P21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link trans FB:
https://www.facebook.com/101929204861360/posts/425417609179183/?sfnsn=mo
_________________________________________

Câu chuyện về sau, tạm thời không có liên quan đến em. Giãy dụa trong cuộc sống mệt mỏi với Z.

Bởi vì xuất ngoại du học nên bỏ lỡ một vài tài nguyên. Chỉ có thể vừa viết lách giá rẻ. Vừa làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Lúc mới vào nghề, ỷ vào thiên phú leo lên rất nhanh, đã tạo thành thói quen tiêu phí.

Điều này, mỗi lần gặp tôi em đều nhắc.

Là một nghệ sĩ không lo ăn uống. Trình độ quản lý gia đình của em vượt xa đại đa số mức lương. Người nào có thể trải qua cuộc sống cùng em, thật hạnh phúc.

Tôi điên cuồng kiếm tiền, để có thể duy trì cuộc sống như ban đầu.

Mặt khác, Z nỗ lực tính toán kinh tế. Tôi chỉ có thể càng đầu tư kinh tế. Tôi thật sự là vừa ngu ngốc vừa nhu nhược.

Thật ra, nếu cho tôi quay lại lúc đó. Tôi cũng sẽ vẫn không biết cách nào thoát khỏi. Sau khi kết thúc việc học, tôi đến Bắc Kinh.

Giữa mùa hạ đó, ngành điện ảnh truyền hình nghênh đón “trời đông giá rét” (?)

Đánh một đòn nặng nề vào cái nghề còn chưa đứng vững của tôi. Những đồng nghiệp trước lần lượt đổi nghề. Ngay cả thầy giáo của tôi, biên kịch nổi danh tuyến hai, cũng liên tục gặp khó khăn. Tôi rất muốn hỏi em, có bị ảnh hưởng gì hay không. Lúc này nếu tôi liên lạc với em, sẽ hiểu lầm động cơ của tôi. Tôi không muốn quan hệ giữa em và tôi, có bất cứ một tia tạp chất nào.

Là tôi quá kiêu ngạo, thêm một người bạn thì thêm một con đường. Nhưng tôi thật sự không muốn.

Giống như trong bình luận có một vị đáng yêu nào đó nói, em là ánh trăng chiếu sáng của tôi~

Kết thúc vội vàng với Z vào đầu thu. Z bắt cá hai tay, hoặc có lẽ là, tôi mới là kẻ thứ ba. Cũng chả quan trọng.

Tôi đau khổ nhưng đã giải thoát.

Ở ngoại thành Bắc Kinh không ai quấy rầy. Ngoại trừ liều mạng nhận việc, xoay vòng cùng các vị biên kịch ra, tôi thích nằm trên mặt đất đầy lạnh lẽo, thậm chí cả ngày không bật đèn. Hút hết điếu này đến điếu kia.

Mãi cho đến khi một vị tốt bụng bên A có một cuộc nói chuyện dài với tôi. Tôi mới biết, lúc tôi có chút nóng nảy, làm qua tư vấn, cũng nhận được số lượng lớn trường hợp nghiên cứu và tài liệu giảng dạy. Quãng thời gian ở một mình, tôi dần dần đi ra khỏi sương mù.

Lại là một mùa đông nữa, tuyết rơi nhẹ nhàng ở Bắc Kinh, nhớ đến mùa tuyết năm đó ở Seoul. Trong một đêm hè mơ hồ không rõ, em xem xong phim Hàn, cùng tôi ước hẹn, rằng tuyết đầu mùa nhất định phải nói với tôi.

Hàn Quốc có một truyền thống lãng mạn, vào trận tuyết đầu tiên, phải tỏ tình~

Tôi lại bỏ lỡ.

Ở Bắc Kinh chìm chìm nổi nổi. Rời đi hai năm, trong ngành đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Tôi trở tay không kịp.

Mày tay cầm tấm bằng MFA, cũng không hề chiếm ưu thế trong ngành này.

Vì sống sót, tôi bắt đầu ra vào các buổi nhậu nhẹt xã giao lớn. Bất kể thù lao, chỉ cần có kịch bản để viết.

Thỉnh thoảng sẽ nhớ đến em. Lúc say mèm nằm lỳ trên giường, nhớ đến câu nói kia của em: “Chị uống rượu?”

Lúc nghề nghiệp của tôi ngã vào vực sâu, một nhà sản xuất mời tôi so bản thảo. Cắn răng vượt qua một đám biên kịch, cầm được uỷ thác. Là một bộ phim chủ đề văn phòng rất có cảm giác.

Bên A rất có kỳ vọng, muốn thay đổi thị trường phim ảnh làm ẩu đề tài tình yêu trong nước.

Chúng tôi không quản ngày đêm sáng tác một tháng. Làm ra được phần dàn ý và kịch bản năm tập đầu. Nhận được điểm ưu tiên của nền tảng. Tôi nghĩ, may mắn đến rồi. Nhà sản đã chia sẻ dàn diễn viên với tôi.

Tôi nhìn thấy ảnh và tên của em.

Nhà sản xuất hưng phấn: “Mỗi khi tuyển diễn viên chúng tôi đều sẽ lập kế hoạch phác thảo từng ứng cử viên. Cô xem đi, chúng ta có thể thảo luận trước nếu tìm được người thích hợp.”

Mà một cột trong kế hoạch phác thảo của biến kịch giới thiệu, cũng có tên và ảnh của em.

Chúng tôi, lại gặp nhau.
________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bh#gl