Chương 75: Tra Cứng Lạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tra Ba Lạp bị nhốt ở nội trướng riêng biệt, tay chân bị xiềng xích, bên ngoài trướng mỗi ngày đều có trọng binh canh gác, không có mệnh lệnh của Toa Y Na không ai được đi vào, đừng nói là ra ngoài.

Khi Diệp Phong nhìn thấy Tra Ba Lạp quả thực không thể tin vào hai mắt mình, chỉ một tháng ngắn ngủn, cả người hắn tiều tụy rất nhiều, cuộn mình trong một góc run run, thật sự không thể nhìn ra đây từng là Nhị Hãn oai phong một cõi của Ha Xích tộc. Diệp Phong không khỏi có chút áy náy, nên những ngày tiếp theo điêu đãi hắn rất thịnh soạn, tuy hắn là tù binh nhưng không hề bị ngược đãi. Ngày nào Diệp Phong cũng nói với hắn những người ngoài kia đối với tù binh rất tàn nhẫn, tỷ như lấy mắt, cắt mũi, chặt chân chặt tay…

Tra Ba Lạp thật sự không biết Diệp Phong muốn gì nhưng hắn chỉ có thể chờ đợi, đây mới là tra tấn khủng khiếp nhất, tinh thần suy sụp, lo lắng hãi hùng, làm hắn khổ không nói nổi, hơn nữa trọng binh trông coi cẩn thận, ngay cả cơ hội vận động cũng không có, cả người nhanh chóng yếu đi.

“Tra Ba Lap?”

Thanh âm đột ngột vang lên làm Tra Ba Lạp cả kinh, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Phong, lập tức sửng sốt, chạy qua, giữa chặt nàng, hô: “Giết ta đi! Ta van xin ngươi! Van xin ngươi, giết ta đi!”

Trong lòng Diệp Phong thở dài, chỉ có tuyệt vọng mới làm một người muốn chết, xem ra nàng hơi quá đáng. Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, để ngang bằng với Tra Ba Lạp, tận lực thả âm thanh ôn nhu hơn: “Tra Ba Lạp, ngươi muốn về nhà không?”

Đầu tiên Tra Ba Lạp ngẩn ra, sau đó phe phẩy đầu, vẻ mặt khủng hoảng, nói: “Không không không! Ta không mặt mũi quay trở về, ngươi giết ta đi, ta van cầu ngươi!”

Trong mắt những người trên thảo nguyên, dũng sĩ chết trận sa trường là vinh quanh tối thượng, nhưng tù bình là sỉ nhục nhất, nay Tra Ba Lạp trở thành nô lệ của Diệp Phong, sống hay chết dựa vào một câu của nàng.

Trở thành tù binh vốn là chuyện Tra Ba Lạp không thể chấp nhận, sao hắn có thể trở về, chắc chắn sẽ bị tộc nhân nhạo báng?

Diệp Phong mỉm cười, rút tuyệt sát ra, nhìn Tra Ba Lạp, hắn lẳng lặng quỳ gối nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt như được giải thoát, sau đó ‘Rầm’ một tiếng, dây xích trói hắn đứt làm đôi.

Tra Ba Lạp chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn nhìn Diệp Phong, không rõ nàng có ý gì.

“Tra Ba Lạp, ngươi không phải tù binh, cũng không phải nô lệ của ta, ngươi về nhà đi.”

Tra Ba Lạp lăng lăng nhìn Diệp Phong, vẻ mặt bất khả tư nghị, hồi lâu mới lên tiếng: “Vì cái gì?”

“Ta cũng không phải thả ngươi vô điều kiện. Ta sẽ đi cùng ngươi trở về Ha Xích tộc, ta muốn gặp Tra Cứng Lạp, ngươi phải giúp ta thuyết phục hắn không động binh.” Diệp Phong bắt gặp tia do dự trên mặt Tra Ba Lạp, nói tiếp: “Ngươi không cần lo lắng, ngươi và Tra Cứng Lạp là huynh đệ tình thâm, hắn sẽ không trách tội ngươi. Huống chi ngươi là sứ giả, lần này đến là mời ta tới Ha Xích tộc thương nghị, những tộc nhân Ha Xích tộc sẽ không làm khó ngươi, ta phái người truyền tin, ngày mai cùng ngươi trở về.”

Tuy Tra Ba Lạp là võ phu nhưng hắn không ngốc, hắn biết Diệp Phong đang tìm cho hắn lý do đàng hoàng, từ tù binh trở thành sứ giả, thân phận hoàn toàn khác biệt, nếu nàng cố ý thả hắn, sao lại không làm? Vì thế nói: “Nếu ngươi để ta trở về, tất nhiên ta sẽ giúp ngươi, nhưng Đại Hãn rất muốn thống nhất thảo nguyên, hắn có nghe hay không, ta không nắm chắc.”

“Không sao.” Diệp Phong khoát tay áo, cười nói: “Chỉ cần ngươi dốc hết sức là được. Đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, người đâu, dẫn Nhị Hãn đi tắm rửa.”
Nhìn hắn rời đi, khóe miệng Diệp Phong giương lên, tươi cười không dễ nhận thấy, làm như vậy vì cho Tra Cứng Lạp một chút mặt mũi, hắn rất yêu thương đệ đệ, nhưng vẫn không chấp nhận đệ đệ thành tù binh, mặc dù có thể phái người cứu về nhưng thân phận nô lệ vẫn còn đó, sau chuyện này Tra Cứng Lạp sẽ thiếu nàng một đại nhân tình, mọi chuyện tiếp theo tương đối dễ dàng.

Hôm sau, Diệp Phong, Toa Y Na, Ha Tu U La và Cát Nhã, còn có Tra Ba Lạp và mấy chục tộc nhân Ha Xích tộc, đoàn người chậm rãi xuất phát. Những người này tưởng quãng đường còn lại sẽ sống không bằng chết, không ngờ được thoát khỏi thân phận nô lệ, đã vậy còn được trở về Ha Xích tộc, tất nhiên rất cảm kích Diệp Phong, dọc đường cung kính có thừa, không dám chậm trễ.

Mọi người ai cũng sốt ruột muốn gặp lại người thân, còn Diệp Phong cũng mong mau mau chấm dứt chuyện này, quay lại những tháng ngày tiêu dao tự tại, bởi vậy ai cũng tranh thủ chạy đi.

Toa Y Na không biết Diệp Phong sẽ dùng biện pháp gì làm Tra Cứng Lạp đáp ứng điều kiện của nàng, nhưng nàng không hề lo lắng, trải qua cuộc chiến ở Hồ Nhân cốc, loại tín nhiệm này tăng lên mấy phần, nàng tin tưởng Diệp Phong nói được nhất định làm được. Không có gánh nặng, Toa Y Na cảm thấy thoải mái chưa từng có, trừ bỏ ở trước mặt mọi người phải duy trì hình tượng thì khi chỉ còn hai người, nàng sẽ trêu chọc Diệp Phong, mỗi khi thấy Diệp Phong tức giận kèm theo biểu tình bất đắc dĩ, nàng đặc biệt vui sướng.

Khổ nhất chính là Diệp Phong, trên đường phải đề phòng đám người Tra Cứng Lạp, tuy bọn họ rất quy củ nhưng nàng không dám buông lỏng; Cùng lúc đó phải suy nghĩ làm thế nào thuyết phục Tra Cứng Lạp, trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể làm Ha Xích tộc phát triển lớn mạnh, hơn nữa dã tâm rất lớn, chắc chắn không dễ chọc; Nhưng làm Diệp Phong đau đầu nhất chính là Toa Y Na, không biết trong đầu nàng chứa cái gì, quá nhiều chiêu thức tinh quái, hơn nữa còn không biết mệt, mỗi khi mình tức giận cực điểm, nàng lập tức chịu thua cầu xin tha thứ, nhưng vẫn mang khí thế nữ vương tự đắc, rõ ràng là tiểu cô nương không chịu lớn a, làm nàng rất bất đắc dĩ, giống như đã định sẵn nàng bị Toa Y Na ăn gắt gao.

Màn đêm buông xuống, ngày mai liền tới Ha Xích tộc, cũng không cần gấp gáp đi suốt đêm, mọi người tốp năm tốp ba vây quanh lửa trại, chuẩn bị bữa tối, nói nói cười cười không che dấu được nội tâm kích động. Diệp Phong cầm túi rượu rời khỏi đám người, không khí như vậy không thích hợp với nàng, càng khiến nàng thương cảm, nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Rời xa huyên náo, tâm Diệp Phong dần dần khôi phục bình thường, lấy ra một khối lệnh bài bạch ngọc, ước chừng nhỏ hơn bàn tay, bóng loáng trơn bóng, mặt trên được khắc chữ ‘Nguyệt’, trong bóng tối tản ra ánh sáng lạnh lùng. Nguyệt - Lãnh Nguyệt Cung. Không biết nàng thế nào rồi? Đại ca nói nàng đối với mình là hữu tình, rốt cuộc là tình gì đây? Phong kiếm quy ẩn là vì áy náy hay vì chữ ‘Tình’ trong lòng? Ba năm nhưng vẫn không quên được, cũng không cách nào tiêu tán, càng không thể làm được ‘Thất chi thản nhiên’. Tâm không nghe theo nàng sai sử, bóng trắng đó hằng đêm vẫn xuất hiện trong mộng, gương mặt lạnh lùng, nụ cười nhàn nhạt, còn có ưu thương giữa mi tâm, lúc nào cũng che dấu ưu thương cho riêng mình.

Diệp Phong uống ngụm rượu lớn, lắc lắc đầu, bỏ lệnh bài vào lòng lại chạm vào một vật khác. Ngọc trâm đã được sữa xong, nhưng vết nút mờ mờ vẫn còn đó, nàng rất thông minh, hẳn xuất sư rồi chứ? Hành y tế thế, cứu người cơ cực, không biết mình sắp xếp thế này nàng có vừa lòng hay không? Lập tức lắc đầu cười khổ, bản thân tàn nhẫn với địch nhân, thậm chí tàn nhẫn với chính mình nhưng không thể đối với người yêu như vậy, thà một mình nhận toàn bộ khổ sở, cũng muốn các nàng tự do khoái hoạt. Chưa từng hận, chỉ yêu sâu đậm, yêu quên mất bản thân, yêu không nề hà bất cứ chuyện gì.

Toa Y Na nướng thỏ hoang xong, tìm trong đám người không thấy Diệp Phong đâu, Tiểu Ha chỉ chỉ xa xa, không nói gì, hắn biết Diệp Phong không thích náo nhiệt, khẳng định tìm chỗ vắng vẻ nào đó một mình uống rượu.

Mỗi lần nhìn bóng dáng cô đơn của nàng, không hiểu sao Toa Y Na lại thấy rất đau lòng, nàng không thích Diệp Phong một mình ngẩn người, không thích nàng bi thương, còn có tuyệt vọng, tất cả những thứ này chỉ càng khiến nàng tổn thương hơn mà thôi, dựng lên vách ngăn không cho bát cứ kẻ nào tìm tòi nghiên cứu. Nàng luôn tìm phương thức khác nhau trêu đùa Diệp Phong cho dù có tức giận cũng tốt hơn nặng nề.

Cảm nhận người đến gần, Diệp Phong mau chóng bỏ ngọc trâm vào lòng, thản nhiên cười: “Nướng chín?”

Toa Y Na gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong, đưa thịt qua: “Lần này không có nướng khét.”

“Ân, ánh sáng màu vàng nhạt, mùi thơm thoang thoảng, xem ra bỏ không ít công phu a.”

Toa Y Na đắc ý cười cười: “Nhanh lên nhân dịp còn nóng ăn đi.”

Diệp Phong cũng không khách khí, một đường đi không ngừng nghỉ, quả thật đói bụng, liền lấy chủy thủ ra, cắt từng miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Nhìn Diệp Phong ăn như lang thôn hổ yết, chỉ chốc lát ăn hết nửa con thỏ, cuối cùng vỗ vỗ bụng, khoa trương nói no sắp chết, đột nhiên Toa Y Na thấy thỏa mãn vô cùng, cầm khăn tay lau dầu mỡ dính bên khóe miệng nàng, khẽ nói: “Cũng không ai giành với ngươi, sao không ăn chậm một chút?”

Biểu tình giận dữ, lời nói mềm nhẹ, ánh mắt quan tâm, làm lòng Diệp Phong ấm áp, mất tự nhiên quay đầu đi, trêu chọc: “Đây là đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên làm cho, người bình thường e không có được phúc khí này đâu.”

Mặt Toa Y Na đỏ lên: “Nếu ngươi nguyện ý, mỗi ngày ta đều làm cho ngươi ăn.”

“Ách…” Diệp Phong ngẩn ra, chỉ đùa một chút, nàng sẽ không nghĩ là thật chứ? Tuy lần này nướng không tệ lắm nhưng không có nghĩa lần sau ăn cũng được a. Vội hỏi: “Toa Y Na, ngày mai tới Ha Xích tộc, Tra Cứng Lạp không dễ đối phó, ta không nắm chắc mười phần, đến lúc đó mọi chuyện hành sự theo hoàn cảnh, không thể lỗ mãng.”

Toa Y Na bĩu môi, bất mãn nói: “Ta không để mình trở thành gánh nặng.”

Nha đầu này vẫn còn nhớ? Diệp Phong nói: “Ách… Ta không có ý này, ta…”

“Ta biết!” Không đợi Diệp Phong nói xong, Toa Y Na nhìn nàng cười: “Ta tin ngươi!”

Tươi cười chân thành tha thiết, hai tròng mắt chứa đựng tín nhiệm, Diệp Phong không thèm nhắc lại, đúng vậy, chỉ cần ba chữ này là đủ. Không liên quan lợi ích, không quan hệ phong nguyệt, chỉ vì ta tin ngươi.

Cuối mùa xuân, ban đêm có chút rét lạnh, gió đêm thổi tới, Toa Y Na không khỏi rùng mình một cái, nhích lại gần Diệp Phong hơn, hai tay ôm chân, co rút thành đoàn.

Diệp Phong thản nhiên nói: “Đi nghỉ ngơi, chắc ngày mai sẽ rất mệt.”

Toa Y Na lắc đầu: “Ta muốn ở cùng ngươi thêm một lát.”

Diệp Phong cười ha ha, cởi ngoại bào nhẹ nhàng phủ lên người nàng, thầm than: “Toa Y Na, ngươi tin ta như vậy, không sợ ta lừa ngươi sao?”

Toa Y Na nắm chặt ngoại bào, oa cả người vào bên trong, sờ sờ mũi có chút lạnh, giương giọng nói: “Ngươi sẽ không!”

“Nga?” Nhìn vẻ mặt chắc chắn của nàng, Diệp Phong nổi lên hứng thú: “Như thế nào khẳn định?”

Toa Y Na cho nàng ánh mắt xem thường, làm như chuyện đương nhiên nói: “Bởi vì ngươi là người Toa Y Na coi trọng!”

Diệp Phong bật cười: “Khi nào ta trở thành người ngươi coi trọng?”

“Ngươi đừng nghĩ không thừa nhận, mạng của ngươi là của ta!”

Toa Y Na lại bày ra dáng vẻ vô lại, Diệp Phong thực không biết nói gì: “Là ta cứu mạng ngươi, nên mạng ngươi là của ta mới đúng. Giọt thủy chi ân làm dũng tuyền tương báo! Ngươi định báo đáp thế nào?”

Toa Y Na hơi nghiêng đầu, cau mày, tựa hồ đang tự hỏi, dáng vẻ khó xử: “Ân cứu mạng, tiểu nữ tử không thể không báo, vậy lấy thân báo đáp, được không?”

Diệp Phong sửng sốt, lập tức cười ha ha: “Ý đồ xấu xa trong đầu ngươi thật không ít!”

“Ngươi nói thế nào?” Toa Y Na lắc lắc cánh tay Diệp Phong, làm nũng.

“Ha ha… Nếu ta đáp ứng, không biết có bao nhiêu người thương tâm tới chết! Vì hạnh phúc đại chúng, ta thấy hay thôi đi!”

Toa Y Na buồn bã, nàng cũng không biết trong lời nói vừa rồi có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần giả, nhưng bị từ chối, thì tư vị thật khó chịu. Toa Y Na rất tin tưởng tướng mạo của bản thân, nhưng Diệp Phong nhìn cũng không nhìn thêm một cái, không thể không hoài nghi rốt cuộc nàng có thật sự thích nữ tử hay không? Hay là… Căn bản mình không xứng? Nghĩ vậy, trong lòng đau đớn, thì ra bản thân cũng có tâm!

Nhất thời hai người lâm vào trầm mặc, xa xa mọi người dần dần tiếp vào mộng, chỉ còn lửa vẫn tận hết sức thiêu đốt, phát ra âm thanh bùng bùng.

Toa Y Na nhìn phương xa, sâu kín thở dài: “A Phong, sau khi hoàn thành chuyện này, ngươi sẽ làm gì?”

“Ta?” Diệp Phong nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: “Ta làm người nhàn hạ, không thích làm việc đàng hoàng, hơn nữa mê rượu thành tính, còn có thể làm gì nữa?”

Thấy nàng cười như không cười nhìn mình, sắc mặt Toa Y Na ửng đỏ: “Ta cũng nghe người khác nói thôi, ngươi thật nhỏ mọn!”

“Ha ha, thiên hạ to lớn, luôn luôn có việc để làm.”

“Ngươi vẫn ở thảo nguyên sao?”

“Sẽ không!” Diệp Phong dứt khoát đáp lời, không chút do dự.

Tâm Toa Y Na trầm xuống, có một ngày nàng rời đi? Vội hỏi: “Vì sao?”

“Diệp Phong chỉ là khách qua đường, thảo nguyên không phải địa phương ta lưu luyến. Việc này hoàn thành, ta sẽ gặp Phong Thúc chào từ biệt.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi chỗ nên đi.” Diệp Phong cảm thấy mình thật tài tình, cách nói chuyện sâu xa, chắc vượt qua lão hòa thượng. Nhìn biểu tình Toa Y Na mờ mịt, lập tức cười nói: “Ta cũng không biết, đi chung quanh mà thôi.”

“Vậy ngươi… Đi tìm người trong lòng sao?”

Tâm Diệp Phong như bị ai nhéo, cho tới bây giờ không nghĩ phải đi về, cũng chưa từng quên nơi đó, nước mắt gần như muốn tràn mi, cố gắng bình tĩnh: “Không biết. Toa Y Na, sau này gặp được người đáng giá làm bạn cả đời, hãy nắm thật chắc, trăm ngàn lần đừng để mất đi mới biết quý trọng.”

Cố gắng che dấu run rẩy, lòng Toa Y Na khổ sở, nàng vẫn yêu người kia? Nếu không, sao lại bi thương như thế, mở miệng: “Ngươi còn yêu nàng, vì cái gì không đi tìm nàng?”

Diệp Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Rất nhiều chuyện, ta bất lực.”

“A Phong, có thể kể ta nghe quá khứ của ngươi không?”

Diệp Phong uống sạch rượu trong túi, cao giọng nói: “Thế gian bản vô sự, lo sợ không chi đâu! Diệp Phong chỉ là một người bình thường, quá khứ có gì đáng để kể. Sắc trời không còn sớm, mau đi nghỉ ngơi!”

Nhìn bóng dáng nàng thất tha thất thểu, cô độc xen lẫn thê lương, Toa Y Na rất muốn cùng nàng chia sẻ thống khổ, nếu vậy nàng có thể khoái hoạt hơn không? Nhưng nàng luôn từ chối không để bất luận kẻ nào tới gần, nơi đó thuộc về nàng và người kia, không chấp nhận người thứ 3 chen chân vào, cho dù là thiện ý. Nhớ lại câu nói vừa rồi: Nếu gặp được người đáng giá làm bạn cả đời, trăm ngàn lần đừng chờ mất đi mới biết quý trọng. Khóe miệng Toa Y Na hơi giương lên, người làm bạn cả đời sao? Hình như nàng gặp được rồi! Diệp Phong, ngươi không nói dối thì hạnh phúc là phải tự mình tranh thủ, bắt đầu từ ngày mai, ta phải theo đuổi hạnh phúc của mình!

Ngày thứ hai, sắc trời vi lượng, mọi người vội vàng chạy đi, cách Ha Xích tộc càng ngày càng gần, người cũng nhiều hơn.

Nhìn thiếu niên tử y say chuếch choáng gần như bất tỉnh, mọi người rất khó tin nàng chính là Diệp Phong trong truyền thuyết, là người bắt sống Nhị Hãn, hai lần đánh bại Đại Hãn, tru sát ba ngàn dũng sĩ Ha Xích tộc. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu có, nghi hoặc có, sợ hãi có, hận cũng có nhưng Diệp Phong hoàn toàn không để ý.

Nhưng khi nhìn thấy Toa Y Na phía sau, thực làm người ta kinh diễm, quần áo đỏ rực lung linh bao lấy dáng người tuyệt trần, trang sức trên đầu theo tiết tấu của Hỏa Ảnh phát ra tiếng vang leng keng, làn da mềm mại trắng hồng, hai mắt sáng giống như nước ở Nạp Tùng Hà, trong suốt không thấy đáy, đôi môi khẽ nhếch, vẻ mặt lạnh lùng, giống như nữ vương cao cao tại thượng, không thể xâm phạm.

Diệp Phong nhìn bộ dáng đứng đắn của Toa Y Na, lại nhớ dáng vẻ tiểu cô nương hay làm nũng, âm thầm líu lưỡi, nữ nhân a, thật sự là thiên biến vạn hóa! Nàng bị người khác sâm soi thế này, cũng có chút khó chịu, nên nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng nàng dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt trở về, Diệp Phong sợ run, nên kiềm chế thì hơn.

Không đợi đến hãn trướng, thì sớm có người đi bẩm báo, sau đó người tới nói Tra Cứng Lạp không có thời gian tiếp kiến, nên đưa bốn người tới trướng khác nghỉ ngơi, không cho phép không được đi loạn.

Diệp Phong cũng không để ý, đây là chuyện nằm trong dự kiến, dù sao có ăn có uống, chính mình không sốt ruột, nên yên tâm chờ đợi. Không có việc gì thì đấu võ mồm với Toa Y Na, không thì nghe Tiểu Ha và Cát Nhã cãi cọ um sùm, hằng ngay trôi qua rất thoải mái.

Tra Cứng Lạp thì không nhàn như vậy, Ha Xích tộc thảm bại, tổn thương nguyên khí, lại đánh mất nhiều tài vật, Nhị Hãn bị bắt, tuy bình an trở về, nhưng sỉ nhục vẫn không cách nào rửa sạch. Dưới sự tác hợp với Diệp Phong, tộc Cây Mun và Ngạch Căn tộc kết minh, rất bất lợi cho Ha Xích tộc, hơn nữa hạn nán ngày càng nghiêm trọng, vấn đề nước uống rất khó khăn, không thể không giết súc vật. Những thứ này đều khiến Tra Cứng Lạp sức đầu mẻ trán, nên đem tất cả sai lầm quy lên người Diệp Phong, hận nàng thấu xương, làm gì còn tâm tình diện kiến nàng?

Cố tình hạ nhuệ khí không được, đành phải giám thị chặt chẽ, ai ngờ mỗi ngày nàng đều ăn no ngủ kỹ. Còn có Toa Y Na, không hổ là đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên, đáng tiếc không thể chạm vào.

Cứ như vậy kéo dài hai mươi ngày, Ha Tu U La và Cát Nhã không còn kiên nhẫn, ngay cả Diệp Phong tâm lý vững vàng cũng có chút thấp thỏm, không biết trong hồ lô của Tra Cứng Lạp bán thuốc gì, tâm lý chiến cũng nên kết thúc mới đúng.

Mà người vui vẻ nhất chính là Toa Y Na, sự tình bàn không thành, tất nhiên Diệp Phong không thể rời đi, sau đêm đó hiểu được tâm ý chính mình, Toa Y Na không tiếp tục cố kỵ, tuy biết bây giờ Diệp Phong không tiếp nhận nàng nhưng không phải hạnh phúc nên tự mình tranh thủ sao? Toa Y Na tin tưởng một ngày nào đó Diệp Phong sẽ biết tình cảm của nàng, mỗi ngày đều quấn lấy Diệp Phong, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Hôm nay, khó khắn lắm mới dụ dỗ Toa Y Na ra ngoài, Diệp Phong ôm vò rượu chuẩn bị uống một cách thống khoái, ai ngờ ngày vui ngắn ngửi, Cát Nhã từ bên ngoài chạy vào: “A Phong, không hay!”

Thấy nàng sợ hãi, trong lòng Diệp Phong đùng một cái, hay cô nãi nãi kia gây chuyện gì nữa rồi a? Hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói!”

“Toa Y Na và Tra Cứng Lạp gặp nhau, ngươi mau đi xem.”

Diệp Phong kêu rên, thế nào lại gặp người không nên gặp thế này, ở địa bàn của người ta, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Tra Cứng Lạp có chủ ý gì, nàng nhất thanh nhị sở, nhưng không thể liên lụy tiểu nha đầu kia. Diệp Phong không dám trì hoãn, khoác thêm áo chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro