Phần 1 chương 3: giới thiệu, mua sắm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, này! Cậu có muốn cùng tớ đi dạo một cửa hàng trên đường về không? Hãy cùng mua sắm nhé!" Một cô gái hào hứng nói.

"Chắc chắn rồi. Với số tiền này, chúng ta có thể mua bất cứ thứ gì. Tớ rất vui vì được vào trường này!" Một người khác tiếp lời.

Khi giáo viên đi vắng, những học sinh mới giàu có bắt đầu bồn chồn.

"Mọi người, có thể vui lòng nghe tớ nói một lát được không?"

Ichinose đang đứng lên, phát biểu trước cả lớp.

"Bắt đầu từ hôm nay, tất cả chúng ta sẽ là bạn cùng lớp. Vì vậy, tớ nghĩ chúng ta nên giới thiệu bản thân và trở thành bạn bè càng sớm càng tốt. Chúng ta vẫn còn một chút thời gian cho đến lễ khai giảng. Các cậu nghĩ sao?"

Cô ấy vừa làm một điều gì đó đáng kinh ngạc. Phần lớn học sinh đều chìm trong suy nghĩ, không thể lên tiếng.

"Đồng ý! Dù sao chúng ta vẫn chưa biết một chút gì về nhau, ngay cả tên cũng không biết," có người hét lên.

Sau khi lớp băng tan đi, những học sinh do dự trước đó bắt đầu nói.

"Tên tớ là Ichinose Honami. Tớ muốn làm bạn với tất cả các cậu và mọi người trong trường. Tớ rất nóng lòng chờ đợi chúng ta hòa hợp với nhau."

Ichinose đã dễ dàng giới thiệu bản thân với những người còn lại trong lớp. Cô ấy có vẻ đặc biệt dũng cảm. Mức độ nổi tiếng của cô ấy hẳn đã tăng gấp hai, không, có lẽ là bốn lần. Một vài chàng trai nhìn cô với ánh mắt trái tim! Nếu một người như Ichinose trở thành trụ cột của lớp, tôi tự hỏi liệu cô ấy có giữ cho mọi người thành thật và có động lực cho đến khi tốt nghiệp hay không.

Một người như cô ấy có lẽ sẽ hẹn hò với chàng trai hấp dẫn nhất năm. Đó là cách mọi chuyện thường diễn ra.

Chúng tôi đã trải qua một vài màn giới thiệu. Một số ít mắc kẹt với tôi.

"Tớ là Shibata Sou. Tơs đam mê thể thao, đặc biệt là bóng đá! Tớ rất háo hức được tham gia câu lạc bộ bóng đá. Tớ rất vui vì chúng ta là bạn cùng lớp!" Một cậu trai có chiều cao trung bình với mái tóc vàng nói.

"Vậy thì, tôi là người tiếp theo phải không?"

Kanzaki đứng lên cạnh tôi:

"Tôi là Kanzaki Ryariya. Không ai trong số những người bạn của tôi từ trung học đến trường này, nên tôi ở đây một mình. Tôi rất vui được gặp các cậu ở đây hôm nay", cậu ấy nói. Một vài cô gái nhìn cậu một cách kỳ lạ.

Kì lạ thật, họ thèm khát cậu ấy đến vậy à, tại sao nhỉ?

Tôi nhận ra rằng bây giờ đã đến lượt tôi.

Cạch! Chiếc ghế kêu lạch cạch khi tôi đứng lên.

"Xin chào. Tên tớ là Ayanokouji Kiyone. Tớ giỏi cả thể thao lẫn học tập. Tớ sẽ cố gắng hết sức để hòa hợp với tất cả mọi người. Rất vui được làm quen." Tôi nói và mỉm cười.

Ew, vài đứa con trai đang nhìn tôi như thể họ đang nhìn Ichinose vậy. Đáng sợ.

Mặc dù mọi người nói nơi này khắc nghiệt nhưng lễ khai giảng cũng giống như bất kỳ trường nào khác. Một số người quan trọng đã gửi lời cảm ơn và buổi lễ kết thúc mà không xảy ra sự cố gì. Sau đó, đã là buổi trưa. Sau khi chúng tôi nhận được một số thông tin chung về khuôn viên trường, đám đông đã giải tán.

70-80% học sinh đi thẳng về ký túc xá. Những học sinh còn lại nhanh chóng xếp thành nhóm. Một số đi đến quán cà phê, trong khi những người ồn ào hơn đi hát karaoke.

Tôi đi chơi với Ichinose, Kanzaki và một cô gái cùng lớp tên là Amikura Mako. Chúng tôi đang đi dọc phố thì tôi nhận thấy cô gái Kushida, người đã đứng ra bảo vệ bà cụ trên xe buýt. Cô ấy vẫy tay với tôi, và tôi vẫy lại.

"Ayanokouji-san, cậu biết cô ấy à?" Amikura hỏi.

"Không, không hẳn. Sáng nay chúng tớ gặp nhau trên xe buýt," tôi nói.

Kushida đến chỗ chúng tôi.

"Chào, Ayanokouji-san. Thật tốt khi gặp lại cậu!" Cô ấy nói.

"Chào, Kushida-san. Ừ, dạo này cậu thế nào?" Tôi hỏi.

"Tớ vẫn ổn. Cậu có định giới thiệu tớ với bạn bè của cậu không?" Cô ấy hỏi, cười khúc khích một chút.

Ichinose, Kanzaki và Amikura tự giới thiệu. Nhóm mà Kushida ở cùng, có lẽ bao gồm các cô gái từ lớp 1-D của cô ấy, và nhóm của chúng tôi cũng tham gia cùng nhau.

Chúng tôi đi chơi được một thời gian thì chúng tôi quyết định tạm biệt. Và tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi trên đường trở về ký túc xá.

"Ôi trời, thật là một sự trùng hợp khó chịu."

Bước vào cửa hàng tiện lợi, tôi tình cờ gặp cô gái đã chặn tôi trên đường vào trường.

"Ồ, xin chào, ừm...xin lỗi, tớ chưa biết được tên của cậu...Tên tớ là Ayanokouji Kiyone. Tên cậu là gì?" Tôi hỏi.

"Sao cậu lại tự giới thiệu mình như vậy?" Cô ấy hỏi.

"Ừm, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nên cho nhau biết tên cũng tốt mà." Tôi giải thích.

Cô ấy nhìn đi chỗ khác.

"Horikita. Tên tôi là Horikita Suzune." Cô ấy nói, lặng lẽ.

"Rất vui được gặp cậu Horikita! Dù sao thì, cậu đang cần mua gì à?" Tôi hỏi, cố gắng bắt chuyện.

"Ừ, chỉ có vài thứ thôi. Tôi đến mua vài thứ cần thiết."

Không thiếu những thứ bạn cần khi bắt đầu cuộc sống ở ký túc xá, đặc biệt là đối với các cô gái. Horikita lấy nhiều thứ cần thiết ra khỏi kệ và nhanh chóng cho chúng vào chiếc giỏ cô đang mang. Tôi đã nghĩ hầu hết các cô gái sẽ chọn những món đồ chất lượng cao hơn, nhưng cô ấy chỉ chọn những món rẻ nhất.

Một sự lựa chọn tốt, thật đấy. Khi khoản trợ cấp 100.000 yên của bạn không thực sự được xác nhận, bạn bắt buộc phải tiêu điểm một cách khôn ngoan. Tôi làm giống vậy.

Cả hai chúng tôi tiếp tục mua sắm trong im lặng. Tôi đã cố gắng bắt chuyện, nhưng tôi không bao giờ tìm được thời điểm thích hợp.

"Woah! Ở đây thậm chí còn có rất nhiều loại mì ly tuyệt vời! Ngôi trường này thật tiện lợi!"

Hai nam sinh khá ồn ào đứng trước quầy đồ ăn liền. Họ ném cả núi cốc mì vào giỏ và đi đến quầy tính tiền. Ngoài mì, họ còn dự trữ đồ ăn nhẹ và nước trái cây. Đúng là lãng phí điểm. Ngoại trừ những cốc mì.

"Mì ly. Chắc có nhiều loại lắm."

Đây chắc chắn là một lý do khiến tôi đến cửa hàng tiện lợi.

"Cậu có thực sự thích những thứ này không? Tôi không thể tưởng tượng được rằng nó lại tốt cho sức khỏe," Horikita nói.

"Tớ chỉ thích chúng thôi, tớ đoán vậy.

Tôi cầm cốc mì lên và xem xét giá cả. Trên đó ghi là 156 yên, nhưng tôi không biết đó là đắt hay rẻ. Mặc dù nhà trường coi hệ thống tín chỉ của mình là điểm nhưng giá cả đều được niêm yết bằng yên.

"Này, cậu thấy thế nào? Giá này cao hay thấp?"

"Hmm. Tôi không chắc lắm. Tại sao, có điều gì đáng tò mò về nó à?"

"Không, tớ chỉ thắc mắc thôi."

Giá của cửa hàng có vẻ hợp lý. Một điểm thực sự có giá trị tương đương với một yên. Xét đến mức trợ cấp trung bình của sinh viên năm nhất là khoảng 5.000 yên, số tiền chúng tôi nhận được có vẻ lớn đến mức không thể tin được. Horikita, nhận thấy hành vi kỳ quặc của tôi, nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi chộp lấy cốc mì để tránh bị nghi ngờ.

"Wow, cái này to quá. Đây là G Cup phải không?"

Rõ ràng đó là viết tắt của "Giga Cup." Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy no rồi. Một lưu ý không liên quan, ngực của Horikita không nhỏ cũng không lớn. Nhưng chúng không lớn bằng của tôi 😼.

"Ayanokouji-san. Vừa nãy cậu đang nghĩ về điều gì đó ngu ngốc phải không?" Cô ấy hỏi.

"Ể. Không?"

"Tôi cảm thấy như cậu đang hành động kỳ lạ."

Cô ấy có thể cảm nhận được những suy nghĩ không phù hợp của tôi chỉ bằng cách nhìn vào tôi. Cô ấy là một người sắc sảo.

"Tớ chỉ đang phân vân liệu mình có nên mua cái này hay không. Cậu nghĩ sao?"

"Ồ. Ừm, tôi nghĩ thế cũng được. Dù sao thì, cậu có thực sự nghĩ mình nên mua cái đó không? Trường cung cấp nhiều lựa chọn thực phẩm lành mạnh hơn. Cậu không nghĩ tốt hơn hết là tránh ăn đồ ăn nhanh sao?"

Như Horikita đã nói, tôi không có lý do gì để ăn đồ ăn vặt. Tuy nhiên, vì có một cảm giác thôi thúc không thể cưỡng lại được nên tôi đã lấy một gói mì ăn liền cỡ thường có viết chữ "FOO Yakisoba" và ném vào xe đẩy của mình. Sự chú ý của cô chuyển sang nơi khác, Horikita rời khỏi thức ăn và bắt đầu tìm những thứ cần thiết hàng ngày. Tôi dự định sẽ dùng những câu chuyện cười hóm hỉnh để ghi thêm điểm với cô ấy vào lần tiếp theo.

"Nếu cậu đang tìm kiếm thứ gì đó vượt trội hơn những thứ còn lại, thì chiếc dao cạo có năm lưỡi này thì sao? Tớ cá là nó sẽ làm được việc đó."

"Tại sao tôi lại muốn cạo râu bằng thứ đó?"

Tôi cười toe toét và giả vờ cạo một bộ râu tưởng tượng, nhưng cô ấy không cười. Cách xa nó. Thay vào đó, cô ấy nhìn tôi như thể tôi là một kẻ bẩn thỉu.

"Nhìn tôi này," cô ấy nói. "Tôi không có gì để cạo cả. Nó ở cằm, không phải dưới nách và cũng không phải ở dưới đó."

Tôi lẩm bẩm một cách ngập ngừng, tinh thần tôi như sụp đổ. Có vẻ như những trò đùa của tôi đã thất bại thảm hại với cô ấy.

"Tôi phải nói rằng, tôi hơi ghen tị với khả năng lảm nhảm ngớ ngẩn của cậu với một người bạn mới gặp."

"Chà, tôi cảm thấy như cậu  đang nói những điều ngu ngốc, và cậu chỉ nói với tôi thôi."

Là vậy sao? Tôi chỉ nêu sự thật. Không giống như người khác. Cô ấy bình tĩnh trả lại những lời nói của tôi, khiến tôi im lặng. Công bằng mà nói, tôi đã nói vài điều ngớ ngẩn ngẫu nhiên. Mặt khác, Horikita rất mượt mà, có tài hùng biện lại luôn ăn nói khéo léo, bất kể bạn nói thế nào.

Horikita chọn loại sữa rửa mặt rẻ nhất, tôi cũng vậy.

Tôi đã nói rằng tôi muốn trở thành bạn của cô ấy, nhưng có vẻ như cô ấy không cảm thấy như vậy. Cùng với đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi đột ngột dừng lại.

"Này, có chuyện gì thế này?"

Trong khi nhìn quanh cửa hàng, tuyệt vọng tìm kiếm một chủ đề mới, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ. Một số đồ vệ sinh cá nhân và thực phẩm đã được cất gọn trong góc cửa hàng tiện lợi. Thoạt nhìn, chúng có vẻ giống với những món đồ khác nhưng có một điểm khác biệt lớn.

"Miễn phí?"

Horikita dường như cũng thấy lạ nên cô ấy nhặt một món đồ lên. Những nhu yếu phẩm hàng ngày như bàn chải đánh răng và băng gạc đã được nhét vào thùng đựng rác và dán nhãn "Miễn phí". Chín điều này cũng được đánh dấu bằng điều kiện "ba món mỗi tháng." Những thứ này rõ ràng khác với những hàng hóa khác của cửa hàng.

"Chắc hẳn chúng là nguồn cung cấp cứu trợ khẩn cấp cho những học sinh đã sử dụng hết điểm. Ngôi trường này cực kỳ khoan dung," tôi nói.

Tôi phải tự hỏi lòng khoan dung của họ đã kéo dài đến mức nào.

"Này, im nào! Đợi một chút! Tôi đang tìm nó ngay bây giờ!"

Một giọng nói lớn đột ngột át đi tiếng nhạc nền yên bình của cửa hàng.

"Nào, nhanh lên. Có hàng người đang đợi đấy!"

"Ồ, yeah? Nếu mày có phàn nàn gì thì mày có thể giải quyết với tao!"

Rõ ràng, rắc rối đang xảy ra ở quầy thanh toán. Một cuộc tranh cãi đã nổ ra giữa hai thanh niên đang trừng mắt nhìn nhau. Một trong số họ có mái tóc nhuộm đỏ và vẻ mặt hoàn toàn khó chịu. Trên tay cậu ấy đầy những cốc mì.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Tôi hỏi.

"H-hả? Ai thế?"

Tôi vốn có ý tỏ ra thân thiện, nhưng rõ ràng là cậu trai to lớn không biết phải phản ứng thế nào khi một cô gái vừa đến gần mình.

"Tên tớ là Ayanokouji. Tớ học lớp 1-B. Tớ chỉ hỏi vì nghe như có chuyện gì đó."

Nghe tôi giải thích, cậu chàng tóc đỏ có vẻ bình tĩnh lại một chút và hạ giọng. "Ồ-ồ, xin chào. Tôi quên thẻ sinh viên của mình. Từ giờ trở đi nó cũng đóng vai trò như tiền của chúng ta."

Tôi nhìn vào đôi tay trống rỗng của cậu ấy. Nó đã kéo những cốc mì đi. Cậu ấy bắt đầu rời đi, có lẽ là đang quay trở lại ký túc xá, nơi cậu ấy có thể đã quên thẻ của mình. Thành thật mà nói, tôi cũng chưa hiểu rõ việc thẻ sinh viên cần thiết để thanh toán.

"Tớ có thể trả cho cậu. Ý tôi là, sẽ rất khó chịu nếu cậu phải quay lại ký túc xá. Tôi không phiền đâu."

"Đúng vậy. Cậu nói đúng, điều đó thực sự khó chịu. Cảm ơn cậu, Ayanokouji-san."

Cửa hàng không cách xa ký túc xá lắm, nhưng khi cậu ấy quay lại, sẽ có một hàng dài học sinh mua bữa trưa.

"Tôi là Sudou," cậu ấy nói. "Cảm ơn vì đã giúp tôi. Tôi nợ cậu."

"Rất vui được gặp cậu, Sudou-kun."

Sudou đưa cho tôi cốc mì của cậu ấy và tôi bước tới máy nước nóng. Sau khi xem cuộc trao đổi ngắn của chúng tôi, Horikita thở dài kinh ngạc.

"Ngay từ đầu cậu đã hành động như một kẻ bị đẩy đi rồi. Cậu có ý định trở thành nô lệ của cậu ta à? Hoặc có lẽ, cậu thích cậu ta theo một cách nào đó khác..." cô ấy mở lời.

"K-không, Horikita-san. Tớ chỉ muốn giúp thôi. Không có gì to tát đâu."

"Có vẻ như cậu không sợ hãi nhỉ."

"Sợ? Tại sao? Bởi vì cậu ấy giống như một tên côn đồ à?" Tôi hỏi.

"Một người bình thường sẽ cố gắng giữ khoảng cách với một người như cậu ta."

"Tớ đoán vậy, nhưng đối với tớ cậu ấy không phải là người xấu. Và cậu cũng không hề tỏ ra sợ hãi, Horikita."

"Hầu hết những người không có khả năng tự vệ sẽ tránh xa loại người đó. Nếu cậu ta hành động bạo lực, tôi có thể cự tuyệt cậu ta. Đó là lý do tại sao tôi không rút lui."

Những lời của Horikita luôn hơi khó hiểu. Đầu tiên, cô ấy nói "cự tuyệt" là có ý gì? Cô ấy có mang theo bình xịt hơi cay để tránh những kẻ biến thái hay gì không?

"Hãy kết thúc việc mua sắm thôi. Chúng ta sẽ làm phiền những học sinh khác nếu chúng ta cứ đứng ở đây," cô ấy nói.

Ghi chú của tác giả

2147 từ(bản anh)

Chỉ có một vài thay đổi từ Ln.

Ayanokouji đã giúp Sudou.

Thực sự không có nhiều điều để nói

Hy vọng tất cả các bạn đều làm tốt và tôi hy vọng bạn thích nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro