47. Nể phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ không ai nhắc tới sự cố năm đó, đó là sự việc đời này Triệu Minh không cách nào tiếp thu, cũng là nguyên nhân căn bản để cô lựa chọn con đường trở thành phi công. Nói đến cùng tất cả vẫn là trách ông, nếu không phải ông, cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, nếu lúc trước người chết là ông mà không phải vợ trước của ông, nói không chừng Triệu Minh còn có thể tha thứ.....Tha thứ cho ngươi ba nhìn như ngoại tình vứt bỏ mẹ con bọn họ, nhưng chuyện như vậy ở thời điểm ông còn tồn tại căn bản là không có khả năng xảy ra.
***
Lâm già hơn bốn mươi tuổi gần đây còn không kịp nhuộm tóc, sợi tóc màu trắng pha lẫn màu đen, cái này làm cho khi ông ta đi vào tầm mắt của mọi người có vẻ tiều tụy lại già nua. Ông ta làm việc một ngày trở lại công ty, giao tài liệu xong đã bị gọi đến nơi này.

Thanh San đã rời đi để trở về ăn cơm nghỉ ngơi, hiện tại chỉ còn Trần Phong, Quý Quân, Triệu Minh, cùng với người như thế nào cũng không chịu đi Hoàng Hải, còn có Thống tổng và Dư phó tổng.

Rốt cuộc Lâm già tuổi không nhỏ, kinh nghiệm cũng đủ, nhìn thấy trận thế này, lại nhìn Trần Phong hoàn toàn bị khống chế, ông ta biết sự tình bại lộ.

Ông ta cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đứng ở kia nói:
"Nhìn dáng vẻ này hẳn là chân tướng đã rõ? Tôi đây cũng không nói nhiều nữa, là tôi bao che Trần Phong, thời điểm ban đầu không kịp thời ngăn cản hành vi sai lầm của cậu ta, làm cho rất nhiều người phải chịu liên lụy hôm nay, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, là tôi sai, tôi xin tiếp nhận mọi hình thức xử phạt!"

Trần Phong vốn còn nghĩ Lâm già xuất hiện nói không chừng sự tình còn có cơ hội thay đổi, không nghĩ tới ông ta thẳng thắn như vậy, hắn ta khẩn trương nói:

"Lâm cơ trưởng, sao ông lại nói như vậy, sao ông có thể nói như vậy!"

Lâm già căn bản không để ý tới hắn ta, ông ta nhìn về phía Triệu Minh nói:

"Giờ thì tôi hiểu tại sao trong hàng ngũ phi công SWA lại có chỗ đứng cho một nữ cơ trưởng trẻ tuổi, trước nay tôi thực tình đã xem thường cô. Nhưng khí chất này, khả năng này, cô hoàn toàn xứng đáng phát triển và giữ vững phong độ làm nghề. Tôi thực sự phải thán phục cô, đứng trước tình cảnh bị vu oan, không có động thái lo sợ hay trả đũa.
Người trẻ tuổi, tính là cậu lợi hại, cho dù đã trải qua Hy vọng cô tới tuổi của tôi có thể đạt được thành tựu cao hơn tôi, không cần giống như tôi bây giờ, bị một tên nhỏ hơn mình cả hai chục tuổi mọi chuyện ở trên đầu."

Nói như vậy xong, cũng coi như là giải thích động cơ của ông ta, Dư phó tổng tức giận đến mức ném đồ vật xuống đất, đứng lên tràn đầy giận dữ nói:

"Các người rốt cuộc xem công ty trở thành cái gì hả? Nơi này là công ty hàng không! Là nơi chịu trách nhiệm với an toàn của vô số người! Các người có thể đem nơi này thành nơi lục đục tranh đấu địa vị sao? Lâm cơ trưởng , ông đến tuổi này rồi, sao có thể làm ra việc hồ đồ ấu trĩ như vậy? Ông có biết nếu loại chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến công ty như thế nào không, đối với cá nhân ông có ảnh hưởng không tốt bao nhiêu không?"

Lâm già đứng ở kia nói:
"Tôi đương nhiên biết, lúc ấy tôi đã hối hận, nhưng không còn kịp nữa rồi, lúc máy bay ở trên trời, cũng may trình độ kỹ thuật của cơ trưởng Triệu Minh kỹ năng lái rất tốt, không có người bị thương hoặc xảy ra chuyện, bằng không tôi cũng không biết nên làm thế nào để đền bù sai lầm của chính mình."

Ông ta nghẹn một lúc lâu sau mới nói:
"Tôi tuyên bố, đình chỉ công tác của cơ trưởng Khương Thắng Lâm cùng cơ phó Trần Phong, khôi phục công tác phi hành của cơ trưởng Hoàng Triệu Minh, còn những cái khác cần chờ kết quả xử phạt kỹ càng tỉ mỉ, chờ cấp trên mở họp quyết định sẽ tuyên bố!"

Giằng co một thời gian trò khôi hài này tựa như cũng kết thúc, Triệu Minh trực tiếp đứng dậy rời khỏi nơi này. Cô rời đi, Hoàng Hải cũng không cần tiếp tục ở lại, cuối cùng ông nhìn thoáng qua Trần Phong cùng Lâm già, dường như là muốn nhớ kỹ diện mạo của bọn họ, trên thực tế người như bọn họ bởi vì loại chuyện này mà phải rời khỏi SWA, các công ty hàng không khác cũng sẽ không thuê bọn họ.

Lâm già còn tốt hơn một chút, Trần Phong chỉ sợ ngay cả tư cách cũng không còn.

Ngẫm lại kết cục của chính mình, Trần Phong tê liệt ngã ngồi xuống mặt đất, thật lâu không nói nên lời.

Quý Quân nhìn bóng dáng Triệu Minh rời đi, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thân thể đã phản ứng lại trước, nhanh chóng đuổi theo.

Hoàng Hải theo ngay phía sau Triệu Minh, phát giác phía sau có động tĩnh liền nhìn lại, Quý Quân biểu tình phức tạp mà liếc mắt nhìn đối phương một cái, vẫn là lấy hết can đảm đuổi về phía Triệu Minh, đến cửa hãng bay SWA, rốt cuộc cậu ta cũng đuổi kịp, ngăn ở trước mặt cô.

Triệu Minh không có biểu tình mà nhìn người trước mắt, Quý Quân hồng vành mắt nói: "Chị Triệu Minh, em....."

Triệu Minh không muốn nghe lời cậu ta nói, trực tiếp đi, Quý Quân chạy nhanh đuổi theo ngăn cô lại nói: "Chị Triệu Minh, chị nghe em nói, em chỉ muốn nói với chị một câu thôi!"

Quý Quân rớt nước mắt, lại vẫn là nỗ lực cười một chút, miễn cưỡng nói: "Em biết bất kể em nói cái gì cũng không thể đền bù sai lầm em phạm phải, em biết là em làm chị tổn thương, bây giờ em đứng ở chỗ này rất không biết xấu hổ, nhưng em vẫn.... muốn nói, rất xin lỗi, chị Triệu Minh, em sai rồi, em đã phụ lòng chị."

SWA vào ban đêm rất yên tĩnh, ánh đèn sáng tỏ, cách đó không xa chính là sân bay quốc tế Nội Bài, máy bay lên lên xuống xuống, giống như tâm của mỗi người bọn họ, không được an ổn.

Quý Quân cúi đầu, hít hít cái mũi nói:
"Em bị Trần Phong lừa cũng không đơn giản chỉ bởi vì em ngu ngốc, chính em cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng em sinh ra ghen ghét với chị, em nghĩ mình chỉ kém chị 1 tuổi vì cái gì em lại không có được thành tựu như chị, vì sao em nỗ lực như vậy mà Gia Hân lại chỉ thích chị , hoàn toàn không nhìn thấy em.

Là do em để Trần Phong khiêu khích em liền lập tức trúng kế, em không xứng làm phi công. Hôm nay kể cả chị tha thứ cho em, em cũng không tha thứ cho chính mình, chị Triệu Minh, nếu sau này còn có cơ hội, em nhất định sẽ hồi báo chị "
Cậu ta cúi xuống thật sâu, giơ tay lau sạch nước mắt, xoay người rời đi. Triệu Minh không mở miệng, nhưng Hoàng Hải lại ngăn cản cậu ta:

"Cậu muốn đi đâu?"

Quý Quân ngơ ngác mù mịt nói:
"Cháu đi từ chức, cháu không xứng mặc đồng phục này, cháu không xứng đáng đứng trong hàng ngũ phi công của SWA!"

Hoàng Hải nghe vậy ngoái đầu lại nhìn thoáng qua con mình, tuy rằng nó không nói cái gì, nhưng hiểu con không ai bằng ông, đương nhiên biết Triệu Minh căn bản không hy vọng Quý Quân làm như vậy.

"Không cần phải làm vậy. Cậu đã biết sai rồi, nếu cậu muốn hồi báo sư phụ của cậu, về sau phải cố gắng theo Triệu Minh học tập, không được làm nó thất vọng."

Quý Quân sửng sốt, kích động lại không thể tin được nói:

"Cháu vẫn có thể theo học chị ấy sao?"

Lần này Hoàng Hải không thay cô trả lời, ông nhìn về phía con mình, chậm rãi đem tầm mắt chuyển lên người Quý Quân, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Cậu ta rốt cuộc vẫn kém thành thục hơn Triệu Minh, lại bắt đầu rơi nước mắt, cậu ta ngồi xổm ở đó ôm đầu khóc không thành tiếng, Triệu Minh liền cứ nhìn như vậy, nhìn, cuối cùng vẫn lấy khăn tay từ trong túi áo đưa cho cậu. Quý Quân ngẩng đầu, khi cậu ta tiếp nhận khăn tay, còn cảm thấy chình mình đang nằm mơ.

"Chị Triệu Minh...."
Cậu ta hít mũi đứng lên nhìn cô .

Triệu Minh nhíu mày liếc xéo cậu ta, thật lâu sau mới nói:

"Tôi là đàn bà còn không khóc nhiều như cậu, muốn
muốn đi theo tôi học, từ này về sau phải bỏ cái tật xấu này."

Nói xong, cô trực tiếp nhấc chân rời đi, cũng không nói gì thêm, nhưng cô không cần phải nói cái gì, Quý Quân biết cô đã tha thứ cho cậu.

Khi ngoái đầu nhìn lại, Quý Quân thấy Gia Hân đứng ở vị trí góc bên này, khóe mắt cô còn mang nước mắt, lại là bộ dáng tươi cười, thấy cậu ta nhìn lại đây, còn hướng cậu ta gật gật đầu. Lúc ấy Quý Quân liền biết, lần này xem như chính mình làm đúng rồi, đây mới là cuộc sống mà cậu ta muốn, chẳng sợ cậu ta không chiếm được tâm người mình thích, chẳng sợ cậu ta chỉ còn là một phó phi công thích vuốt mông ngựa bị người ta chỉ trích, lại không thẹn với lương tâm, tích cực hướng về phía trước.

Đi ra cổng lớn SWA, Triệu Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thanh San đang chờ ở cách đó không xa.
Cô ở chỗ này đợi một lúc, mặc áo khoác của Triệu Minh.

Triệu Minh đi từng bước về phía cô, khoé miệng cô trước sau đều cong lên, khi Triệu Minh đi đến trước mặt cô, cô vươn tay ôm lấy, hít sâu một chút nói:

"Cơ trưởng Triệu Minh, hoan nghênh trở về, em đi máy bay sẽ gặp trạng thái lo sợ, sau này mỗi khi bay, cơ trưởng có thể động viên em nhiều một chút không?"

Hôm nay cả ngày Triệu Minh cơ hồ đều căng khuôn mặt, không có lộ ra bất kỳ tươi cười gì. Nhưng hiện tại thấy Thanh San, nghe cô nói như vậy, Triệu Minh cầm lòng mà cong khóe miệng.

Triệu Minh gia tăng lực ôm bà xã, hôn nhẹ sườn mặt cô, cũng không biết ở phía sau bọn họ, Hoàng Hải nhìn thấy tất cả màn này. Là người được ôm, Thanh San lại nhìn thấy Hoàng Hải.

Hoàng Hải đứng ở dưới đèn đường bên này, cô đơn chiếc bóng, lẻ loi mà xoay người rời đi.

Trên người ông còn vết thương buổi sáng động thủ với Dư phó tổng, nhưng đã không còn quan trọng, con ông trong sạch, như vậy là đủ rồi.

Thanh San nhìn chăm chú bóng dáng Hoàng Hải bước đi tập tễnh, hơi lui người ra sau nói với Triệu Minh:

"Vợ... mau đi xem!"

Triệu Minh nhìn qua, thấy bóng dáng già nua của ba mình. Ông ấy thật sự già rồi, nếu không nhuộm tóc, sẽ là đầy đầu tóc bạc. Ông ấy có tóc bạc từ rất sớm, thời điểm ba mươi mấy tuổi đã bắt đầu có. Hiện giờ, trong màn đêm, ông một mình rời đi, gió mùa đông thổi bay lá rụng trên mặt đất, làm cho bóng dáng của ông nhìn qua càng thêm ảm đạm.

Nhưng cô thật sự có thể không thỏa hiệp...
***

Triệu Minh khôi phục công tác bình thường, việc này lại khiến cô bận rộn. Hiện tại Thanh San không cần đi làm, hơn nữa mang thai đã sắp sáu tháng, gần tới năm mới, trên đường nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, một người lẻ loi mà ngốc ở trong nhà có chút đáng thương, cho nên suy xét Thanh San liền quyết định, trong mấy ngày Triệu Minh công tác này cô liền về nhà.

Bà Thanh mở cửa nhìn thấy con gái bụng to trở về liền kinh ngạc một chút, nhanh chóng đỡ cô vào nhà, đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây giống như đang tìm gì đó,  Thanh San ngoái đầu nhìn lại

"Mẹ đừng tìm nữa, Triệu Minh đang đi làm!"

"Thân mình con đều nặng nề như vậy rồi, sao nó có thể để con một mình chạy tới chạy lui? Thật là không cẩn thận."

Thanh San chậm rãi ngồi trên sô pha thở hổn hển nói:

"Cô ấy phải đi làm mà mẹ, không phải sắp đến Tết Âm Lịch sao, sẽ tương đối bận."
Bà Thanh nhanh chóng ngồi qua nói: "Vậy ăn tết thì sao? Có phải lúc ăn tết Triệu Minh cũng không được nghỉ không?"

Thanh San nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Vậy con cũng không biết, mẹ có việc gì sao? Không nghỉ cũng không có việc gì, không phải còn có con sao?"

Bà Thanh vẻ mặt khó xử, tháo tạp dề ngồi vào bên cạnh Thanh San, muốn nói lại thôi.

Thanh San hơi có chút kỳ quái mà nói:

"Làm sao vậy mẹ? Có việc gì mẹ nói đi, con với mẹ còn phải kiêng kị cái gì."

Bà Thanh thở dài nói:
"Là chuyện thế này, con nói đứa nhỏ của con đều sắp sinh ra rồi, mẹ với ba con còn chưa gặp qua ba mẹ Triệu Minh, lần trước nó tới cũng vội vội vàng vàng!"

Người già tư tưởng đều có chút cũ kỹ, luôn nghĩ chuyện gì cũng đều phải chỉnh tề thỏa đáng, hiện tại con gái mang thai không đến mấy tháng nữa liền phải sinh, bọn họ liền ngay cả ba mẹ "nhà trai" còn chưa gặp qua, như vậy không phải nhà kia sẽ trách họ không biết ăn ở hay sao?

Thanh San tiện tay cầm lấy một miếng hoa quả trên bàn ăn.

"Con thực sự sẽ kết hôn với nó sao?"

"Mẹ..."

Thanh San nhíu mày, chuẩn bị mở miệng biện minh. Thực ra không phải bà chưa từng hỏi lại con gái mình vì lựa chọn này, nhưng mỗi lần cô đều có lập luận, lập chứ hoàn toàn đâu ra đấy, làm bà cũng không có cách nào phân tách.

"Được rồi, con không cần giải thích. Nhưng ba mẹ của con bé, nhà chúng ta vẫn phải gặp!"

Thanh San buông trái cây trong tay gật đầu nói:
"Mẹ cô ấy qua đời từ sớm, mẹ kế cũng qua đời 5 năm trước, ba thì...quan hệ hai người họ không tốt lắm, nhưng ông ấy cũng đã biết chuyện bọn con kết hôn, chỉ là... nếu mẹ muốn gặp ba cô ấy, còn còn phải hỏi ý kiến một chút."

Bà Thanh không thể lý giải nổi nói:

"Này còn có cái gì phải hỏi chứ? Đây không phải là việc hiển nhiên sao? Mẹ thật không hiểu người trẻ tuổi các con bây giờ, cà ngày kỳ kỳ quái quái, độc lập quá mức, làm chuyện gì cũng không thương lượng với người trong nhà, này nếu mà khi mấy đứa còn nhỏ, mẹ đã sớm đánh cho một trận rồi."

Nhìn mẹ cô tức giận đến không chịu được, Thanh San nhanh chóng tiến lên nhẹ giọng an ủi, vừa an ủi mẹ cô vừa nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện này với Triệu Minh, thật sự là quan hệ cha con bọn họ quá đặc thù, lần trước lại xuất hiện biến cố cùng mâu thuẫn như vậy, cha mẹ trong nhà căn bản không hiểu được nhưng việc đó, nói ra cũng chỉ làm cho bọn họ lo lắng, cô phải cố gắng nghĩ biện pháp đẹp cả đôi đường mới được.....

***
Thanh San đi rồi, Hải Thanh không chỉ gọi điện thoại cho cô một hai lần, nhưng trước nay cô đều không tiếp. Điện thoại không tiếp, anh ta lại đổi sang nhắn tin, gửi liên tục gần một tháng, mỗi ngày vài tin, lại không hề nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Tuy tính cách Hải Thanh như vậy, cũng bắt đầu có chút vặn vẹo cùng thất bại, anh ta không biết vì sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, sau khi nhận thức Triệu Minh ngắn ngủi mấy tháng, Thanh San liền từ bỏ tình cảm của bọn họ, thậm chí rời khỏi công ty cô làm việc nhiều năm, không lưu tình chút nào như vậy, chưa từng trở về một lần nào.

Mọi người đều nói đàn ông bạc tình hơn so với phụ nữ, nhưng Hải Thanh lại thấy, Thanh San còn có thể bạc tình hơn anh ta nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro