Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           


"Hôm nay tiểu Tứ không tới dùng bữa rồi?" Sư Thanh Mị nửa tựa lên bàn, một tay chống đỡ cằm, ánh mắt mị tà liếc người ngồi một bộ chính kinh đối diện mình, hỏi.

Sớ! Dùng bữa cái quỷ gì mà phải chính kinh như vậy? Ngồi thẳng như vậy làm chi? Có cần cách xa ta vậy không a? Ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì....... Bất giác bĩu môi. Trong lòng Sư Thanh Mị phỉ báng người ngồi chính kinh nọ, cũng chính là Đại tỷ của nàng, Sư Thanh Y.

"Hôm nay là ngày luận võ so tài, ngày này mỗi tháng không phải đều như vậy, hẳn là đang ở cùng tiểu Uyển rồi." Sư Thanh Y tới mí mắt cũng không nâng lên, vẫn trầm mặc nhìn đồ ăn ở chỗ hạ nhân, dọn món lên.

"Đại tỷ chán ghét ta." Sư Thanh Mị hờn dỗi.

Không phải là nghi vấn, mà là trần thuật, còn là tát kiều (làm nũng)!

Vừa nghe người kia gọi mình là Đại tỷ, Sư Thanh Y liều tê cả da đầu. Tuy rằng người này là muội muội của mình, gọi mình là tỷ tỷ là chuyện đương nhiên. Nhưng xưa nay người này không gọi mình là Đại tỷ, mỗi lần đều là Thanh Y Thanh Y kêu lên như vậy. Mỗi lần người này gọi mình là Đại tỷ, khẳng định cuối cùng lại là khiến mình bất tri bất giác đáp ứng mấy điều kiện mạc danh kỳ diệu về sau. Rõ ràng mình ở thương trường thân kinh bách chiến, chút lợi ích tối thiểu của thương nhân cũng không chịu nửa điểm thiệt thòi nào, bằng không hiện giờ sao Sư gia có thể được như vậy? Nhưng đối mặt với người này, mình tựa hồ vĩnh viễn không có cách, nên vẫn là ngăn da đầu, bảo trì giọng bình ổn đáp lại: "Không có."

"Vậy sao Đại tỷ ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái? Ta biết mà! Do ta quá khó coi mà..." Nói xong còn huyền nhiên muốn khóc.

Sư Thanh Y nghe vậy khóe miệng bất giác co giật một cái. Điều chỉnh biểu tình trên mặt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đối diện kia. Kỳ thực cũng vì hạ nhân đã dọn bữa trưa xong rồi, không có cớ để cúi đầu nữa cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn người đối diện đó, Sư Thanh Y đã nghĩ lập tức cúi thấp đầu xuống lại.

Mi kia tựa như nhăn mà không nhăn, mắt kia tựa như vui mà không vui, mang theo điểm điểm lệ quang. Hai lúng đồng tiền nọ sinh sầu, thân người nọ tựa bị bệnh, hé miệng hơi hơi phát ra kiều suyễn.

Kiều suyễn... Người này thật là...

Sư Thanh Y cảm thấy có chút vô lực, bất giác muốn đỡ trán, còn may có nhiều năm rèn luyện nơi thương trường đã sớm quen đối mặt với các loại tình huống mà bảo trì vẻ mặt bất động thanh sắc. Tuy nói đối mặt với Sư Thanh Mị, người nhà của mình, dùng bộ dạng thương trường này không hay cho lắm, nhưng thật để mình trực tiếp biêủ hiện ra mới càng không tốt chứ? Cũng còn may vừa rồi đã bảo những người khác đi ra, bộ dạng như vậy sao có thể để người khác thấy được! Ở thương trường bách chiến bách thắng, không có gì không làm được – Sư Thanh Y, Đại chủ tử Sư gia ở phương diện tình cảm không thể gọi là có chút chút trì độn là được đâu, ngay cả vừa rồi cũng không chút nào phát giác ra mình bất giác biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu với Sư Thanh Mị.

Sư Thanh Y biết rõ bi sầu trên mặt người kia, cùng biểu hiện bệnh trạng yếu nhược chính là hành vi cố tình, nhưng vẫn bất giác đau lòng. Lại có ai có thể hiểu rõ bằng mình về thân thể của người ngủ cùng hằng đêm một năm bốn mùa có bao nhiêu ấm áp?

"Không đâu, ngươi không nên nghĩ nhiều." Sư Thanh Y bất đắc dĩ mở miệng nói.

"Vậy sao..." Sư Thanh Mị chỉ là đáp nhẹ một tiếng, sau đó đứng dậy đi đến bên người Sư Thanh Y, ngồi xuống.

Nhàn tĩnh như hoa kiều chiếu nước, hành động như liễu rũ trong gió. Đây cũng là một động tác khắc họa Sư Thanh Mị hoàn mỹ kia. Rõ ràng chỉ là đứng dậy, đi tới, ngồi xuống một loạt, Sư Thanh Mị vẫn cứ mỹ diễm hơn người khác không biết bao nhiêu lần.

Tâm này của Sư Thanh Mị tương đối có nhiều lỗ hỗng, bệnh như tây tử thắng ba phần*. Luôn luôn biết mình ưu thế chỗ nào Sư Thanh Mị sao không dùng. Bề ngoài chính là gạt người nhất, thói đời này, ai không phải mặt như hoa đào, tâm như rắn rết? Những năm qua bởi vì kinh doanh thanh lâu, ở đó nhìn nhiều rồi, cũng tự nhiên hiểu được nhiều. Bao nhiêu người trên miệng là một dạng, sau lưng lại là một dạng. Thời bình thì bằng hữu tốt ca môn (anh em) tốt, sau lưng đâm đao chỗ nào cũng có. Không như Sư Thanh Y luôn bước đi quang minh lỗi lạc, Sư Thanh Mị từ khi quyết định mở thanh lâu đến ổn định Sư gia trong thế lớn mà bắt đầu, vì Sư gia mà loại bỏ chướng ngại trong tối, nàng liền vĩnh viễn không thể chỉ biểu hiện mặt ngoài như vậy, cũng chỉ có cái người tỷ tỷ ở trước mặt người ngoài rèn luyện cường thế rõ ràng như này mới bị mình sở mê hoặc.

[chỉ da trắng như người tây]

"Vậy Đại tỷ uy ta ăn được chứ?" Sư Thanh Mị giao phân nửa trọng lượng thân thể tựa lên người Sư Thanh Y ngồi cạnh, phảng phất như không xương vậy, "Gần đây trời lạnh ngón tay đông hết rồi......."

"Lạnh?" Sư Thanh Y trợn to đôi mắt mỹ, xoay đầu, không thể tin nhìn người dựa vào mình. Bởi vì động tác này, Sư Thanh Mị vòng vào ngực Sư Thanh Y, sợ Sư Thanh Mị ngã xuống Sư Thanh Y vô thức đưa tay đỡ nàng, điều chỉnh chỗ để Sư Thanh Mị dựa vào càng thoải mái chút. Gian phòng này được than hỏa hồng tới ấm nóng lên, lạnh chỗ nào?! Nói lạnh vậy mà ngươi lại mặc có nhiêu đây, y khâm (vạt áo) còn mở như vậy làm cái quỷ gì chứ? Ta còn nhìn thấy được yếm của ngươi đó, còn có nơi tròn trịa như ẩn như hiện kia...... Sư Thanh Y rất muốn nói ra một đoạn dài như vậy, sao có thể có người vậy chứ, da mặt dày quá vậy chứ?

"Phải a, rất lạnh." Sư Thanh Mị thoải mái híp mắt.

"Ăn đi." Sư Thanh Y sợ còn dây dưa thì cơm canh đều nguội mất.

"Ngô..... Ăn ngon, ngươi cũng ăn." Sư Thanh Mị vừa ăn vừa chỉ huy người uy mình ăn, sợ nàng bỏ đói chính nàng.

Chờ nghe Sư Thanh Mị biểu thị ăn no rồi, Sư Thanh Y mới dừng đũa.

"Ăn xong rồi, đứng dậy đi." Sư Thanh Y nói.

"Không muốn, như vầy thoải mái." Sư Thanh Mị không nghe theo.

"Thanh Y, ngươi có cảm thấy lần này tiểu Tứ khỏi bệnh rồi, có chút, ân...... không giống trước hay không?" Sư Thanh Mị nói.

"Có chút, tựa hồ trong một đêm thành thục không ít." Biết rõ Sư Thanh Mị cố ý chuyển đề tài, Sư Thanh Y vẫn là nói theo: "Tuy rằng trước đây cũng rất thông tuệ, nhưng ta vẫn cảm thấy tiểu Tứ thiếu một phần trầm lắng, có điều cái này cũng ít nhiều có liên quan tới sự rèn luyện của nó. Lần trước trường đàm trong thư phòng, tựa hồ như biến thành người khác, rất nhiều cái nhìn đều thành thục rồi."

"Nó, bảo muốn làm Tứ thiếu gia. Ngươi nói xem...... tại sao?" Sư Thanh Mị vẫn có nghi hoặc nhất định với vấn đề này.

"Là vì chúng ta đi......" Ánh mắt Sư Thanh Y hạ xuống hư không, có chút cảm khái.

"Tiểu Tứ lớn rồi a...... Kỳ thực không cần vậy." Sư Thanh Mị cũng có chút cảm khái, trong lời nói bất giác còn dẫn theo chút nghẹn ngào. Thảo nào lại muốn theo thanh lâu – sảng nghiệp một tay mình lập nên, tiểu Tứ quá thương các tỷ tỷ rồi a......

Mà ở trong phòng mình đường mật ăn trưa với Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương không mảy may hay biết ý nghĩ của các tỷ tỷ mình.

"Uyển Uyển, ăn nhiều cá." Sư Thanh Dương gắp cá vào chén của Sư Thanh Uyển.

"Uyển Uyển, ăn nhiều thịt." Sư Thanh Dương gắp thịt vào chén của Sư Thanh Uyển.

"Uyển Uyển, trứng chưng này không tệ." Sư Thanh Dương múc một muỗng bỏ vào chén của Sư Thanh Uyển.

"Uyển Uyển, cái này......" Sư Thanh Dương còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

"Tứ chủ tử...... Ăn không hết đâu." Sư Thanh Uyển nhìn một đống đồ ăn trong chén của mình, bất đắc dĩ nói.

"A...... Không đâu, ngươi nên ăn nhiều chút, để người lớn lên chứ!" Sư Thanh Dương nói xong còn thêm biểu thị gật gật đầu, để tăng mạnh độ tin cậy trong lời nói của mình. Trong ấn tượng kiếp trước, Uyển Uyển tựa hồ quá gầy đi, hiện tại cần bồi bổ nhiều! Ân, ôm cũng thoải mái.

Hai người ăn xong, đợi thu dọn xong, Sư Thanh Dương liền lôi kéo Sư Thanh Uyển tới thư phòng của mình.

Vừa nào tới thư phòng, Sư Thanh Uyển liền có chút không tự nhiên. Lần trước Tứ chủ tử cư nhiên... Nghĩ tới mặt liền hồng lên, tiếp theo là lỗ tai, cái cổ...

[115] (mình cũng không rõ dụng ý tác giả để vậy làm gì nữa, chắc là yêu cầu gọi cấp cứu cho bé Uyển)

"Uyển Uyển đây là đang nhớ lại chuyện gì sao." Sư Thanh Dương cười có chút trêu ghẹo.

"Không... Không có!" Sư Thanh Uyển phản bác.

"Vậy không phải là chỉ có mình ta nhớ lại thôi? Vậy là không được!" Sư Thanh Dương nói rồi lại đột nhiên tới gần Sư Thanh Uyển, vươn tay kéo người nọ vào lòng, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.

"Ngô... Ngô... Ân..." Giãy dụa chưa được một lúc, Sư Thanh Uyển liền chìm đắm vào rồi, cũng bắt đầu đáp lại.

Đợi tới lúc hai người đều có điểm hô hấp không được nữa, cái hôn môi đằng đẵng này mới kết thúc.

"A... Thì ra Uyển Uyển cũng yêu thích giống ta a..." Thấy rõ Sư Thanh Uyển còn chưa hồi thần, Sư Thanh Dương trêu chọc tới.

"Đáng ghét..."  Hồi thần lại, Sư Thanh Uyển đấm nhẹ Sư Thanh Dương một cái.

"Được rồi, không đùa ngươi nữa. Chiều tối ta muốn đi xem từng cái điếm, sáng sớm ngươi có mệt quá không? Bằng không chút nữa ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi, cũng đừng đi theo." Sư Thanh Dương nói.

"Ta không mệt!" Vừa nghe Sư Thanh Dương nói không mang mình theo cùng, Sư Thanh Uyển cuống lên. Lần trước cũng là Tứ chủ tử không mang mình theo mới xảy ra chuyện, sau này mặc cho thế nào mình cũng phải đi theo chủ tử!

"Rồi rồi, vậy trước tiên ngươi lại chỗ nhuyễn tháp nằm một lúc, ta chỉnh lại trướng bản, xong ta gọi ngươi, chúng ta cùng đi. Nha?" Sư Thanh Dương buồn cười mình Sư Thanh Uyển cuống lên, trấn an nói.

Sư Thanh Dương dẫn Sư Thanh Uyển tới nhuyễn tháp ở thiên thất thư phòng, hôn hôn trán nàng, sau khi thấy nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, Sư Thanh Dương liền quay lại trước bàn thư tiếp tục xem trướng sách Sư Thanh Y bàn giao.

Buổi chiều đi xem bố trang trước đi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro