Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh âm này...

Vu Lạc Vũ kinh ngạc nghiêng đầu, ngạc nhiên đến cổ đều có chút cứng lên, nếu không có nghe lầm, đây là thanh âm của Bùi Ngọc Nhi.....là Bùi Ngọc Nhi....Vu Lạc Vũ nghiêng đầu sang, quả nhiên đã nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi đang đứng trước người của nàng, thật sự là Bùi Ngọc Nhi! Bùi Ngọc Nhi sống sờ sờ! Lông mày kia, đôi mắt kia, tất cả tất cả mọi thứ Vu Lạc Vũ đều không thể quen thuộc hơn nữa, nàng đến, nàng đến thật!

"Ngọc Nhi..." Vu Lạc Vũ bất khả tư nghị lẩm bẩm lên tiếng.

"Nàng..."

"Ta đến tìm ngươi."

"Đến tìm ta..." Khuôn mặt cứng đờ của Vu Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện mạt ý cười, bạn thân không có nghe lầm, Bùi Ngọc Nhi nói nàng ấy đến tìm mình, nhưng là....Vu Lạc Vũ đột nhiên ý thức được gì đó, khuôn mặt mang cười lúc nãy đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Sao nàng lại đến đây! Ngươi không biết nơi này nguy hiểm thế nào sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào! Cô vương không phải đã bảo nàng ở trong cung thật tốt sao? Sao Khôn Bát lại mang nàng đến?!"

"Tại sao ta lại không thể đến! Ngươi cũng biết nơi này nguy hiểm, tại sao lại không bảo vệ mình thật tốt! Đột nhiên ngừng gửi thư, sau đó lại chỉ có vài chữ, ngươi bảo ta làm sao có thể không đến!" Bùi Ngọc Nhi quả thực rất tức giận, hướng về phía Vu Lạc Vũ rồng lớn. Lo lắng trong mấy ngày nay, tức khí trong lòng rốt cục cũng có thể sau khi thấy người này liền phát tiết ra ngoài, cái kẻ Lạc đế ích kỷ đó, nàng chỉ biết suy nghĩ cho mình, một chút cũng không nghĩ cho người khác, ngắn ngủi năm chữ, chẳng lẽ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ có năm chữ mơ hồ như vậy có thể sẽ làm cho người khác suy nghĩ vớ vẫn, khiến người khác lo hắng hay sao?!

Đột nhiên bị rống lên một trận, Vu Lạc Vũ vô cùng mờ mịt, nhưng ý tứ trong đó Vu Lạc Vũ vẫn có thể hiểu.

"Ngọc Nhi, nàng đây là đang lo lắng cho cô vương sao?" Vu Lạc Vũ đem nghi vấn trong tim hỏi ra, bởi vì nàng sợ, sợ thứ trong lòng bản thân nghĩ rốt cuộc chỉ là tự mình đa tình thôi.

Nàng vừa nói như vậy, nhưng không ngờ đến Bùi Ngọc Nhi lại bỗng nhiên đôi mắt ửng đỏ.

"Đúng! Ta lo lắng cho cái kẻ ích kỷ như ngươi! Đến tận giờ ngươi cũng sẽ không vì ta mà nghĩ, bất luận từ đầu hay là đến bây giờ, ngươi luôn làm theo những gì mà mình nghĩ! Ngươi chưa từng nghĩ cho ta, ngươi có nghĩ đến ta cũng sẽ lo lắng, sẽ nhớ đến ngươi hay không. Đột nhiên lại khó hiểu ngắt thư, lúc thư đến lại có vài chữ như vậy, ngươi rõ ràng chính là muốn để ta lo lắng, muốn ta sống không tốt!" Bùi Ngọc Nhi lớn tiếng hét lên, vừa hét vừa rơi lệ, loại cảm giác đó không cách nào nói thành lời, Bùi Ngọc Nhi cái gì cũng không biết, nàng chỉ biết là nếu Vu Lạc Vũ có chuyện không may, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ tiểu nhân ích kỷ ti tiện này.

Mà bên kia, Bùi Ngọc Nhi như vậy hoàn toàn khiến Vu Lạc Vũ hoảng sợ cùng kinh hãi.

Nàng đang nghe cái gì vậy? Đây thật sự là từ chính miệng Bùi Ngọc Nhi nói sao, nàng ấy nói nàng lo lắng cho mình? Nàng nói như vậy....có phải là đang bày tỏ nàng ấy cũng có cảm tình với mình, hơn nữa cũng giống mình? Vu Lạc Vũ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi, tròng mắt sâu không thấy đáy, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Bùi Ngọc Nhi đang nỉ non không thành tiếng trước mặt nàng....Vu Lạc Vũ đau lòng, vì nữ tử kiên cường trước mắt mà cảm thấy cực kỳ đau lòng, Ngọc Nhi nàng nhất định là phải kìm nén rất cực khổ. Vu Lạc Vũ có chút xót xa ân hận, tự trách bản thân mình viết thư quá không rõ ràng, làm người khác suy nghĩ xa xôi. Hazz, Vu Lạc Vũ hướng Bùi Ngọc Nhi vẫy tay.

"Đến đây, đến bên người cô vương."

Bùi Ngọc Nhi nức nở, hung hăn trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, sau đó lại cất bước đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng. Vu Lạc Vũ ngồi dậy, chỉ duỗi tay phải đem cả người nàng ấy ôm vào trong lòng, ngửi thấy hương thơm trên người Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cảm thấy rất an lòng, nàng cũng nhớ Bùi Ngọc Nhi, thật sự rất nhớ rất nhớ....nhớ đến khó mà chìm vào giấc ngủ...

"Là cô vương sai, nàng cũng biết cô vương chính là người như vậy, tự bản thân ta đã quen rồi, tiểu Ngọc Nhi đừng túc giận có được không?"

"Ta cũng không có dễ dỗ như vậy, đừng cứ suốt ngày mang dáng vẻ đó để lừa ta!" Bùi Ngọc Nhi tức giận nói, tiếng nức nở cũng đứt quãng. Để mình uổng công lo lắng cho nàng ấy nhiều ngày như vậy, chuyện này mình nhất định sẽ tính sổ với nàng!

"Được được được." Vu Lạc Vũ lời nói thành khẩn.

"Vậy cô phương nhận phạt, chỉ cần có thể giải trừ cơn tức của tiểu Ngọc Nhi, tiểu Ngọc Nhi nói như thế nào liền sẽ như vậy, có được không?" Vu Lạc Vũ lắc đầu, quả thật không có biện pháp với Bùi Ngọc Nhi, tại sao lại cùng một tiểu hài tử ầm ĩ.

Bên này, Bùi Ngọc Nhi cũng lười phản ứng Vu Lạc Vũ, nàng vùi trong lòng Vu Lạc Vũ cắn môi, vì sự thất thố vừa rồi mà cảm thấy rất mất thể diện, sao lại không kìm chế được lại khóc lên như thế, thật là....

Bùi Ngọc Nhi tức giận, tức giận đến xuất một đấm đánh lên bả vai Vu Lạc Vũ. Nhưng không ngờ đến, một đấm này vừa đánh lên, Vu Lạc Vũ lập tức cắn răng mở miệng kêu lên.

"Sao vậy?" Bùi Ngọc Nhi hoảng sợ, bản thân mình không dùng lực quá lớn a, không biết là...Bùi Ngọc Nhi đột nhiên nghĩ tới Vu Lạc Vũ còn đang bị thương, nhất thời trong lòng hết sức ân hận, sao lại đem chuyện này quên mất chứ.

Vội vàng rời khỏi cái ôm của nàng, Bùi Ngọc Nhi nhanh chóng xem xét chỗ mà bản thân vừa hạ thủ. Vu Lạc Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền vội vã xua tay nói không sao, không sao. Thế nhưng Bùi Ngọc Nhi làm sao sẽ nghe. Đến khi giằng co hồi lâu, Vu Lạc Vũ quả thực không địch lại Bùi Ngọc Nhi, không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể theo ý nàng ấy, đem trung sam cởi xuống một chút, lộ ra bả vai bên trái.

Vết thương lộ ra, Bùi Ngọc Nhi sững sờ. Vết thương đó mặc dù được quấn vải rất dày nhưng trên đó lại vẫn còn dính một mảnh tinh hồng, có thể thấy được vết thương kia sâu thế nào. Nàng là Vu vương, vạn kim chi khu, vốn nên ở trong triều ngồi hưởng vinh hoa phú quý, nhưng hiện giờ lại phải ở chiến trường chỉ huy đánh giặc....

Bùi Ngọc Nhi vốn dĩ đã lấy lại bình tĩnh, giờ phút này, nàng lại cảm thấy chóp mũi chua xót, suýt chút nữa là lại tiếp tục rơi lệ. Từ lúc nào mà nàng đã biến thành đứa hay khóc như vậy, Bùi Ngọc Nhi hít hít mũi, lời nói nghẹn ngào.

"Đau không?"

"Đau!" Vu Lạc Vũ dùng sức gật đầu, biểu tình tương đối khoa trương, nàng đột nhiên có ý nghĩ rất cấu, để Bùi Ngọc Nhi cũng đau lòng một chút. Bởi vì, rất lâu đến nay, người đau lòng dường như đều là bản thân mình. Bùi Ngọc Nhi hận nàng, cho nên Vu Lạc Vũ chưa từng nghĩ đến, có một ngày Bùi Ngọc Nhi cũng sẽ đau lòng nàng.

"Ai làm ngươi bị thương?"

"Nữ vương gia của Diệu Nghiêm Quốc."

"Nàng rất lợi hại phải không?

"Rất lợi hại, ít nhất, tài bắn cung của nàng quả thật rất lợi hại."

"Vậy nàng làm thế nào làm ngươi bị thương?"

Cứ một hỏi một đáp như vậy mấy câu, Vu Lạc Vũ thực sự bội phục sát đất tiểu Ngọc Nhi nhà nàng rồi, đối nhân xử thế một chút cũng không biết. Nàng nói xem, nàng thật xa chạy đến đây, không làm chút chuyện chính đáng, lại cứ rối rắm việc có hay không này, quả thật là gấp chết người. Vu Lạc Vũ nhẹ giọng nói

"Trước tiên, chúng ta có thể đừng nói việc này nữa được không."

"Vậy nói cái gì...." Bùi Ngọc Nhi hỏi, chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, dáng vẻ vẫn tràn đầy hồ đồ. Chỉ là, nàng không biết rằng, dáng vẻ đó của nàng trong mắt Vu Lạc Vũ, qả thực khiến lòng người ngứa ngáy đến cực điểm. Bùi Ngọc Nhi rất chân thật, rất đơn thuần, rất khả ái, có lúc lại thanh chát tựa như quả táo xanh, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, hận không thể một ngụm cắn sạch nàng.

"Nói...." Vu Lạc Vũ kéo dài ngữ điệu, dần dần di chuyển đến Bùi Ngọc Nhi. Nhìn thấy Vu Lạc Vũ như vậy, phút chốc khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi đỏ lên như bị lửa thiêu, trái tim nàng đang nhảy thình thịch rất nhanh, nhưng là không có cách nào cử động, bởi vì nàng cũng nhớ Vu Lạc Vũ. Hai tháng chưa được gặp nhau, nàng cũng rất khát vọng nhận được sự ấm áp bá đạo của Vu Lạc Vũ.

Nhìn Bùi Ngọc Nhi đỏ mặt nhưng cũng không có ý định muốn chạy trốn, Vu Lạc Vũ rất vui mừng. Lúc đôi môi nàng khẽ chạm đến môi Bùi Ngọc Nhi, thanh âm của Vu Lạc Vũ cũng trở nên khàn khàn.

"Nói chi bằng làm sẽ tốt hơn." Vừa dứt lời, Vu Lạc Vũ không chút chần chờ, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Bùi Ngọc Nhi.

Hương vị thật ngọt ngào, tựa như so với tất cả những nụ hôn lúc trước đều khó có thể dùng lời diễn tả. Vu Lạc Vũ biết nàng đã quá lâu chưa có được Bùi Ngọc Nhi rồi, nàng muốn Bùi Ngọc Nhi. Bình thường vẫn không cảm thấy gì, nhưng một khi bị khơi dậy, Vu Lạc Vũ cảm thấy nàng quả thực sắp điên rồi.

Vu Lạc Vũ hôn Bùi Ngọc Nhi, tận tình hôn, mà Bùi Ngọc Nhi cũng không còn đầu gỗ như lúc trước nữa. Tuy nàng không hiểu, không lĩnh hội, thế nhưng cũng vươn đầu lưỡi vô cùng cám dỗ đi dò xét, như có như không trêu chọc Vu Lạc Vũ. Tuy nói là trêu đùa, thế nhưng tự bản thân Bùi Ngọc Nhi lại không ý thức được rằng, tất cả những việc nàng đang làm giờ phút này không khác gì chơi đùa với lửa. Ai bảo nàng không biết không thông a, nàng chỉ đơn thuần là ghi nhớ, thời điểm lần trước hoặc trước nữa, cái người bá đạo trước mắt này đã nói một câu mà cho đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ như in. Đó chính là: 'Mở miệng, đáp lại ta.' Cho nên Bùi Ngọc Nhi chẳng qua là rất vô tội tìm ý đáp lại nàng, không làm một kẻ đầu gỗ mà thôi.

Nhưng nàng lại không biết, lần trêu đùa này đã đem ngọn lửa dục vọng của Vu Lạc Vũ kích thích đến cao nhất. Vu Lạc Vũ chỉ cảm thấy dưới bụng đang nổi lên hàng loạt biến hóa, nơi đó nói nhột cũng không nhột, nếu nói có đau hay không? Không có cảm giác cố định, nhưng nó lại nói cho Vu Lạc Vũ biết, phải muốn nàng ấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Sự dây dưa trên môi đã không còn thỏa mãn, Vu Lạc Vũ nâng tay phải, nắm chặt lấy đôi gò bông đào yêu kiều đang đứng thẳng của Bùi Ngọc Nhi, sau đó bắt đầu xoa nắn.

"Ân...." Bùi Ngọc Nhi bị sự kích thích đột ngột này khiến nàng có chút kinh động kêu thành tiếng. Nàng muốn phản kháng, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại liền trầm luân, bởi vì thư khoái, bởi vì cảm giác tốt đẹp, bởi vì tất cả, tất cả đều là do người trước mắt cho nàng.

"Tiểu Ngọc Nhi, cô vương muốn nàng." Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng hướng phía tai Bui Ngọc Nhi thổi khí, lời nói cũng đã trở nên trầm đục, có thế thấy được hiện giờ nàng khẩn cấp đến mức nào. Nàng thật sự nhớ Bùi Ngọc Nhi, nhớ đến tâm đều đau.

Bùi Ngọc Nhi không trả lời, trên thực tế nàng bây giờ, căn bản không thể trả lời được, đầu óc trống rỗng hỗn loạn thành một mảnh, toàn thân nàng hoàn toàn vô lực, giống như pho tượng gỗ mặc người tùy ý định đoạt.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ tất nhiên vui đến tràn ra mi mắt, quả nhiên lúc Bùi Ngọc Nhi động tình là lúc đẹp nhất, thật là đep. Vu Lạc Vũ nhìn ngắm dung nhan tuyệt thế của người kia, hận không thể ngừng thở, chỉ sợ hít thở một cái thôi liền sẽ đem người kia đánh nát. Bùi Ngọc Nhi yếu ớt như vậy, cần được người bảo hộ. Mà Vu Lạc Vũ cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì người kia chính là mình.

Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt cảm thụ, cảm thụ Vu Lạc Vũ nâng tay phải lên xoa gò má của mình, cảm thụ nàng không kiềm hãm được mà nâng người hôn lên. Sau đó, ngay sau đó, Vu Lạc Vu đột nhiên "Á.....a...." kêu lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro