây giờ làm thế nào?

- Thì ông phạt cháu ạ.

- Thôi, vì cháu mong ông nên dù có khuyết điểm, ông cũng chưa phạt lần này. Nhưng cháu phải làm điều gì tốt để bù lại nào.

- Cháu sẽ không sợ bóng tối nữa ạ.

- Thế thì tốt. Thôi, bây giờ ngủ nhé.

Khi ông đã ngủ yên, thấy hơi lạnh, Bi Bi tìm chăn để đắp thì không thấy đâu. Hóa ra, lúc nãy khi xem phim, đem chăn sang phòng lớn, Bi Bi chưa đem về. Nhìn bóng tối bao phủ căn phòng, Bi Bi định gọi ông như mọi khi. Nhưng nhớ tới lời hứa với ông rằng không sợ bóng tối, Bi Bi nhè nhẹ trở dậy, xuống khỏi giường, nhẹ nhàng đi sang phòng to. Bi Bi mạnh dạn bước vào. Lục cục... lục cục... Xào xào... Bi Bi đạp phải một mớ gì đó nằm lộn xộn trên sàn nhà. Hơi hoảng, nhưng Bi Bi nhớ ra đó là những đồ chơi do Bi Bi chưa dọn gọn lại cho nên chúng bò ra lung lung. Mò mò lấy được cái chăn, Bi Bi ôm về giường, nhè nhẹ bò lên giường.

Đúng lúc ấy thì ông tỉnh giấc. Với tay sang bên. không thấy Bi Bi đâu, ông gọi:

- Bi Bi đâu rồi?

- Cháu đây cơ mà.

- Cháu đi đâu về thế?

- Bí mật ông ạ.

Nói xong, Bi Bi nhanh tay trải cái chăn mỏng lên người ông. Ông đùa:

- Ấm quá, vị thần nào đem chăn cho tôi đây?

Bi Bi nhẹ nhàng chui vào chăn, nói khẽ khàng:

- Cô tiên bé nhỏ đem chăn cho ông đấy ông ạ.

Một làn hơi ấm tỏa khắp căn phòng của hai ông cháu.

https://youtu.be/tkYzdkR1vgo

BI BI CLOSELY FOLLOWS GRANDPA

Bi Bi loves being with Grandpa. Also because of the gentleman, Bi Bi clings to him like a tail. He just stepped upstairs, Bi Bi asked: "Grandpa, where are you going?". When he went to the bathroom, Bi Bi asked the same thing. So, the chorus "Where are you going?" Bi Bi reminded me over and over again throughout the day. He immediately decided to settle with Bi Bi:

- If he leaves the house, he will tell Bi Bi in advance. If he just walked around the house, he didn't say anything, Bi Bi wouldn't ask anything either. Does Bi Bi agree?

- I agree.

After talking for a while, he ran to the kitchen to get water. Familiar with the mouth, Bi Bi asked again:

- Grandpa, where are you going?

He said sternly:

- You made the rules. I just went to the kitchen to get water, you didn't ask right?

Bi Bi was shy:

- I forgot.

- So are you good?

- Not good.

- Do you remember from now on?

- I remember.

Then, Bi Bi got used to him going from place to place in the house and stopped calling him.

One day, because he was busy working elsewhere in the evening, he said:

- Today you go to work, if you come back late, I will sleep with you first!

Bi Bi obediently obeyed.

That day, the work was long, and he could not return. At home, Bi Bi eagerly waited for him. Every once in a while, Bi Bi asked her:

- Grandma, are you coming back soon?

She replied:

- I don't know, when the meeting is over, he will come back.

Asked and answered repeatedly like that, she was annoyed:

- Well, don't ask anymore, Just ask a lot, the later you come back.

Bi Bi burst into tears. She coaxed:

- Well, rest assured, he'll be back soon.

Bi Bi lay still and listened. Hearing the door jam, Bi Bi immediately got up and asked her:

- Who's here?

- It's the neighbor.

Up to two or three times like that, Bi Bi kept waiting for the sound of her door opening. Then, the slamming of the door grew louder, and the rattling downstairs echoed. Bi Bi guessed that he was back. Lying for a while, still not seeing him come up, Bi Bi asked her:

- Why did you take so long?

- Where did you eat? He must be eating in the kitchen.

Later, he still did not come up. Bi Bi couldn't wait anymore, sat up, fell to the ground, ran to the kitchen. Just then he walked up the stairs. When he met Bi Bi, he warmly welcomed him:

- Your daughter sleeps too late, waiting for you?

- Yes.

"So do you listen to him?"

- No.

- Is there any downside?

- With buttons no point.

- So now how?

- Then you will punish me.

- Well, because I hope you, even if you have shortcomings, you have not punished this time. But you have to do something good to make up for it.

- I won't be afraid of the dark anymore.

- That's good. Okay, now sleep.

When he was asleep, feeling a little cold, Bi Bi looked for a blanket to cover but couldn't find it. As it turned out, when watching the movie just now, brought the blanket to the big room, Bi Bi had not brought it back. Looking at the darkness covering the room, Bi Bi intended to call him as usual. But remembering the promise he made to him that he was not afraid of the dark, Bi Bi gently got up, got off the bed, and gently went to the big room. Bi Bi boldly entered. Luc,,,,,, Stir-fry... Bi Bi stepped on something lying on the floor. A little panicked, but Bi Bi remembered that these were toys because Bi Bi had not cleaned up, so they crawled around. Groping to get the blanket, Bi Bi hugged back to the bed, gently crawling onto the bed.

At that moment, he woke up. With hands to the side. Bi Bi was nowhere to be found, he called:

- Where is Bi Bi?

- I'm here.

- Where are you going?

- The secret, sir.

After saying that, Bi Bi quickly spread a thin blanket over him. He joked:

- It's so warm, which god brought me a blanket?

Bi Bi gently crawled into the blanket and said softly:

- The little fairy brought you a blanket, sir.

A wave of warmth spread throughout the room of the two grandchildren.

BI BI RỤT

Bi Bi bắt đầu học chữ. Ông Ngoại bảo, ngày xưa, học sinh mẫu giáo chưa học chữ như bây giờ. Bây giờ cái gì người ta cũng làm trước, cho nên học sinh mẫu giáo cũng phải học chữ như học sinh lớp một. Ông không muốn như vậy, nhưng lẽ nào để Bi Bi không học trong khi các bạn khác vẫn học?

Bi Bi thấy khó nhất là viết chữ. Chữ e cong lưng khó viết quá. Sau khi tô vào chữ mẫu, chuyển sang tự viết, Bi Bi cứ chấm bút xuống lại nhấc bút lên. Ông Ngoại bảo:

- Bi Bi mạnh dạn lên nào!

Bi Bi đặt bút xuống nhưng nó cứ nằm ì một chỗ. Ông lại bảo:

- Cứ mạnh dạn lên. Nhìn chữ mẫu kia rồi viết theo nào!

Bi Bi kéo tay một cái, thế là cái bút ngoạc ra một vệt khá dài, chẳng cong như chữ e. Ông cầm tay Bi Bi:

- Bình tĩnh. Nhìn rõ mấy cái chấm để viết theo cho đúng. Viết nhẹ thế này này.

Quả nhiên, cứ lượn theo các vết chấm, Bi Bi viết được một chữ e, tuy nó không cong đều như chữ mẫu. Bi Bi làm quen dần với những cái chấm để biết đâu là nơi bắt đầu, đâu là nơi phải vòng và đâu là nơi kết thúc. Bi Bi thấy hơi tự tin, cầm bút viết luôn một chữ e nữa. Rồi lại một chữ nữa. Cứ thế, hết một hàng của cuốn vở tập viết.

Xuống dòng dưới, Bi Bi gọi ông, giọng có vẻ hơi hốt hoảng:

- Ông ơi!

- Gì đấy cháu?

- Ông ơi... cháu không thấy các dấu chấm chấm nữa. Nó chạy đâu mất rồi ông ơi?

Cúi nhìn vào tập vở, ông cười:

- Không phải là các dấu chấm chấm trốn mất đâu. Mà vì bây giờ Bi Bi phải tự viết theo hình mẫu.

- Vâng ạ!

Bi Bi đặt bút xuống chịt... chịt... Cái bút cứ đứng ì tại chỗ. Tay Bi Bi như bị cứng lại. Ông hỏi cái bút chì:

- Bút ơi, sao cháu không chịu làm theo tay chị Bi Bi?

Bút chì thanh minh:

- Cháu đang chờ chị Bi Bi đấy chứ. Chị Bi Bi có dẫn cháu đi đâu! Cháu vẫn đứng chờ đây ạ!

- À, hóa ra thế! Thôi, Bi Bi viết đi cho em bút chì đi theo!

Lại chịt... chịt... chịt... Bút không tài nào lê nổi mình đi. Hóa ra Bi Bi cứ miết chặt đầu bút xuống mặt giấy mà chẳng kéo đi cho nên bút bị giấy giữ lại. Ông lại bảo:

- Cứ mạnh dạn viết đi. Nếu xấu hoặc sai thì viết lại, có gì đâu mà sợ?

Bi Bi vẫn cứ ngập ngà ngập ngừng và em bút chì vẫn cứ kiên nhẫn đợi. Ông bảo:

- Thôi, bây giờ cháu lấy vở cũ đã viết chữ ra, tô lên chữ e cho quen đã.

Bi Bi lục tủ lấy cuốn vở tô của chị Bông Bông – chị đã tô hết từ mấy tháng trước và bây giờ để cho Bi Bi làm mẫu. Được ông động viên, Bi Bi hí hoáy tô hết cả trang chữ e. Các chữ e được tô đậm thêm, nét mặt tươi rói.

Ông lại bảo Bi Bi lấy vở mới ra viết chữ e. Lại chịt... chịt... chịt... Không hiểu sao cứ động đến vở mới là tay Bi Bi cứng lại. Ông lại động viên:

- Mạnh dạn lên nào. Bây giờ Bi Bi cầm nhẹ thôi, để bút chì tự tô xem nào. Nhưng cháu cũng phải đẩy thì bút mới tự tô được.

Sau lời ông nói, tự nhiên cái bút chì cử động. Bi Bi  đẩy tay, lượn vòng thành chữ e. Rồi một chữ e nữa. Lại một chữ e nữa.

Cuối cùng, Bi Bi viết xong cả mười hàng chữ e. Mặt cô bé tươi lên như hoa mới nở. Ông hỏi:

- Cháu học xong chữ gì rồi?

- Cháu học xong chữ e ạ.

- Đố biết, cháu còn học được điều gì nữa?

- Cháu học được chữ ạ!

Ông cười và giảng giải:

- Cháu còn học được bài học hay hơn thế, cháu có biết không?

Thấy Bi Bi mở tròn mắt, ông giảng giải:

- Đó là bài học mạnh dạn và quyết tâm. Chưa biết làm thì cứ mạnh dạn làm và phải quyết làm bằng được. Như cháu ấy, lúc đầu sợ chữ e, mà bây giờ đã viết thạo rồi...

Bi Bi nghiêng đầu vào ngực ông, cười...

BI BI IS TIMID

Bi Bi started learning letters. Mr. Ngoai said that in the past, kindergarten students did not learn letters like now. Now people do everything first, so kindergarten students have to learn letters like first graders. He didn't want that, but why should Bi Bi not study while the other students are still studying?

Bi Bi finds it most difficult to write words. Curved e is too difficult to write. After filling in the sample letters, switching to self-writing, Bi Bi kept putting the pen down and picking up the pen. Mr. Ngoi said:

- Be brave Bi Bi!

Bi Bi put down the pen but it kept lying in place. Again he said:

- Be bold. Look at that sample letter and then write it!

Bi Bi pulled her hand, so the pen scribbled a rather long streak, not as curved as the letter e. He held Bi Bi's hand:

- Calm. See clearly the dots to write correctly. Write this lightly.

Sure enough, just following the dots, Bi Bi could write an e, although it was not as curved as the sample letter. Bi Bi gradually gets used to the dots to know where to start, where to go around and where to end. Bi Bi felt a bit confident, holding a pen and writing another e. Then another word. Just like that, the end of a row of writing notebooks.

Down the line, Bi Bi called to him, her voice sounded a little panicked:

- Mr.

- What is it, kid?

- Grandpa... I don't see the dots anymore. Where has it gone, sir?

Looking down at his notebook, he smiled.

- It's not that the dots have escaped. But because now Bi Bi has to write by herself.

- Yes!

Bi Bi put the pen down... squish... The pen just stood in place. Bi Bi's hand seemed to be stiff. He asked the pencil:

- Pen, why don't you follow Bi Bi's hand?

Clearance pencil:

- I'm waiting for Bi Bi. Where is Bi Bi taking you? I'm still waiting here!

- Oh, it turns out! Come on, Bi Bi write to me with a pencil!

Fuck again... fuck... fuck... The pen can't drag me away. It turned out that Bi Bi kept pressing the tip of the pen to the surface of the paper without pulling it away, so the pen was held by the paper. Again he said:

- Feel free to write. If it's bad or wrong, then rewrite it, what's there to be afraid of?

Bi Bi was still hesitant and she was still waiting patiently. He said:

- Well, now I take out my old notebook with the words written on it, and fill in the letter e to get used to it.

Bi Bi rummaged through the closet to get Bong Bong's coloring book – she had finished painting it all a few months ago and now lets Bi Bi model it. Encouraged by him, Bi Bi filled in the entire page with the letter e. The letter e is bolded, the face is fresh.

He asked Bi Bi to take out a new notebook and write the letter e. Again, tsk... tsk... I don't understand why when I touch the notebook, Bi Bi's hand stiffens. Again he encouraged:

- Be brave. Now, Bi Bi just hold it lightly, let the pencil paint by itself. But you also have to push the pen to paint by itself.

After his words, the pencil suddenly moved. So Bi Bi pushed her hand and circled it into the letter e. Then another e. Another e.

Finally, Bi Bi finished writing all ten lines of the letter e. Her face was as fresh as a flower that had just bloomed. He asked:

- What word did you learn?

- I finished learning the letter e.

- Do you know, what else did you learn?

- I can learn letters!

He laughed and explained:

- You learned a better lesson than that, did you know that?

Seeing Bi Bi's eyes widen, he explained:

- It is a lesson of courage and determination. If you don't know how to do it, just be bold and decide to do it. Like her, at first I was afraid of the letter e, but now I can write it fluently...

Bi Bi tilted her head to his chest, smiling...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro