Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làm sao vậy?

Bùi Ngọc Nhi bị thanh âm này khiến nàng giật mình, nháy mắt từ mê mang chuyển sang thanh tỉnh, nàng mở bừng mắt nhìn, đã thấy trên trán Vu Lạc Vũ đổ đầy mồ hôi.

"Có phải động đến miệng vết thương hay không?" Bùi Ngọc Nhi cẩn thận hỏi, sau đó hai tay không ngừng lau mồ hôi trên trán của nàng, lại đỡ nàng dậy, tìm tư thế thoải mái ngồi vững vàng.

"Không có việc gì" Vu Lạc Vũ xua tay, cắn răng trả lời, do nàng nhất thời vong tình, đã sớm đem việc bị thương quăng sau đầu, hiện tại tác động miệng vết thương, thật đúng là đau thấu tâm.

Bùi Ngọc Nhi không để ý tới lời của Vu Lạc Vũ, lại kiểm tra miệng vết thương của Vu Lạc Vũ, sau khi thấy miệng vết thương không vỡ ra, mới yên lòng, oán trách trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Sắc quỷ" Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng nói thầm .

"Nàng nói cái gì?" Vu Lạc Vũ giương mắt, nhướng mi.

"Đừng tưởng rằng nàng nói cái gì cô vương không có nghe thấy, nàng phản à".

Bùi Ngọc Nhi nhẹ xuy một tiếng, đến bây giờ còn bày ra tư thái Vu vương, trước kia mình không sợ, hiện tại liền càng thêm không biết sợ là gì.

"Ta nói người là sắc quỷ" Bùi Ngọc Nhi nói xong, gặp Vu Lạc Vũ mở miệng muốn phản bác, nhưng nàng không cho Vu Lạc Vũ có cơ hội để phản bác.

"Đừng lấy thân phận Vu Vương nói chuyện, ta nói là sự thật, vương thượng cũng có sắc quỷ, hơn nữa chính là ngươi!" Vì muốn làm cái loại chuyện này, ngay cả vết thương cũng không để ý, không mắng nàng sắc quỷ đều thực có lỗi với nàng, Bùi Ngọc Nhi oán thầm, nàng đau là xứng đáng!

"Được được, cô vương không so đo với nha đầu nàng, dù sao nàng không lớn không nhỏ cũng không phải ngày một ngày hai." Vu Lạc Vũ lắc đầu, nàng cũng không có cách nào khác, nha đầu kia chính là dám chắc mình sẽ không động nàng, cho nên mới cả gan làm loạn như vậy. Vu Lạc Vũ không cùng nàng so đo nữa, đợi cho khi nào thân thể mình hồi phục, hừ ~ mình thật muốn nhìn xem Tiểu Ngọc Nhi nàng có thể kiêu ngạo đến bao lâu.

"Biết là tốt rồi." Bùi Ngọc Nhi vô cùng đắc ý, đắc chí hồi lâu mới bỗng nhiên nghĩ đến mục đích đến lần này, nghĩ đến đây, Bùi Ngọc Nhi nét mặt cứng đờ, vội vàng thay chuyển sang bộ dáng nghiêm túc.

"Người còn chưa nói cho ta biết, sao lại bị thương, người không phải nói, người có công phu có thể tự bảo vệ mình sao".

Vừa nghe Bùi Ngọc Nhi lại đem đề tài vòng vo trở về, Vu Lạc Vũ âm thầm thở dài, xem ra là trốn không thoát, nha đầu kia trí nhớ thật tốt. Vu Lạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ phải thanh thanh cổ họng, lại tìm một tư thế thoải mái, mới đem tất cả những chuyện xảy ra hôm đó nói cho Bùi Ngọc Nhi.

Thì ra, ngày ấy Vưu Lăng Vi cũng không có y muốn nghị hòa, mà nguyên nhân chân chính muốn bắt lấy người đứng sau màn, chính là Vu Lạc Vũ. Nàng vốn định đem Vu Lạc Vũ dẫn vào trong thành sau đó mới một lưới bắt hết, lại không tưởng Vu Lạc Vũ lại đa nghi, không vào thành. Cho nên Vưu Lăng Vi trực tiếp đem Hách Liên tướng quân từ cửa thành thả ra, Hách Liên tướng quân là đương triều đại tướng quân, uy tín rất nặng, bị bắt giam mấy tháng mới được thả ra, lần này lực chú ý của tất cả mọi người đều sẽ từ trên người Vưu Lăng Vi chuyển đến Hách Liên tướng quân, tự nhiên Vu Lạc Vũ cũng không ngoại lệ. Vưu Lăng Vi chính là lợi dụng khe hở lúc này, ở phía trên tường thành làm hết thảy.

Vưu Lăng Vi, nữ vương gia, ở Diệu Nghiêm, một quốc gia hiếu chiến, tài bắn cung tất nhiên là nhất đẳng, hoàn toàn không có đối thủ, Vưu Lăng Vi thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên Hách Liên tướng quân, đem mũi tên nhọn chuẩn xác bắn đến Vu Lạc Vũ. Lúc đó cũng do Vu Lạc Vũ đã lâu không gặp Hách Liên tướng quân, nhất thời quên phòng bị, lần này lại gây thành sai lầm lớn, đến khi nàng nhận ra được mũi tên bay tới, đã là quá muộn, mũi tên phóng đến ngực Vu Lạc Vũ. Tình huống này, Vu Lạc Vũ không thể nghĩ nhiều,ngay lập tức nghiêng người muốn né khỏi mũi tên, nhưng vẫn chậm một bước, mũi tên nhanh, chuẩn, trực tiếp xuyên thấu xương bả vai Vu Lạc Vũ.

Tình huống đột ngột phát sinh, làm cho toàn bộ quân lính Vu Quốc đại loạn , nhưng cũng may Hách Liên tướng quân đã đươc cứu ra, ngang dọc chiến trường hơn mấy chục năm, Hách Liên tướng quân hét to, cưỡng bách ổn định quân tâm. Tình hình khẩn cấp, cửa thành Lư Hoàn cũng đã mở, ngàn vạn quân đội Diệu Nghiêm xông ra chém giết. Hô hào, tàn sát, chiến thành một mảnh.

Mà tình huống của Vu Lạc Vũ cũng không lạc quan, Vưu Lăng Vi sợ Vu Lạc Vũ không chết nên đã bôi kịch độc trên mũi tên, mặc dù Vu Lạc Vũ đã tự điểm huyệt, phong bế các yếu huyệt, nhưng thân thể vẫn nhũn ra, đầu váng mắt hoa ngay cả đứng cũng không vững. Cho đến cuối cùng, Hách Liên tướng quân ra lệnh, trước tiên một đội binh mã lùi lại, hộ tống vu Lạc Vũ về doanh trại, mà Hách Liên tướng quân dẫn dắt đội binh mã còn lại yểm trợ, cùng người quyết chiến cùng quân đội Diệu Nghiêm..

Từ sáng sớm, chiến đấu cho đến tận đêm tối, Hách Liên tướng quân mới xông ra vòng vây, tuy rằng tử thương khốc liệt nhưng may mắn là cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Mà người Diệu Nghiêm truy đuổi tới ngoài thành Lư Hoàn bảy dặm thì không tiếp tục đuổi theo nữa, nguyên nhân cụ thể là gì, Vu Lạc Vũ đoán rằng, hẳn là bởi vì sợ cấm thuật.

Chuyện rất dài, Bùi Ngọc Nhi một bên nghe, lông mày nhíu lại, hoàn toàn chưa từng thả lỏng, nàng không nghĩ tới, người Diệu Nghiêm đã vậy còn quá ti bỉ, giả ý nghị hòa, thật sự khinh người quá đáng.

"Trên mũi tên kia không phải có kịch độc sao? Nàng nếu muốn ngươi chết, sao lại dùng độc có giải dược?" Bùi Ngọc Nhi thật sự không thể lý giải, độc dược đều có thể bị giải, người Diệu Nghiêm sao lại không cẩn thận như vậy.

"Không phải có giải dược, độc dược đó quả thực là kịch độc, cho dù cô vương đã điểm huyệt đạo, kéo dài đến giờ tý hẳn cũng phải chết, không thể nghi ngờ".

"Vậy sao giờ ngươi vẫn còn ngồi đây?".

Vu Lạc Vũ ghét bỏ liếc nhìn Bùi Ngọc Nhi một cái, nàng xem như thấy rõ, Bùi Ngọc Nhi vẫn ước gì mình chết đi, xem ngữ khí của nàng, Vu Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng.

"Đó là mệnh cô vương chưa tuyệt".

"Được rồi được rồi." Bùi Ngọc Nhi vội vàng xua tay

"Nói mau, rốt cuộc sao lại thế này.".

"Là Hoắc gia gia chủ dùng cấm thuật cứu cô vương".

"Hoắc gia? Cấm thuật?" Bùi Ngọc Nhi đầy mặt nghi ngờ, đó là cái gì, sao trước kia cũng chưa nghe qua. Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ, chờ câu trả lời của nàng, nhưng Vu Lạc Vũ cố ý muốn treo khẩu vị của Bùi Ngọc Nhi, đông xem tây xét, chính là không nói. Bùi Ngọc Nhi có chút gấp, vội vàng nói:

"Nói nha nói nha, ngươi gấp chết ta!".

Vu Lạc Vũ biểu tình nghiêm túc, nàng nhìn Bùi Ngọc Nhi, sau đó đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch.

"Nàng hôn cô vương một cái, cô vương sẽ nói cho nàng".

"Ngươi..." Bùi Ngọc Nhi phẫn hận chỉ vào Vu Lạc Vũ, nhưng cũng há hốc miệng cứng lưỡi, tiểu nhân này, khốn kiếp!

Mà Vu Lạc Vũ tự như biết nàng đang nghĩ cái gì, cố ý ngáp một cái, vội nói:

"Cô vương mệt rồi, ngủ thôi." Nói xong còn giả vờ muốn nằm xuống.

Không biết làm thế nào, lúc này Bùi Ngọc Nhi như là con kiến bò trên chảo nóng, nàng đang nghe hăng say, sao có thể để cho Vu Lạc Vũ ngủ? Bùi Ngọc Nhi vội vàng ngăn cản hành động của Vu Lạc Vũ.

"Dừng lại!" Bùi Ngọc Nhi mở miệng bảo Vu Lạc Vũ ngừng động tác, đợi khi Vu Lạc Vũ không có tiếp tục nằm xuống, Bùi Ngọc Nhi mất tự nhiên do dự chốc lát, mới cắn răng nói:

"Ta hôn!" Bùi Ngọc Nhi thật sự là hận nghiến răng, người này không phải là Vu vương lãnh huyết, tình cảm gì cũng không hiểu sao! Tù khi nào nàng lại biến thành như vậy, miệng lưỡi giảo hoạt không khác một tên dâm tặc!

Thấy gian kế thực hiện được, Vu Lạc Vũ dương dương tự đắc đưa mặt đến, nàng nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi không chuyển mắt, lại thấy cả khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi đều hồng như cà chua, nàng hài lòng nở nụ cười.

"Mau hôn a, không hôn cô vương liền ngủ".

"Hôn hôn hôn, ngươi thúc giục cái gì!" Bùi Ngọc Nhi nói xong, nhanh chóng hướng tới trên mặt Vu Lạc Vũ hôn một cái.

'Chụt' một tiếng phá lệ kêu vang.

Vu Lạc Vũ buồn cười, trong lòng ngọt như bôi mật, nàng trề môi.

"Ai bảo nàng hôn mặt, cô vương là nói nàng hôn môi!" Vu Lạc Vũ nói xong, còn cố ý chỉ chỉ miệng mình, sau đó còn chu môi.

"Ngươi... Đừng có được một tấc, lại muốn tiến một thước, ngươi!" Bùi Ngọc Nhi là hoàn toàn phẫn hận, xem như nàng hoàn toàn nhìn thấu, Vu Lạc Vũ chính là muốn chỉnh nàng.

Không sai! Vu Lạc Vũ chính là đang báo thù, rửa sạch nhục nhã a, phải biết Vu Lạc Vũ là người có thể ẩn nhẫn cỡ nào, lại thù dai thế nào, lần trước xuất cung Bùi Ngọc Nhi dùng kỹ xảo, khiến Vu Lạc Vũ đi kiếm củi lửa, đâm tổ ong, Vu Lạc Vũ còn nhớ rõ, hiện nay nàng sẽ làm cho Bùi Ngọc Nhi biết đó là tư vị gì.

"Không hôn thì thôi, dù sao cô vương cũng mệt mỏi, không muốn nói chuyện Hoắc gia cấm thuật." Nói xong, Vu Lạc Vũ lại giả vờ muốn nằm xuống.

"Ai ai ai!" Bùi Ngọc Nhi vội vàng lôi kéo nàng, sau đó khuôn mặt đỏ bừng tiếp tục trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, giây kế tiếp liền cúi đầu môi chạm môi Vu Lạc Vũ, chỉ là lần này ngay khi môi cả hai chạm nhau, tức thì Bùi Ngọc Nhi.. hung hăng cắn một ngụm!

"Á...." Vu Lạc Vũ bất ngờ không kịp phòng, lần này cắn thật tàn nhẫn, khiến Vu Lạc Vũ nổi lên một tầng da gà. Nhưng càng thêm kích thích là, Bùi Ngọc Nhi nghe Vu Lạc Vũ kêu đau, nàng đau lòng thả lỏng môi, nhưng nàng cũng không có dời đi, mà vươn cái lưỡi, ở nơi vừa rồi nàng cắn, nhẹ nhàng liếm qua lại hai lần.

Động tác này cực kì mau, Vu Lạc Vũ còn chưa chuẩn bị phản kích, Bùi Ngọc Nhi cũng đã rút lui, liền như thế ,Vu Lạc Vũ thầm hô to đáng tiếc. Vu Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn nha đầu thẹn thùng trước mắt, trong lòng mặc dù đáng tiếc nhưng vẫn không nhịn được cao hứng, người như nàng ấy có thể làm đến mức này, còn muốn cầu nàng cái gì đây, từ từ đi.

Đã nếm thử ngọt ngào sau nụ hôn, Vu Lạc Vũ tâm tình thư sướng a, nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi vừa rồi lưỡi Bùi Ngọc Nhi quét qua, sau đó khóe miệng mang ý cười, gật gật đầu nghiêm trang nói:

"Hương vị không sai!".

"Ngươi xong chưa!" Bùi Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được mở miệng quát mắng cái con người hạ lưu trước mặt, lại nhiều lần trêu đùa mình, mình làm được đến mức này rồi còn tiếp tục nói, nàng quả nhiên là không hiểu nữ nhi gia rụt rè, từ nhỏ lớn lên trong gia đình đế vuong, như thế nào lại giống nam tử bình thường, một chút cũng không biết thẹn thùng!

Vu Lạc Vũ thấy Bùi Ngọc Nhi thực sự tức giận, nàng gật gật đầu, thanh thanh cổ họng, nói:

"Vu Quốc có hai đại gia tộc, là Ngô gia cùng Hoắc gia, bọn họ hậu thế trăm năm qua đều có chung một nhiệm vụ chung, đó chính là vào thời khắc Vu Quốc gặp nguy hiểm nhất, phải bảo hộ Vu Quốc qua cửa ải khó khăn, không để Vu Quốc diệt quốc. Mà cấm thuật, đây là vũ khí bảo hộ Vu Quốc, chúng không phải đao kiếm, cũng không phải là vật chết gì, mà là đồ vật rõ ràng, chúng nó lên tới hàng ngàn, hàng vạn, mọi ngóc ngách ở dã ngoại có lẽ đều có thân ảnh của chúng nó tồn tại. Chúng nó có thể là trùng, cũng có thể là một vài động vật, mà Ngô gia cùng Hoắc gia gia chủ phụ trách đem thứ lại hại nhất giữa bọn chúng gọi về, sau đó tôi luyện cho bản thân sử dụng. Chúng nó vô cùng độc, có trăm ngàn loại độc tố, phương thức hạ độc".

"Vậy rất lợi hại a!" Bùi Ngọc Nhi kinh hô ra tiếng

"Lợi hại như vậy, ai cũng đều sợ, một loại vật độc còn khó giải quyết, huống chi là trăm ngàn loại, có vật như vậy ngươi hoàn toàn có thể khiến Diệu Nghiêm diệt quốc, vì sao để cho bọn họ khi dễ thành như vậy?" Bùi Ngọc Nhi thật sự là khó hiểu, nàng quả thực không dám tưởng tượng, Vu Quốc sở hữu vũ khí mạnh mẽ trong tay, quả thực chính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, còn có thể sợ ai, như thế nào hai ba lần bị xâm chiếm đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro