Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Lâm Phong căn thời gian đến studio rất đúng giờ, vừa vặn gặp phải liên hoan của đoàn làm phim, thấy Lâm Phong là bạn tốt của Vương Nhất Bác, dứt khoát để Lâm Phong và Vương Nhất Bác ngồi cùng với nhau.

Nếu như chỉ là như vậy thì cũng không có gì, nhưng nếu là liên hoan, hai vị diễn viên chính đương nhiên phải ngồi cùng nhau, bởi vậy hiện trường sắp xếp chỗ ngồi là Tiêu Chiến ngồi sát bên Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngồi sát bên Lâm Phong.

A Nhạc trông thấy chỗ ngồi này, đầu tiên nhìn Vương Nhất Bác bị kẹp một chút, sau đó lại nhìn Tiêu Chiến ngồi ở bên trái Vương Nhất Bác một chút, cuối cùng nhìn Lâm Phong ngồi ở bên phải Vương Nhất Bác một chút, bụm mặt cảm thán đây quả thật là một Tu La tràng siêu cấp vô địch nhân gian.

Vương Nhất Bác không cảm thấy không đúng chỗ nào, Tiêu Chiến cảm khái mình có thể ship cp ở khoảng cách gần, Lâm Phong thì hận không thể lấy đầu đập đất, chết tươi tại chỗ, lặng lẽ kéo tay áo Vương Nhất Bác một chút, "Trước khi tôi đến sao cậu không nói cho tôi biết là nhóm các cậu muốn liên hoan! Con mẹ nó ngồi chỗ ma quỷ gì đây?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Lâm Phong, "Lâm đại soái ca, cậu bình tĩnh một chút, tôi cũng là mới biết được, tôi bảo cậu đặt trước tiểu long khảm là buổi chiều mà."

"Cậu nợ tôi hơi nhiều rồi đấy, Tu La tràng này ở lâu một giây sống ít đi một năm." Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Được được được, cậu nói cái gì chính là cái đó." Vương Nhất Bác rõ ràng không muốn tốn miệng lưỡi nhiều, Chiến ca của hắn đang ngồi ở bên trái hắn, thật sự không rảnh phản ứng với Lâm Phong.

"Có vợ quên cha." Lâm Phong liếc mắt.

Vương Nhất Bác không để ý tới Lâm Phong, chuyên chú nhìn chằm chằm Tiêu Chiến thưởng thức. Một bên nhìn còn một bên cảm khái, ánh mắt của mình thật sự là quá tốt, người đẹp mắt như vậy tính cách lại tốt như thế, trừ độ cp não ra quả thực không có khuyết điểm.

Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mình, đỡ trán một cái, nhỏ giọng nhắc nhở, "Hôm nay không phải là em muốn thổ lộ với Lâm Phong sao, coi như xấu hổ cũng không thể một mực nhìn chằm chằm anh như thế được, em tìm Lâm Phong trò chuyện đi."

". . . . . . Mố?" Vương Nhất Bác nghẹn họng, "Em không muốn nhìn Lâm Phong."

Lâm Phong tai thính nghe được, trong lòng oán thầm: Cnm Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác, hạ giọng, "Em như thế này làm sao truy được lão bà! Phải có tiền đồ."

". . . . . . Anh . . . . . . " Vương Nhất Bác đột nhiên không biết nên nói thế nào, dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, "Lâm Phong, tán gẫu không."

Lâm Phong cho hắn một sắc mặt không tốt, "Không phải cậu vừa mới nói không muốn nhìn tôi sao."

"Chiến ca của tôi hy vọng tôi nhìn cậu, tôi thỏa mãn anh ấy."

"Một chữ liền cút, tôi chỉ nói một lần."

Dừng lại để ăn cơm trưa, thể xác tinh thần của Lâm Phong đều mệt mỏi.

Vương Nhất Bác không ngừng tìm chủ đề với Tiêu Chiến, nhưng mỗi lần đều bị Tiêu Chiến miễn cưỡng tách ra quay đầu về phía Lâm Phong, Vương Nhất Bác tức giận liền cho Lâm Phong ăn cẩu lương, điên cuồng khen Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác đang cùng Lâm Phong nói chuyện tình cảm, trên thực tế Lâm Phong đã bị Vương Nhất Bác thổi rắm cầu vồng cho ăn no.

Liên hoan xong Lâm Phong liền chạy ra khỏi studio, đến nhà hàng gần đó đi xếp hàng đặt tiểu long khảm, đi đặc biệt nhanh, có một sự thù hận đó là không thể cả đời này không phải gặp lại Vương Nhất Bác.

Hiếu kì của Tiêu Chiến không muốn xa rời, "Ài lão Vương, Lâm Phong đi rồi sao?"

"Cậu ta đi tìm chỗ ăn cơm buổi tối." Vương Nhất Bác cố ý nói lập lờ nước đôi.

"Ngao." Tiêu Chiến gật đầu.

Buổi chiều phần diễn tương đối thả lỏng, không bao lâu liền quay xong, Vương Nhất Bác phái A Nhạc đi thăm dò thái độ của Tiêu Chiến.

A Nhạc tiến đến bên cạnh Tiêu Chiến, "Ca, Vương Nhất Bác muốn mời Lâm Phong ăn cơm đó."

"Tôi biết a, hôm qua em ấy nói em ấy muốn thổ lộ với người mình thích, đoán chừng là Lâm Phong đi." Tiêu Chiến cúi đầu, hoàn toàn không có một chút nhảy cẫng hưng phấn của một cpf.

A Nhạc thấy thế, quả là nước mắt cảm động nhanh chóng chảy xuống, cảm giác con đường truy thế của Tiểu Vương có một chút ánh rạng đông, "Ca, anh không vui vẻ sao?"

". . . Không có a, đây không phải rất tốt sao, em ấy và Lâm Phong thật xứng đôi." Tiêu Chiến ngơ ngác một chút.

"Thế nào lại cảm thấy anh không có vui vẻ như vậy?"

"Nào có."

A Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tung ra một đòn sát thủ, "Ca, em nghe nói Vương Nhất Bác muốn mời Lâm Phong ăn tiểu long khảm đấy."

"A. . . " Hóa ra sáng hôm nay Vương Nhất Bác hỏi có chỗ nào ăn tiểu long khảm ngon không phải vì muốn mua cho mình a.

Tiêu Chiến cảm giác mình gần đây có chút kỳ quái.

Anh cảm thấy giống như chuyện Vương Nhất Bác mang đồ ăn cho mình đã trở thành một vấn đề dĩ nhiên, lúc Vương Nhất Bác hỏi anh, anh nghĩ cũng không nghĩ liền nói ra thật nhiều những món mình thích ăn, cái gì mà Starbucks a, gì mà tiểu long khảm loại hình đường phố a, còn tưởng rằng mấy ngày qua liền có thể ăn vào, kết quả là Vương Nhất Bác hỏi vì Lâm Phong.

Trong lòng không khỏi tồn tại một chút mất mát.

A Nhạc thấy Tiêu Chiến thất thần, thừa thắng xông lên, "Ca, không phải anh thích ăn tiểu long khảm sao."

Tiêu Chiến có chút bực bội, khó ở lớn tiếng nói mấy câu, "Đúng thế thì sao, còn không cho phép Lâm Phong và tôi cùng khẩu vị sao? Buồn ngủ rồi, đi ngủ đây."

A Nhạc bị hung ác một trận như thế, ngược lại là vui vẻ trở lại, thừa dịp lúc Tiêu Chiến nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, chạy tới thông báo với Vương Nhất Bác một chút.

"Thật sao? Chiến ca của tôi thật sự không vui sao?" Vương Nhất Bác trong mắt lóe ra quang mang, cảm giác mình nhìn thấy hy vọng.

"Đích thực là vậy." A Nhạc gật gật đầu.

"Nice a huynh đệ!" Vương Nhất Bác vui vẻ nhảy hai lần ngay tại chỗ, hận không thể tuyên bố với toàn thế giới mình vô cùng vui vẻ.

Tiêu Chiến vốn chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, về sau bất tri bất giác ngủ thiếp đi, sau đó bị người khác lay dậy, lực đạo của người lay dậy rất nhẹ, giống như là đang đụng vào một trân bảo.

"Chiến ca, bây giờ đi ăn cơm tối đi." Vương Nhất Bác ban đầu ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến nhìn Tiêu Chiến ngủ, ngồi mấy tiếng, nhìn dáng vẻ đang ngủ của người trong lòng mình, trong lòng bị nhét đầy một cảm giác hạnh phúc. Mãi cho đến khi Lâm Phong gửi tin nhắn Wechat tới, mới đánh thức Tiêu Chiến dậy.

Tiêu Chiến mê mẩn trừng trừng mở mắt ra, "Cơm tối? Cơm tối ăn cái gì a."

"Tiểu long khảm."

Nghe thấy ba chữ này, Tiêu Chiến nháy mắt liền thanh tỉnh, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạn, "Hả? Tiểu long khảm ở đâu?"

"Ở nhà hàng gần đoàn làm phim." Khóe miệng Vương Nhất Bác phác hoạ ra một ý cười.

"Vì sao lại đưa anh đi a, không phải em muốn mời Lâm Phong ăn cơm sao." Tiêu Chiến không hiểu ý tứ của Vương Nhất Bác.

"Đi thì biết." Nói xong, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi đến nhà hàng ăn tiểu long khảm.

Lâm Phong chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ, cười tủm tỉm khoanh tay lại, "Wa, tới rồi, tôi đã ở đây xếp hàng cả buổi trưa đấy, hai người đi nhanh lên, tôi về đoàn phim của hai người trước đây."

Tiêu Chiến không hiểu gì nhìn Lâm Phong lại nhìn Vương Nhất Bác, không hiểu hai người này có âm mưu gì, "Lâm lão sư ăn rồi sao?"

". . . Đúng, tôi ăn rồi." Lâm · đói bụng cũng phải kiên cường vẫn cười tủm tỉm như cũ · Phong.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm lấy, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, dứt khoát trực tiếp hỏi, "Vương Nhất Bác, không phải em muốn mời Lâm Phong ăn cơm sao?"

"Em nói mời cậu ấy ăn cơm lúc nào." Vương Nhất Bác giả vờ vô tội.

"A Nhạc nói a..." Giọng Tiêu Chiến càng ngày càng nhỏ.

"Em lại không quen A Nhạc, em nói hôm nay em muốn thổ lộ với người mình thích, không nói mời Lâm Phong ăn cơm a." Vương Nhất Bác một mặt lời lẽ chính nghĩa, kéo Tiêu Chiến vào nhà hàng.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, cảm giác đáp án có gì đó vô cùng sống động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro