c75-c79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C75
“Ô… Thụy Hiên thiếu gia… Thụy Hiên thiếu gia…”. Thúy Hiên đột nhiên khóc lên. Thụy Hiên thiếu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sở Hoài Chi đanh mặt, nhìn xung quanh mọi người, ngã ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên.

Chính mình đã muốn biết, cái kia bạo quân hung ác cũng không phải Thụy Hiên làm, vẫn là sau một lúc lâu mới có phản ứng, lần nữa xác nhận, gã mới hoàn toàn tin tưởng.

Hại chết thân nhân không phải Thụy Hiên… Không phải… Không phải Thụy Hiên… Nháy mắt trong lòng này lên sung sướng, tình yêu vốn chỉ giữ trong lòng lộ ra hết thảy. Gã đối Thụy Hiên yêu thương không còn gì áp lực, bởi tình yêu này không sai, gã sẽ không có lỗi với đệ đệ đã mất, gã có thể quang minh chính đại theo đuổi người mình yêu…

Chính là, không thấy Thụy Hiên!! Hắn đã đi đâu? Sao có thể không thấy???

Gã còn chưa đem những hiểu lầm, những hành vi trước đây hướng Thụy Hiên giải thích a… Thụy Hiên đã từng chịu tổn thương nhiều như vậy, tại sao ngay cả cơ hội cho gã giải thích xin tha thứ cũng không có? Tại sao?

Có phải hay không gã đã thương hắn quá sâu, mới không có tư cách nhận được tha thứ của Thụy Hiên?

“Chiêu Nguyệt! Chiêu Nguyệt!”. Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên hoàn hồn, hô to.

Rất nhanh sau, chủ nhân cái tên xuất hiện trước mặt ba người họ.

“Đại nhân có gì phân phó?”. Chiêu Nguyệt chắp tay cung kính hỏi.

“Xuất ra một ám đội, cho bọn họ đi tìm Thụy Hiên!”

Đúng vậy… Đầu tiên phải tìm Thụy Hiên, nhất định phải tìm được hắn!

Nói không chừng hắn đã xảy ra chuyện, chính là cần hai người họ đến cứu… Nói không chừng hắn đang si ngốc ở nơi nào đó chờ bọn họ… Vậy nên phải đi tìm hắn!

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

“Dạ!”. Chiêu Nguyệt chắp tay, biến mất tại chỗ.

“Như vậy hẳn là không thành vấn đề đi?”. Không thành vấn đề đi??

Mộc Dĩnh Nhiên cùng Thúy nhi suy sụp ngồi tại bậc thang, ba người đều phiền não, lo lắng cho an nguy của Thụy Hiên.

“Các người không cần lo lắng!”. Thanh âm của Hoa đột nhiên từ phía trên truyền đến.

“Hoa tỷ tỷ… Thụy Hiên thiếu gia hắn…hắn…”. Nước mắt Thúy nhi chảy càng mau, nàng thực sự vô cùng lo lắng cho Thụy Hiên thiếu gia…

“Các ngươi thực không cần lo lắng.”. Hoa tiếp tục lấy thanh âm mềm mại ôn hòa an ủi ba người. “Có Nguyệt ở đó, chủ tử sẽ không có việc gì.”

“Nguyệt?”

“Ân, trong Tứ mật chúng ta, chỉ có Nguyệt là không trở về. Bất quá tin tức nàng lưu lại cho thấy, nàng đang theo chủ tử. Nàng sẽ hảo hảo bảo hộ chủ tử an toàn.”. Hoa ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu Thúy nhi, nói.

“Đã có nàng, vì sao Tứ mật không trực tiếp đem Thụy Hiên trở về?”. Mộc Dĩnh Nhiên mặt mày đều nhăn lại, như trước không yên lòng.

Hoa lẳng lặng không nói, thật lâu sau, nàng mới đáp lại…

“Có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện, nàng mới không thể mang chủ tử về. Nàng lưu lại tin tức cho chúng ta, Nguyệt tựa hồ chỉ có thể âm thầm bảo vệ chủ tử…”

“Các ngươi yên tâm. Chỉ cần có Nguyệt, chủ tử sẽ không có việc gì. Nguyệt thoạt nhìn nhỏ bé như vậy, thực chất vô cùng kiên cường. Có thể trở thành của Tứ mật cũng không phải đơn giản.”. Tuyết đột nhiên hiện thân trước mặt mọi người, “Hơn nữa lần này tính không tồi, ít nhất Tứ mật còn có một người bồi bên chủ tử, sẽ không như từ trước đều không có, hoàn toàn bị chia tách.”

C76
“Trước kia các ngươi cùng Thụy Hiên đã từng thất lạc sao?”. Thúy nhi cố gắng áp chế lo lắng trong lòng hỏi.

“Đúng vậy! Ở thời điểm chủ tử bị soán vị, bất quá đó là do bốn người chúng ta bị chủ tử phái ra ngoài làm nhiệm vụ. Đến lúc trở về, chúng ta tìm hắn đã muốn điên.”. Tuyết nhảy lên cây trả lời.

“Ngươi là đến nơi nào tìm được?”

“Phủ Thừa Tướng. Nói đến nơi này ta liền sinh khí, thật vất vả mới tìm hấy chủ tử, thế nhưng hắn lại thành đồ chơi của hai tên này! Cứ như vậy mà chơi đùa! Nếu không phải chủ tử ngăn cản, ta đã sớm thiến các ngươi hai cái!”. Tuyết nhảy xuống, rút từ trên lưng trường kiếm, vẻ mặt hung ác.

Mộc, Sở hai người bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Làm ra loại này sự, chỉ có thể nói đã yêu hắn quá sâu đến vì yêu mà hận, làm ra hành vi không lý trí.

“Thực xin lỗi.”. Hai người đồng thời mở miệng.

“Theo ta giải thích làm gì? Ta mới không cần! Các ngươi vẫn là chờ chủ tử trở lại, hướng hắn hảo hảo giải thích!”. Tuyết đem trường kiếm thu hồi. “Cho nên, các ngươi phải lấy lại tinh thần mà làm việc, thay chủ tử đem tất cả nguy cơ đều giải trừ, còn cho hắn một cái trong sạch! Nghe được không? Nhị.Vị.Đại.Nhân???”

Mộc, Sở hai người trợn to mắt, cho đối phương một cái liếc mắt, lại hướng chính mình hai tay.

Đúng vậy… Bọn họ ở đây lo lắng thì được gì?

Hai người đồng thời nắm chặt hai tay.

Phải vì Thụy Hiên mà làm thật nhiều việc.

Ít nhất những kế hoạch ban đầu của bọn họ đều phải hoàn thành.
“Đại ca, chúng ta hiện tại không còn thời gian lo lắng nữa!”

“Ân.”

“Nhanh vào thư phòng, kế hoạch cần phải thảo luận nhiều hơn.”

“A! Đại nhân! Chờ một chút Thúy Nhi cũng muốn hỗ trợ!”

Cuối cùng, ở tại chỗ chỉ còn Hoa cùng Tuyết.

“Tuyết, làm thực tốt nha!”. Hoa gật đầu tán dương.

“Hừ!”

Hoa không để ý đến lãnh đạm của Tuyết, chỉ có thể xem như tiểu hài tử cáu kỉnh, không đến nơi đến chốn.

“Chúng ta cũng nhanh chóng hoàn thành chuyện Dương Hòa (1) tiên sinh giao phó thôi.”. Nói xong, thân ảnh biến mất tại chỗ. Nơi này lại khôi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa từng có ai quấy rầy.

C77
Thời gian vội vàng trôi, cứ như vậy chớp mắt đã qua mấy tháng.

Viễn Cư Quốc (2)? Khai thiên cũng hai năm ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, bất luận Viễn Cư hay Tân Ngu Quốc cũng đều không truyền ra tin tức gì. Đương nhiên, đây đều là ngụy tạo, nhưng đối với Tuy Ly Quốc (3) bị hai bên lien hợp lừa gạt, đây quả là tình huống khiến người mừng rỡ.

Quân đội chỉnh tề đã sớm mong được giao chiến, chờ đến thời cơ thích hợp sẽ tấn công Viễn, Tân hai nước. Tựu tân Vương đã có chút không kiên nhẫn, thời cơ hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng tới rồi.

Nội bộ Viễn Cư Quốc truyền ra tin tức Phi Tướng quân cùng Giảo Thừa tướng song vong, để tránh thiên hạ đại loạn, Cung Bình Vương hạ bệ tiểu Hoàng Đế, chính mình vi Hoàng.

Chính giờ phút này, Tuy Ly Quốc liền thừa dịp phái binh tấn công Viễn Cơ Quốc. Mặt khác, hướng Tân Ngu Quốc ra cái hữu hảo, phái binh trợ lập Tân Ngu Quốc ứng chiến, kì thực muốn quang minh chính đại tiến vào lãnh thổ Tân Ngu.

Hết thảy vốn là nên thuận lợi, ngay từ đầu quân đội Tuy Ly Quốc không ngừng giành thắng lợi, mà Viễn, Tân hai nước cứ tiếp tục bại lui. Nhưng khi Tuy Ly xâm nhập đến hai nước, lại đột nhiên thấy quân đội hùng mạnh đã sớm chờ để vây bắt bọn họ. Tình huống bỗng chốc thay đổi. Giờ thất bại liên tiếp, lại chính là Tuy Ly Quốc.

“Đáng giận! Lại bị tính kế một phen!”. Tân Vương tức giận đến đem toàn bộ những gì có trên bàn đều ném xuống. Trừ bỏ việc đội quân không ngừng chiến bại, nguyên lai hai nước chuyện gì cũng không hề phát sinh mới chân chính khiến Tân Vương giận giữ.

Viễn Cư Quốc Sở, Mộc hai người căn bản chưa chết, ngược lại hoàn hảo ở trong nước xử lí quân sự, mà Cung Bình Vương cũng bị nhốt mấy tháng liền.

“Kia Cung Bình Vương cùng chúng ta liên lạc là ai?”. Tân Vương cực độ sinh khí.

“Bẩm Hoàng Thượng, sợ là ám bộ dưới quyển Mộc Dĩnh Nhiên đi.”. Thuộc hạ quỳ trước mặt không chút thay đổi, mở miệng. Cách ăn mặc không khác gì một ám vệ, không thể nhìn rõ diện mạo.

“Mộc Dĩnh Nhiên, lại là Mộc Dĩnh Nhiên! Ám bộ của hắn rốt cuộc phá hỏng chuyện tốt của ta bao nhiêu lần mới hả dạ?”. Tân Vương đập mạnh mặt bàn, biểu tình tức giận muốn dọa người.

“Quán Thủ, chúng ta tái đến nhìn Dương Hòa kia một chuyến.”. Tân Vương càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cùng thủ hạ đi nội uyển tìm kẻ nói mình sẽ “thắng”.

Chính là nàng có thực sự tiên đoán là sẽ thắng không? Hay có hiểu lầm chỗ nào?

Tại hành lang rẽ trái rẽ phải, hai người rất nhanh tiến vào nơi ở của Dương Hòa.

“Dương Hòa!”. Tân Vương dùng sức mở cửa.

“Mở cửa không nên như vậy dùng sức, Hoàng Thượng.”. Dương Hòa như cũ ngồi ngay ngắn trước gương. Hai bên trái phải chính là đồ đệ nàng thu được trong cung, Hoa Thuần Công chúa cùng mẫu thân.

“Dương Hòa, tại sao ta lại thua? Ngươi không phải nói rằng ta sẽ thắng sao?”. Tân Vương thủy chung không chú ý tới hai mẹ con, chỉ toàn tâm toàn ý mình có thể hay không thắng lợi, chỉ một mực ôm trong lòng dã tâm đại kế, nên cũng chỉ quan tâm Dương Hòa.

Dương Hòa thủ thế biến hóa, trên mặt lãnh tình biểu cảm.

“Ta có nói ngươi sẽ thắng sao?”

“Chính là ngươi đã nói cờ xí tung bay a!”. Sắc mặt Tân Vương đã khó coi đến cực điểm.

“Nhưng ta cũng chưa nói là cờ xí của ai.”.Một câu thành công ngăn chặn lời nói của Tân Vương. “Ngươi là Hoàng Đế tốt, Tuy Ly Quốc dưới thống trị của ngươi cũng tốt lắm. Ngươi có dã tâm, nhưng dã tâm đó không thể phát huy ở thời đại này. Bởi vì người Viễn Cư cùng Tân Ngu Quốc cũng không phải vô dụng. Ngươi nghĩ phương pháp đó như thế nào cao minh, không bị người nhìn thấu? Cho nên, buông tha chiếm đoạt, buông tha dã tâm, buông tha mộng tưởng nhất thống thiên hạ đi.”. Dương Hòa cuối cùng đứng lên, xoay người đối mặt Tân Vương.

C78
“Ta sẽ không bỏ qua đâu!”. Tân Vương tức giận đến cả người run rẩy. “Dương Hòa, ngươi chán sống. Ngươi chẳng lẽ không biết hết thảy lời nói đều ở dưới khống chế của ta sao?”

Dương Hòa như trước bình tĩnh.

“Ta thực sự dưới khống chế của ngươi?”

“Cái gì?”

Dương Hòa giương hai tay lên cao, sau đó đưa lại trước ngực: “Hợp!”

Tấm gương thật lớn phía sau nàng lần thứ hai nổi lên loang loáng, ‘cành cạch’ kêu, lưu quang vờn bốn phía, chạm đến linh đang treo trên tường.

Tân Vương sợ ngây người, hoàn toàn không biết làm sao. Này khung cảnh vô cùng quỷ dị.

“Hoa Thuần, mang mẫu thân ngươi đi trước đi.”

Mẫu tử Hoa Thuần gật đầu, xoay người bước vào trong gương, Tân Vương khiến bọn họ quá thất vọng rồi, chỉ có lựa chọn rời đi mới là tốt nhất. Rời đi nơi khiến bọn họ thương tâm, đem thương tâm để lại chỗ cũ.

“Ta sớm đã có thể đi. Dị nhân tộc không có ngươi như vậy dễ dàng khống chế. Ta không nghĩ lưu, ngươi thế nào cũng lưu không được, cho nên ngươi làm hết thảy đều là vô dụng.”. Dương Hòa cũng lui tới cạnh gương, thanh âm không hề phập phồng nói.

“Không chuẩn! Ta không chuẩn ngươi đi!”. Tân Vương dường như phát cuồng lao về phía trước, cuối cùng lại bị Quán Thủ ngăn trở.

Đao rời khỏi vỏ.

“Thủ, ngừng tay!”. Dương Hòa tức thời ngăn cản.

Đao dừng lại cách đầu Tân Vương đúng một phân, Tân Vương đã sợ đến mức quỳ rạp trên đất.
Cư nhiên lại tiếp cận tử vong gần đến vậy.

Quán Thủ thu lại đao, hướng Dương Hòa đi tới.

“Ngay cả ngươi cũng phản bội ta? Muốn rời đi ta?”. Tân Vương không hổ là Đế Vương, nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh.

Quán Thủ hơi nghiêng đầu: “Không, ta cho đến bây giờ cũng chưa từng xem ngươi là chủ tử, không thể nói cái gì phản bội.”. Bước chân không đình chỉ, Quán Thủ cũng theo vào trong gương.

“Ngươi có lẽ không biết, ta từ nhỏ sư phụ chính là Dương Hòa, hơn nữa ta cũng không phải người Tuy Ly Quốc.”

Thân ảnh hai người dần biến mất, dị trạng trong phòng chậm rãi tiêu thất, gương cũng khôi phục nguyên trạng.

Tân Vương kinh ngạc đứng lên.

Từng bước sai, mọi việc đều sai!

Hắn đi đến trước gương, động thủ đánh nát.

“Ta sẽ không tha thứ… Trừ phi ta chết… Nếu không ta nhất quyết không bỏ qua!!…”

Nắm chặt tay, khí huyết cuồn cuộn.

C79
Thụy Hiên nghiêng đầu nhìn Thiều Dật, y thực sự là vợ hắn sao? Mấy tháng nay, Thụy Hiên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện này.

“Linh nhi, đang nhìn cái gì a?”. Thiều Dật ngẩng đầu, yếu ớt cười hỏi. “Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì?”

Thụy Hiên lắc đầu.

Y biết Thiều Dật không thích nghe loại vấn đề này, nếu nháy mắt biến hắn thành không vui, hắn còn có thể thô bạo đem y áp lên giường…

“Thật sự không có?”. Thiều Dật hướng y ngoắc, “Ngươi cả mặt đều đỏ…”

Thụy Hiên kích động vỗ nhẹ hai má, đứng lên hướng Thiều Dật đã xử lí xong quốc sự đi đến.

Thực ra, y có ý nghĩ đó, là vì cảm giác…

Y không chán ghét Thiều Dật, cũng không phải không thích hắn, nhưng cảm giác luôn kì lạ, y tổng cảm thấy người y yêu không phải Thiều Dật, tuy rằng y tuyệt đối không chán ghét hắn.

Thiều Dật kéo Thụy Hiên ngồi lên đùi mình, trực tiếp vùi đầu vào hõm vai y.
Y cũng không chán ghét Thiều Dật đụng chạm, nhưng y vẫn là không quen, cảm thấy thân thể hắn không phải để cho Thiều Dật bính, nhưng lại không biết cự tuyệt thế nào, chỉ vì hắn nói y là vợ hắn.

Một khi đã như vậy, y có thể cự tuyệt sao? Đáp án là không!

Giống như lúc này, y không biết mình phải làm sao. Chỉ có thể tùy ý để bàn tay Thiều Dật tiến nhập quần áo mình, thong thả dao động, khiêu khích.

“Ân…”. Y vẫn như cũ mẫn cảm nổi lên phản ứng, cả thân mình vô lực dựa trong lòng Thiều Dật.

Trong đầu tựa hồ hiện lên hình ảnh gì đó, rất mơ hồ cũng rất quen thuộc. Đây là do y mất trí nhớ, mỗi lần thời điểm này lại hiện ra hình ảnh như vậy, rốt cuộc là sao?

“Linh nhi hảo ngọt a…”. Thiều Dật hôn trụ môi Thụy Hiên, vừa cảm thán.

Xiêm y Thụy Hiên đã bị hắn kéo xuống quá thắt lưng, lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng, chính là còn lưu lại một chút dấu vết từ lần trước hoan ái.

“Ân…”. Trong lòng tuy rằng vẫn không quen, nhưng thân mình mẫn cảm của y cũng không đình chỉ đáp lại Thiều Dật đụng chạm. Tình dục nhiễm thượng hai mắt y, khiến chúng ướt át, không có tiêu cự.

Bàn tay Thiều Dật hướng huyệt khẩu phía sau đi đến, tham lam tiến vào mấy ngón tay.

“Ngô…không…”. Thụy Hiên đột nhiên chấn động, đưa tay muốn đẩy Thiều Dật ra.

Đem Thụy Hiên khóa trụ trên đùi mình, cũng thuần thục co lại ngón tay.

“Thiều…Thiều Dật…”. Kêu to tên hắn, Thụy Hiên khó chịu vặn vẹo thân mình.

“Linh nhi…”. Ngón tay Thiều Dật rời khỏi, xác nhận y đã quen thuộc, đưa hai chân y lên ôm lấy, giải khai quần mình, nhẹ nhàng buông tay, khiến Thụy Hiên bao hàm chính mình.

“Ngô…không…”. Thụy Hiên hai chân run rẩy, thừa nhận đau đớn trong nháy mắt.

“Linh nhi… Ngươi là của ta, ta sẽ không đem ngươi cho bất kì kẻ nào… Sẽ không…”. Thiều Dật trầm giọng, bắt đầu ở trong cơ thể Thụy Hiên điên cuồng xâm lược.

Đau đớn dần dần chuyển thành khoái cảm, Thụy Hiên cảm thấy một trận hỗn loạn.

Ở lúc chuẩn bị mất đi ý thức, y phảng phất nghe được hai thanh âm cùng Thiều Dật bất đồng, đối y nói: “Ngươi là của chúng ta…”

Ai vậy? Bọn họ là ai? Có ai nói cho y biết, họ rốt cuộc là ai?

Còn có, hắn là ai?

Thật là Độc Cô Linh sao?

Không biết qua bao lâu, Thiều Dật mới đình chỉ áp lực với Thụy Hiên. Ôm lấy Thụy Hiên đã lâm vào hôn mê, Thiều Dật ôn nhu ngắm nhìn gương mặt không tì vết kia.

“Ngươi là của ta, đúng không?”

Ánh mắt chậm rãi nâng lên, hướng ra sân bên ngoài ngự thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#đam