Tình thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 情深R
Tác giả: 是肖夫人阿 (Là Tiêu phu nhân a)
Link gốc: https://yuzigege.lofter.com/post/30ec0e4c_1c78614cd
https://weavi.com/17779621

Summary:
Tiểu hoàng đế Bác ✖ ️ Hoàng thúc Chiến
Dự cảnh kích tình!
Dự cảnh ngụy thúc cháu!
Dự cảnh tuổi tác kém tám tuổi!
Kích tình đoản, một phát xong!

_____________________________________________

Đông Lăng năm ba mươi lăm, hai đế quốc Bắc Nam liên minh, xâm chiếm quy mô, cửa khẩu thất thủ, đoạt thành trì nước ta hơn mười tòa. Cùng năm đó, Hoàng đế Đông Lăng ngự giá thân chinh, nhị tử Tiêu Gia tên Tiêu Chiến được ban danh đại tướng quân, lãnh binh mười vạn, cùng nhau về nước.

Đông Lăng năm ba mươi bảy, Hoàng đế Đông Lăng bị vây khốn ở núi Vạn Cổ trong trại địch, hai quân giằng co, không thể thương lượng. Tiêu đại tướng quân giương đông kích tây, ban đêm tập kích trại địch, cứu Hoàng đế ra, mai phục tướng sĩ ở xung quanh, nhận được hiệu lệnh, thừa dịp bất ngờ, trực đảo hoàng long*, Tiêu Chiến còn tự dùng sức mình chém đầu của mấy thủ tướng địch quân, dùng việc này chấm dứt chiến sự.

(*Trực đảo hoàng long [直捣黄龙] thăm dò đến cùng để phá hủy hang ổ và tiêu diệt kẻ thù để giành chiến thắng.)

Đông Lăng năm ba mươi tám, thu phục thành trì cửa khẩu, giảm thuế giảm dao, Tiêu Chiến đến nước Đông Lăng lần đầu tiên được phong là Vương gia, từ đó thiên hạ thái bình, bách tính an khang.

Vào tháng hai năm sau, Hoàng đế Đông Lăng băng hà, tuân theo di chiếu, Thái tử Vương Nhất Bác kế vị, đổi niên hiệu thành Vương Tiêu Chiến sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm, lấy thân phận là vương nhiếp chính, phụ tá hoàng đế.

Vạn vật thu buồn, cuộc săn bắn của hoàng gia đã kết thúc.

Vây trong tràng, tiểu hoàng đế nhìn vương nhiếp chính nhà mình thắng lợi trở về, nhìn dáng người mạnh mẽ trên lưng ngựa, búi tóc đen buộc cao theo gió tung bay, người mị hoặc, cặp mắt đào hoa cong cong, khóe miệng nhếch lên, ngay sau đó là nốt ruồi dưới môi, khuôn mặt anh tuấn có chút đỏ bừng... Vương Nhất Bác nhìn thấy trong lòng không khỏi có chút tao ngứa.

Tiêu Chiến thật là đẹp mà!

Ánh mắt của tiểu hoàng đế một lần lại một lần quét qua vòng eo thon của vương nhiếp chính nhà mình, liếm môi một cái, câu lên một nụ cười tà ác.

Muốn......

"Hoàng đế," Tiêu Chiến đã nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Vương Nhất Bác đánh gãy ảo tưởng của hắn, "Đang nghĩ gì vậy?" Lập tức lại một mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, giống như nhìn thấu thấp giọng nói, "Nhất Bác, ban ngày không thể tuyên dâm a!"

Vương Nhất Bác trở tay giữ chặt đôi tay muốn rút ra đặt ở trên vai mình, nhìn chằm chằm vào vưu vật ở trước mắt, nuốt nước bọt, mở miệng nói, "Hoàng thúc, trẫm lâu rồi không cưỡi ngựa, có thể bồi trẫm đi dạo một vòng không?" Nói xong, để lại mấy người tùy tùng.

Tiêu Chiến đương nhiên biết tiểu hoàng đế đang nghĩ gì, Tiêu Chiến rút tay ra búng vào trán Vương Nhất Bác một chút, "Đồ chó con, cháu lại đang có ý đồ gì?"

"Ai u!" Vương Nhất Bác dùng tay che lấy trán, một bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Chiến, "Chiến ca......"

Con cún chết bầm này lại bắt đầu nũng nịu!

Tiêu Chiến lập tức không chịu được, sờ một chút vào mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác nói, "Được, được, được, vậy cháu đi dắt một con ngựa đến đây." Tiêu Chiến ngồi trên lưng ngựa, nhìn Vương Nhất Bác không hề có động tĩnh gì, "Làm sao? Lại không muốn đi?"

Vương Nhất Bác đến gần ngựa, nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, nhảy lên trên mình ngựa, ngồi ở đằng sau, một tay ôm eo Tiêu Chiến, một tay xuyên qua eo kéo lấy dây cương, thúc ngựa đi đến sau núi. Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, một bộ động tác hành vân lưu thủy, một mạch mà thành.

"Vương Nhất Bác, ngươi......" Tiêu Chiến gật đầu.

"Hoàng thúc, đã nói đi theo giúp ta dắt ngựa đi dạo mà." Vương Nhất Bác nở một nụ cười gian tà, đánh gãy lời Tiêu Chiến muốn nói.

Bãi săn phía sau núi có một rừng phong, mùa này lá phong đã đỏ thấu, đập vào mắt là một mảnh đỏ khắp núi. Vương Nhất Bác dẫn ngựa đi đến chỗ sâu trong rừng phong, trong đầu nghĩ đến một ít hình ảnh, nhưng vẫn không quên thưởng thức phong cảnh.

"Chiến ca, rừng phong nơi đây là ta để người cấy ghép, thật đẹp a! Chỉ nói là, đình xa toạ ái phong lâm vãn, sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa." Vương Nhất Bác tiến đến bên tai Tiêu Chiến, cắn nhẹ, ôm eo thon đại thủ cũng không nhàn rỗi. Khí tức nóng rực kích thích đánh vào tai Tiêu Chiến, cơ thể run lên một cái, liền vội vàng đè lại đại thủ không quy củ đang ở trên lưng mình, "Nhất Bác! Đừng......"

(*Trích hai câu thơ trong bài 《Sơn hành》 (Đi đường núi của Đỗ Mục

Nguyên văn:

遠上寒山石徑斜
白雲生處有人家
停車坐愛楓林晚
霜葉紅於二月花

Hán Việt:

Viễn thướng hàn sơn thạch kính tà,
Bạch vân sinh xứ hữu nhân gia.
Đình xa toạ ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.

Dịch nghĩa

Lên ngọn núi, đường đá chênh chênh,
Giữa nơi lửng lơ mây trắng có nhà người ở.
Dừng xe vì yêu cảnh rừng phong buổi chiều,
Lá gặp sương thu, mầu đỏ hơn cả hoa tháng hai.

Dịch thơ:

Lên đỉnh non thu chếch nẻo ngoài,
Giữa vùng mây trắng thoáng nhà ai.
Dừng xe, chiều ngắm rừng phong thẳm,
Lá đỏ hơn hoa giữa tháng hai.)

Vương Nhất Bác khẽ cười một cái, một miệng ngậm chặt vành tai người trước mặt, đầu lưỡi đảo quanh trong tai, trêu đùa Tiêu Chiến đến mềm thân thể rên lên tựa ở trên lồng ngực của mình, đại thủ trên lưng dao động, giật đai lưng ra, thò vào quần lót, nhẹ nhàng cầm đồ vật đã nửa mềm kia.

Tiêu Chiến cả người đều không thoải mái, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, lại bị Vương Nhất Bác hôn lên môi, đại lực ra sức hút cánh môi, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi tiến thẳng một mạch, điên cuồng cướp đoạt nước bọt và không khí trong miệng.

"Ưm ưm......" Tiêu Chiến giãy dụa, lại không nghĩ rằng thứ kia của mình bị nắm chặt hơn chút nữa. Vương Nhất Bác buông môi Tiêu Chiên ra, ghé vào tai thở hổn hển, nói, "Hoàng thúc, làm sao người có thể không ngoan như thế? Nghe lời, không đến lúc đó ngã xuống lưng ngựa!"

"Vương Nhất Bác! Đây là còn ở bên ngoài!"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lột động đồ vật trong tay, "Ta thấy hoàng thúc vẫn rất thích ở bên ngoài đây này! Nhanh như vậy đã cứng rồi."

Tiêu Chiến bị vuốt ve phát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, ghé vào trên cổ ngựa, vòng eo mềm mại bày biện ra bức độ mỹ diệu.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hạ thân xiết chặt, đồ vật nở ra càng nhiều. Hắn vén tóc dài của Tiêu Chiến ra sau tai, thổi hơi vào đó, "Chiến ca...... ngươi thật là dễ nhìn...... ta muốn đi vào......"

Tiêu Chiến đã mềm không có khí lực, vỗ nhẹ đại thủ Vương Nhất Bác biểu thị kháng nghị, nhưng cái động tác nho nhỏ ở trong mắt Vương Nhất Bác lại là câu dẫn quá mức, kích thích khao khát chinh phục của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhẹ ghé vào trên lưng Tiêu Chiến, hôn lên cổ của Tiêu Chiến, liếm láp vành tai, tăng tốc độ lột động, rốt cục làm Tiêu Chiến trầm thấp rên rỉ phát tiết ra, bạch trọc chảy ra trên tay Vương Nhất Bác.

Với tinh dịch trong tay, Vương Nhất Bác sờ về tiểu huyệt mà mỗi ngày làm người khác chỉ muốn thao, đem tinh dịch bôi vào cửa huyệt, nhẹ nhàng nhào nặn, phá vỡ một cái miệng nhỏ, nhàn nhạt đút một ngón tay vào.

"Nhất Bác...... Đừng...... A ha......" Tiêu Chiến mới từ dư âm cao trào qua đi, miệng nhỏ phía sau cắn thật chặt ngón tay Vương Nhất Bác.

"Chiến ca, thả lỏng." Vương Nhất Bác cắm vào ngón thứ hai, chậm rãi trừu sáp tinh dịch, Tiêu Chiến càng thở càng gấp, tiểu huyệt đã bắt đầu ướt át, dâm dịch không ngừng chảy ra, ba ngón tay cắm vào, ngón tay ở trong vách ruột đảo quanh, căn bản không chặn nổi bài tiết ra nước, quần lót Tiêu Chiến đã ướt hoàn toàn.

"Chiến ca, ngươi làm từ nước sao? Thật nhiều nước a!" Vương Nhất Bác thở hổn hển, ngón tay không ngừng nén lấy chỗ thịt mềm nổi lên kia của Tiêu Chiến.

"A ha a...... Ngươi...... Ngươi mau vào...... liền mau vào....." Tiêu Chiến hư hỏng không thở nổi, quay đầu lại trừng mắt liếc Vương Nhất Bác, đôi mắt đào hoa ướt sũng chỉ cấp dụ hoặc cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dục hỏa đốt người, một tay kéo quần áo của Tiêu Chiến lộ ra hương vai, in lên dấu hôn lộn xộn, một tay giật quần của mình xuống, đem cự vật khổng lồ nóng bỏng của mình ra, tựa vào nộn huyệt có chút mở to miệng, ưỡn eo một cái, đột nhiên đỉnh vào.

"A! Vương Nhất Bác! Ngươi......" Tiêu Chiến đột nhiên bị dị vật xâm nhập toàn thân siết chặt, không kìm lòng được chân lập tức kẹp chặt vào bụng ngựa, làm con ngựa lúc đầu đang an phận giật mình chạy vội ra ngoài.

Vương Nhất Bác lập tức kịp phản ứng, nắm chặt dây cương, bảo vệ Tiêu Chiến.
Trong lúc ngựa chạy, bên trong không ngừng xóc nảy, cự vật của Vương Nhất Bác theo quy luật lắc lư trong nội thể Tiêu Chiến ra ra vào vào, lại nhiều lần phá cắm vào chỗ mẫn cảm kia, "A a...... A a......" Tiếng rên rỉ từ trong miệng Tiêu Chiến không ngừng tràn ra, xen lẫn trong tiếng vó ngựa.

"Không ngờ rằng hoàng thúc thích bị chơi như thế này a!" Vương Nhất Bác cười xấu xa nhìn phản ứng của Tiêu Chiến, theo con ngựa xóc nảy, hung hăng đụng chạm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.

"A...... A a...... Nhất Bác...... bảo ngựa dừng lại! Bảo ngựa...... ư a...... dừng lại...... ta...... ta không chịu được......"

Bên trong Tiêu Chiến đang không ngừng xóc nảy bị kích thích cao trào thay nhau nổi lên, toàn thân co rút nhận lấy khoái cảm mãnh liệt như dời sông lấp biển, trong đầu trống rỗng. Con ngựa xóc nảy và Vương Nhất Bác cùng ra sức, tựa như muốn đem Tiêu Chiến đội xuyên.

Cự vật của Vương Nhất Bác bị huyệt thịt của Tiêu Chiến thít chặt cực dễ chịu, căn bản liền không muốn cho con ngựa dừng lại, loại kích thích này làm sao bỏ qua được!

Con ngựa chạy trong rừng phong, Vương Nhất Bác cứ hung hăng thao làm như vậy, Tiêu Chiến lại không chịu đựng nổi, liên xạ đều bắn không ra. "Ô...... Nhất...... Nhất Bác...... Ta không được..... không chịu được......" Tiêu Chiến trong tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở, Vương Nhất Bác giật mình, mới nhìn Tiêu Chiến đã khóc đến lê hoa đái vũ.

Vương Nhất Bác dừng ngựa, đem đồ vật của mình rút ra, xuống ngựa, cẩn thận giữ lấy khuôn mặt Tiêu Chiến, hôn lên những giọt nước mắt.

"Chiến ca, thật xin lỗi, ta chỉ lo đến dục vọng của mình......" Vương Nhất Bác chạm vào mặt Tiêu Chiến, trong mắt tràn ngập áy náy.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến xuống ngựa giống như đang ôm một đứa trẻ, ngồi xuống đất, Tiêu Chiến giãy dụa muốn đứng lên, chân vòng quanh eo như nhũn ra, bỗng nhiên ngã ngồi xuống, tiểu huyệt vừa vặn đem đồ vật của Vương Nhất Bác ăn vào.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến có động thái như thế này, trong đầu nghĩ đều là muốn lau nước mắt cho Tiêu Chiến, vừa mới chuẩn bị muốn lui ra ngoài, lại không nghĩ rằng Tiêu Chiến lại ngồi xuống càng sâu một chút. Còn chưa đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến hôn lên, học Vương Nhất Bác hôn, đem đầu lưỡi dò xét đi vào, Vương Nhất Bác đảo khách thành chủ, chế trụ đỉnh đầu Tiêu Chiến, hôn càng sâu hơn.

Hôn tới thiên hoang địa lão, cho đến khi không thở nổi, mới khó khăn lắm dừng lại, lúc rời đi còn kéo ra một sợi chỉ bạc. Toàn thân Tiêu Chiến không có chút khí lực, dư vị cao trào trên lưng ngựa thật lâu chưa có thối lui, Tiêu Chiến tựa trên vai Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, ngươi đừng kìm nén, làm nhanh lên một chút rồi trở về đi!"

Vương Nhất Bác nhận được lệnh ân xá, dùng tư thế ngồi này, đồ vật yên tĩnh nằm trong nội thể bắt đầu nghe lời điên cuồng co rúm, mỗi một cái đều hung hăng đụng vào nơi thịt mềm nhô ra bên trong, tựa như muốn nhập vào sự kịch liệt dữ dội trên lưng ngựa vừa rồi một lần nữa.

"A a...... Nhất Bác...... Chậm...... Chậm một chút...... Quá sâu......"

Vương Nhất Bác trẻ tuổi nóng tính, không quan tâm, liều mạng giống như đang rong ruổi trong cơ thể Tiêu Chiến, rốt cục trước lúc Tiêu Chiến ngất đi mới thả ra, tinh dịch nóng rực đánh vào trong nội bích, kích thích Tiêu Chiến run rẩy cũng bắn ra.

Hai người dọn dẹp một phen, cưỡi ngựa nhàn nhã đi về.

"Chiến ca, ngươi đừng nóng giận, ta biết sai a, lần sau ta điểm nhẹ, có được không!" Vương Nhất Bác dựa đầu vào trên vai Tiêu Chiến đang tức giận, cố gắng dỗ dành.

"Vương Nhất Bác! Ngươi còn dám có lần sau?!"

Hai người một người dỗ một người sinh khí trở lại thành Đông Lăng.

Mấy ngày tiếp theo, bọn hạ nhân của vương phủ nhiếp chính nhìn thấy tiểu Hoàng đế mỗi lần đến đều phải quỳ ở trước cửa phòng ngủ đến nửa ngày.

- - - - END - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro