Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑🦁🐰🍑

Lúc Vương Nhất Bác đến dưới lầu nhà Tiêu Chiến, đã gửi tin WeChat cho đối phương, "Anh có thể xuống rồi.".

Cậu lái xe đến, soi gương chiếu hậu chỉnh lại tóc một chút, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt không hổ là ta.

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, kết hợp với quần jean trắng, mấy nhúm tóc mái nhỏ trên trán bị gió thổi lên, đi về phía cậu.

"Nhất Bác, cậu đã đến rồi.", anh cười híp mắt, Vương Nhất Bác cảm giác dường như cậu và Tiêu Chiến đã quen biết rất lâu rất lâu rồi, cậu cũng không cảm thấy đối phương quen thuộc có gì không ổn, ngược lại rất thích loại cảm giác này.

"Ừm.", cậu vòng qua xe máy cầm một cái nón bảo hiểm đưa cho Tiêu Chiến, "Đội nón bảo hiểm lên đi."

"Oa! Cậu thật lợi hại, thật ngầu a.", lúc anh đi qua liền xa xa nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen dừng ở ven đường, Vương Nhất Bác dựa trên thân xe, trong tay ôm nón bảo hiểm, thật sự rất cool, lóa mắt mê người như vậy.

"Cái này tính là gì, đợi lát nữa tôi dẫn anh đi sẽ càng cool hơn.", tính tình của chàng trai nhỏ, được khen dĩ nhiên kiêu ngạo vô cùng, đặc biệt là Tiêu Chiến sùng bái cậu nữa, cậu càng hưởng thụ cực kỳ.

"Nhất Bác, nón bảo hiểm này đội thế nào a?", anh nhận nón bảo hiểm trong tay Vương Nhất Bác, thử một chút, chu miệng nhỏ hơi mất tự nhiên nhìn Vương Nhất Bác,

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lấy nón bảo hiểm trong tay anh qua, "Tôi đội cho anh.", lúc này cậu mới phát hiện Tiêu Chiến thế mà lại cao hơn cậu một chút, khát vọng chiến thắng đã tăng lên, nhón mũi chân một chút, suýt chút nữa đứng không vững.

"Khụ, cúi đầu xuống một chút.", cậu hơi xấu hổ, đơn giản là mất mặt một chút.

"A, được.", Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn làm theo, đầu xù xù được nón bảo hiểm bao lại, thịt mềm hai má bị chen thành một cục nhỏ, miệng càng chu, giống như sóc con.

Đầu ngón tay lướt qua lọn tóc của anh, tóc thật mềm a, đầu tóc nam sinh cũng mềm như vậy sao?

Cách rất gần Vương Nhất Bác còn ngửi được một mùi xà phòng nhàn nhạt thơm ngát.

Vương Nhất Bác sải bước lên xe máy ngồi, Tiêu Chiến ngồi lên theo, phía trước nói một câu nắm chặt.

Anh cũng không biết nên để tay ở đâu, bắt lấy vạt áo của Vương Nhất Bác, hô hấp cũng hơi dồn dập, "Có thể đi rồi."

"Vì sao...... Còn chưa đi a, là không có xăng sao?", Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, "Đồ ngốc, nắm quần áo không an toàn."

"Hả?"

"Ý là ôm tôi an toàn hơn." Vương Nhất Bác quay đầu lại khởi động xe máy.

Xe chạy trong nháy mắt, Tiêu Chiến sợ đến mức ôm chặt hông Vương Nhất Bác một phát, nói không sai đi, ôm tôi mới được, hai má sữa bị kẹp trong nón bảo hiểm của Vương Nhất Bác cũng không ảnh hưởng cậu nhếch khóe miệng.

"Nhất Bác! Cậu có thể...... chạy chậm một chút không!", tốc độ xe máy quá nhanh, trái tim của Tiêu Chiến sắp bay ra ngoài rồi.

Bên tai đều là tiếng gió bay vọt qua, quần áo của bọn họ bị gió cuốn thành một cục rối bù.

"Tiêu Chiến! Tôi dẫn anh đến một nơi!", Vương Nhất Bác không thả chậm tốc độ, ngược lại càng nhanh, hai cánh tay của người phía sau ôm chặt eo lưng thon chắc của cậu, ngực gần sát tấm lưng rộng lớn của cậu, trái tim đang đập loạn nhịp, từng tiếng từng tiếng gõ vào lồng ngực cực nóng của cậu.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

"Thế nào? Thích không?", Vương Nhất Bác dựa lưng vào thân xe máy, ngẩng đầu nhìn về sao trời.

"Ừm, thích.", anh nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, mắt to xinh đẹp long lanh ánh nước, giả vờ một loại cảm xúc khác.

"Trước đây tôi rất thích đua xe nửa đêm, mệt mỏi liền đến đây thả lỏng tâm tình.", cậu đặt nón bảo hiểm lên yên xe, xoay người nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi chưa từng dẫn ai đến đây đâu, anh là người đầu tiên." Cậu nhếch khóe miệng, nói một cách đầy ẩn ý.

"Vậy bạn gái của cậu đâu? Cũng không có sao?", trong lòng Tiêu Chiến biết không phải lúc để hỏi lời này, đã vượt rào.

Nhưng vậy thì có cách nào đâu? Anh cũng không muốn nghe thấy có bạn gái từ trong miệng Vương Nhất Bác.

Hiển nhiên Vương Nhất Bác cũng không ngờ anh sẽ hỏi cái này, "Bạn gái gì, đã sớm chia tay." Với cậu mà nói, trước kia mình còn trẻ không hiểu chuyện, đối phương vừa thổ lộ, cậu cũng lười quản có thích hay không, thuận miệng liền đồng ý rồi.

Sau đó nhà gái thật sự như mẹ già, quản đông quản tây, thế mà còn quản cả chuyện cậu yêu thích gì, nói cậu mỗi ngày chỉ biết lái xe máy, trước nay đều không quan tâm cô ấy, quả thật lời vừa nói này chọc Vương Nhất Bác phát bực rồi, đối tượng yêu đương nửa năm nói chia tay liền chia tay, sau khi chia tay cậu cũng không vì thất tình mà thương tâm muốn chết, đến quán bar mua say như trong cốt truyện cẩu huyết.

Bạn bè của cậu thấy cậu không tim không phổi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mắng cậu không biết thương hương tiếc ngọc, chúc cậu cẩu độc thân cả đời.

"Nhắc cô ấy làm gì, mất hứng." Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, "So với nói này đó, tôi càng muốn biết về anh hơn." Cậu nhếch miệng cười.

"Tôi...... Tôi có gì tốt để biết đâu, chính là như cậu thấy vậy a." Anh cảm thấy mặt hơi nóng, ngượng ngùng cúi đầu.

"Ồ", Vương Nhất Bác kéo dài âm cuối, "Vậy anh trong mắt tôi, thoạt nhìn còn rất ngại ngùng." Cậu ý xấu trêu đùa đối phương.

"Nói mấy câu liền đỏ mặt, da mặt mỏng vậy sao." Cậu không dứt, càng thêm làm càn.

"Tôi...... Tôi không có, cậu đừng nói bậy." Ngón tay của anh nắm chặt vạt áo, ngẩng đầu trừng mắt với Vương Nhất Bác, giống như con thỏ bị chọc giận.

"Yo, con thỏ nóng nảy, vậy có phải anh còn muốn cắn người không." Vương Nhất Bác vẻ mặt thiếu đánh, chậm rãi đến gần anh.

"Cậu...... cậu sao lại như vậy a, cậu ăn hiếp người." Đôi mắt của Tiêu Chiến đã đỏ, sửng sốt sắp rơi ra mấy giọt đậu vàng, âm thanh mềm mại, tủi thân muốn chết.

Vương Nhất Bác luống cuống một chút, "Aiz, đừng a, anh khóc thật à.", cậu nhất thời chân tay luống cuống, chỉ muốn chọc chọc người này, sao không chịu nổi trêu chọc như vậy.

"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, anh đừng khóc, anh như vậy khiến tôi không biết làm sao a." Cậu kéo cánh tay Tiêu Chiến nhận sai, sợ sau này đối phương không để ý đến cậu nữa.

Tiêu Chiến rơi vài giọt đậu vàng, cặp mắt xinh đẹp bịt kín một lớp hơi nước, âm thanh nghẹn ngào, "Cậu thật đáng ghét, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa."

"Phải phải phải, tôi đáng ghét, tôi đáng ghét." Ngón tay của Vương Nhất Bác vuốt nhẹ nước mắt trên mặt anh, "Vẫn muốn để ý đến tôi được không? Tôi thật sự sai rồi, sau này không chọc anh nữa."

Thấy Tiêu Chiến quay mặt đi không để ý đến cậu, cậu càng nóng nảy, "Vậy, vậy anh cắn tôi đi, chỉ cần anh hết giận."

Nói xong cậu liền đưa cánh tay qua, vẻ mặt thấy chết không sờn, Tiêu Chiến cũng không muốn thế nào, thấy cậu thật sự duỗi cánh tay đến trước mặt anh, không chút suy nghĩ liền ngao ô cắn một cái.

Người bị cắn gào một tiếng, "Tổ tông, anh cắn thật sao.". Khuôn mặt nhỏ nhe răng nhếch miệng nhăn thành một cục.

Tiêu Chiến nhe ​​răng dời răng thỏ ra khỏi cánh tay cậu, chỗ đó có một hàng dấu răng hồng hồng rõ ràng.

"Có thù không báo không phải quân tử." Anh mắng, răng thỏ uy hiếp đối phương, hốc mắt vẫn hồng hồng, mắt to xinh đẹp long lanh long lanh.

"Hừ, mối thù của tôi đây, tôi không đòi lại không được." Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn, duỗi tay liền bắt lấy anh, hai cổ tay bị kiềm chế sau lưng, Tiêu Chiến giãy giụa vặn vẹo thân thể, vẫn không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vương Nhất Bác được.

"Cậu làm gì a." Anh dựa lưng trên xe máy, bị Vương Nhất Bác vòng bên trong.

"Anh nói tôi muốn làm gì, đương nhiên là cắn trả."

"Ưm......" Ngũ quan của Vương Nhất Bác chậm rãi phóng đại trước mặt anh, anh cảm nhận rõ ràng độ ấm của đối phương tỏa ra từ làn môi mát lạnh, từng chút xâm lấn lãnh địa của anh, cướp đi khí oxy trong miệng anh.

Đôi mắt mê ly ẩn giấu ám sắc, vẻ mặt giảo hoạt ẩn sâu trong đó, ván cược này...... thắng rồi.

🍑🦁🐰🍑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro