48. Bứt rứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi tay chống ở trên bàn, Hải Thanh đang trầm tư, cửa văn phòng bị người gõ vang, anh ta nhíu mày để người kia tiến vào, Trần Hiên bộ phận kỹ thuật khẩn trương mà đi vào nói:

"Thưa chủ tịch, số liệu thống kê trước đây ngài yêu cầu tôi làm đã có rồi."

Hải Thanh dựa vào trên lưng ghế vẫy tay, ý bảo anh ta lại gần, anh ta nhìn bộ dáng Trần Hiên sợ đầu sợ đuôi kia liền không vừa mắt, âm thanh lạnh lùng nói:

"Sao bộ dáng cậu thế kia hả? Tôi còn có thể ăn cậu sao?"

Trần Hiên thở dài nói: "Tôi như vậy cũng là có nguyên nhân, ngài xem tư liệu sẽ biết."

Hải Thanh liếc mắt nhìn anh ta, cúi đầu xem tư liệu trong tay, tư liệu rất dày, xem xong toàn bộ cũng tốn một chút thời gian, khi xem được càng nhiều, cảm xúc của Hải Thanh liền càng kích động, khí tràng quanh thân liền càng lạnh, làm Trần Hiên sợ đến mức bắt đầu run bần bật, rốt cuộc là người trẻ tuổi, tố chất tâm lý còn kém, nếu Thanh San ở đây, cô còn có thể trấn tĩnh Hải Thanh. Chờ Hải Thanh xem đến cuối cùng, Trần Hiên liền hít một hơi thật sâu nói:

"Chủ tịch, công ty mới này tên là "Bách Phong", tên này so với tên Vạn Vân cũng cùng một ý nghĩa, thiết kế website, cách vận hành sơ bộ đều cho thấy đây là công ty Phương Bình và Từ Nhiên thành lập sau khi rời đi, những tư liệu này ngài cũng thấy, rất nhiêu công ty nhỏ và vừa hợp tác cùng chúng ta hiện tại đều chạy tới hợp tác với bọn họ rồi, tuy rằng nói chỉ là công ty nhỏ và vừa, nhưng số lượng lại nhiều, ảnh hưởng tới công ty chúng ta cũng vô cùng lớn."

Đúng vậy, tích tiểu thành đại, kể cả chỉ là công ty nhỏ, nếu chạy đi nhiều, cũng có áp lực rất lớn đối với Vạn Vân, vốn dĩ bởi vì sự kiện vé giả mà doanh số của bọn họ đã giảm xuống phân nửa, đây là có ý muốn đưa công ty bọn họ vào chỗ chết.

Hải Thanh đem tài liệu đẩy qua một bên, nói không nôn nóng, bực bội là giả, công ty lớn như vậy lại thành cái dạng như hiện tại, không ít cổ đông đã có ý kiến, kể cả Thanh San lại rời khỏi anh ta.

Thanh San sẽ không trở lại, mặc kệ anh ta nỗ lực như thế nào, cô cũng sẽ không cho anh ta một chút hồi âm nào.

Nghĩ một chút như vậy, Hải Thanh liền càng thêm khó chịu, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

"Đưa điện thoại cậu cho tôi mượn dùng một chút."

Trần Hiên ngẩn ra, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng đưa điện thoại của mình ra, Hải Thanh dùng điện thoại của Trần Hiên gọi cho Thanh San, chỉ là trong chốc lát khi đối phương tiếp điện thoại, âm thanh đã lâu không nghe kia liền ở bên tai, lại làm người cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng ngay khi Thanh San nhận điện, Hải Thanh lại vội vã tắt máy, xua tay bảo Trần Hiên rời phòng. Trần Hiên nghe lời, xoay người ra ngoài, vào lúc anh ta sắp đóng cửa, Hải Thanh lại mở miệng nói: "Cậu đi gọi giúp tôi trợ lý của tổng giám đốc đến đây."

Không bao lâu sau, nữ trợ lý của Thanh San liền tới văn phòng Hải Thanh, anh ta ngồi nhìn nữ trợ lý đang vô cùng sợ hãi, miễn cưỡng bức bách chính mình bình tĩnh một chút, dùng ngữ điệu bình thường nói:

"Cô gọi điện thoại cho sếp cô đi!"

Nữ trợ lý ngẩn người, nhanh chóng lấy di động ra, tìm được số của Thanh San xong vẫn do dự một chút nói:

"Chủ tịch, tôi phải nói gì ạ?"

Hải Thanh ngồi ở phía sau bàn làm việc, giống như bị hỏi đến nghẹn họng, giật mình thật lâu không nói lời nào, nữ trợ lý đứng ở kia đi không được ở lại cũng không xong, bối rối.

"Bật loa ngoài, nói chuyện phiếm hằng ngày, tùy tiện nói cái gì đó, tóm lại nói mấy câu."

Thời gian dài như vậy, nữ trợ lý đã sớm rõ ràng chủ tịch ôm có ý với Thanh San, nhưng mà nếu Hải Thanh, còn dây dưa như vậy không phải là muốn phá hoại gia đình của người ta sao? Kể cả trong lòng có phê bình, trên mặt cô cũng không dám biểu hiện ra cái gì, ai kêu người ta là ông chủ chứ?

Nữ trợ lý ngoan ngoãn mà gọi điện thoại cho Thanh San, lúc này Thanh San đang chuẩn bị ăn cơm, mẹ cô gói sủi cảo, còn để cô mang một chút về cho Triệu Minh, cô đang muốn nói cô ấy bay đi Bắc Mỹ đêm nay còn chưa về, điện thoại liền vang lên.

Nói đến cũng kỳ quái, hôm nay cô nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ, cô nghe xong lại không thấy đầu bên kia nói lời nào, cắt đứt nhanh như vậy, cô cũng không để trong lòng, chỉ cho là điện thoại lừa đảo, lúc này lại vang lên, cô cúi đầu vừa nhìn, trong lòng có chút nghi vấn.

Số của nữ trợ lý cô cũng không phải để vào danh sách đen, nhưng thời gian dài như vậy đến bây giờ, đối phương vẫn luôn không liên lạc với cô. Hiện tại đối phương gọi điện thoại tới làm Thanh San có chút trở tay không kịp.

Chần chờ hồi lâu, Thanh San vẫn tiếp, thử tính hỏi thăm một chút.

Bên này nữ trợ lý gọi điện thoại lại nhìn nhìn ánh mắt chủ tịch, đành bình thường nói.

"Chị Thanh San, là tôi!"

"Ừ, có chuyện gì sao?"

"Không, không có việc gì, chính là đã lâu không gặp, muốn hỏi thăm một chút."

Bên này Thanh San được mẹ cô đút cho một cái sủi cảo, cô ăn một miếng mới nói:

"Ừ, tôi cũng rất nhớ cô, gần đây cô có khỏe không?"

Nữ trợ lý nói: "Tôi khá tốt, chính là....." Dừng một chút, quan sát phản ứng của Hải Thanh, cô ta thông tim đem đề tài kéo đến công việc, "Chính là gần đây công ty không quá ổn định, không ít công ty nhỏ đều không hợp tác với Vạn Vân nữa, chạy tới hợp tác với một công ty mới tên là Bách Phong có trang web độc nhất vô nhị, rất khó khăn."

Tuy rằng Thanh San từ chức nhưng còn mơ hồ biết một ít chuyện ở phương diện này:

"Nếu tôi đoán không sai, kia hẳn là công ty Phương Bình mở sau khi rời khỏi công ty, cô cũng không cần quá lo lắng, chủ tịch sẽ có biện pháp giải quyết."

Hải Thanh cảm xúc phức tạp, biểu tình không tự giác mà mềm hóa xuống, nữ trợ lý biết chính mình lựa chọn đúng rồi, liền tiếp tục nói sâu hơn vào đề tài này.

"Chủ tịch cũng rất buồn rầu, ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy có thể giải quyết, nhưng vấn đề hình như cũng không đơn giản như vậy, rốt cuộc hai người rời đi đều là lãnh đạo cấp cao của Vạn Vân trong quá khứ, đặc biệt là bộ trưởng bộ phận kỹ thuật, hiểu biết bảo an cùng khung trang web của Vạn Vân như vậy, không biết chừng ngày nào đó sẽ chơi xấu, hiện tại từ trên xuống dưới công ty đều hoảng sợ, đã có không ít người đi công ty khác."

Nữ trợ lý cẩn trọng mà nói vấn đề phản ứng của công ty với Thanh San, Thanh San nghe xong cũng không biết nên phản ứng như thế nào, dứt khoát liền không nói.

Cô không nói lời nào, nữ trợ lý lại bắt đầu khẩn trương, dứt khoát trực tiếp nói:
"Bao giờ thì cô quay về đi làm vậy? Đối phó với phó tổng cô là người có kinh nghiệm nhất, cô không trở lại chúng tôi không có người bảo vệ, không chống đỡ được."

Những lời này xem như cô nói lời thật lòng, cũng không phải dùng để lấy lòng Hải Thanh, nói xong liền đỏ vành mắt, có chút nghẹn ngào.

Thanh San nghe xong, buông chiếc đũa nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không trở về." Dừng một chút, cô hoàn toàn đánh vỡ ảo toảng của hai người bên kia điện thoại.

"Mặc kệ Vạn Vân phát sinh chuyện gì, cũng không có quan hệ gì với tôi, lúc trước tôi đi cũng gấp gáp, chưa có cơ hội từ biệt mọi người, vậy nhờ cô giúp tôi chuyển lời tạm biệt tới bọn họ, sau này có cơ hội, mọi người gặp lại nhau cùng ăn bữa cơm, không làm đồng nghiệp được, chúng ta còn có thể làm bạn bè."

Nói xong lời này, Thanh San liền tắt điện thoại, làm câu nói Hải Thanh suýt nhảy ra "Em cùng bọn họ vẫn là bạn, vậy còn chúng ta thì sao?",  không có chỗ nói, nghẹn ở trong lòng sắp làm anh ta phát điên rồi.

"Chủ tịch...." Nữ trợ lý run run rẩy rẩy mà hô một tiếng.

Hải Thanh hòa hoãn khẩu khí, giơ tay che khuất đôi mắt tràn ngập mệt mỏi nói:

"Cô đi ra ngoài đi."

Nữ trợ lý đáp vâng, rời đi giống như chạy trốn, trước khi cô rời khỏi Hải Thanh nói một câu:

"Việc sếp cô từ chức, không được phép nói cho người thứ ba biết, nếu chuyện này truyền ra, tôi sẽ chỉ hỏi cô."

Thời điểm nói đến chữ cuối cùng, Hải Thanh buông tay nhìn về phía nữ trợ lý, cô ấy bị ánh mắt kia làm cho kinh ngạc một chút, vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau đó nhanh chóng chạy trốn, đi được một đoạn dài trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Mở TV lên, tất cả đều là tin tức khai xuân, đài truyền hình đang nói về lưu lượng khách đến sân bay quốc tế lũ lượt về quê, nhìn những người ở sân bay đó, tính tính còn mấy ngày nữa là ăn tết, trong lòng Thanh San .... ôm bụng, liền bắt đầu chua xót.

Quả nhiên, vẫn là không thể chịu đựng được, vợ cô quá bận.

***

Năm mới ngày càng đến gần, đêm trước Tết Âm Lịch, thời điểm Thanh San mang thai sáu tháng, rốt cuộc vẫn bị mẹ cô không trâu bắt chó đi cày, chạy tới nói với Triệu Minh về chuyện người lớn gặp mặt.

10 giờ tối, cửa nhà bị người mở ra, Triệu Minh từ bên ngoài đi vào. Cô mệt mỏi, cau mày, vừa đi lên buông đồ vật vừa kéo cà vạt, Thanh San đứng ở góc này nhìn động tác tự nhiên mà gợi cảm như vậy lại cảm thấy... hấp dẫn.

"Vợ em về rồi!"

Thanh San vô cùng tự giác giống như người vợ nhỏ
giúp cô cởi bỏ cà vạt, lén lút mà liếc mắt một cái thấy cô đang cởi cúc áo sơ mi. Có thể mọi người đều biết thường thức nào đó, thai phụ giữa thời kỳ mang thai, rất có nhu cầu với chuyện nào đó.

Tuy rằng nói mang thai sáu tháng, còn cách ba tháng cuối một tháng, nhưng có một số việc cô vẫn không có can đảm làm.

Đối với người vô cùng am hiểu phát hiện nguy cơ như cơ trưởng Triệu Minh, ánh mắt xanh mượt kia của Thanh San rất nhanh bị cô bắt được, chờ cô xoay người đi giúp mình treo mũ cũng cà vạt. Tưởng tượng đứa nhỏ của bọn họ đang lớn lên trong bụng cô, tâm tình Triệu Minh có chút lắng đọng vì bận rộn liền bắt đầu sinh động lên. Lại nhìn Thanh San cười cười, hôn lên má cô, rồi nhanh chóng vào nhà tắm.

Thanh San trong lúc đợi Triệu Minh tắm rửa đi ra không ngừng gật gù, rất nhiều lần đều suýt nữa ngủ mất, lại bởi vì tâm tâm niệm niệm cố gắng chống đỡ, khi Triệu Minh tắm rửa xong sấy tóc đi ra, liền nhìn thấy bộ dạng cô buồn ngủ như vậy.

"Sao em không ngủ đi, muộn rồi đợi vợ làm gì?"
Triệu Minh dựa vào bên người Thanh San, nghiêng người, thò tay trực tiếp sờ ngực cô.

Thanh San mặt đỏ tim đập tới cực điểm, muốn kéo chăn che đậy, đáng tiếc cơ trưởng Triệu Minh không chịu, lúc này cúi xuống, luồn tay vào trong váy ngủ của cô mà nghịch ngợm.

"Nào... em muốn nói chuyện!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro