46. Tổng tài ra chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Triệu Minh, những lời này hai người về nhà rồi nói!" 

Thống tổng có ý chính là lo lắng Hoàng Hải cùng Dư phó tổng lại tiếp tục đánh nhau, hiện tại đem bọn họ tách ra mới là sự lựa chọn tốt nhất, muốn giải quyết sự tình chờ hai bên bình tĩnh lại nói sau, nhưng Triệu Minh căn bản không làm theo.

"Tôi và ông ấy không phải người nhà, người khác không biết, nhưng chú hẳn phải biết chứ?"

Triệu Minh nói lời vô tình như vậy làm Hoàng Hải thập phần không xuống đài được.

Dư phó tổng vốn đã bị chọc giận liền cười lạnh nói: 

"Nhìn thấy chưa, ngay cả con của ông ta cũng đều không quen ông ta đâu, còn đến đây diễu võ giương oai làm cái gì? Bây giờ là năm nào rồi? không phải là thời ông còn là người của SWA. Bậc tiền bối cũng là người cho ý kiến tham khảo thôi, ông đừng ỷ vào tuổi tác mà tác oai tác quái!"

Dư phó tổng nghẹn một bụng tức giận, đang lo không có chỗ phát tiết đây.

"Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh? Hai mươi mấy năm trước  SWA phát sinh tai nạn trên không, chuyến đó không phải ông nên tự mình lái à, ông tự mình trao đổi chuyến bay với đồng nghiệp, ai biết có phải có nhúng tay vào nguyên nhân rủi ro hay không?"

Lời lên án này thật sự rất quá phận, Thống tổng nhanh chóng nói:

 "Dư Sơn, nói cái gì cũng phải nghĩ!"

Dư phó tổng nói xong cũng cảm thấy lời này không nên nói ra, trong lòng có chút hối hận, trên mặt lại không cho phép chính mình kém chút khí thế:

 "Tôi vì sao lại không thể nói! Ông ta dám làm còn sợ người khác nói sao? Nếu không phải trong lòng có quỷ thì năm đó ông ta từ chức làm cái gì? Nếu ông ta không rời khỏi SWA, vẫn ở lại đây, nói không chừng hiện tại thật sự có tư cách tới la lên hét xuống với tôi đấy!"

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chỉ trích như vậy kể cả là một người bình thường, không phải Hoàng Hải người từng như vậy, cũng sẽ làm người ta cảm thấy phẫn nộ cùng khó có thể chịu được. Nhưng lên án không ngừng ném ra như thế, người ba vừa rồi còn vì trong sạch của con gái mà cố gắng lý luận lại đột nhiên im lặng, ngây ngốc mà sững sờ ở kia, không phản bác một câu.

Thanh San đứng ở cửa nghe xong vài câu cũng coi như là hiểu một chút, sự tình có thể chính là, máy bay mà mẹ Triệu Minh ngồi năm đó xảy ra sự cố, toàn bộ người trên máy bay gần như đều thiệt mạng, mà chuyến bay này đáng ra nên là ba Triệu Minh lái, lại không biết vì sao lại đổi với đồng nghiệp. Có lẽ là bởi vì áy náy đi, sau việc đó Hoàng Hải liền ra nước ngoài, nguyên nhân Triệu Minh vẫn luôn không thể tha thứ cho ba mình có thể không đơn giản chỉ do ông ấy ly hôn, lựa chọn kẻ thứ ba, còn có thêm vấn đề này. Nhưng vì sao mà Hoàng Hải muốn đồng nghiệp thay ca, nguyên nhân là cái gì, cũng chỉ có chính ông ấy mới biết.

Thanh San suy xét một chút, tiến lên một bước cất tiếng:

"Dư phó tổng, chưa từng có cơ hội gặp mặt, lần này được gặp, cảm thấy ngài phong thái rất đĩnh đạc, có thể liên tục chửi đổng mà không mệt, khiến tôi mở rộng tầm mắt!"

Dư phó tổng tức giận căn bản không chú ý tới Thanh San đứng xem ở bên này, hiện tại cô đột nhiên mở miệng hấp dẫn mười phần lực chú ý, Dư phó tổng luôn có chút đỏ mặt mà nhìn qua, nhìn thấy là cô, có chút xấu hổ nói:

"Đây là sự tình nội bộ của chúng ta, sao còn có người ngoài ở đây?!"

Thanh San mỉm cười nói: 

"Nếu xét về tính chất công việc, tôi là đối tác làm ăn của các ngài. Nếu xét về tính chất câu chuyện, tôi hiện là người nhà của Triệu Minh. Tôi và cô ấy đã kết hôn, chuyện này xem ra tôi không thể đứng ngoài. Việc vừa rồi phát sinh tất cả tồi đều nhìn thấy, trí nhớ của tôi rất tốt. Tôi nghĩ, nếu người bên ngoài biết Dư phó tổng ở vào vị trí lãnh đạo như vậy, không có bất kỳ chứng cứ gì lại có thể lên án cực kỳ quá phận một cựu nhân viên của SWA như vậy, sẽ có cái phản ứng gì đây?"

Dư phó tổng mở to hai mắt nhìn Thanh San, cô tiếp tục nói:

 "Còn có, về việc chuyến bay 591, tôi tin tưởng không ai có quyền lên tiếng hơn so với tôi, bởi vì tôi chính là hành khách ở trên chuyến bay đó, từ đầu đến cuối tôi đều ở trên chuyến bay, từ khi máy bay bắt đầu xuất hiện vấn đề, đến khi máy bay an toàn hạ cánh, tôi là hành khách trải qua toàn bộ hành trình, tôi tin tưởng ở sự cố như vậy, phi công của các người không có quyên lên tiếng, kỹ sư máy móc của các người, lãnh đạo cấp cao cũng không có quyên lên tiếng, người chân chính có quyền lên tiếng, là hành khách chúng tôi đây."

Dư phó tổng ngây ngẩn cả ngươi, Thống tổng cũng hỏi: 

"Lúc ấy... Nghiêm tổng cũng bay chuyến bay này sao?"

Thanh San gật đầu nói: 

"Đúng vậy, Thống tổng ngài cũng không thể tưởng tượng được đi? Ngài nói xem chính vợ của mình ở trên chuyến bay, Triệu Minh làm cơ trưởng, có phải càng thêm chuyên tâm điều khiển chuyến bay hơn ngày thường hay không? Tôi hiện còn đang mang thai, chuẩn bị sang tháng thứ năm,  chuyến bay  591 đến hiện tại cũng còn chưa đến năm tháng, như vậy chứng mình lúc tôi trên chuyến bay đó cũng đã mang thai, liệu rằng Triệu Minh có thể làm ra chuyện đó hay không? Có thể đối với các ngài, loại chuyện này chưa thể tiếp thu, nhưng xét về tình cảm cá nhân, chúng tôi cũng giống một gia đình, tôi là người cô ấy yêu, còn mang thai, lúc đó cô ấy có thể để tôi lâm vào hoàn cảnh nguy nan? Lại còn chèn ép cấp dưới không hề có thù oán gì, càng nói càng thấy vô lý hay không?"

Nếu nói Hoàng Hải giải thích còn không đủ thuyết phục mọi người, vậy Thanh San nói làm cho mọi người không cách nào cự tuyệt.

Đúng vậy, ở đây ngoài cô ra, lãnh đạo ở đây toàn bộ đều là đàn ông, chính những quý ông này rõ ràng nhất tầm quan trọng của vợ con đối với chính mình là như thế nào, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, bọn họ đều sẽ không làm vợ con của chính mình lâm vào trong nguy cơ.

Dư phó tổng lộ ra biểu tình suy tư, Trần Phong khẩn trương mà chuẩn bị phản bác lời nói của Thanh San trong đầu, Quý Quân đứng ở bên đột nhiên mở miệng.

"Chị nói là, lúc ấy chị cũng ở trên chuyến bay đó ư?"

"Cậu chắc là Quý Quân rồi!"

Quý Quân ngẩn người: "Chị biết tôi sao?"

Thanh San cười: 

"Đương nhiên là tôi biết, cậu là phó phi công, Triệu Minh nhà tôi nhắc về cậu không chỉ một lần, cậu là "học sinh" duy nhất mà cô ấy  dụng tâm dạy dỗ, cậu là người mà cô ấy hy vọng mình có thể trở thành một giáo viên hàng không ưu tú!"

Mỗi một chữ trong lời nói của Thanh San đều làm Quý Quân không chỗ dung thân, ngay từ đầu cậu ta đã đỏ hốc mắt, chờ cô nói xong, nước mắt của cậu ta liền bắt đầu rơi xuống.

"Quý Quân, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu, nhưng tôi có thể nhìn ra cậu không phải người xấu, cậu rất đơn thuần, tôi tin tưởng cậu cũng không phải người gian lận trên chuyến bay 591 kia, tôi không dám nói tới kỹ năng gì cả, tôi chỉ nói tới động cơ, cậu hoàn toàn không có. Câu có biết... Triệu Minh đã nói gì với tôi sau khi xảy ra chuyện này không? Triệu Minh chưa bao giờ uống rượu say như thế, nhưng hôm đấy cô ấy uống rất nhiều, cô ấy nói rất nhiều chuyện, nhưng cô ấy đều vượt qua, nhưng việc mà cô ấy cảm thấy khổ sở và đau lòng nhất, cũng không phải là người khác hiểu lầm, mà là người cô ấy tin cẩn nhất, đồng nghiệp của cô ấy - là cậu lại cùng người khác hãm hại cô ấy!"

Quý Quân trợn mắt há hốc mồm mà sững sờ đứng ở đó, cánh môi khép mở, hồi lâu không thể nói ra một câu nào.

Trần Phong lui về phía sau vài bước, luôn cảm thấy đề tài rất nhanh sẽ chạy đến trên người mình, trên thực tế hắn cũng không đoán sai, tầm mắt Thanh San nhanh chóng chuyển tới trên người hắn, vẻ mặt cô bày mưu lập kế, khóe miệng tươi cười tự tin lại lóa mắt, lời nói ra như có ma lực làm người ta tin phục.

"Còn vì này, có lẽ là người của đội bay còn lại, tôi còn chẳng biết tên anh, nhưng tôi nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè này của anh, phải nói là có tật, giật mình!"

Một câu nói đơn giản như vậy, nhanh chóng đem ánh mắt mọi người tập trung trên người Tần Phòng, Thống tổng vốn dĩ đứng ở bên phía Triệu Minh, lúc này liền lập tức nói: 

"Trần Phong, cậu đem sự tình nói rõ ràng đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Trần Phong hấp tấp nói: 

"Còn có thể là thế nào đây Thống tổng, việc này vốn dĩ không liên quan đến tôi, lúc ấy tôi tới nói với các người cũng chỉ là bởi vì Quý Quân cầu tôi hỗ trợ, cậu ta nói chính cậu ta muốn đối kháng với Triệu Minh nhưng không biết phản kháng như thế nào, chuyện này từ đầu đến cuối không có quan hệ gì với tôi hết, tôi vô tội!"

 Hắn ta nóng lòng muốn làm sạch quan hệ, lời nói đến đây liền lập tức nói:

"Vậy, vậy nếu không liên quan đến tôi, tồi liền đi ra ngoài trước, các người từ từ nói chuyện."

Nói xong, Trần Phong muốn chạy, người giữ chặt hắn không phải ai khác, đúng là Quý Quân.

"Khốn nạn!"

 Con người trần trụi của Quý Quân nhìn hắn, "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tất cả rồi, Trần Phong, anh thật quá đe tiện, rõ ràng buổi tối ngày đó chính anh chạy tới nói cho tôi là chị Triệu Minh cùng Duy Sơn muốn hại tôi, còn nói một đống lời mê hoặc tôi, chính mình lấy ra cái gọi là 'chứng cứ' kia. Tôi nhớ rõ sau sự cố 591 kia, lúc phi cơ đang ở trạng thái kiểm tra và tu sửa, ngoài kỹ sư sửa chữa, bất luận phi công nào cũng không thể đến gần, tôi không nói sai đi? Duy Sơn có thể có được những ảnh chụp đó là bởi vì anh ta là kỹ sư máy móc, là người quen thuộc với máy bay đó nhất, anh ta sẽ đi hỗ trợ cũng không có gì đáng trách, nhưng mà anh thì sao?"

Quý Quân nói làm tất cả mọi người chậm rãi suy nghĩ cẩn thận, chuyện này nói phức tạp cũng không phức tạp, Quý Quân làm người bị "oan uổng", theo lý thuyết nên là người nói nhiều nhất, nhưng ngày đó thời điểm chứng minh trong sạch, đưa ra chứng từ, người vẫn luôn lải nhải chính là Trần Phong, Quý Quân hoàn toàn vào trạng thái bị động, nếu cậu ta thật là người phát hiện tất cả, sao lại có bộ dáng kia chứ?

Mặt Dư phó tổng lộ vẻ suy tư, mở miệng hỏi: 

"Trần Phong, cậu giải thích một chút, cậu làm thế nào có được những ảnh chụp kia?"

Hắn nên nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng là Lâm già hỗ trợ để người bên trong chụp cho sao? Đương nhiên không có khả năng.

Đáng tiếc, hắn không nói cũng không làm khó dễ mọi người. Thống tổng nhanh chóng gọi người sửa chữa máy bay kia đến.

Dư phó tổng liền lạnh giọng hỏi: "Cậu nói thật đi, khi kiểm tra máy bay mã hiệu 591 kia người này có đi qua không?"

Dư phó tổng chỉ vào Trần Phong, người nọ liền nhìn qua, vừa thấy Trần Phòng, biểu tình lập tức thay đổi một chút, Dư phó tổng nhìn ở trong mắt, thanh âm lạnh lùng nói: 

"Đừng nghĩ giấu diếm, hiện tại chúng tôi đã biết chân tướng, cậu đã làm cái gì liền nói rõ ràng, hiện tại còn không muộn."

Người tới nhanh chóng nói: "Dư phó tổng, chuyện này không liền quan đến tôi, tôi không làm cái gì hết."

Thống tổng giận dữ nói: "Cậu không làm cái gì sao? Vậy Trần Phong thì sao? Vừa rồi cậu nhìn thấy cậu ta biểu tình cũng không giống như là không làm gì cả đâu."

Người tới ấp a ấp úng nói: 

"Chuyện này xác thực không liên quan đến tôi, là thế này Thống tổng, khi kiểm tra chuyến bay 591, Lâm cơ trưởng có gọi điện cho tôi, nói là tôi tranh thủ thời gian chụp cho ông ấy chút vấn đề ở động cơ, ông ấy muốn nhìn một chút, để phòng ngừa lần sau lại xảy ra sự cố cùng loại."

Lời này nói ra cũng không có gì xấu, giống như người yêu cậu chụp ảnh cũng không thành vấn đề, chỉ là.....

"Lâm cơ trưởng? Lâm cơ trưởng nào?" Dư phó tổng truy hỏi.

Trần Phong lập tức liền muốn chạy, lại bị Quý Quân giữ chặt, Quý Quân ảo não lại hối hận mà trừng mắt hắn, Trần Phong biết việc đến nước này sợ là xong đời rồi, tức khắc mặt xám như tro tàn.

Chỉ nghe thấy người kia run run rẩy rẩy nói: "Là, là Lâm cơ trưởng Lâm già."

Sự tình phát triển đến đây, chân tướng cơ bản đã rõ ràng.

Trần Phong là phó phi công mà Lâm già mang theo, bọn họ ngày đó cùng đội bay với Triệu Minh, người từ khi xảy ra chuyện đến nay vẫn luôn đứng ngoài cuộc, ai cũng chưa từng hoài nghi bọn họ, nhưng đầu sỏ gây tôi lại vẫn là hai người không bị hoài nghi này, tâm tư của bọn họ ác độc như vậy, thật sự làm người ta sởn tóc gáy.

Thanh San nhìn về phía người bên cạnh, Triệu Minh đứng ở kia, trước sau cô cũng chưa từng mở miệng, cũng không giải thích bất kỳ cái gì vì chính mình, so với người không ngừng nghe nhìn lẫn lộn, vu hãm người khác như Trần Phong mà nói, quả thực là cách biệt một trời một vực.

Hoàng Hải nhìn về phía Triệu Minh, nhìn con mình rũ mắt đứng ở kia, có thể ở đây chỉ có ông biết vì sao Triệu Minh vẫn luôn im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro