Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vừa kết thúc một cuộc họp ở công ty, đang định đi ăn cơm trưa, liền nhận được điện thoại của giáo viên mẫu giáo của Tiêu Tư Điềm nhà trẻ lão sư điện thoại, khẩu khí của đối phương nghe tương đối lo lắng, "Chào ngài, xin hỏi Vương tiên sinh là cha của Tiêu Tư Điềm phải không, phiền ngài mau đến trường học một chuyến, tôi có việc muốn nói với ngài một chút."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm, hắn đã tổ chức mấy cuộc họp liên tiếp, hai đầu lông mày có chút kiệt sức, nhưng vẫn mặc áo khoác chuẩn bị xuống lầu, vừa đứng dậy liền bị trợ lý ngăn lại, "Vương tổng, buổi chiều còn có hội nghị..."

"Hoãn lại, con gái bảo bối của tôi có chuyện, thiên đại hội nghị cũng phải hoãn lại, cậu đi sắp xếp một chút đi, tôi đi đây." Vương Nhất Bác ngắt lời hắn, "Tháng sau cũng phải để trống, tất cả phải được lên kế hoạch cho hai ngày tới." Nói xong còn vỗ vỗ vai trợ lý.

Trợ lý nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác rời đi, bất đắc dĩ đỡ trán, ông chủ nhà mình nói đi liền phủi mông một cái rời đi, để lại một cục diện lớn rối rắm cho hắn dọn dẹp. Hắn lắc đầu, gọi điện thoại đi sắp xếp công việc liền quan.

Vương Nhất Bác đến tới nhà trẻ, ở chỗ gác cổng đăng ký một chút, rồi thuận theo chỉ dẫn đi đến ban văn phòng chủ nhiệm Tiêu Tư Điềm, đứng ở ngoài cửa chỉ nghe thấy trong văn phòng có một nữ nhân đang cuồng loạn khóc lóc om sòm.

Bên cạnh còn có hai đứa bé đang đứng, tiểu nam hài bị mẹ của mình bảo vệ, mà Tiêu Tư Điềm thì cúi đầu, bị mẹ của nam hài dùng tay chỉ giận dữ mắng mỏ.

"Không thể nào! Chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Nha đầu chết tiệt đã cào vào mặt con trai tôi, tôi nhất định phải nói rõ ràng! Gọi cha của nó tới đây!"

Chủ nhiệm lớp hơi khó xử, "Tôi đã mời hai người giám hộ của Tiêu Tư Điềm đến, bọn họ hẳn là lập tức tới ngay, xin chờ thêm chút nữa được không."

"Tôi muốn bọn họ ngay bây giờ! Xuất hiện ở trước mặt tôi!" Mẹ của nam hài có vẻ hơi hùng hổ dọa người.

Vương Nhất Bác nhíu lông mày, đẩy cửa đi vào, thanh lãnh mở miệng, "Tôi chính là ba ba của Tiêu Tư Điềm, xin hỏi có chuyện gì."

Tiêu Tư Điềm nghe được giọng nói của hắn, ngẩng đầu lên, nhãn tình sáng lên, ba chân bốn cẳng nhào vào lòng Vương Nhất Bác, giòn tan hô một tiếng, "Ba ba!"

Vương Nhất Bác ngồi xổm người xuống bắt được Tiêu Tư Điềm, bế tiểu cô nương lên, đi đến bên cạnh bàn làm việc của ban chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp tựa như nhìn thấy cứu tinh, "Là như thế này..."

Nhưng lời chưa nói hết, liền bị người mẹ cay nghiệt kia ngắt lời, "Con gái của cậu cào tổn thương mặt của con trai tôi! Tôi muốn các người cho tôi một cái công đạo!"

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Con gái của tôi rất hiểu chuyện, xưa nay sẽ không tuỳ tiện gây chuyện thị phi, nếu như xác định là con bé cào tổn thương con trai cô, chắc chắn là con trai cô có vấn đề."

Lời nói bóng gió này chính là con trai của nữ nhân kia không hiểu chuyện.

Mẹ của nam hài nghe trợn mắt tròn xoe, "Cậu có ý gì? Cậu nói con của tôi không hiểu chuyện, nên gây chuyện thị phi?! "

Vương Nhất Bác nhún vai, "Tôi không nói như vậy, là tự cô nói."

"Cậu!" Mẹ nam hài tựa hồ bị chọc tức, chỉ vào Vương Nhất Bác, nổi giận đùng đùng, "Hôm nay con gái của cậu nhất định phải xin lỗi con trai tôi!"

"Dựa vào cái gì ?" Vương Nhất Bác hỏi lại, sau đó hắn chuyển hướng về phía Tiêu Tư Điềm, ngữ khí mười phần ôn nhu, "Bảo bối, hôm nay sao lại đánh nhau với con thỏ nhỏ kia vậy?"

Tiêu Tư Điềm rủ mắt xuống, ủy khuất nói, "Bởi vì cậu ta mắng con! Cậu ta nói con là dã nha đầu!"

Vương Nhất Bác nghe vậy, giương mắt nhìn về phía nam hài tử kia, "Tiểu bằng hữu, có phải vậy không."

Nam hài tử kia bị Vương Nhất Bác nhìn, có chút sợ hãi cúi đầu xuống, giữ im lặng.

Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, con mắt nhìn thẳng vào mẹ nam hài, "Vị nữ sĩ này, con của cô nói năng lỗ mãng, có nên nói lời xin lỗi hay không?"

Mặc dù nam nhân trước mặt đang cười, thế nhưng là lại có một loại áp bức không nói nên lời, mẹ nam hài vẫn gắng gượng một chút, nói, "Con trai tôi mắng nó, nó cào tổn thương con trai tôi, việc này coi như qua, thanh toán xong." Nói xong kéo con trai mình định đi.

"Dừng lại," Vương Nhất Bác quát bảo hai mẹ con đang đi ra đến cửa ngưng lại, vỗ vỗ lưng Tiêu Tư Điềm, nhẹ nhàng nói, "Là con của cô gây sự, cho nên con trai cô mới bị cào tổn thương, việc này là do nó đáng đời, thế nhưng con gái tôi bị mắng, tôi vừa mới ở ngoài cửa nghe được cô nói con bé là nha đầu chết tiệt, vì vậy hai người phải xin lỗi con gái tôi."

"Cậu!" Mẹ nam hài có chút thẹn quá hoá giận, lớn tiếng quát lớn, "Vị tiên sinh này, cậu đừng quá khinh người!"

"Yo, tôi tới chậm sao." Tiêu Chiến có chút lười biếng dựa vào vào cửa văn phòng cạnh, "Vương Nhất Bác, em nói cho anh một chút, hôm nay có chuyện gì xảy ra?"

Vương Nhất Bác nói giản lược khái quát một chút, Tiêu Chiến nhíu mày, đi đến trước mặt mẹ nam hài, "Tôi dạy con gái tôi không gây chuyện thị phi, thế nhưng tôi cũng dạy con bé, nếu có người chủ động gây sự, không nên tùy tiện từ bỏ ý đồ, hi vọng sau này cô cũng có thể dạy dỗ con trai lại một chút ngươi, để thằng bé có chút giáo dưỡng, đừng để đến lúc bị người khác nói không có gia giáo thì lại hối hận."

"Hiện tại, xin lỗi."

Mẹ nam hài đến cùng là không còn dám lỗ mãng, kéo con trai, nghiến răng nghiến lợi nói xin lỗi sau đó rời đi.

Tiêu Chiến chuyển hướng sang giao viên chủ nhiệm, "Lão sư, xin lỗi đã làm phiền cô, chúng tôi đi trước."

Giáo viên chủ nhiệm liền vội vàng gật đầu, "Không phiền không phiền."

Hai người bọn họ cũng không để Tiêu Tư Điềm tiếp tục ở lại nhà trẻ nữa, dự định trực tiếp đưa đến công ty Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đi xe đến, Vương Nhất Bác định trực tiếp đưa Tiêu Chiến về phòng làm việc của hắn, Tiêu Chiến có chút muốn nói lại thôi, "Nhất Bác, có cái này..."

Vương Nhất Bác liếc qua Tiêu Chiến, đại khái đoán được chuyện anh muốn nói không phải là chuyện tốt, "Vừa rồi anh không phải mạnh mẽ lắm sao, sao bây giờ không dám nói lời nào, có việc gì mau nói đi."

"Anh muốn đi nước B tham gia cuộc thi thiết kế, có thể phải đi một tháng, Điềm Điềm giao cho em, nếu em không rảnh anh sẽ mang con bé theo!" Tiêu Chiến dứt khoát từ từ nhắm hai mắt trực tiếp nói liên hoàn.

Vương Nhất Bác giống như đã sớm dự liệu được, "Ừm, em đẽ nghe nói về cuộc thi thiết kế ở nước B gần đây rồi."

Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn Vương Nhất Bác một chút, "Vậy em ủng hộ anh đi sao... em có thể một tháng không nhìn thấy anh, nếu em nhớ anh nhiều quá thì có thể gọi điện..."

Vương Nhất Bác ngắt lời anh "Em đi cùng với anh."

"Hả?" Tiêu Chiến không kịp phản ứng.

"Em nói là em sẽ đi cùng với anh." Vương Nhất Bác lại lặp lại một lần, "Trước đó em đã bảo trợ lý sắp xếp xong rồi, một tháng tiếp theo, sẽ vì anh mà để trống."

". . . . . . " Tiêu Chiến trầm mặc một chút, đột nhiên ngồi thẳng tiến đến hôn chụt chụt lên mặt Vương Nhất Bác một cái, "Anh yêu em nhiều nhất!"

Vương Nhất Bác bị hôn nên mất cảnh giác, sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, một nụ cười ngu ngơ treo bên miệng, một mực treo cho đến khi hắn trở về công ty cũng không thể nào mà khống chế được khóe miệng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro