Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑🦁🐰🍑

Tiêu Chiến bị hôn cả người mềm mại, ngay cả sức đứng vững cũng tan mất một nửa, nửa dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm đỏ ửng, đuôi mắt phiếm hồng ánh nước câu người, con ngươi long lanh bịt kín một lớp nước hơi mỏng,

Môi đỏ bừng khẽ nhếch thở khẽ, sau một lúc lâu hai người mới tách ra một khoảng, anh rũ mắt, "Cậu, cậu vì sao hôn tôi a?" Anh ngượng ngùng nhìn người, nói xong bên tai leo lên một mảnh phấn hồng.

"Anh thấy sao?" Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, giơ tay vuốt vài sợi tóc trên trán anh, anh sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn về hướng khác, ngón tay xoắn chặt, "Cậu hôn loạn như vậy, sao lại lưu manh vậy a."

"Hơn nữa, hơn nữa......" Anh ấp úng, ngước mắt nhìn người vui cười trước mặt kia.

"Hơn nữa cái gì......" Vương Nhất Bác đến gần, giọng điệu nghiền ngẫm, "...... Dáng dấp của anh đẹp như vậy, tôi nhịn không nổi."

"Cậu, cậu......" Anh nói cậu nửa ngày vẫn chưa nói ra được gì, mặt càng đỏ hơn, ngược lại khơi dậy hứng thú trêu đùa anh của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị bộ dáng đỏ mặt của anh cào lòng ngứa, kéo anh qua một phát ôm vào trong lòng, "Đừng nhúc nhích, tôi muốn ôm anh."

"Cậu, cậu sao...... lại chơi lưu manh a, còn chiếm tiện nghi của tôi." Hai tay anh chống lên lồng ngực rắn chắc có lực của Vương Nhất Bác, tận lực tách ra khoảng cách.

"Vậy anh cũng chiếm tiện nghi của tôi, thế nào?" Cậu ôm sát eo của người trong lòng, ấn anh vào mình, giọng nói ngả ngớn, động tác của hạ thân và lời nói hoàn toàn trái ngược nhau.

Tiêu Chiến sợ tới mức co rúm người lại một chút, mặt cọ đỏ, "Cậu, tôi nói không lại cậu, cậu chỉ biết ức hiếp tôi." Con ngươi ngấn nước khó khăn bao bọc nước mắt, miệng nhỏ chu chu đáng thương vô cùng.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, khẽ hôn trán anh, "Tôi cũng không phải đối với ai cũng chơi lưu manh, tôi hôn người mình thích cũng không tính là chiếm tiện nghi, tôi thích anh mới ức hiếp anh."

Nhìn Tiêu Chiến không có phản ứng gì, cậu cho rằng Tiêu Chiến không tin cậu, vội vàng nói rõ, "Tôi thật sự thích anh, không nói giỡn, tôi thích anh lúc nào, tôi cũng không biết, dù sao chính là một ngày tôi không thấy được anh liền đặc biệt đặc biệt nhớ, giống như bị bệnh vậy, không khoa trương chút nào."

"Ngược lại anh cũng thật thoải mái a." Đôi mắt Vương Nhất Bác trợn to, nắm lấy bờ vai anh.

Người bị nắm phụt cười một tiếng, đôi mắt cong cong, "Thích tôi liền gay go như vậy sao, còn thành bị bệnh a." Khóe miệng mím cười, đuôi mắt phiếm hồng nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển, một cái nhăn mày một tiếng cười đều quyến rũ quấn người mà không tự biết.

Dĩ nhiên anh biết tâm tư của Vương Nhất Bác, nhưng vẫn cứ cố gắng không trả lời.

Âm cuối theo thói quen nhẹ nhàng tăng lên, càng cào lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Mỹ nhân biết rõ nhất mình làm gì đẹp nhất, làm gì khiến người muốn ngừng mà không được, tiểu bạch thỏ thuần khiết cái gì, rõ ràng là yêu tinh câu hồn phách người.

"...... Anh cũng thích Nhất Bác, đối với Nhất Bác là nhất kiến chung tình." Anh híp mắt cười, con ngươi long lanh chứa ánh nước.

Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt cực nóng dường như muốn hòa tan anh, "Anh, anh nói thật sao?" Cho dù biết Tiêu Chiến vốn thích con trai, nhưng cậu không ngờ anh nhất kiến chung tình với mình.

"Không tin thì quên đi, sớm biết vậy đã không nói. Hừ!" Anh bĩu môi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, quay đầu không để ý Vương Nhất Bác nữa.

"Tin tin tin, em tin, em tin, hệ hệ hệ." Vương Nhất Bác cười ngốc hì hì, đắc ý vô cùng.

Đầu thò lại gần dựa sát Tiêu Chiến, "Em thật sự thích anh muốn chết, đời trước của em chắc chắn tích đại đức, mới để em gặp được anh." Chụt một tiếng hôn lên má phải của Tiêu Chiến một cái.

Người bị hôn tức giận liếc cậu một cái, giơ tay che mặt lại, "...... Sao em lại chiếm tiện nghi của anh."

"Hôn bạn trai của mình không tính là chiếm tiện nghi." Cậu cười hệ hệ đê tiện, ôm sát eo của người trong lòng, mặt đối mặt nhìn thẳng.

"Ai là bạn trai của em, anh chưa đồng ý đâu." Bộ dáng mềm mềm mại mại, tư thế ra vẻ ngượng ngùng kia của anh, Vương Nhất Bác nhìn mà cả người khô nóng.

"Em đã nói thích anh, anh cũng thích em, sao lại không phải." Cậu trừng đôi mắt cún, vẻ mặt nghi hoặc.

Tiêu Chiến thấy bộ dáng heo con của cậu, phụt cười, làm sao còn nghiêm túc nổi.

"Cười cái gì mà cười, không cho cười, rốt cuộc anh có đồng ý làm bạn trai của em không."

"Quên đi, em mới mặc kệ anh có đồng ý hay không, em liền muốn anh, có nghe không."

"...... Sao em lại bá đạo như vậy a, mềm không được liền mạnh bạo a, có ai theo đuổi người như em sao?"

"Liền mạnh bạo, nếu anh dám chạy, em liền trói anh lại nhốt vào trong nhà em."

Cậu nói lại không giống nói giỡn, Tiêu Chiến nghe vậy ngẩn ra một chút, xem ra không cẩn thận trêu chọc vào một con sói rồi.

Anh leo lên bả vai Vương Nhất Bác, thuận thế ôm lấy cổ cậu, đến gần cậu, lông mi thon dài rung động chớp chớp, mắt thụy phượng nhếch lên liếc mắt đưa tình, dường như muốn hít cậu vào, "Vậy em tính trói anh như thế nào, a?".

Âm cuối quấn người chui vào lỗ tai của người trước mắt, hình thành hiệu quả không khác gì uống thuốc kích tình.

Cảm giác thân thể khô nóng tăng vọt trong nháy mắt, cổ họng khô ngứa, tiếng nói thâm trầm mà từ tính phát ra âm thanh khàn khàn mất tiếng, "...... Anh đừng dại dột."

Dường như người trong lòng cảm thấy thú vị, kề sát lỗ tai cậu thổi khí vào trong, "Nhất Bác ca, trên người anh thật nóng a."

Mọe, cậu thầm mắng trong lòng, thật là điên rồi.

"...... Đây chính là anh tự tìm, đừng hối hận." Cậu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức hung hăng làm người này.

Gáy bị hung hăng bóp chặt, cánh môi bị vuốt ve gặm cắn nhiều lần, vì để thở mà tách khóe miệng ra liền bị xâm lấn dễ như trở bàn tay, môi lưỡi chạm nhau, mỗi một tấc đều bị cướp lấy chiếm hữu không kiêng nể gì, hơi thở quấn quít, bên tai đều là tà âm.

🍑🦁🐰🍑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro