CHAP 128. KHÔNG NGHE LỜI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 " Hay là mình gọi Nhất Bác đến đón cậu về nhé! Bây giờ cũng sẩm tối rồi, đường về vắng vẻ, nhỡ có nguy thì sao?".

Trác Thành chạy vội ra phía cổng đuổi theo cậu bạn của mình, y thở hồng hộc kéo Tiêu Chiến lại.

Vì Chiều nay Anh một mình đi đến đây, khi trời tối mà không có ai đưa về mà Trác Thành lại có việc phải đi đến trường vào giờ này nên y cảm thấy khá lo lắng cho Anh, vì là mùa đông nên trời tối rất nhanh kèm theo sương muối, sức đề kháng của Tiêu Chiến còn không tốt, nếu Anh cứ đi bộ về một mình như vậy thì cả đêm nay chắc cũng không phải đến Vương Gia. Trác Thành vội vã lấy điện thoại để gọi cho Nhất Bác nhưng bị Tiêu Chiến ngăn lại.

" Đừng gọi cho Cậu ta, mình muốn đi một mình để thư giãn nên không muốn ai làm phiền cả, Cậu ta đang học thì cứ mặc kệ đi. Trời cũng chưa tối hẳn nên mình vẫn nhìn thấy đường để về mà".

" Như thế thì không được, càng đi nữa đường sẽ càng vắng. Chỗ này còn có nhiều cướp, để cậu đi một mình mình không yên tâm chút nào.... Gọi cho Nhất Bác là nó về ngay ấy mà.... Đợi mình chút nhé để mình gọi ngay cho nhóc ấy".

" Không cần đâu. Mình không cần ai phải vướng bận vào chuyện này cả.... Mình còn mua một ít đồ nữa, đằng nào hai bên đường cũng có đèn nên không có chuyện gì đáng lo đâu".

Cả hai phải giằng co mãi cuối cùng Trác Thành cũng phải nghe theo ý của Anh, y đồng ý cho Tiêu Chiến về một mình nhưng nhớ không được la cà, khi mua đồ xong nhớ về Vương Gia ngay, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì gọi ngay cho Y hoặc Nhất Bác.

Trác Thành đứng đó nói một tràng dài chỉ để cho Tiêu Chiến nghe theo lời mình dặn dò, bảo Tiêu Chiến hãy làm theo lời của mình, Anh đứng đó ngáp ngắn ngáp dài, gật đầu lia lịa nhưng đâu có lọt vào tay một chữ nào, chỉ gật đầu qua loa cho có rồi nhận lấy mấy đề thi mà Trác Thành đã chuẩn bị rồi mang về cho Nhất Bác ôn.

Ngoài ông Vương ra thì y là người cực kỳ quan tâm đến chuyện thi cử tốt nghiệp đại học của Cậu, biết rằng khi Tiêu Chiến sống ở đấy thì Nhất Bác sẽ vất vả nhiều hơn, không có thời gian để ôn thi nên Trác Thành từ trước đến giờ đã chuẩn bị đầy đủ mọi đề cương để Nhất Bác có thể ôn một cách kỹ lưỡng nhất, giành được điểm cao trong lần thi vào ba tháng sau.

Trác Thành cẩn thận mặc chiếc áo khoác dài bên ngoài cho Anh, vì buổi tối tuyết rơi khá dày nên y chuẩn bị một cái ô rồi đưa cho Tiêu Chiến, choàng chiếc khăn thật dày để giữ ấm cổ cho cậu bạn mình.

Tiêu Chiến từ nãy đến giờ không dám từ chối,  chỉ biết đứng im tận hưởng sự quan tâm của y mang đến, sự ân cần từ Trác Thành càng giống với người cha quá cố của Anh.

" Được rồi! Đi về cẩn thận nhé! Đã nhớ rõ những lời mình đã dặn chưa đấy?". Trác Thành vừa chỉnh cổ áo cho Anh vừa hỏi.

" Ừ.... Nhớ hết rồi... Yên tâm đi, khi về đến Vương Gia thì mình sẽ gọi qua cho cậu".

Tay Anh vẫn cầm chiếc bánh mà Trác Thành đưa cho, ngon lành thưởng thức nó rồi vẫy tay tạm biệt y. Trác Thành phải đừng đó nhìn bóng lưng của Anh đã đi xa thì yên tâm phần nào.

Tiêu Chiến vừa đi vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau, thổi hơi ra cho đỡ lạnh, một tay vất vả, cồng kềnh cầm đống đề thi mà Trác Thành đưa cho, Anh nhìn vào nó chỉ biết mệt mỏi thở dài, nếu không phải vì y dặn Anh phải đưa nó tận tay cho Cậu thì Tiêu Chiến đã sớm ném mấy tờ giấy vô tác dụng đó đi rồi.

Cả buổi trưa nhịn đói chưa nhét một thứ gì vào bụng, ngủ không đủ giấc khiến bây giờ vừa mệt mỏi vừa đói. Anh thận trọng mang theo một ít tiền mà ngày nào Vương Nhất Bác cũng đưa cho mình, Cậu dặn Anh nếu ra ngoài bữa ăn gì thì có thể mua lấy, nếu không tìm thấy đồ ăn mà Anh thích thì có thể gọi đến cho Cậu để Nhất Bác đi tìm bằng được rồi mua về cho Anh.

tấm lòng của Vương nhất bác lớn lao là vậy Nhưng Tiêu Chiến lại không thích, Anh thích tự tay mình mua về tự thưởng thức nó chứ Không khiến ai phải động vào.

" Cảm ơn quý khách! Chúc quý khách ăn ngon miệng ".

Tiêu Chiến mua cái bánh bơ tỏi thật to, thật nóng hổi trong cái hộp giấy rồi vui vẻ mò đường đi về Vương Gia, tối nay không hẳn là quá lạnh nên Anh vội vàng bỏ chiếc khăn choàng cổ dày cộp ấy ra cho dễ thở rồi điềm đạm ăn từng miếng thật ngon lành, Tiêu Chiến hài lòng với chiếc bánh mà mình vừa mưa rồi thong thả bước về nhà.
Giờ này cũng gần đến đoạn đường mà vắng vẻ mà Trác Thành bảo, Anh muốn gọi taxi nhưng cũng thôi, dù sao ở nhà cũng khá lâu, ra ngoài vận động chân tay một chút cũng không vấn đề gì.

Bước chân vẫn đi đều đều, phía trước là đoạn đường khá quen thuộc nên Tiêu Chiến không để ý những gì kỳ lạ xung quanh.

* Bộp*

Anh giật mình dừng bước quay về phía sau, nhìn một lượt rõ ràng vừa có tiếng động phát ra nhưng sao bây giờ trước mặt Tiêu Chiến hoàn toàn không có bất cứ thứ gì. Chắc do một chú mèo nghịch ngợm rồi đây, nghĩ vậy Anh không giám bận tâm nữa mà vẫn tiếp tục bước đi.

Đi được vài bước thì đột nhiên có vòng tay phía sau ôm chặt lấy, người đo lấy cái khăn trắng bịt chặt miệng Anh, nó không tẩm thuốc nhưng hành động đột ngột đó làm Tiêu Chiến hoảng hốt tột độ.

" Xem ai đây! Một tiểu mỹ nhân đi một mình ngoài đường như thế này à? Em không có ai đi cùng sao?".

Phía trước mặt là bốn đến năm tên cao to, bặm trợn, chúng phì phèo châm điếu thuốc lá rồi thổi vào mặt Anh, tên đô con tiến sát gần đưa bàn tay bẩn thỉu trượt dài trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Hắn hê hả cười.

" Wao! Hôm nay chúng ta có mồi ngon rồi đây! Người đâu mà lại xinh đẹp vậy! Có lạnh lắm không? Để bọn Anh sưởi ấm thân thể cho em nhá... Hahahaha".

" CÚT! Các người muốn làm cái gì hả.... Đừng có động vào tôi...."

" Ay za~ Em càng làm vậy thì tôi càng thích cái tính cách nóng nảy của em đấy. Khi con mồi đã rơi vào tay rồi thì sao mà thoát được nhỉ! Để xem đêm nay là là người đến cứu em đây... TẤT CẢ CHÚNG MÁY LỘT ĐỒ NÓ RA".

Không nhanh không chậm tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em mình giữ chặt Anh lại, hai tay Tiêu Chiến bị vòng ra sau, hắn bắt Anh phải đối diện với mình, Tiêu Chiến sợ hãi như thỏ con đang nằm trên thớt sắp bị làm thịt, cái bánh chưa ăn xong giờ đã lăn lóc dưới đất bị bọn chúng dẫm nát.

" Hahahaha! Để xem thân thể ngọc ngà của cục cưng nào! Để xem tình nhân của thằng ranh Nhất Bác đấy ngon đến cỡ nào mà nó lại giữ như hoa như ngọc vậy.... Nó càng giữ lại càng khiến ta thèm khát em đấy.... ".
" Bỏ tôi ra.... Tôi không phải của Cậu ta cũng không phải của ai hết.... Các người đừng có làm càn... hức.... Đừng động vào người tôi".

Thì ra hắn ta chính là người trước lúc Anh chưa mất trí nhớ đã doạ đánh Tiêu Chiến một lần, lúc đấy có Nhất Bác đến kịp để cứu nhưng bây giờ chỉ một mình thân xác bé nhỏ ấy thì sao đối đầu lại được. Anh không nhớ được chúng nhưng chúng lại nhớ Anh. Tiêu Chiến run rẩy sợ hãi, khóc không thành tiếng.

" Nào cục cưng.... Ngoan ngoãn phục vụ bọn Anh đêm nay đi...."

" Đừng mà.... Mấy người đừng động vào người tôi... hức.... MAU CÚT RA".

Tiêu Chiến bị bọn chúng mạnh bạo đè xuống nền đường lạnh lẽo, chiếc áo khoác bên ngoài bị lột phăng ra, tiếp theo là những chiếc áo bên trong cũng bị xé rách.... Dần dần cả cơ thể trắng nõn nà được phơi bày trước mặt hắn.
" Hức.... Đừng mà.... Mấy người đừng làm vậy, đừng vấy bẩn tôi".

Tiêu Chiến cố vươn người cắn mạnh vào tay của hắn khiến tên đó đau đớn phải buông ra, hắn ta mắt toé lửa nhìn vào vết cắn rồi lại nhìn thỏ con đang chật vật ngồi dậy để bỏ trốn. Mạnh bạo kéo chân Tiêu Chiến lại, một lần nữa Anh bị đè mạnh dưới thân của tên bặm trợn ấy.

* CHÁT*

" MẸ KIẾP! MÀY DÁM CẮN TAO... Hừ! Lần này thì xem cái cơ thể của mày coi như tao ăn sạch".

" Aaaa... Đừng mà.... CÚT RA ĐỒ KHỐN".

Cả gương mặt ấy áp hẳn vào bờ ngực trắng nõn của Anh, hắn ra sức mút mát không bỏ sót chỗ nào, tất cả đàn em đứng kế bên đã mắt nhìn đại ca làm mà thèm thuồng.

" Hức.... Mau biến ra....  Mấy người đừng làm vậy mà... không muốn... Tôi không muốn".
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Bây giờ xe của Cậu mới về đến nơi. Vương Nhất Bác phóng vội vào gara rồi chạy thục mạng vào trong nhà, vì không có vệ sĩ canh chừng nữa nên để Tiêu Chiến ở đây một mình nên Cậu càng lo lắng hơn, chỉ sợ Anh lại không nghe lời mà tạo phản một mình đi đến nhà Trác Thành đến bây giờ mà chưa về thì Nhất Bác sẽ điên mất.

" Hộc... hộc.... Tiêu Chiến, Anh đau rồi?".

Vương Nhất Bác vừa đặt chân tới cửa chính thì lập tức dừng lại, Cậu sợ hãi nhìn không gian bên trong, phòng khách tối thui không có ánh đèn, cũng chẳng thấy Tiêu Chiến đâu, tầm giờ này Anh sẽ ngồi ở sofa đọc sách nhưng bây giờ cũng không thấy.
Chân Cậu không đứng nổi nữa, mọi thứ như suy sụp ngay trước mắt. Anh đã nhanh hơn một bước và Cậu cũng chậm hơn một bước. Vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trác Thành.

📱" TRÁC THÀNH! Tiêu Chiến tại sao bây giờ vẫn chưa về hả? Tại sao chiều nay Anh ấy đến đến đó một mình mà không nói cho tôi biết".

Còn chưa để đầu dây bên kia nói gì thì Nhất Bác đã mạnh miệng quát lớn. Trác Thành còn chưa nghe rõ thì bị nói thêm một tràng dài.

📱" Anh bị điếc à? Đã muộn thế này rồi sao tôi còn chưa thấy Tiêu Chiến?."

📱" Chẳng.... Chẳng phải Cậu ấy đã rời đi được ba mươi phút rồi sao? Làm gì có chuyện chưa về nhà được.... Chính mắt tôi đã nhìn thấy Cậu ấy đi về rồi.... Anh có gọi cho nhóc nhưng...."

📱" Mẹ kiếp! Bây giờ giải thích thì có tác dụng chó gì nữa.... Tôi bảo Anh chông chừng Tiêu Chiến mà làm cũng không được.... Lần này Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì cả công ty Uông Thị nhà Anh cũng không xong với tôi đâu".

* Tút tút tút*

Vương Nhất Bác điên tiết tắt vội máy, Cậu nghiến răng vào nhau rồi một mạch bước ra ngoài gara, bản thân vừa lo lắng lại vừa tức giận vì Tiêu Chiến không nghe lời, lần này Cậu tìm được Anh thì nhất quyết sẽ trói chặt Tiêu Chiến bên mình mãi mãi.

" Mẹ kiếp! Tại sao những lời em nói ra mà Anh lại muốn làm trái chứ? Em đã cho Anh tự do mà Anh lại không muốn.... Hừ! Vậy đừng trách tại sao Vương Nhất Bác này lại ác." 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx