Chương 66: Gặp rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa xuân lặng lẽ đến gần, nhưng ở Thiên Sơn thì mùa đông quanh năm, mọi thứ đều bao phủ một màu bạch sắc, tuyết động dưới ánh dương quang lập lòe phát ra ngân quang.

Phòng khách phái Thiên Sơn, Ngạo Thiên chắp tay trầm tư, đã một năm Ma Giáo không có động tĩnh gì, gần đây bắt đầu rục rịch, có phải lần này phái Thiên Sơn sẽ bị rơi vào phân tranh giang hồ hay không?

“Chưởng môn! Thuộc hạ tham kiến Chưởng môn!”

“Chuyện gì?”

“Khởi bẩm Chưởng môn, tin tức mới nhất, dưới chân núi Thiên Sơn xuất hiện rất nhiều người giang hồ.”

Tâm Ngạo Thiên trầm xuống, chẳng lẽ thực sự khó thoát kiếp nạn này?: “Phái người quan sát thật kỹ, không được đả thảo kinh xà, có việc gì lập tức báo lại!”

“Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!”

Xem ra phải quyết định thôi, nghĩ vậy, Ngạo Thiên cất bước đi ra sau núi.

Ba năm trước, sau khi truyền chức vị Chưởng môn phái Thiên Sơn cho Ngạo Thiên, Bạch Mai không bao giờ… Hỏi tới chuyện trong môn, mỗi ngày cùng Tiêu Lưu Vân thưởng mai phẩm trà, ra lệnh không có việc khẩn cấp không được đến đây quấy rối. Ngạo Thiên là đồ đệ duy nhất, muốn gặp sư phụ cũng rất gian nan, nhưng hôm nay khác, việc này quan hệ tới sinh tử tồn vong của Thiên Sơn, tất nhiên hắn không dám chậm trễ.

Lúc này Bạch Mai và Tiêu Lưu Vân đang ở tiểu đình chơi cờ, vẻ mặt nhàn nhã.

“Sư phụ, đồ nhi có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Tiêu Lưu Vân bất mãn bĩu môi: “Đồ đệ ngoan của sư tỷ tới, còn không cho hắn vào.”

Bạch Mai lắc đầu cười, nhìn ra cửa nói: “Thiên nhi, vào đi.”

Ngạo Thiên nhìn hai người ôm quyền nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, bái kiến sư thúc.”

Tiêu Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, không trả lời, Bạch Mai nói: “Thiên nhi, có chuyện gì?”

“Sư phụ, đồ nhi muốn hạ Thiên Sơn một chuyến, thỉnh sư phụ đảm nhận vị trí Chưởng môn.”

Bạch Mai nhướng mày: “Hạ sơn? Xảy ra chuyện gì?”

“Sư phụ, Ma Giáo bắt đầu hành động, có không ít người tới Thiên Sơn, sợ chúng ta và Ma Giáo khó tránh một trận quyết chiến. Trước khi đi Nhị đệ có nói qua, Thiên Sơn cũng có điểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng cũng không phải thực sự ngăn cách với bên ngoài. Tất cả vật dụng đều phải mua từ bách tính dưới chân núi, mà đường lên đỉnh chỉ có một đường lộ, hạ sơn cũng phải đi con đường này, nếu Ma Giáo phái người chặn lại, sợ rằng không bao lâu Thiên Sơn sẽ xảy ra nội loạn, cho nên chúng ta phải làm công tác chuẩn bị. Ta đã phân phó đệ tử dự trữ  rất nhiều vật phẩm, có thể đủ cho toàn bộ phái Thiên Sơn dùng trong một năm.”

Bạch Mai thở dài: “Không ngờ Ma Tôn đuổi cùng giết tận như vậy.”

“Sư phụ, với thực lực của chúng ta, không đủ chống lại Ma Giáo, phải cùng các phái giang hồ liên hợp kháng địch. Hiện nay trong võ lâm chỉ còn Lãnh Nguyệt Cung còn thực lực, những phái khác nhân số không nhiều lắm, mấy năm trước Lăng Hải thân vong, Lãnh cung chủ phong kiếm quy ẩn, nhìn toàn bộ giang hồ, không còn ai có khả năng hiệu lệnh quần hùng. Cứ kéo dài thế này, các phái sẽ lần lượt bị tiêu diệt, Thiên Sơn cũng không ngoại lệ. Lần này đồ nhi hạ sơn, sẵn tiện tìm hiểu tin tức của Nhị đệ, với tài của Nhị đệ, dư sức chống lại Ma Giáo!”

Mắt Bạch Mai sáng ngời: “Phong nhi? Thế nhưng đã ba năm không có tin tức, ngươi đi đâu mà tìm?”

“Đại mạc! Nhị đệ từng cho ta biết, Ma Tôn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu Thiên Sơn gặp nạn, nàng tuyệt đối không đứng nhìn, dặn dò ta đến đại mạc thảo nguyên tìm nàng.”

Khóe miệng Tiêu Lưu Vân khẽ nhếch: “Nàng sẽ băm bọn chúng thôi.”

“Ta nghĩ Phong nhi không thể nào bỏ Lãnh Nguyệt Cung xuống, được rồi, Thiên nhi, đi cẩn thận, sớm ngày trở về.”

“Dạ, sư phụ!” Ngạo Thiên rời đi nhưng lại quay ngược trở về: “Sư thúc, Sở Yên sư muội hạ sơn hơn nửa năm, có muốn ta đi xem nàng thế nào không?”

“Không cần!” Tiêu Lưu Vân lạnh lùng: “Đó là lão bà người khác, tiểu tử ngươi đừng đánh chủ ý lên người nàng!”

Mặt Ngạo Thiên đỏ lên, xoay người rời đi, hắn chỉ muốn quan tâm một chút mà thôi, vậy mà sư thúc lại nói như thế, hơn nữa trong lòng hắn đã có người, nhớ tới tử ảnh cô đơn kia, hắn lắc đầu cười khổ…

Bầu trời xanh thẳm như biển, những đám mây trôi lơ lửng, lúc này thảo nguyên tràn ngập khí tức mùa xuân.

Giữa không gian rộng lớn bao la, ở phía xa xa xuất hiện một điểm đen, loáng thoáng một người một ngựa đang bay nhanh, điểm đen càng ngày càng gần, dáng vẻ từ từ rõ ràng, nàng ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, trên người mang theo vết tích của thảo nguyên, có chút tang thương, mặt mày toát ra vẻ anh khí, quần áo đạm tử sắc phất phới trong gió, nàng đang rong ruổi đuổi theo con mồi… Thỏ rừng.

Thiếu niên cài tên vào cung, nhưng không vội thả dây cung, đột nhiên thỏ rừng cấp tốc chuyển hướng sang phải. Cùng thời khắc đó, tiếng gào thét vang lên, một chú chim diều lao thẳng xuống, hai chân gấp chú thỏ rừng khỏi mặt đất, bay lên giữa không trung, phát ra tiếng kêu đắc ý.

Thiếu niên thấy vậy thu hồi cung, ngửa mặt lên trời cười lớn, lập tức huýt sáo một cái, con chim diều ở trên đỉnh đầu xoay quanh vài vòng, vững vàng đáp xuống vai nàng. Lông chim màu xám tro khỏe mạnh, đầu bạch sắc, ưng thiết chủy như câu,  hai mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là ưng tốt, được huấn luyện tới tình trạng này, quả thật không đơn giản.

Thiếu niên đem thỏ rừng trong chân ưng bỏ vào túi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng vuốt lông ưng, cười nói: “Tiểu bạch, tốt lắm! Đi, cùng nhau hát tửu thôi!”

Tiểu Bạch huýt sáo dài, xung phong bay đi trước, thiếu niên cũng chuyển đầu ngựa, hét lớn: “Giá!”

Một người, một ngựa, một ưng, tiêu thất phía chân trời, thảo nguyên lần nữa khôi phục yên lặng.

Thiếu niên này chính là Diệp Phong, ba năm trước nàng tới thảo nguyên, lập tức thích chỗ này, rộng rãi mát mẻ, có thể phóng ngựa rong ruổi, uống rượu ca hát.

Toàn bộ thảo nguyên có mười mấy bộ lạc, nội bộ tranh đấu không ngừng, bởi vậy cũng không bình yên. Trong đó có ba bộ lạc lớn, bộ lạc lớn nhất là Dĩ Tra Cứng Lạp do tộc nhân Ha Xích dẫn đầu, có danh xưng là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên, có điều thái độ làm người tàn bạo, thường xuyên cướp đoạt ngựa quý và nữ nhân các tộc khác; thứ hai thiên về tài chính là Trác Lực Đồ Đái Lĩnh tộc Cây Mun, Trác L Đồ khoảng chừng năm mươi tuổi, trầm ổn, có vẻ nhu nhược, luôn yếu thế trước Tra Cứng Lạp, từ trước đến nay không bao giờ dám phản kháng; Thứ ba tương đối nhỏ là tộc Ngạch Căn, tộc trưởng là Phong Thúc, người này thâm tàng bất lộ, mặt ngoài lúc nào cũng bất động thanh sắc, kì thực không khuất phục trước cường thế, người trong tộc Ngạch Căn rất hỗn tạp, có không ít người của Thiên Tuyết Quốc, ở đây dân phong có mấy phần tương đồng với Thiên Tuyết Quốc nên Diệp Phong cảm thấy quen thuộc, hơn nữa Phong Thúc rất chiếu cố nàng, nên chọn nơi này làm chỗ dừng chân, chăn ngựa săn thú, ngược lại tiêu diêu tự tại hơn nhiều.

Bây giờ là buổi trưa, ở chợ náo nhiệt vô cùng, bụng Diệp Phong rất đói, nhanh chân đi tới một nhà bạt giản dị, bước vào trướng bồng ngồi xuống, đem thỏ rừng thả trên bàn, lớn tiếng hô: “Kỳ Cách Mộc đại thúc, tới nửa cân thịt dê, một vò rượu ngon, dùng cái này để đổi!”

Một lão giả mặc áo choàng màu xám nhìn thỏ rừng bên cạnh Diệp Phong, làm bộ phất tay nói: “Cái này không đủ đổi nửa cân thịt dê chứ đừng nói tới rượu!”

Diệp Phong mau đứng dậy kéo cánh tay hắn, vỗ vỗ bụng đói, vẻ mặt đau khổ: “Kỳ Cách Mộc đại thúc, ta rất đói bụng!”

Kỳ Cách Mộc bất đắc dĩ: “Đây là lần cuối cùng! Nếu như ngươi không thanh toán nợ nần trong sổ, thì chờ mà chết đói đi!”

Diệp Phong lộ ra nụ cười giảo hoạt, liên tục gật đầu:  “Ân! Ân! Nhất định sẽ trả hết!”

Đây là chuyện xảy ra rất nhiều lần trong ba năm qua, rốt cuộc bản thân nợ bao nhiêu, nàng cũng không rõ, có thời gian sẽ giúp đỡ Kỳ Cách Mộc những việc lặt vặt, cũng không cần tiền công, để cọ bữa cơm, cả nhà Kỳ Cách Mộc cũng đã quen, coi nàng như người trong nhà, có gì ngon đều dành cho nàng một phần, lúc đầu Diệp Phong có chút xấu hổ, bây giờ thì yên tâm thoải mái.

Diệp Phong rót hai chén rượu, một cho Tiểu Bạch, một cho nàng, còn lại bao nhiêu thì cho Trục Phong, nàng cầm đùi dê, chậm rãi ăn.

Một thiếu niên mười bảy mười tảm tuổi, từ phía sau chậm rãi tới gần Diệp Phong, mà nàng làm như không phát hiện, vẫn chuyên tâm ăn đùi dê trong tay, ngay khi thiếu niên đưa tay đặt lên vai thì nàng nghiêng người né tránh, tay kia nắm chặt cổ tay hắn, dùng chút lực ấn hắn ngồi xuống ghế gỗ.

Thiếu niên bị đau, nhanh chóng xin tha: “Đau! Đau! Tiểu Phong tỷ tha mạng! Tiểu Phong tỷ tha mạng!”

Diệp Phong buông tay ra, tiếp tục công việc ăn uống, thiếu niên kia ủy khuất xoa xoa cổ tay đỏ hồng, đau nhe răng nhếch miệng: “Tiểu Phong tỷ, ngươi không quay đầu, làm sao lại biết ta ở phía sau?”

Diệp Phong nhàn nhạt nói: “Vì ta có mắt phía sau!”

Thiếu niên bĩu môi: “Gạt người!”

Kéo cái ghế ngồi bên cạnh Diệp Phong, nhìn Kỳ Cách Mộc đứng ở đằng xa, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phong tỷ, phụ thân ta có một vò rượu cất kỹ nhiều năm, ngươi có muốn uống hay không?”

Thiếu niên là con trai độc nhất của Kỳ Cách Mộc Ha Tu U La, hắn ước ao tuyệt kỹ của Diệp Phong, bình thường sẽ mượn mồi ngon rượu thơm để lảnh giáo công phu của nàng. Diệp Phong thấy hắn lương thiện, thông minh, rảnh rỗi sẽ dạy hắn một hai chiêu phòng thân, thế nhưng Kỳ Cách Mộc là người trung hậu, không muốn nhi tử tham gia vào tranh đấu giữa các bộ tộc, chỉ mong hắn thành thành thật thật làm người chăn nuôi, nhưng Ha Tu U La lại không nghĩ như vậy, hắn muốn trở thành anh hùng trên thảo nguyên, như chim diều bay lượn giữa bầu trời. Diệp Phong cũng thích điểm này của hắn, nhưng chỉ dám lén lút chỉ dạy, nếu bị Kỳ Cách Mộc phát hiện, hai người sẽ bị phạt dọn chuồng ngựa ba ngày, tuy chỉ có ba ngày nhưng đối với nàng rất khó qua, Diệp Phong ngày không được uống rượu, không được cưỡi ngựa tùy ý rong ruổi…

Vì vậy nàng vỗ ót hắn: “Ngươi lại muốn ta bị phạt có đúng hay không?”

Ha Tu U La nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh nhỏ, thấp giọng nói: “Cha ta sẽ không biết!”

Tuy ngoài miệng Diệp Phong nói không được, nhưng cả ngươi thèm rượu đến nhỏ dãi, hạ giọng nói: “Canh ba đêm nay, tới tìm ta!”

Ha Tu U La cười ha ha, đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, chén dĩa trên bàn gỗ nhảy lên, phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, dưới chân cảm nhận không ít ngựa đang hướng tới chỗ này, đây không phải ngựa bình thường, mà đoàn ngựa thồ được huấn luyện! Ngựa thồ thuộc quyền sở hữu của Ha Xích Tộc, người của Ha Xích Tộc thường cưỡi đoàn ngựa thồ đi khắp nơi cướp đoạt tài sản.

Diệp Phong bất động thanh sắc kéo tay Ha Tu U La: “Tiểu Ha, đi báo cho cha ngươi, có đoàn ngựa thồ tới!”

Sắc mặt Ha Tu U La hơi đổi, vội vàng chạy tới bên cạnh Kỳ Cách Mộc nói nhỏ vào tai hắn, Kỳ Mộc Cách hoảng hồn, mau mau thông báo với mọi người xung quanh, còn hắn nhanh tay đem những gì quý giá giấu xuống hầm được đào từ trước, lại phần phó nữ nhân trở về trong trướng. Chợ mới náo nhiệt, thoáng chốc tiêu điều hẳn đi, chỉ hai mươi mấy thanh niên ở bên ngoài, vẻ mặt đề phòng.

Mọi người vừa mới thu thập xong, thì phía trước bụi bặm cuồn cuộn, đại khái có khoảng bốn năm chục người, dẫn đầu là hai nam tử khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, lông mày rậm rạp, nét mặt hưng tợn, mặt bên phải có một vét sẹo dài, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng, đây là đệ đệ của tộc trưởng Ha Xích Tộc - Tra Cứng Ba Lạp, người này hung tàn, so với huynh trưởng chỉ hơn không kém, là người lỗ mãng nhất Ha Xích Tộc.

Tra Ba Lạp phun tay lên, mọi người lập tức bao vây tất cả, đương nhiên nàng không để bọn chúng vào mắt, nhưng nàng không thể không để tâm an toàn của Kỳ Cách Mộc và những người khác, bởi vật im lặng nhìn bọn họ.

Tra Ba Lạp quơ trường đao trong tay, quát dẹp đường: “Mau giao tất cả những đồ đáng giá ra, bằng không ta để đầu hắn nở hoa!”

Kỳ Cách Mộc nhìn hắn thi lễ: “Nhị hãn, mấy ngày trước các ngươi vừa đến, chúng ta thực sự không còn gì nữa.”

“Cái gì? Không có!” Tra Ba Lạp nhất thời giận dữ, ‘Ba’ một tiếng quất mã tiên vào mặt Kỳ Cách Mộc, lập tức xuất hiện vệt máu: “Có hay không?”

“Nhị hãn, thực sự không có!”

“Ba!” Tra Ba Lạp lại quất roi xuống người Kỳ Cách Mộc, cả đám phát ra âm thanh bất mãn, hai mươi mấy hán tử, tất nhiên không cam lòng chịu nhục, muốn liều mạng xong lên, nhưng Kỳ Cách Mộc cản lại, nhìn Tra Ba Lạp: “Nhị hãn, thật sự chúng tôi không còn.”

Tra Ba Lạp lại giơ roi đánh vào người Kỳ Cách Mộc.

Diệp Phong kéo bả vai Ha Tu U La, lắc đầu, ghé vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu, Ha Tu U La gật đầu, hai người chuồn vào đoàn người.

Tra Ba Lạp cầm roi chỉ vào đám thuộc hạ: “Các ngươi mau đi lục soát cho ta! Lấy tất cả tài vật và nữ nhân đem về!”

Hắn vừa ra lệnh, mấy chục người mau chia làm hai tốp, không hề hỗn loạn mà trật tư thuần thuật, rõ ràng bọn chúng làm việc này rất nhiều lần, phân công chính xác.

Đúng lúc này một tiếng hét lớn: “Gia gia ngươi ở đây, ngươi chớ càn rỡ.”

Mọi người đều sửng sốt, không thể tin nỗi có người dám phản kháng, vội vàng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một người mặc y phục hắc sắc, tay cầm mộc côn chỉ vào Tra Ba Lạp, trên mặt đeo mặt nạ bạc, không cách nào nhận ra là ai. Theo phía sau là thiếu niên tử y nhàn nhãn uống rượu, Diệp Phong nhìn Ha Tu Y La không khỏi cười thầm, rõ ràng hắn rất sợ, hai chân run rẩy, tay không ngừng chà vào quần áo, chắc ra rất nhiều mồ hôi. Kỳ Cách Mộc biến sắc, đương nhiên hắn nhận ra nhi tử của mình, nhưng hiện tại không thể nào lên tiếng.

Tra Ba Lạp cười ha ha: “To gan, dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ! Người đâu, dạy dỗ hắn cho ta, không biết trời cao đất rộng.”

Người bên cạnh lập tức phát ra trận cười miệt thị, một người xoay người nhảy xuống ngựa, vũ khí cũng không thèm cầm, nhìn Ha Tu U La vẫy vẫy tay: “Tới đây, con cừu nhỏ, để gia cho ngươi biết thế nào là lợi hại!”

Kỳ Cách Mộc rất nhanh bước tới, che trước hai người: “Nhị hãn, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài đại nhân có đại lượng, xin đừng chấp nhặt.”

Ha Tu U La tức giận, hai mắt đỏ bừng, đẩy Kỳ Cách Mộc qua một bên, cầm mộc côn đánh vào đầu người nọ, người nọ cũng không tầm thường, đầu nghiêng về bên phải, tay trái nâng lên vững vàng bắt được mộc côn, cho dù Ha Tu Y La dùng lực thế nào cũng không thể rút ra. Đám người của Tra Ba Lạp cười lớn, người nọ cố ý ở trước mặt mọi người thể hiện một phen, tay trái dùng thêm lực, tay phải ra quyền muốn đánh vào người Ha Tu Y La.

Đột nhiên người nọ thét lên một tiếng, tay phải vô lực hạ xuống, mặt lộ ra thống khổ, nhảy mắt mồ hôi hột từ trên mặt chảy xuống. Ha Tu Y La nhân cơ hội rút mộc côn ra, tay dùng hết sức đẩy người họ, hai chân hắn bất ổn, ngã chổng vó, không biết đau đớn hay phẩn nộ mà vẻ mặt đỏ bừng.

Ha Tu Y La cầm mộc côn chống xuống đất, khí khái nói: “Ngay cả thằng nhóc cũng không đánh lại.”

Biến cố lần này hoàn toàn ngoại dự liệu của mọi người, Tra Ba Lạp sửng sốt một giây đồng hồ, tức giân oa oa kêu lớn: “Người đâu!”

Một tên cầm loan đao nhảy xuống ngựa, không nói hai lời, huy đao bổ về phía Ha Tu Y La, Ha Tu Y La giơ mộc côn đón lấy, ngay khi đao gần tiếp xúc với mộc côn, chỉ nghe leng keng một tiếng, loan đao rơi xuống đất, người nọ ôm cổ tay kêu thảm, Ha Tu U La tung mộc côn nhất vào hông hắn, làm hắn ngã xuống đất.

Không đợi Tra Ba Lạp ra lệnh, thì có thêm hai tên xuống ngựa, một trước một sau vây Ha Tu Y La, hai người hét lớn, cùng huy đao tấn công Ha Tu Y La, hắn nghiêng người, mới giơ mộc côn lên, thì nghe hai tiếng đinh đinh, thùng thùng, binh khí trên tay bọn họ rơi xuống đấy, mà cả hai cũng khụy gối.

Hai tên ăn đau, mau mau cầm binh khí lên, chạy về bên cạnh Tra Ba Lạp nói: “Có… Có quỷ!”

Tra Ba Lạp tức giận quất roi vào hai người, tức giận nói: “Đồ vô dụng!”

Ha Tu Y La đắc ý cười nói: “Thế nào? Biết gia gia lợi hại rồi chứ? Biết ai là cừu ai là sói chưa?”

Tuy Tra Ba Lập thấy chuyện không thích hợp nhưng không thể yếu kém trước tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, nếu lần này không thể phản công, chắc chắn sẽ bị chế nhạo, làm sao hắn chịu được. Lập tức xoay người nhảy xuống, căm tức nhìn Ha Tu Y La.

Diệp Phong nhìn ra, người này thân cao ít nhất cũng một thước tám, thể trọng cũng phải một trăm kg, đứng trước mặt Ha Tu U La giống như… Cự thú, mặt mang sát khí. Mà Ha Tu U La biết Diệp Phong sẽ âm thầm hỗ trợ, cũng không sợ hãi, huy mộc côn công kích, Tra Ba Lạp cười nhạt một tiếng, hắn đỡ mộc côn bằng tay không, trong khoảnh khắc, đột nhiên Tra Ba Lạp cảm thấy vai phải bị vật gì đó đánh trúng, toàn bộ cánh tay đau đớn, trở nên vô lực, mộc côn đánh tới lần nữa, nhưng hắn không thể nào đỡ được, đành chịu một côn, rên một tiếng, nhưng trước khi Ha Tu Y La đánh tới lần nữa, hắn mau mau đổi tư thế, chân trái quét ngang đánh úp hạ bàn của Ha Tu Y La. Không đợi Ha Tu Y La có phản ứng, mông hắn đã mạnh mẽ dán chặt mặt đất.

Mấy thân binh tiến tới nâng Tra Ba Lạp dậy, nói: “Nhị hãn, hôm nay có chút tà môn, không bằng… Không bằng chúng ta tới chỗ khác xem.”

Tra Ba Lạp nhìn Diệp Phong cười như không cười mới bừng tỉnh ngộ, là người này phá rối! Hắn trừng mắt hung tàn nhìn Diệp Phong: “Tiểu tử, ngươi là ai? Dùng yêu pháp gì?”

Diệp Phong lại uống thêm ngụm rượu, cười lớn, nói chuyện có chút mơ hồ: “Tại hạ là Diệp Phong.”

Tra Ba Lạp thấy Diệp Phong chỉ có một mình, bản lĩnh cũng không hơn gì, phất phất tay với thuộc hạ: “Giết!”

Bốn năm chục người lập tức xuống ngựa, vây quanh Diệp Phong, loan đao hình bán nguyệt lóe sáng dưới ánh dương quang, thật chói mắt. Ha Tu U La vì Diệp Phong mà đổ mồ hôi nhưng nàng vẫn như trước, nhàn nhãn uống rượu.

Chỉ nghe một tiếng hét lớn, năm sáu tên giơ loan đao vọt tới. Bây giờ võ công của Diệp Phong hơn xưa rất nhiều, tất nhiên không để những kiểu công phu mèo cào này vào mắt, nhưng lâu rồi không đánh nhau, thủ thật có chút thục lùi, thế thì dùng những tên này rèn luyện một phen, cũng không phải muốn giết người, chỉ kiểm tra da thịt bọn chúng dày đến mức nào mà thôi.

Trong lúc nhất thời, tiếng hét đau nhức cùng với thanh âm binh khí rơi lả tả vang lên, không tới một nén nhang, bốn năm chục người không ai đứng dậy nỗi, Tra Ba Lạp quét mắt nhìn một vòng, tay nhắm chặt trường đao, bổ tới chỗ Diệp Phong. Không chờ Diệp Phong phản ứng lại, trên không trung có tiếng trường minh, một đôi chân sắc dựng thẳng trùng xuống, Tiểu Bạch chộp xuống đầu Tra Ba Lạp, máu theo đó chảy xuống, tiếp theo Tiểu Bạch bay thẳng lên trời, phát ra tiếng kêu đắc ý.

Tra Ba Lạp ôm đầu, máu theo khẽ tay chảy ra, rơi xuống mặt đất, tích thành một vũng, mùi máu tanh làm Diệp Phong có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết làm sao sững sờ tại chỗ.

Tra Ba Lạp bưng vết thương, chật vật bò lên ngựa, tàn nhẫn nói: “Diệp Phong, ngươi chờ đó! Chúng ta đi!”

Nhìn bọn họ chật vật rời đi, mọi người lập tức hoan hô, đem hai người vây ở giữa, ồn ào huyên náo. Ha Tu U La tháo mặt nạ xuống, kéo Diệp Phong qua một bên, hỏi nàng: “Tiểu Phong tỷ, lúc nãy xảy ra chuyện gì? Ngươi làm như thế nào?”

Diệp Phong mỉm cười, mở tay trái, lộ ra mấy cục đá, tay phải cầm một viên, hướng tới trước bắn ra, bàn gỗ cách đó rất xa xuất hiện một lỗ nhỏ.

Ha Tu U La giật mình há to miệng, lung lay cánh tay Diệp Phong: “Tiểu Phong tỷ, ta muốn học cái này, ta…”

“Hai ngươi làm rất tốt!”
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro