CHAP 265. CÚN CON KHÔNG NGHE LỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai ngồi đó nói chuyện với nhau để thời gian trôi qua nhanh hơn, chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã rẽ vào nơi khuôn viên rộng rãi của căn biệt phủ, ở hai bên sân lớn là những bụi hoa hồng đang nở rộ tuyệt đẹp, những dây hồng leo quấn quanh cả một dãy hàng rào trước cổng càng khiến nơi này có chút không gian của Châu Âu, đàn thỏ trắng như cục bông đang chơi đùa trong vườn, vịn từng chiếc lá xuống để ăn rồi uống ít nước còn đọng lại bên trong những cái lá khô.

Tiêu Chiến cùng Cậu bước xuống xe, Anh vươn vai một cái thật sảng khoái rồi tha hồ hít nấy không khí trong lành, 31 tuổi mà cứ như đứa trẻ ba tuổi vậy, Anh vẫn choàng chiếc khăn mà Cậu tặng và đeo đôi găng tay mà Nhất Bác làm cho. Cậu nhẹ nhàng đi đến, âm thầm ôm Anh từ phía sau rồi nói nhỏ.

" Từ nay trở đi đây cũng là nhà Anh nên Chiến Ca cứ tự nhiên nhé, tuy chúng ta chưa cưới nhưng hiện tại Anh cũng là phu nhân của em rồi nên mọi thứ của em sẽ đều do Anh quản lý, Anh chỉ cần sinh bảo bảo cho em và ngồi chờ tiền về đến tận tay nha".

" Ăn nói hồ đồ! Ai làm phu nhân của em chứ, chúng ta còn chưa lấy nhau mà.... Ai thèm sinh con cho em, Nhất Bác gắng nhịn nha, mấy ngày nay tâm trạng Anh mệt lắm nên không thể nghe theo ý của em được rồi, Anh còn mang thai, làm sao có thể chiều theo em được đây".

" Không được! Mọi thứ vẫn như luật cũ, Anh hư là phải phạt, phải phạt thật nặng..."

" Cún con là không thương Anh sao? Em mà muốn mỗi ngày đều như vậy thì Anh chết mất, nên nhớ Anh là người nằm dưới nên chịu thiệt nhiều lắm, nếu có lần kế tiếp thì Anh sẽ nằm trên nha, nằm trên sẽ thoải mái hơn nhiều đấy".

" Hừ! Anh muốn lật thật sao? Vậy em sẽ chiều Anh, sẽ cho bảo bối nằm trên em một lần.... Bây giờ Nhất Bác đói rồi, Ca làm món gì cho em ăn đi".

" Được rồi! Vào nhà nhé.... Anh sẽ làm ít món mà Nhất Bác thích, tất cả các món ăn dinh dưỡng đều được bác sĩ Lâm kê ra hết rồi nên Anh sẽ làm một ít, Nhất Bác ngồi yên chờ Anh, Anh sẽ mang ra ngay".

Cún con ấy lia lịa gật đầu, Cậu còn đứng đó ôm chặt lấy Anh rồi mè nheo hỏi rằng tối nay hai người có thể làm chuyện đó không nhưng Tiêu Chiến vẫn thích trêu đùa con sư tử ấy, trong người Anh hôm nay không mệt lắm nên tinh thần rất thoải mái, Tiêu Chiến biết nếu hai người ân ái thì Nhất Bác lại mạnh bạo làm Anh đau nên Tiêu Chiến vẫn sợ lắm, Anh cứ để mặc cho người ấy nhịn, không thèm quan tâm đến Nhất Bác đang nũng nịu đứng đó rồi trực tiếp bỏ vào nhà.

Bữa ăn trưa của cả diễn ra thật vui vẻ, Tiêu Chiến vẫn là người đảm đang nhất nấu từng món một cho cún con mặt mày đang bí xị ấy, Anh hứa rồi mà lại đi thất hứa với người ta, Nhất Bác có ăn một ít để cho Tiêu Chiến vui rồi uống thuốc vào để Anh không phải chạy theo lo lắng, hiện tại Cậu đang ốm, nếu cứ không nghe lời Anh mà giận ngược lại thì có dùng mọi cách cũng chẳng thể dỗ dành được thỏ con ấy. Anh cứ mặc kệ cún con tự nói chuyện, bản thân nhanh chóng biết mang đống bát đĩa đi rửa rồi để mặc Nhất Bác cứ ngồi đấy gọi tên mình
.
" Chiến Ca... Chiến Ca, mau nói chuyện với em đi chứ, tại sao Anh lại thất hứa như vậy, Anh đã nói là cho em rồi nhưng tại sao cứ để em phải nhịn mãi thế... Nhất Bác khó chịu lắm, Nhất Bác muốn Anh... Nhất Bác muốn Tiêu Chiến cơ...."

Trong lúc Tiêu Chiến còn đang rửa đồ thì ai đó từ nãy cứ bám theo không rời, cứ phải ôm Anh rồi lia lịa nói chuyện này đến chuyện nọ, Tiêu Chiến cũng đâu nói được Nhất Bác chứ, Anh cứ mặc cho Cậu làm càn rồi im de từ nãy đến giờ mà không nói một câu, Anh cũng thương Cậu lắm, nếu cứ để Cậu nhịn mãi như vậy thì Nhất Bác sẽ phát điên lên mất, nếu như Anh mang thai thì Vương Khải Nhân sẽ chấp nhận cho hai người lấy nhau ngay. Anh còn chưa nói được câu nào mà Nhất Bác cứ chen vào miệng từ nãy đến giờ.

" Ca à~! Em lại làm chuyện gì mà Anh giận sao? Chiến Ca mau quay lại nhìn em đi.... Chẳng phải tất cả mọi yêu cầu của em đề ra thì Anh đều nghe sao mà bây giờ lại làm trái chứ... Em biết Anh đang mang thai nên Nhất Bác hứa sẽ làm thật nhẹ mà, Anh sẽ không đau đâu, Chiến Ca~ Em hứa đấy".

Tiêu Chiến đỏ mặt cởi bỏ găng tay ra, giọng nói lắp bắp với người phía sau, Anh không quay lại nhìn Cậu nhưng lại khẽ gật đầu, chấp nhận những thứ mà Nhất Bác muốn. " Vậy tối nay... Tối nay Anh sẽ cho em... Nhất Bác muốn làm gì... cũng... cũng được hết".

Cậu vừa nghe thấy lời đồng ý ấy thì sung sướng hẳn lên, cố tình ôm sát eo Anh, đưa mặt đến gần thì thầm vào tai Anh. " Có thật không Chiến Ca, vậy tối nay Anh không được khóc hay van xin gì đâu nha, em biết Anh thương em mà....Bảo bối sao có thể kìm lòng nhìn em như vậy được chứ, phải không?".

" Ực... Em đừng nói như vậy, tối nay còn dài, Anh sẽ phục vụ cho em". Anh bị câu nói ấy phả vào tai làm mặt nóng bừng cả lên, sợ hãi nuốt nước bọt cái ực, tay khẽ đan chặt vào nhau mà lo lắng cho số phận của mình trong đêm nay.

Những hành động mà Nhất Bác mè nheo vừa nãy làm chỉ để dụ dỗ Anh, trước khi cả hai lấy nhau thì Vương Nhất Bác nhất quyết sẽ đưa Tiêu Chiến vĩnh viễn trở thành người của Cậu. Anh cảm thấy bản thân thật sai lầm khi lại đi hứa với một con sư tử lưu manh ấy, bây giờ cũng đâu còn có đường lui ngoài việc chỉ biết tối nay sẽ là một đêm mây mưa với cả hai.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cuối cùng một ngày cũng trôi qua thật nhanh, qua giấc ngủ trưa của cả hai rồi nhanh chóng cũng đến sẩm tối, sau khi ăn xong bữa tối thì Nhất Bác là người chủ đi tắm táp sạch sẽ, còn Tiêu Chiến đã quên mất đi chuyện tối nay hai người sẽ làm gì. Anh thản nhiên trên phòng Cậu gọn gàng cắm những bông hoa hồng còn tươi rói vào cái bình nhỏ, vừa làm lại vừa yêu đời lẩm bẩm tên bài hát gì đó trong miệng mà không hề biết có ai đó đã tắm xong từ lâu rồi lưu manh đóng cửa phòng lại, nhếch mép tiến đến chỗ thỏ con đang đứng đối diện.

" Chiến Ca à! Em đã tắm táp sạch sẽ rồi.... Vậy bây giờ chúng ta làm được chưa? Chắc hẳn từ nãy đến giờ Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhỉ, không biết Ca có chịu được lực eo của em không đây?".

" Em... Em muốn gì cũng được hết.... Nếu đã nhịn lâu như vậy thì mau làm Anh đi... Chẳng phải Nhất Bác muốn Anh sớm sinh con cho em sao... Đêm nay Anh phục vụ cho em.... Sẽ phục vụ cho Nhất Bác của Anh... Nhưng Anh còn mang bảo bảo, em... em nhẹ chút được không?".

Tiêu Chiến quay lại trực tiếp vòng tay qua cổ Cậu rồi nói, giọng nói khiêu khích ấy của Anh làm sao Nhất Bác có thể cưỡng lại được, Cậu trực tiếp bế cả thỏ con yêu nghiệt đó lên hướng tới chiếc giường rộng lớn gần đấy khẽ nâng cằm Anh lên rồi hôn hôn nhẹ vào chỗ xương quai xanh đang he hé lộ ra sau tấm áo sơ mi mỏng manh ấy. Nhất Bác nhếch mép cười rồi nói.

" Vậy thì đêm nay em sẽ C.h.ị.c.h chết tiểu yêu tinh như Anh.... Sẽ làm cho Anh rên rỉ trong sung sướng, từ từ mà tận hưởng nha thỏ con của em".

* Bịch*

Vương Nhất Bác mạnh bạo ném thẳng với Anh lên giường, vội vàng tắt cái điện lớn đi chỉ để lại chiếc đèn ngủ nho nhỏ bên đầu giường, dục vọng cao trào đã che mờ đi lý trí của Cậu, không gian quá tối làm Anh không thể định hình được mình đang nằm ở đâu, chỉ biết có ai đó phía trên mạnh bạo trói tay Anh lên phía trên, bàn tay thô ráp còn lại từ từ trượt xuống chiếc quần nhỏ ấy, kéo xuống tận dưới đầu gối rồi nhanh chóng lột phăng ra. Vương Nhất Bác nhếch mép nhìn thỏ con đang sợ hãi nằm phía trên liên tục xin tha nhưng Cậu đâu có mảy may quan tâm đến, một tay trực tiếp dạng hai chân của Anh thật rộng, nâng chiếc eo mềm nhũn ấy lên ngắm nhìn nơi cửa động hồng thuận đang mời gọi.

" Aaa... Vương Nhất Bác hỗn đản, em làm cái gì vậy.... mau... mau rút ra đau quá... " Đồng ý cho Cậu, Vương Nhất Bác muốn làm gì cũng được nhưng cái cách này thô bạo quá rồi, đôi mắt Tiêu Chiến vì thế dãn mở hết cỡ, nước mắt trên khoé mi tí tích rơi xuống grap giường.

Tiêu Chiến đâu biết được Cậu đã trực tiếp đút thẳng hai ngón tay vào nơi mẫn cảm của Anh mà không kịp báo trước, Anh đau đớn phải quận quẹo người lên một đoạn, nước mắt bắt đầu trào ra, nức nở bảo Cậu hãy rút ra nhưng Nhất Bác đâu có nghe. Hai ngón tay đút ra đút vào thật nhanh làm nơi đó chỉ biết mở rộng miệng, phục vụ theo ý muốn của Cậu, Nhất Bác nhẹ nhàng nhào nặn, phá vỡ một cái miệng nhỏ ấy.

" Nhất Bác...a a a đừng... a ha". Tiêu Chiến mới từ dư âm cao trào qua đi, miệng nhỏ phía dưới cắn thật chặt ngón tay Vương Nhất Bác.

" Chiến Ca, thả lỏng".

Vương Nhất Bác cắm chặt vào ngón thứ ba, chậm rãi cọ xát từng dòng nước nhớp nháp từ bên trong động thịt chảy ra, Tiêu Chiến càng thở càng gấp tiểu h.u.y ệ.t đã bắt đầu ướt át, dung dịch không ngừng chảy ra, ba ngón tay cắm vào, ngón tay ở trong vách ruột đảo quanh, căn bản không chặn nổi bài tiết ra nước, nơi ấy của Anh đã ướt hoàn toàn.

" Tiêu Chiến, Anh làm từ nước sao? Thật nhiều nước a". Vương Nhất Bác thở hổn hển, ngón tay không ngừng nén chặt để chỗ thịt mà nổi lên của Tiêu Chiến.

" Nhất Bác... aaaa... Chậm lại... chậm lại chút... Quá sâu rồi".

Vương Nhất Bác tuổi trẻ nóng tính, không quan tâm, liều mạng như đang rong ruổi trong cơ thể Tiêu Chiến, các cơ thể Anh run lên từng hồi, nức nở khóc lóc bên trên và người ấy khi chẳng hề quan tâm, hai chân của Anh bị Nhất Bác banh mạnh ra từ nãy đến giờ, nơi cúc h-u-y-ệ-t cũng đã đỏ lên và đau xót vì bị trêu đùa quá mức.

" Bên trong của Anh thật ấm nha Tiêu Chiến.... Thật muốn thao Anh đến chết mất".

Câu nói ấy chỉ là đang trêu đùa Anh, thật ra Cậu cũng đã nhịn từ nãy đến giờ nhưng đâu dám làm càn, Cậu biết Anh đang mang thai nên chỉ dám dùng tay chứ không cho động nhỏ ăn no bằng thứ khác. Nhất Bác chỉ dám trêu đùa bên dưới đùa nghịch nơi h.u.y.ệ.t động mẫn cảm, nó thít chặt đến nỗi như muốn cắn đứt hẳn ba ngón tay của Cậu, miệng Anh nói là không muốn nhưng động nhỏ phía dưới lại thật lòng như muốn mời gọi gọi tiểu đệ của Cậu mau mau cắm vào.

" Ha~ Em đừng như vậy mà... Anh vẫn còn đau lắm... không được... hôm nay không được... để hôm sau Anh sẽ bù lại cho em.... hức... Em mau rút ra đi mà... em bắt nạt Anh... hic".

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến khóc lóc như vậy thì vội vàng rút ra, nơi cúc h.u.y.ệ.t bên dưới lập tức co thít lại như đóa hoa nhỏ kiều diễm, Cậu vội vàng trườn lên trên, dỗ dành thỏ nhỏ ấy. " Anh đừng khóc....Đừng khóc mà...là em sai, là em làm Anh đau rồi..."

Đôi mắt mờ nhạt đẫm nước của Anh mê man nhìn người trước mặt đang âu yếm nhìn mình, điều này càng khiến Tiêu Chiến khóc oà lên, Anh vội vã ôm chặt lấy Cậu, thút thít từng cơn.

" Đã bảo là em đừng làm như vậy rồi cơ mà,  đêm qua hành Anh như vậy vẫn còn chưa đủ sao.... Nhất Bác là không thương Anh, em chẳng thương Anh gì cả.... hic...."

Vương Nhất Bác hơi cúi thấp người xuống để cho Tiêu Chiến ôm, Cậu luồn tay ra phía sau vỗ nhẹ tầm lưng đang run rẩy ấy, Nhất Bác biết Anh đã buồn ngủ rồi nhưng Cậu lại cố tình đi trêu chọc, lại khiến Tiêu Chiến tổn thương, trong lòng Vương Nhất Bác dấy nên sự hối lỗi vô cùng. Cậu nhẹ nhàng đặt Anh xuống, bảo Tiêu Chiến hãy nằm im rồi bản thân lấy tấm giấy ướt nho nhỏ bên cạnh khẽ khàng lau đi nới cúc h.u y.ệ.t đang nhớp nháp ấy.

" Anh nằm im nhé, để em lau cho".

Cậu nhẹ nhàng đưa tấm giấy lau quanh nơi đó, đúng là chỗ này của Anh đã bị chơi đùa quá đáng rồi, nó đỏ ửng nên, cái lỗ nhỏ khi không có thứ gì ngăn chặn, nó lại khép chặt vào như lúc ban đầu. Anh nằm bên trên sao biết được phía dưới Cậu đang làm cái gì, đôi chân từ nãy đến giờ cứ dạng to ra để Vương Nhất Bác ngắm nghía nơi ấy, Anh xấu hổ khóc nấc lên bảo Cậu mau dừng lại.

" Em đừng nhìn nữa mà Nhất Bác... hic... Mau đi ngủ đi... Anh buồn ngủ rồi, em đừng động vào chỗ ấy nữa mà".

" Được rồi, được rồi, em đi ngủ ngay, Chiến Ca  đừng khóc nữa, lần sau em sẽ không làm Anh như vậy.... Em sẽ hỏi trước ý kiến của Anh".

Vừa dứt lời Vương Nhất Bác lập tức chui vào chăn rồi trườn lên ôm lấy thỏ nhỏ đang run rẩy kia, âm thầm dỗ dành và an ủi người ấy. " Bây giờ chúng ta đi ngủ nhé, Anh nín đi.... Ngày mai em sẽ đưa Anh đi chơi coi như là lời xin lỗi... Có được không?".

" Đáng ghét! Lúc nào em cũng muốn làm người ta thành cái bộ dạng như thế này.... Chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình chứ chẳng quan tâm đến Anh gì cả.... Em mà cứ như vậy thì không có mỗi ngày đâu nhé! Nhớ chưa?".

" Được, được, tất cả đều nghe theo ý của Anh.... sẽ nghe trong mọi yêu cầu của Anh mà... Bây giờ thì đi ngủ nhé, thỏ con của em mau nhắm mắt vào nào, ngủ ngon nha". 🐢
_____________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx