Ai nói tôi chỉ được 9 phút?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tên gốc: 【博君一肖】谁说我只有九分钟的?
• Tác giả: 小酒鬼
• Link gốc: https://bjyxszdaqszd.lofter.com/post/30e67919_1c7fff7dc
• Summary: Bác ca tự thể nghiệm vì chính mình chứng minh

Tiêu Chiến nhìn thời gian trên điện thoại di động, 10:47 tối, trước đây vào giờ này hai người bọn họ sẽ cùng nhau tắm rửa sau đó là thời gian cùng nhau lăn lên giường.

Anh muốn nói lại thôi, nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh rõ ràng đã rơi vào đờ đẫn, do do dự dự vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Vương Nhất Bác? Cún con? Em vẫn còn xem hotsearch à? Đừng xem đừng xem, có cái gì hay đâu."

Tiêu Chiến là một thiếu niên nghiện internet đương nhiên biết hotsearch đêm nay lại là một trận âm mưu, ngoài việc thở dài, đã sớm rèn luyện tốt trái tim cường đại, và cũng không quá coi trọng vấn đề này — — nếu là mỗi cái hotsearch xấu đều đặt ở trong lòng, thì anh sớm đã bị tức giận mà sinh ra bệnh tim.

Vì hắc tử mà buồn bực? Không hề lời, không hề lời, không hề lời.

Vương Nhất Bác máy móc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh, biểu lộ trên mặt rắc rối phức tạp, hắn giơ điện thoại lên, vẻ mặt thành thật nói, "Chiến ca, bọn họ nói em chỉ có chín phút. . . . . . "

? ? ? ?

Tiêu Chiến không rõ ràng cho lắm, đoạt lấy điện thoại di động của hắn, "Cái gì chín phút? Em . . ." Anh nhìn bình luận phía dưới Weibo, con ngươi phóng đại.

—— Chuyện gì đã xảy ra vậy?

— — Giống như lại tung tin đồn nhảm Vương Nhất Bác chỉ có chín phút đi.

Nếu như anh nhớ không lầm, một giờ trước không phải còn đang nói cửu học là giả, nhóm tiểu vương bát dùng hoạt động công ích tẩy quảng trường sao?

Vì sao bây giờ lại biến thành "Vương Nhất Bác chỉ có chín phút"?

Tiêu Chiến run rẩy mở ra một cái Weibo tiểu vương bát, phía trên thình lình có mấy hàng chữ lớn — —

"Lão ️ ❤ công ️ ❤ không ️ ❤ ở ❤ nhà

Nhấn ️ ❤ để ️ ❤ xem ️ ❤ chín ️ ❤ phút ️ ❤

https://m.weibo.cn/1824551440/4455189941089372

Chờ ️ ❤ bạn ️ ❤ a ❤"

Hả?? Nhóm tiểu vương bát các người thay đổi rồi sao, các người làm sao có thể như vậy chứ? Các người biết Bác ca của các người đã nhanh chóng tức giận biến thành cá nóc chưa? Các người biết em ấy tức giận thì tôi phải dỗ em ấy không?

Các người an tâm cái gì?

Có lẽ, các người là muốn nhìn tôi không xuống giường được.

Tiêu Chiến đưa di động cho Vương Nhất Bác, lộ ra một nụ cười tang thương, "Cún con, anh cảm thấy. . . . Bọn họ chỉ đùa giỡn một chút thôi. . . . "

Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên mặt không biểu tình mở miệng, "Chiến ca, dường như đã đến thời khắc em chứng tỏ bản thân mình."

"Đừng đừng đừng, em bình tĩnh một chút — — em — —"

Tiêu Chiến vùng vẫy liền bị Vương Nhất Bác bắt lại trên ghế sofa, tội nghiệp nhìn Vương Nhất Bác tức điên vì xem phải "chín phút" , "Cún con, em đặc biệt tốt! Anh có thể chứng minh em có khả năng trong 90 phút! Em đừng đi quá xa. . . . Eo ca ca không chịu nổi mà. . . "

Không có gì là lạ khi Tiêu Chiến cầu xin tha thứ, từ khi hai người sống chung ở Bắc Kinh, mỗi đêm sau khi Vương Nhất Bác quay xong Thiên Thiên Hướng Thượng, liền bắt đầu dùng sức lực giày vò anh, người thiếu niên khí huyết phương cương một khi đã làm thì sẽ không dừng lại, mỗi lần đều làm Tiêu Chiến đến khóc lóc muốn bỏ chạy.

Quần áo rộng rãi ở nhà bị xé toạc ra, lộ ra đường cong uyển chuyển, đôi mắt Vương Nhất Bác tối lại, ngón tay xoa lên bờ môi Tiêu Chiến, lòng bàn tay cọ xát cằm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lặng lẽ thở dài, nghĩ thầm đêm nay làm sao cũng sẽ không tránh khỏi.

Anh run lên vì nhiệt độ nóng nỏng trong lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, sau đó nuốt nước bọt, cẩn thận nhô đầu lưỡi của mình ra, liếm liếm tay của đối phương.

Mắt của Vương Nhất Bác tối đen như mực, ngón tay của hắn nhẹ nhàng di chuyển, đè lên đôi môi mềm mại của Tiêu Chiến, dùng sức vuốt ve.

"Chiến ca, anh nói xem tại sao antifan luôn tạo cơ hội để em thao anh chứ?"

Đánh rắm! Rõ ràng là chính em luôn muốn thao anh!

Không đợi Tiêu Chiến trả lời, ngón tay nam nhân liền thừa cơ thâm nhập vào trong miệng anh.

"A — —"

Anh kêu một tiếng nhỏ, ngón tay Vương Nhất Bác nắm chặt lưỡi của anh vừa đi vừa về, khoang miệng bị xâm lược bài tiết ra càng nhiều nước bọt.

Bị đối phương đùa giỡn đầu lưỡi anh căn bản không cách nào nuốt xuống những chất lỏng đã sóng sánh tràn ra từ miệng mình, động tác của anh càng giống là đang ra sức mà mút lấy những ngón tay.

Tiêu Chiến dứt khoát hé miệng, tùy ý để cún con nhà mình di chuyển, nước mắt có chút khó nhịn chảy ra khóe mắt, rung động đọng ở trên lông mi của anh.

Vương Nhất Bác hài lòng nhìn bộ dáng Tiêu Chiến nuốt nuốt, một cái tay khác gắng gượng nghiền ép đầu vú của anh, núm vú nam nhân bị giày vò trở nên sung huyết sưng đỏ, khiến bụng dưới của hắn run rẩy.

"Thật đáng yêu. . . . . . "

Thanh âm Vương Nhất Bác trầm thấp càng thêm khàn khàn, hắn rút ngón tay từ trong cổ họng của anh ra "Ca ca thật đáng yêu."

Vòng eo xinh đẹp không có một chút thịt thừa, Vương Nhất Bác nâng hai chân của Tiêu Chiến lên, lộ ra cặp mông trắng như tuyết, hắn nhìn chằm chằm vào nhục huyệt ngập nước, khóe miệng có chút câu lên.

Eo không mỡ thừa

Lực eo sáu múi

Khoảng thời gian này mỗi ngày đều ở nhà điên loan đảo phượng, tiểu huyệt của Tiêu Chiến đã sớm ăn tủy biết vị, không cần bôi trơn liền có thể tiếp nhận tính khí hắn bổ vào.

"Em — —" Tiêu Chiến giãy dụa muốn đứng dậy, lại ngay giây tiếp theo đã bị đè lại.

Côn thịt nam nhân cường thế vạch ra khe thịt kiều nhuyễn ở thân dưới, Tiêu Chiến thở một tiếng, một lần nữa nằm ở trên ghế sofa toàn thân run rẩy, địa phương không bị ngón tay khuếch trương bỗng nhiên nghênh đón thứ dị vật, tuy nói là không đau, nhưng vẫn làm cơ thể Tiêu Chiến nảy lên càng thêm cảm giác mãnh liệt thỏa mãn.

Anh thích tình dục thô bạo.

Nước trong miệng thịt bị gạt ra, tí tách rơi ở trên ghế sofa, lần này Vương Nhất Bác không chờ Tiêu Chiến thích ứng tiết tấu của hắn, vừa đi vào liền bắt đầu đại khai đại hợp chinh chiến thảo phạt.

Dương vật thô cứng liều mạng vào bên trong đỉnh làm, chỗ sâu mềm mại chặt chẽ nhất bị vạch ra, Tiêu Chiến ô ô nuốt nghẹn ngào leo lên bả vai Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, Nhất Bác, nhanh quá. . . . . ."

Tiểu huyệt xoắn chặt đại nhục bổng trong nội thể, Vương Nhất Bác tách chân Tiêu Chiến càng rộng hơn, eo dùng sức hướng phía trước đụng vào, hận không thể ngay cả túi trứng cũng đều nhét vào.

"A a a a. . . . . ."

Nhục huyệt mẫn cảm bị cắm nhập vừa nặng vừa sâu, Tiêu Chiến ngửa đầu rên rỉ, khóe mắt đều chảy ra nước mắt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến thực sự bị hắn thao khóc, trong lòng có loại khoái cảm khó tả, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng, "Ca ca, đừng khóc. . . " Rồi thân dưới lại dùng sức hung ác đỉnh hai lần.

"A — — thật sâu. . . Thật lớn. . . " Tiêu Chiến cuống họng khàn khàn la lên, ". . .Lão công . . . . . . Quá nhanh.. . . . . A a a em chậm một chút.. . . . . Xin em — —"

"Yêu tinh ." Vương Nhất Bác mắng một câu, tốc độ dưới thân làm càng thêm nhanh, "Chỉ có loại tiểu lẳng lơ như anh mới có thể gọi lão công dễ nghe như vậy."

Chân Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đùa nghịch gắt gao quấn lên eo của hắn, nãi tiêm bị chơi đến sưng đỏ lần nữa lại hưng phấn ngạo nghễ ưỡn lên trong lòng bàn tay của Vương Nhất Bác.

Hạ thân chảy nước càng thêm lợi hại, làm cho một mảnh hỗn độn, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, khóc thở gấp bị nâng cái mông lên, cảm thụ thao làm càng thêm thô bạo.

"Vương Nhất Bác! Em điểm nhẹ thôi! Anh sẽ bị em thao chết mất— —" Anh tê cả da đầu, vòng eo run rẩy, ngón tay bóp lấy bề mặt ghế sofa muốn trốn về sau.

Vương Nhất Bác không nói một lời, nắm chặt eo Tiêu Chiến đỉnh vào càng ác hơn, đầu nấm chạm vào điểm mẫn cảm dùng đại lực mà mài, mài đến bên trong lại chảy ra càng nhiều nước.

Bị cắm hai mắt biến thành màu đen, tay chân Tiêu Chiến mềm nhũn, chỉ có thể co quắp ở trên ghế sofa mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Mặc kệ bị khai phá bao nhiêu lần, cái miệng nhỏ này vẫn là gấp gáp như vậy, cắn nhục côn bên trong, ăn đến vui sướng.

Vương Nhất Bác nhìn người dưới thân gò má phiếm hồng, nghe người dưới thân mềm mại cầu xin tha thứ, khóe miệng ngậm lấy ý cười, bỗng nhiên đem côn thịt của mình rút ra, ba ngón tay duỗi ra đi vào cắm làm "bạch bạch bạch", đầu ngón tay còn đi xoa lấy điểm nhô ra mẫn cảm kia, chọc đến Tiêu Chiến kinh hô một tiếng, côn thịt phía trước đứng thẳng run mấy lần liền bắn ra tinh dịch.

Cao trào qua đi thân thể trở nên mẫn cảm dị thường, không đợi Tiêu Chiến nghỉ ngơi, liền ôm lấy anh, bày thành bộ dáng quỳ sấp xuống.

Khuôn mặt của anh gắt gao mà dán ở trên ghế sofa, cái mông nhổng lên thật cao, chỉ nghe "bạch" một tiếng, mông thịt nở nang liền rơi xuống ba chưởng, "Tiểu tao hóa, mông vểnh cao như vậy để làm gì?"

Tiêu Chiến mơ hồ nghênh hợp với bàn tay Vương Nhất Bác, "Vểnh. . . . . . Vểnh cao để em cắm vào. . . . "

Vương Nhất Bác nghe xong lời này càng thêm hưng phấn, dự tính ban đầu vốn chỉ muốn chứng minh mình không chỉ có 9 phút đã bị ném ra sau đầu, Tiêu Chiến hiếm khi phối hợp với hắn như vậy, đương nhiên phải chơi cả vốn lẫn lãi.

Tách mông thịt ra, lộ ra cửa huyệt phẫn nộn, Vương Nhất Bác vịn tính khí của mình cắm vào.

"A a. — —" Cái tư thế này khiến thao vào cực sâu, đỉnh đến làm cổ họng Tiêu Chiến khó chịu, anh sợ hãi rên lên vặn vẹo eo, "Không muốn .. . . A ưm. . . Đâm hỏng anh mất. . . . . . . . . . "

"Sẽ không." Vương Nhất Bác nằm ở trên người anh, răng ngậm vành tai của anh nhẹ gặm, Rất thoải mái. . . . "

Ngón tay vòng ra phía trước khuấy động dương vật đang phun nước, Tiêu Chiến bị cả hai kích thích làm nặng nề làm cho khóc đến khó thở, khí tức nam nhân phun ra bên đôi tai mẫn cảm, thân thể còn bị xỏ xuyên không chịu được phát run.

Với một nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ va chạm, một chút so với một chút dùng sức, xuyên thẳng đến điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến thao vào, "Chiến ca, anh nói xem, nếu bọn họ biết em đang XXX anh, sẽ là phản ứng như thế nào?"

"Con mẹ nó, em . . . . Đang nói lời hỗn trướng gì vậy?" Tiêu Chiến thở hổn hển, cơ thể bị tinh dịch nuôi dưỡng tràn đầy mồ hôi, vòng eo sụp đổ lại còn ướt đẫm mồ hôi, lộ ra càng thêm mê người.

"Em thực sự muốn để bọn họ biết em là của anh." Cường độ đi vào của Vương Nhất Bác không chút nào giảm, chỉ là ngữ khí trầm thấp, khiến Tiêu Chiến có chút sợ hãi.

"Cún con — — a. . . . " ngón tay Tiêu Chiến bám chắc vào sofa dưới thân, tính khí lần nữa lại cứng lên run run rẩy rẩy, rồi lại bắn ra.

Anh uốn éo cái mông đung đưa trước sau, tự mình đụng vào cây đồ vật kia của Vương Nhất Bác, "Cún con. . . . . E. đừng phát điên. . . . Anh là của em. . . Anh là của em. . . . . "

Thân cán mang theo độ cong thẳng tắp chống vào trong điểm huyệt mẫn cảm ra sức mài vào, mài cho đến khi Tiêu Chiến có mắc tiểu, ruột thịt căng đầy bao vây lấy côn thịt đang ra ra vào vào kia, hai đầu gối của Tiêu Chiến rốt cuộc không còn kiên trì được nữa, trực tiếp buông lỏng, cả người đều nằm xuống trên ghế sofa.

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên trên người, hôn lên lưng đối phương, động tác dưới thân càng ngày càng hung ác, côn thịt toàn bộ rút ra chỉ giữ lại đỉnh chống đỡ mở cửa huyệt, lại hung hăng toàn bộ đi vào, sau đó cắm vào sâu vào tận gốc, chất nhầy biến thành bọt trắng, "Chiến ca, anh là của em, anh chỉ có thể là của em."

Âm thanh nhục thể va đập "Ba ba ba" kích thích lực đạo Vương Nhất Bác càng khống chế không nổi, côn thịt to dài dùng sức đụng chạm nhục huyệt, làm hai mắt Tiêu Chiến rã ra, thần trí mơ hồ.

"Lão công! Em cắm sâu quá— —"

"Ư— — muốn hỏng. . . . . "

Côn thịt trong nội thể tăng càng lớn, Tiêu Chiến vô thức thít chặt lấy tiểu huyệt của mình, hết sức nâng cái mông lên, muốn để Vương Nhất Bác mau sớm bắn cho mình.

"Chiến ca, ngoan, em sắp ra đây — —"

Vương Nhất Bác nắm chặt mông Tiêu Chiến, ở trong tiểu huyệt của anh cuồng thao mãnh cắm, sau đó ở trong tiểu huyệt xuất ra một đại lượng dịch.

Tnh dịch đậm đặc rót đầy cơ thể Tiêu Chiến, tính khí yếu mềm vậy mà tí tách tí tách chảy nước, cũng không biết là tinh dịch hay là nước tiểu, rút tính khí ra, tinh dịch đậm đặc thuận theo chân anh không ngừng chảy xuống, thực tế là quá dâm loạn.

Hai đầu gối bị mài đến đỏ bừng, Tiêu Chiến miễn cưỡng lật người lại, nằm trên ghế sofa bình phục hô hấp, ngơ ngác nhìn qua tính khí đang ngóc đầu dậy dưới hạ thân của Vương Nhất Bác, nuốt một chút nước bọt.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn môi anh, quấn giao cọ xát, kéo ra từng tơ bạc dinh dính, "Ca ca, một lần nữa đi."

Không đợi Tiêu Chiến nói gì, Vương Nhất Bác liền kéo chân anh ra, lần nữa hung hăng cắm vào, lần này chỉ có thể đổi lấy một tiếng lẩm bẩm nho nhỏ của Tiêu Chiến.

Lúc 1:30 sáng, Tiêu Chiến bị làm hơn hai giờ cắn răng cầm điện thoại di động của mình lên đăng nhập vào nick phụ, phẫn hận phát biểu một cái động thái — —

Ai nói Vương Nhất Bác chỉ có chín phút? Mau ra đây mau ra đây mau ra đây!

Artist: 狐狸大王a
Quà valentine muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro