Chương 101.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng chỉ được phép có một con đại miêu."


Thì ra nàng là con dâu nuôi từ bé, người kia đổi lấy nàng, là muốn lấy làm vợ.

Suy nghĩ của thú đơn giản, Tiêu Duyên ngày ngày ở chung với Quân Dao, chưa bao giờ nghĩ đến các nàng là quan hệ như thế nào, thêm Quân Dao vì sao muốn ở trong núi sớm chiều ở chung với nàng, tỉ mỉ mà đối đãi nàng.

Cho đến trước mắt, nàng hiểu rõ, nàng là con dâu nuôi từ bé.

Nhưng con dâu nuôi từ bé là cái gì? Vì sao tương lai có thể làm vợ? Vợ là cái gì? Tiêu Duyên lộ ra thần sắc tò mò, dựng thẳng lỗ tai, lại cẩn thận lắng nghe.

Linh thú ngũ giác nhạy cảm, thanh âm trong phòng có nhỏ thế nào, nàng cũng có thể nghe thấy tất cả. Nhưng mà tiểu nam hài kia cũng không hỏi vợ là cái gì, chỉ thấp giọng lầu bầu vài câu "Nàng không tốt, không muốn nàng." Liền không nói nhiều.

Tại sao hắn không hỏi, hổ con sốt ruột, đem chân trước cào cào bệ cửa sổ, muốn nhìn tình hình bên trong? May mà nông xá nghèo túng, ốc xá xây không cao, bệ cửa sổ cũng khá thấp, hổ con có thể leo tới.

Nàng lộ ra một đôi tai lông xù cùng một cặp mắt mê muội, nhìn vào bên trong.

Ô cửa sổ thấp, bên trong tự nhiên cũng tối om, một lão phụ tựa vào giường may quần áo, nam đồng dựa vào bên cạnh bà ta, cũng không ồn ào bất mãn như lúc nãy, lại quấn quít lấy mẫu thân muốn nghe cố sự.

Hắn lôi kéo góc áo mẫu thân không ngừng dây dưa, liếc mắt chợt thoáng nhìn thấy bên cửa sổ có một đầu mèo. Nam đồng xác nhận, quay đầu nhìn thẳng, đại miêu dường như sợ hết hồn, trợn to hai mắt, nhìn thẳng hắn mấy tức, sau đó vèo một cái chạy mất.

Tiêu Duyên bị phát hiện rồi, kinh hồn bạt vía mà chạy đi. Chỉ là trong đầu vẫn rất nghi hoặc con dâu nuôi từ bé là cái gì. Nàng một đường chạy, một đường suy nghĩ, bên trong cái đầu nhỏ kia vẫn chưa nghĩ ra manh mối, liền phát hiện nàng lạc đường.

Nàng mặc dù thường xuyên ra ngoài cùng Quân Dao, Quân Dao cũng không cấm nàng vào rừng chơi, nhưng chỉ chơi ở sườn núi, nàng đuổi theo tuyết hồ xuống núi, lại vào nông xá nghe lén một chốc, quay đầu muốn về nhà, liền phát hiện không biết nên đi về hướng nào rồi.

Hổ con dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, cây cối mọc thành bụi, đều là cảnh tượng giống nhau. Nàng cuống lên, ngao ô ngao ô mà kêu vài tiếng, lại bằng cảm giác mà lao nhanh như mũi tên về phía trước, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc.

Hổ con vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, chạy khắp núi, sắc trời dần tối lại, trong rừng có bóng cây che đậy, trời tối nhanh hơn, Tiêu Duyên rất sợ mình đi lạc, trở về không được, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy thanh âm quen thuộc.

"A Duyên."

Hổ con vội quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh kia, chỉ thấy Quân Dao đi về phía nàng.

"Ngao ô!" Hổ con vội vàng nhào tới, bắt lấy váy của Quân Dao, nói: "Ôm, ôm."

Quân Dao ôm lấy nàng, hổ con duỗi chân trước ra ôm cổ nàng, dùng cái đầu bù xù lông cọ Quân Dao, tràn đầy đều là ỷ lại cùng không muốn.

Quân Dao nghiên cứu cổ kính nhập thần, chờ nàng nghỉ ngơi đã là hoàng hôn, A Duyên vẫn chưa trở về. Quân Dao sợ nàng có chuyện, vội phóng xuất thần thức đi tìm nàng, mới biết nàng lại chạy xa như vậy.

Cũng không phải không khí, chỉ là hổ con sốt sắng ôm nàng như vậy, tiếng trách cứ đều nuốt vào, lại trách cứ bản thân. Đều oán nàng nhập thần quá mức, không phát hiện A Duyên chạy xa, khiến nàng ấy kinh hoảng như vậy.

Quân Dao mềm nhẹ mà vuốt ve nàng, ôn giọng nói: "A Duyên đừng sợ, ta sẽ tìm được ngươi."

"Ô ô." Tâm hổ con vẫn sợ hãi, vẫn không chịu buông móng vuốt.

Quân Dao cười cười, trong lòng tràn ngập nhu tình, ôm nàng vào nhà.

Vào trong nhà, trấn an tốt hổ con, Quân Dao mới hỏi: "A Duyên đi tới nơi nào?"

Hổ con đáp: "Thúy, Thúy."

Quân Dao không rõ: "Thúy Thúy là người nào?"

Hổ con lại nói: "Hồ, ly." Nam đồng kia nói Thúy Thúy xấu, trong lòng Tiêu Duyên chỉ có tuyết hồ xấu, rất tự nhiên mà cho rằng Thúy Thúy chính là tuyết hồ.

Quân Dao có đa trí thế nào, cũng không nghĩ ra Tiêu Duyên chạy xuống núi, nghe xong một phần lời nói như vậy, chỉ cho rằng nàng đặt tên cho tuyết hồ là Thúy Thúy, liền hùa theo nàng: "A Duyên thích Thúy Thúy, ngày mai lại đi bắt, có được hay không?"

Hổ con cau mày, lắc đầu: "Không." Thúy Thúy xấu, làm nàng lạc đường.

Quân Dao nở nụ cười, mi mục uyển ước, nàng chợt nhớ tới nàng vẫn chưa nói tên họ nàng cho A Duyên, lại nói với Tiêu Duyên: "Ta là Quân Dao." Sợ hổ con không hiểu, lặp lại: "Ngươi là Tiêu Duyên, ta là Quân Dao."

Hổ con tỉnh tỉnh mê mê nói: "Quân, Dao."

Tên của nàng từ A Duyên trong miệng thốt ra, tâm trạng Quân Dao một mảng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve nàng, chầm chậm nói, từng chút một dạy nàng: "A Duyên gọi ta A Dao."

Hổ con nhìn nàng, ánh mắt trong suốt mà đơn thuần, từng chữ từng chữ mà nói theo nàng: "A, Dao."

Quân Dao vui vẻ, hôn nàng một cái.

Hổ con ngây người, che mặt, chờ trận nóng trên mặt nàng chậm rãi rút đi, lại vội vàng ôm lấy cổ tay Quân Dao, lại kêu: "A, Dao."

Nàng thích không hề giữ lại, Quân Dao toàn tâm dạy nàng, tiếng nói bi bô vừa thoát ra, không lại nói một ngày một lần như vậy nữa, lại hôn nàng một cái.

Như vậy, hổ con vững vàng mà nhớ kỹ người này là A Dao.


Vào đêm đi ngủ. Hổ con vẫn còn đang suy nghĩ chuyện con dâu nuôi từ bé. Nàng từ trong ổ lặng lẽ bò ra ngoài, theo ánh nến, nhìn Quân Dao nằm ở trên giường nhỏ một chút. Quân Dao nhắm mắt mà ngủ, hô hấp thanh cạn, tựa như vẫn chưa phát hiện nàng tỉnh lại.

Hổ con nhẹ nhàng đạp móng vuốt trên sàn nhà, từng chút từng chút tới gần Quân Dao, đến trước giường, lại liếc nhìn Quân Dao, xác nhận nàng vẫn chưa tỉnh lại, liền nhảy lên giường, nhẹ nhàng dùng móng vuốt lay mở hầu bao bên hông Quân Dao, hầu bao là dùng gấm vóc bình thường dệt thành, hổ con móng vuốt sắc bén, lập tức lay mở hầu bao, hổ con lại cúi đầu, ngậm lấy hầu bao, đem vật bên trong đổ ra.

Chỉ thấy mấy khối đá sáng lấp lánh, theo hầu bao trượt xuống giường nhỏ, có ánh sáng lấp lánh, cũng có hơi tốt một chút, sáng sáng.

Hổ con trí nhớ tốt, lập tức nhận ra những viên đá lấp lánh này, chính là lúc trước A Dao dùng để đổi nàng làm con dâu nuôi từ bé gì đó. Nàng cúi đầu ngậm lên một khối, liền chạy vào trong vườn.

Quân Dao mở mắt ra, nhìn hầu bao bị hổ con cắn mở ra cùng kim ngân rơi vãi đầy giường kia một chút, không khỏi kỳ quái, liền phóng xuất thần thức nhìn hổ con tha kim khối làm gì.

Chỉ thấy Tiêu Duyên ngậm sáng viên đá sáng lấp lánh, thật nhanh chạy vào trong vườn, sau đó dừng lại, nhìn một vòng xung quanh, lộ ra vẻ thoáng chần chờ, sau đó nàng nhìn cái cây nào chơi đùa mỗi ngày kia, chạy về phía nó, dùng hai cái chân trước, nhanh chóng đào một cái hố thật dưới tang cây, sau đó lại ném kim khối kia vào, sau đó xoay người chạy vào nhà, ngậm khối tiếp theo, lại ném vào.

Quân Dao không rõ, thầm nghĩ, A Duyên đang làm gì?

Qua mấy lần, rốt cục cũng ném hết số đá sáng lấp lánh vào hố rồi, Tiêu Duyên chạy vào trong phòng, ngẩn ngơ nhìn số bạc còn sót lại một lúc, sau đó lại giống như lúc nãy ngậm lấy từng khối từng khối mang ra ngoài, ném vào trong hố.

Tuy rằng A Dao chỉ dùng viên đá sáng lấp lánh đổi lấy nàng, nhưng có lẽ loại đá sáng sáng này cũng có thể đổi.

Hổ con ném tất cả số đá vào hố, sau đó bắt đầu lấp hố.

Nàng vẫn chưa biết con dâu nuôi từ bé là cái gì, thế nhưng hổ con rất thông minh, nàng suy tư thêm một chốc, liền phát hiện A Dao đổi nàng về, liền đối với nàng rất tốt, mà người trong phòng kia cũng nói không được bắt nạt Thúy Thúy, có thể thấy được con dâu nuôi từ bé không được bắt nạt, còn phải đối đãi thật tốt.

Dục vọng chiếm hữu của ấu thú rất lớn, trong lòng nàng A Dao là của nàng. Nàng giấu số đá đi, A Dao liền không thể đi đổi lấy những con dâu nuôi từ bé khác nữa. Nàng ấy chỉ được phép có một nàng dâu nuôi từ bé là nàng đây, tương lai cũng chỉ có thể có một mình nàng là vợ.

Hổ con bận rộn cả một đêm, cảm thấy hoàn thành một việc lớn, an tâm quay lại ổ mà an giấc, trong giấc mộng, A Dao không tìm được hòn đá, quả thực chỉ một đại miêu là nàng đây.

Quân Dao thì lại kỳ quái, nàng thường ngày vẫn chưa ở trước mặt A Duyên dùng qua kim ngân, A Duyên đáng ra không thể nhìn thấy vật đó, vì sao lại đặc biệt chạy tới giấu chúng đi?

Hài tử rất khó nuôi, hơi không chú ý, liền không biết nàng nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì. Năm đó ở chung với Tiểu Hán Vương một thời gian, tiểu điện hạ mặc dù thuần túy không tâm cơ, đến cùng đã hơn mười tuổi, rất nhiều chuyện đều hiểu, vì vậy nàng hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ gặp rắc rối.

Hổ con cũng rất ngoan ngoãn, nhưng nàng vẫn là một tờ giấy trắng, Quân Dao vẽ trên tờ giấy trắng đó, dạy hổ con một chút về thế gian này, nhưng có người, vào lúc nàng không hay biết, tự ý để lại trên tờ giấy này thứ gì đó.

Quân Dao giận dữ, nói không chừng là có người thừa dịp nàng không để ý, muốn dạy hư A Duyên.

Nàng ở trong đầu cấp tốc suy đoán một phen, người nào dám đến dẫn dụ hổ con, lại vì sao làm việc này. Nghĩ một đêm, quá nửa là mấy con đại yêu, muốn ăn cắp linh thú, dùng để tu luyện.

Quân Dao tích trữ cảnh giác.


Hôm sau, hổ con thức dậy muộn một chút, nàng ra khỏi ổ nhỏ, hoảng hốt phát hiện trên sàn rơi vãi rất nhiều bùn đất, nhất định là do nàng đã lưu lại vào đêm qua.

Hổ con vội vàng nhìn trái nhìn phải, Quân Dao đã không còn ở trên giường nữa, dưới bếp truyền đến tiếng vang, A Dao hẳn là đang làm bữa sáng. Tiêu Duyên duỗi móng vuốt ra khảy mớ bùn đất kia, muốn xua chúng ra khỏi nhà, nhưng mà bùn đất nhỏ vụn, rất là giảo hoạt, nàng xua không được.

Tiêu Duyên lo lắng, một năm trôi qua, nàng hiểu được, căn phòng là dùng để ngủ, luôn sạch sẽ, nàng làm bẩn, A Dao có lẽ sẽ tức giận.

Quân Dao đã làm xong bữa sáng, thấy hổ con đối với bùn đất phát sầu, liền an ủi: "Không sao, chốc nữa quét sạch là được."

Giọng nói của A Dao dịu dàng, không hề tức giận, Tiêu Duyên thở phào nhẹ nhõm, tâm linh non nớt sinh ra chút hổ thẹn, đầu cũng không dám nâng lên, lúc ăn uống, cũng như đang nhai sáp.

Quân Dao nhìn nàng, thấy nàng như vậy, ngầm thở dài, A Duyên rất ngoan, lại còn có người muốn dạy hư nàng ấy. Nàng đưa tay sờ đầu hổ con, hổ con chà xát lòng bàn tay của nàng, sau khi được âu yếm, vui vẻ hơn một chút.

Để tránh Tiêu Duyên vẫn lưu hổ thẹn, Quân Dao liền thi pháp, thay nàng, quét sạch mớ bùn đất kia.

Bùn đất quét sạch, nàng cũng giúp đỡ bận bịu, Tiêu Duyên lúc này mới vui vẻ. Quân Dao liền thừa cơ hỏi: "A Duyên hôm qua ngoại trừ thấy Thúy Thúy, còn thấy cái gì?"

Câu có chút dài, hổ con chăm chú lĩnh hội chốc lát, mới được ý của nàng. Nàng tất nhiên sẽ không dối gạt Quân Dao, liền muốn những gì nhìn thấy hôm qua đều nói một lần, làm sao nàng liền nói đều nói không rõ, càng không cần nói là tình cảnh dài như vậy.

Quân Dao tự nhiên cũng biết, ôn thanh an ủi: "Từ từ nói, không vội."

Hổ con được cổ vũ, quả thực không vội, nàng suy tư hồi lâu, mới vô cùng nghiêm túc nói: "Đồng, dưỡng, tức [1]."

[1] Đồng dưỡng tức (童养媳): Con dâu nuôi từ bé.


Tác giả có lời muốn nói:

Hổ con của chúng ta rất thông minh, sẽ không bị lừa gạt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro