Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, là ngày Vân Thượng đón dâu, Sáng sớm cửa liền tụ tập thật nhiều người.

Vũ Lạc Huyên mang theo một đám cô nương tham quan học đường, còn bị Lệ Hổ Tiên sinh trêu ghẹo.

Mục Tiểu Mạn tỉ mỉ trang điểm một phen, đi tới Vân Thượng học đường. Lại nói tiếp đây cũng là nàng lần đầu tiên quang minh chính đại đi vào Vân Thượng. Tuy nói phía trước Tuyết Văn Hi hôn mê nàng đã tới một lần,chính là rốt cuộc chỉ là đến phổ nhị xá chăm sóc nàng. Lần này đúng lúc có cơ hội tham quan Tuyết Văn Hi hoàn cảnh ngày thường sinh hoạt một chút

Phong Thừa Tuấn tự ngày ấy cùng Tuyết Văn Hi thẳng thắn, liền không hề cố tình trốn tránh nàng, nhưng hiện tại đổi thành Tuyết Văn Hi trốn tránh mình (Hi muội muội hảo hảo nghe lời vợ,hông thôi ra chuồng gà ngủ =)))))), này cũng làm Phong Thừa Tuấn rất là đau đầu.

Này không hôm nay ngày học đường đón dâu,phụ thân Phong Thừa Tuấn không tới. Hắn vốn định cùng Tuyết Văn Hi đi ra ngoài đi dạo, nhưng mấy ngày gần đây Tuyết Văn Hi đối thái độ của hắn, cái này cũng đúng không thông. Hắn đành phải gọi Hàn Thục Mẫn tới, Hàn Thục Mẫn nghĩ cách, Tuyết Văn Hi ít nhất có thể nói với hắn nói mấy câu.

Tuyết Văn Hi mấy ngày gần đây luôn là tự hỏi lời Phong Thừa Tuấn nói, tuy nói mình xác thật không phải nam tử, Phong Thừa Tuấn nhìn thấy mình nữ trang, có chút ý muốn cũng là không sai. Nhưng rốt cuộc hiện tại mình ở trong mắt người ngoài vẫn là nam tử, như vậy Phong Thừa Tuấn hiện tại liền không thể đối với mình có ý muốn

Huống hồ hắn cư nhiên đưa ra ý nghĩ kêu mình tác hợp “Tỷ tỷ Văn Bân cùng hắn” có chút không thể nào nói nổi. Một khi hắn phát hiện “Tỷ tỷ Văn Bân” chính là mình, không phải xong đời sao?

Hơn nữa mình đã có Mục Tiểu Mạn, không có khả năng lại cùng Phong Thừa Tuấn có quan hệ

Hiện tại học đường vừa mới mở cửa ra, Hàn Thục Mẫn còn không có tới. Phong Thừa Tuấn thấy Tuyết Văn Hi một người ngồi ở trước bàn phát ngốc, liền đi qua.

“Bân đệ, đệ như thế nào một mình ở đây.”

Tuyết Văn Hi ngẩng đầu thấy phát hiện là Phong Thừa Tuấn, vội vàng đứng dậy phải đi, lại bị hắn giữ chặt.

“Bân đệ,đệ muốn đi đâu?”

“Ta…… Ta đi ra ngoài hít thở không khí.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuyết Văn Hi thấy Phong Thừa Tuấn chấp nhất như thế, nàng không biết như thế nào từ chối, liền nghe được cửa phổ nhị xá có âm thanh truyền đến.

“Phong công tử, huynh cùng Hàn tiểu thư đi đi, ta bồi Văn công tử là được”

Nghe âm thanh, Tuyết Văn Hi cũng biết là Mục Tiểu Mạn tới. Nàng vội vàng đứng dậy chạy đến bên người Mục Tiểu Mạn

“Tiểu Mạn, sao nàng lại tới đây?”

“Hôm nay là ngày Vân Thượng đón dâu, ta vừa lúc muốn đến thăm công tử, thuận tiện xem học đường một chút. Cho công tử chút rượu ngon món ngon gì đó. Có phải hay không quá mạo muội, công tử cũng không mời ta, ta không mời tự đến. Bất quá không liên quan, không chào đón ta đi là được.”

“Không đúng không đúng, Tiểu Mạn nàng đừng đi a. Ta đã nhiều ngày việc học tương đối bận rộn, đã quên viết thư mời nàng. Đem hộp cơm để xuống trước, ta mang nàng đi dạo khắp nơi.”

Tuyết Văn Hi tiếp nhận đồ vật trên tay  Mục Tiểu Mạn để trên bàn, kéo tay Mục Tiểu Mạn ra cửa, bất quá nghĩ đến phòng trong còn có hai người, liền quay đầu lại nói :

“Hàn tiểu thư, ta bồi Tiểu Mạn đi dạo khắp nơi, cô cũng làm Phong ca mang cô hảo hảo tham quan học đường đi”

Phong Thừa Tuấn nhìn hai người rời đi,trong lòng có chút mất mát. Hắn cũng không biết mình là làm sao vậy, như thế nào để ý nhất cử nhất động Tuyết Văn Hi như vậy

Cùng Phong Thừa Tuấn giống nhau mất mát còn có Hàn Thục Mẫn. Nàng nhìn Phong Thừa Tuấn nhìn chằm chằm hướng cửa, có chút khổ sở. Bất quá nàng không biết Phong Thừa Tuấn là đang xem Tuyết Văn Hi, rốt cuộc Tuyết Văn Hi là nam tử. Như vậy Hàn Thục Mẫn liền cho rằng Phong Thừa Tuấn chính là nhìn Mục Tiểu Mạn.

Mục Tiểu Mạn tư sắc toàn bộ Vân Quốc không có nam nhân nào không vì nàng khuynh đảo, nàng cho rằng Phong Thừa Tuấn không giống nhau. Huống hồ hiện tại Mục Tiểu Mạn một lòng một dạ ở bên Văn công tử, nhưng Phong Thừa Tuấn cư nhiên nhớ thương thượng Mục Tiểu Mạn.

Phục hồi tinh thần lại Hàn Thục Mẫn kéo kéo cổ tay áo Phong Thừa Tuấn

“Phong công tử, chúng ta đi thôi.”

“Hàn tiểu thư, mời”

Này một đường tham quan, hai người  tâm sự.

Bất quá tương đối so, Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi nhẹ nhàng nhiều. Tuyết Văn Hi mang theo Mục Tiểu Mạn tham quan học đường mỗi cái địa điểm, thậm chí phòng tạp vật, Tuyết Văn Hi đều mang Mục Tiểu Mạn vào xem.

Bất quá duy nhất làm Tuyết Văn Hi có chút khó chịu, chính là Mục Tiểu Mạn đến chỗ nào đều có một ít nam tử nhìn chằm chằm nàng. Tuyết Văn Hi liền ở trước mặt Mục Tiểu Mạn lúc ẩn lúc hiện, ngăn trở tầm mắt mọi người. Ngẫu nhiên có khi còn thuận thế ôm lấy vòng eo Mục Tiểu Mạn

Nhận thấy được hành động Tuyết Văn Hi, Mục Tiểu Mạn bất đắc dĩ nhìn Tuyết Văn Hi hứng thú bừng bừng biểu thị công khai chủ quyền, sủng nịnh cười cười.

Thời gian rất mau liền đến chạng vạng, mọi người đều tìm vị trí tốt, ngồi xuống uống rượu nói chuyện phiếm. Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi cũng sớm liền tìm hảo một chỗ góc, ngồi xuống.


Phong Thừa Tuấn rất xa liền thấy Tuyết Văn Hi cùng Mục Tiểu Mạn, liền lôi kéo Hàn Thục Mẫn lập tức đi qua.

“Bân đệ, Mục cô nương,vị trí bên kia chưa ai ngồi, chúng ta có thể ở chỗ này ngồi không?”

“Phong công tử, Hàn tiểu thư, đương nhiên có thể, mời ngồi. Nếu đã tới, vậy cùng nhau ăn đi.”

Tuyết Văn Hi ngẩng đầu nhìn về phía hai người, có chút xấu hổ. Rõ ràng hảo hảo hai người tụ hội, lại bị bọn Phong Thừa Tuấn chen vô. Bất quá Mục Tiểu Mạn đã mở miệng, mình cũng không tiện cự tuyệt, đành phải miễn cưỡng đáp ứng

Mục Tiểu Mạn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tuyết Văn Hi, Phong Thừa Tuấn cùng Hàn Thục Mẫn đối hướng hai người mà ngồi.

Bốn người ai đều không nói lời nào, cảm giác không khí rất là xấu hổ. Phong Thừa Tuấn nhìn chằm chằm vào Tuyết Văn Hi, Hàn Thục Mẫn nhìn Mục Tiểu Mạn, thường thường lại nhìn về phía Tuyết Văn Hi, Mục Tiểu Mạn theo đối diện ánh mắt hai người cũng nhìn hướng Tuyết Văn Hi, mà làm trong đó tiêu điểm Tuyết Văn Hi còn lại là nhìn về phía mặt đất.

Tuyết Văn Hi đã nhận ra ánh mắt Phong Thừa Tuấn, nàng có chút không được tự nhiên vặn vẹo đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đưa vào đĩa Mục Tiểu Mạn

“Tiểu Mạn, nàng là khách nhân quan trọng nhất của ta, nào, ăn nhiều một chút.”


Tuyết Văn Hi mở miệng cuối cùng đánh vỡ cục diện bế tắc. Hàn Thục Mẫn nhìn đối diện hai người, cũng nghĩ mượn này đánh mất ý niệm Phong Thừa Tuấn .

“Nhị vị thật là ân ái tiện người”

Phong Thừa Tuấn có chút không vui, nhưng cũng không tốt minh xác biểu hiện ra ngoài. Chỉ có thể căng da đầu nói :

“Xem ra Bân đệ đối với Mục cô nương thật là yêu sâu sắc a”

Tuyết Văn Hi cũng không có phản ứng Phong Thừa Tuấn nói, vẫn là lo mình  gắp đồ ăn cho Mục Tiểu Mạn.Hàn Thục Mẫn thấy thế cũng lộ ra tươi cười.

“Văn công tử thật là tri kỷ, Mục Tiểu Mạn cô cũng coi như là tìm được phu quân.”

Tuyết Văn Hi lộ ra một tia đắc ý tiểu biểu tình, bất quá này cũng thu hết nhập Phong Thừa Tuấn đáy mắt.

Hắn bưng lên chén rượu uống lên một ly lại một ly, Mục Tiểu Mạn thấy Phong Thừa Tuấn có chút không bình thường, cực kỳ giống bộ dáng Tuyết Văn Hi ngày ấy ở minh nhân tửu quán.

Nàng cúi đầu kéo kéo tay áo Tuyết Văn Hi, dùng ánh mắt nhìn nhìn Phong Thừa Tuấn. Tuyết Văn Hi nháy mắt minh bạch ý Mục Tiểu Mạn, nàng cầm lấy chén rượu.

“Đêm nay ánh trăng thật đẹp, mấy người chúng ta cùng nhau uống một chút đi. Hàn tiểu thư, Phong ca, đừng quá câu nệ, mau nếm thử tay nghề Tiểu Mạn chúng ta”

“Đa tạ Văn công tử, Thục Mẫn kính huynh, chúc huynh cùng Mục cô nương bách niên hảo hợp”

“Hàn tiểu thư khách khí rồi. Ta cũng chúc cô cùng Phong ca, chúc các người lâu lâu dài dài.”

“Vậy Tiểu Mạn cũng chúc Hàn tiểu thư sớm ngày đạt thành tâm nguyện.”

Ba người đều đã nâng chén, chỉ có Phong Thừa Tuấn không có động tác. Tuyết Văn Hi nhìn thoáng qua Phong Thừa Tuấn, bất đắc dĩ hô kêu.

“Phong ca, Phong ca.”

Phong Thừa Tuấn lúc này mới không tình nguyện giơ lên chén rượu, chạm chạm cái ly Hàn Thục Mẫn .

Tuyết Văn Hi có chút không hài lòng, Phong Thừa Tuấn gần đây thật là càng ngày càng kỳ quái.Tuyết Văn Hi buông cái ly có chút sinh khí.

“Phong ca, chính là ta gần đây làm gì khiến huynh cảm thấy không thoải mái à? Huynh vì sao luôn là thái độ này.”

“Bân đệ, không phải vấn đề của đệ, là của ta”

“Ta không muốn cùng huynh so đo là vấn đề ai, ngày ấy ta tưởng huynh là lời nói vui đùa. Ta hiện tại chỉ nghĩ nói cho huynh, nếu huynh còn coi ta là huynh đệ huynh, huynh phải hảo hảo dùng bữa uống rượu, nếu huynh muốn tiếp tục bảo trì cái trạng thái này, ta đây cũng không nói nhiều, về sau cho dù sinh hoạt ở dưới một mái nh, cũng không cần cùng ta nói thêm câu nào nữa.”

Phong Thừa Tuấn nghe Tuyết Văn Hi nói, con ngươi lạnh lãnh, cầm lấy chiếc đũa, nhạt như nước ốc ăn đồ ăn một lát, lại cầm lấy bình rượu đổ vào ly rượu. Này ly rượu xuống bụng, cảm giác có chút đầu choáng váng, liền đứng dậy cáo từ.

Hàn Thục Mẫn thấy thế, cũng không tiện ở lâu, đứng dậy cáo từ. Lại chỉ còn lại có Tuyết Văn Hi cùng Mục Tiểu Mạn hai người, phảng phất như hai người chưa từng tới.

Hai người đi rồi, Tuyết Văn Hi nằm liệt ngồi dưới đất không nói một lời. Mục Tiểu Mạn vừa mới liền cảm giác hai người có chút không bình thường, nàng lôi kéo tay Tuyết Văn Hi, nhẹ giọng dò hỏi.

“Văn Hi, nàng cùng Phong công tử làm sao vậy? Cãi nhau sao?”

“Không xem như cãi nhau, emmmm…… Không biết nói như thế nào”

“Không liên quan, nàng chậm rãi nói, có lẽ ta có thể giúp nàng nghĩ đến biện pháp giải quyết”

“Ngày ấy bộ dáng ta ăn mặc nữ trang  bị hắn thấy được, từ ngày đó lúc sau, p
Phong ca liền trốn tránh ta, sau lại bảo ta tác hợp hắn với tỷ tỷ Văn Bân, cũng chính là ta cùng hắn ở bên nhau. Hiện tại ta lại trốn tránh hắn, tóm lại chính là…… Aiya, ta nói không rõ.”

Mục Tiểu Mạn thông qua Tuyết Văn Hi miêu tả, lúc này mới minh bạch. Xem ra Phong Thừa Tuấn tựa hồ thích Tuyết Văn Hi, chẳng qua hiện tại hắn ngại với thân phận Tuyết Văn Hi, không có chọn phá mà thôi.

“Văn công tử không cần lo lắng, lấy phong cách Phong công tử hành sự, hắn không biết thân phận thật sự của huynh, không có khả năng cùng huynh thẳng thắn. Một khi đã như vậy, huynh coi như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục cùng hắn dựa theo hình thức ngày thường ở chung là tốt. Thời gian lâu, tự nhiên thì tốt rồi.”

“Có thể được không?”

“Tin tưởng ta, không sao đâu”

“Vậy dựa theo nàng nói thử xem đi, bằng không ta thật sự rất xấu hổ.”

Mục Tiểu Mạn nhìn bộ dáng Tuyết Văn Hi,nàng ngồi gần lại. Tuyết Văn Hi cảm giác được bên tai đánh tới nhiệt khí, nàng nhìn nhìn bốn phía, hướng bên cạnh ngồi ngồi.

“Tiểu Mạn,nơi này nhiều người như vậy, ảnh hưởng không tốt.”

“Có cái gì không tốt, chúng ta đây là góc, chỉ vài người chú ý chúng ta. Còn có, chỉ cho phép nàng đêm đó tùy thời trả thù,ta không được trước mặt mọi người trêu chọc nàng à”

“Ta nơi nào tùy thời trả thù?”

“Chuyện đêm đó ta còn không có tìm nàng tính sổ, hơn nữa nàng khắp nơi lưu tình trướng, chúng ta vừa lúc cùng nhau tính.”

Không chờ Tuyết Văn Hi mở miệng, tay Mục Tiểu Mạn nhẹ nhàng từ sau lưng xoa lưng Tuyết Văn Hi, chậm rãi rơi xuống đến eo Tuyết Văn Hi. Nhưng nàng một cái tay khác lại ở trên bàn bình thản ung dung rót rượu, gắp đồ ăn cho Tuyết Văn Hi

Cái này làm cho Tuyết Văn Hi rất là bất đắc dĩ, tới tới lui lui vài lần, Tuyết Văn Hi sắc mặt càng thêm hồng, nàng đứng dậy lôi kéo Mục Tiểu Mạn, nhìn xem bốn phía, đi hướng phòng tạp vật.

Mới vừa đóng cửa lại, Tuyết Văn Hi liền chống lại Mục Tiểu Mạn, bắt đầu hôn nàng, thật lâu sau mới tách ra.

“Tiểu Mạn~”

“Văn công tử không uống nhiều ít rượu a, như thế nào liền bắt đầu say”

“Nàng như vậy câu dẫn ta, vậy đến ta phụ trách”

Tuyết Văn Hi còn muốn hôn lại, nhưng Mục Tiểu Mạn lại quay đầu đi, dùng ngón tay chống lại Tuyết Văn Hi đầu nhỏ.

“Văn Hi, đây là đối với nàng câu phong công tử trà không nhớ cơm không nghĩ trừng phạt! Ta một hồi còn có chuyện muốn xử lý, nàng đêm nay ủy khuất một chút đi.”

Dứt lời, nàng đẩy Tuyết Văn Hi ra, ở trên má nàng lưu lại một hôn liền hướng ngoài cửa đi ra.

“Phải ngoan ngoãn ở học đường dụng công. Còn có nhớ rõ cùng Phong công tử bảo trì khoảng cách a”

Tuyết Văn Hi nhìn bóng dáng Mục Tiểu Mạn, có chút không cam lòng dậm dậm chân. Ở phòng tạp vật một hồi, sửa sang lại cảm xúc liền về tới trước bàn, thật sự có chút nhàm chán. Không ngờ, Hàn Thắng Trí sai người đưa tới một tờ giấy,mời nàng đi sau đình nói một ít việc.

Tuyết Văn Hi không nghĩ phản ứng hắn, có thể tin cùng Mục Tiểu Mạn có quan hệ sự, nàng liền đứng dậy đi trước.

Mà bên kia Mục Tiểu Mạn cũng đi tới sau đình, nàng nhìn về phía Hàn Thắng Trí đứng ở trong đình.

“Hàn Thắng Trí, ngươi kêu ta lại đây có chuyện gì?”

“Tiểu Mạn, nàng đã đến rồi. Như thế nào không tới tìm ta, ta có thể mang nàng đi khắp nơi dạo một chút.”

“Hàn Thắng Trí, ta nghĩ ngươi là hiểu lầm rồi, ta tới đây là tới tìm Văn công tử.”

“Như thế nào lại là Văn Bân, hắn ở trong lòng nàng quan trọng như vậy sao?”

“Đúng, rất quan trọng. Ai đều không thể thay thế vị trí Văn công tử ở trong lòng ta”

“Tiểu Mạn, nàng gạt ta đúng hay không? Rõ ràng đêm đó nàng nói chỉ cần ta tỉnh lại liền tiếp thu ta.”

“Hả? Hàn Thắng Trí có thể là ngươi nghe lầm rồi, ta chính là ngươi nếu là tiếp tục suy sút chúng ta không cần gặp lại, cũng không có muốn tiếp thu ngươi.”

“Không, ta không tin, Tiểu Mạn, nàng trong lòng vẫn là có ta đúng không”

Hàn Thắng Trí tiến lên gắt gao mà ôm lấy Mục Tiểu Mạn không buông tay. Mục Tiểu Mạn dùng sức tránh, cũng không tránh thoát Hàn Thắng Trí ôm ấp, chỉ có thể tiếp tục bình tĩnh mở miệng nói :

“Hàn Thắng Trí, cảm ơn ngươi hậu ái, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không cơ hội có làm lại từ đầu, ta hy vọng ngươi có thể sớm ngày tìm được lương xứng, không cần lại đem tâm tư đặt ở trên người ta, như vậy chúng ta có lẽ còn có thể là bằng hữu. Buông tay đi, Hàn Thắng Trí”

Hàn Thắng Trí nghe Mục Tiểu Mạn nói, lại thấy nàng cực lực tưởng thoát khỏi mình, có chút ủ rũ. Nhưng hơi hơi nghiêng đầu liền thấy Tuyết Văn Hi cách đó không xa sửng sốt

Tuyết Văn Hi dựa theo tờ giấy Hàn Thắng Trí viết nội dung mới vừa đi đến sau đình liền nhìn đến Hàn Thắng Trí ôm Mục Tiểu Mạn, Tuyết Văn Hi sắc mặt có chút hắc. Hàn Thắng Trí khóe miệng giơ lên, ngược lại mở miệng nói:

“Tiểu Mạn, nàng đừng tránh ra, nàng cho ta ôm nàng lần cuối cùng đi,một lần cuối cùng, nàng coi như là bằng hữu gian ôm”

Mục Tiểu Mạn cũng không phải người quá mức tuyệt tình, hơn nữa Hàn Thắng Trí cũng nói như vậy, lại cự tuyệt, nàng sợ Hàn Thắng Trí sẽ đem đối với mình yêu mà không được chuyên chuyển qua trên người Tuyết Văn Hi, mượn cơ hội khi dễ Tuyết Văn Hi. Vì thế không có tiếp tục phản kháng, tùy ý Hàn Thắng Trí ôm.

“Tuyết Văn Hi vốn định tiến lên, lại phát hiện Mục Tiểu Mạn cũng không có tránh Hàn Thắng Trí ôm ấp, nàng nhíu nhíu mày, đôi mắt có chút chua xót. Nàng không nghĩ lại nhìn bộ dáng hai người ôm nhau, vội vàng xoay người chạy ra.

“Mục Tiểu Mạn, nàng nói có việc, chính là ném ra ta đi gặp Hàn Thắng Trí, tiếp thu hắn sao? Cho nên thật ra nàng vẫn yêu học trưởng sao, nàng vì cái gì muốn gạt ta?”

Tuyết Văn Hi trở lại phổ nhị xá, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Nàng nâng tay tay, ngăn trở hai mắt của mình, nhưng nước mắt vẫn là theo khóe mắt chảy ra.

Thấy Tuyết Văn Hi chạy đi, Hàn Thắng Trí cười cười. Mục Tiểu Mạn cũng rời đi hắn ôm ấp.

“Tiểu Mạn, ta muốn cùng nàng đánh cuộc, nếu tiếp theo nàng nhìn thấy Văn Bân, hắn sẽ giận nàng,nàng có thể hay không trở lại bên người ta”

“Vì sao đột nhiên muốn đánh cược cái này? Ngươi lại muốn làm gì?”

“Không có gì, chỉ là vừa mới nghĩ hai người chúng ta ôm nhau một màn này, vạn nhất bị Văn Bân thấy được, nàng nói hắn sẽ nghĩ như thế nào?”

“Vừa mới…… Chẳng lẽ, Hàn Thắng Trí ngươi…… Tiểu nhân. Năm đó ngươi vì thể diện gia tộc từ bỏ ta, nên biết chúng ta quay về không được. Hiện tại ngươi còn dùng loại thủ đoạn hạ tam này, từ đầu đến cuối ngươi chính là cái người nhu nhược.”

“Ở trong lòng của nàng, ta vốn dĩ chính là cái tiểu nhân, lúc trước không phải nàng cũng sao, bất quá lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay, ta không phải người nhu nhược.”

“Nguyên lai lá thư kia bị ngươi cướp đi. Hàn Thắng Trí, ta tin tưởng Văn công tử sẽ không bị kỹ xảo của ngươi lừa(chưa chắc(. ❛ ᴗ ❛.)), lần đánh cược này, ngươi nhất định sẽ thua!”

Dứt lời, Mục Tiểu Mạn cũng không quay đầu lại rời đi sau đình.

Qua hơn nửa canh giờ,ngày đón dâu kết thúc. Hàn Thắng Trí cũng trở về Hàn phủ, lại vừa lúc thấy được Phong Thừa Tuấn đưa Hàn Thục Mẫn về Hàn phủ một, hắn nghĩ nghĩ liền đi theo Hàn Thục Mẫn vào phòng.

“Thục Mẫn.”

“Ca, sao huynh lại tới đây.”

“Ta mới vừa thấy Phong Thừa Tuấn đưa muội về, muội hôm nay đi Vân Thượng?”

“Đúng, hôm nay ngày đón dâu, muội  đi tham quan Vân Thượng một chút”

“Phải không, muội cùng ca ca nói thật, có phải hay không đối với Phong Thừa Tuấn có ý nghĩ”

“Muội…… Nhưng Phong công tử tựa hồ không thích muội, huynh ấy thích hình như là Mục Tiểu Mạn.”

“Cái gì? Tiểu Mạn? Muội yên tâm, chuyện này giao cho ta, ta đều có biện pháp.”

Dứt lời, Hàn Thắng Trí rời đi thư phòng Hàn Thục Mẫn. Cũng không biết Hàn Thắng Trí cùng Hàn Chính Lương nói cái gì. Ngày thứ hai, Hàn Chính Lương liền mang theo đông đảo lễ vật đi Phong phủ. Hàn Thục Mẫn cùng Phong Thừa Tuấn tin tức muốn đính hôn cũng ở Vân Thượng truyền khai.
-------------------
Review chương sau =)))))))

“Ân? Tiểu Mạn, nàng muốn làm cái gì?”

“Tiếp tục chuyện thân hữu ngày ấy mặt trời lặn chưa làm xong”

“Không có làm xong…… Tiểu Mạn nàng là nói……”

Lời nói Tuyết Văn Hi còn chưa nói xong liền bị Mục Tiểu Mạn đé lên giường

“Nàng nói đi, Văn Hi, đêm nay nàng cũng đừng muốn ngủ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro