CHAP 233. MONG CHỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Sau hơn trọn vẹn 10 tiếng phẫu thuật vất vả thì các y bác sĩ mới bước ra, ai lấy cũng đều mệt mỏi, ca phẫu thuật này thật quá phức tạp và gian nan để có thể truyền máu, cấy ghép tủy cho Cậu, ai nấy cũng phải cẩn thận từng chút một, điều thất vọng là một số dây thần kinh của Cậu đã bị đứt, chúng không phải là dây thần kinh gốc nên không vấn đề gì nhưng ba dây thần kinh còn lại đã không còn thì chắc chắn khả năng không thể tỉnh lại, hôn mê sâu sẽ cao hơn. Vương Nhất Bác vẫn còn hôn mê, vẫn còn quá yếu, Cậu sẽ phải ở đây hơn một tuần điều trị lo liệu, nếu không có tiến triển chắc chắn phải ở lại đến một tháng.

Bác sĩ bước ra nhìn thấy ba người đều lo lắng,  vẻ mặt ai cũng muốn hỏi xem bệnh nhân bên trong đã như thế nào rồi, ba người đó không ai khác chính là Vương Hạo Hiên, Vương Lão Gia và người anh họ Lưu Hải Khoan, khi nghe tin đứa con trai duy nhất phải cấp tốc làm phẫu thuật để loại bỏ căn bệnh ung thư máu ra khỏi người đã làm Vương lão gia cực kỳ sốc, ông có lúc đã ngất lịm đi, mơ mơ màng màng không dám gọi điện đến cho Trương Nguyễn Văn thế nên chỉ dám trực chờ suốt cả một đêm ở ngoài phòng cấp cứu hơn 10 tiếng cho đến sáng hôm sau khi cửa phòng được mở, cả ba người mới hấp tấp vội vã muốn vào trong xem xét tình hình nhưng Viện trưởng Lý lại thẳng thừng từ chối.

Sau ca phẫu thuật ấy làm cho toàn cơ thể của Vương Nhất Bác chằng chịt từng loại dây đo nhịp tim, máy thở và oxy, máy cung cấp dung tích phổi, xung quanh người băng gạc quấn trắng xóa, lấm tấm máu đến cả Viện trưởng nhìn cũng vào cũng thấy khá kinh dị, càng thảm thương thế nên người nhà tránh gặp mặt vào lúc này. Vậy nên chỉ có để Tiêu Chiến hoặc y bác sĩ ra ra vào vào chăm lo cho Vương Nhất Bác, khoảng 3 ngày sau Vương lão gia có thể đến thăm cậu con trai của ông.

Còn về phía Tiêu Chiến từ khi Anh thực hiện xong ca phẫu thuật không ai biết chàng trai ấy đã đi đâu, họ chỉ nhìn thấy bộ quần áo màu xanh lá đã được giặt sạch sẽ, treo gọn gàng trong văn phòng riêng mà chủ của nó lại mất tăm mất tích. Đường đường là một bác sĩ chuyên khoa cực kỳ giỏi nhưng đâu biết rằng Anh lại là người cực kỳ sợ máu, sau khi phẫu thuật xong hai bàn tay của Tiêu Chiến đều là một màu đỏ au, Anh có chút choáng váng và  sợ sệt, trong đầu hiện lên hàng loạt hình ảnh giống y đúc với vệt máu loang lổ trên sàn nhà khi bà nội trượt chân ngã xuống... Vừa run vừa sợ, Anh vội vàng tìm đến nhà vệ sinh, ở một mình một góc ổn định lại tâm lý.

Lấy tay dùng hết sức kỵ mạnh đến nỗi trầy xước cả làn da. Tiêu Chiến cực kỳ sợ máu nhưng không ai có thể biết, chỉ vì cứu sống được Cậu nên Anh đã vất vả khổ sở suốt hơn 10 tiếng... Mong rằng một tuần sau Vương Nhất Bác bác sẽ sớm tỉnh lại, mong rằng ông trời đừng cướp mất Cậu khỏi tay Anh.

" Viện trưởng Lý. Chủ tịch Vương ,chủ tịch Vương chú ấy đâu rồi ạ? Chú ấy cùng với Khoan Ca, Vương Hạo Hiên vừa đến đây rồi sao? Chú ấy đã vào thăm Nhất Bác rồi chứ?".

Sau khi nhanh chóng thay ra một bộ Blouse trắng muốt mới tinh Tiêu Chiến nhanh chóng chỉnh lại tinh thần, chỉnh lại vẻ bề ngoài không còn khóc lóc, dai dẳng cái bộ dạng yếu đuối như vừa nãy. Anh ngay lập tức trở lên cứng cáp hơn, vẫn là cái phong độ thường ngày của một vị bác sĩ cao lãnh, vừa nhìn thấy Viện trưởng Anh liền hấy tấp hối hả hỏi rằng Vương lão gia vừa có đến đây không? Ông ấy đã vào thăm Cậu rồi chứ. Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ mặt kia của cậu học trò cũng biết Tiêu Chiến đang rất muốn nhìn thấy được cái gật đầu của ông nhưng ngay sau đó Viện trưởng lại lắc đầu, thầy nhanh chóng tháo kính xuống,  mệt mỏi đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, đáp lại Anh.

" Về việc thăm bệnh nhân có thể để ba ngày sau, vào những ngày sau nữa khi hoàn toàn tháo băng gạc khỏi người Vương Nhất Bác thầy sẽ cho Vương lão gia vào thăm thằng bé, bây giờ cả người của bệnh nhân thực sự người chẳng ra người ma chẳng ra ma nữa rồi, chủ tịch Vương cùng với Lưu Hải Khoan đang đi làm thủ tục, bây giờ chỉ còn con và Cố Ngụy ở bên Nhất Bác, sẽ không có ai làm phiền đâu, con yên tâm".

Thì ra là Viện trưởng Lý vẫn luôn luôn để tâm đến khoảng cách của hai người, ông không muốn có bất cứ lý do nào khác ở bên ngoài ảnh hưởng đến cậu học trò và cậu nhóc ấy nên đã rời lịch để ba ngày sau khi tháo hết băng gạc trên người Nhất Bác xuống thì Vương lão gia mới có thể vào thăm Cậu.... Nghe thấy vậy Tiêu Chiến nhanh chóng cảm ơn viện trưởng  rồi đi vào chỗ Cậu, phía chiếc giường trắng muốt đang có người con trai đang ngủ yên giấc, xung quanh cơ thể Nhất Bác lẫn chân tay đều được băng bó kín mít, những dây chuyền nước, máy đo nhịp tim được dán chặt vào cơ thể, đôi mắt yên tĩnh vẫn đang nhắm nghiền kia không biết bao giờ mới tỉnh lại nhìn Anh.
Tiêu Chiến ngồi cạnh giường Cậu mà đau lòng lắm, Ann nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt kia  cố truyền hơi ấm sang nhưng không được, Cậu vẫn đang hôn mê, hôn mê mãi mà chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, cơ thể Anh chằng chịt vết thương, chỗ nào cũng bầm tím và sứt sát, Vương Nhất Bác đã được y tá thay cho bộ quần áo ngủ rộng rãi kẻ sọc của bệnh viện, Anh biết Cậu đang đau lắm chứ, nếu bản thân có thể thay Nhất Bác chịu trận đã kích lớn như thế này thì chàng trai cũng chấp nhận.

Tiêu Chiến bây giờ càng trở nên yếu đuối, nhìn thấy gương mặt non xanh của Cậu trắng bạch cắt không còn giọt máu, đôi môi khô nứt nẻ với cơ thể gầy nhom. Anh chỉ biết ngồi bên cạnh người ấy nước mắt lăn dài trên đôi má, mũi sụt sịt, cổ họng mỗi lúc nghẹn lại khi nghĩ đến từng tiếng khóc thổn thức, nức nở của Cậu khi bị căn bệnh tra tấn.

Ngay trong lúc đang cấp cứu Vương Nhất Bác đã mất lượng máu lớn, cơ thể Cậu đã quá tiều tụy mà Tiêu Chiến lại không biết đưa Cậu đến bệnh viện sớm hơn, lúc đấy Anh hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ biết ở bên Cậu không rời Nhất Bác nửa bước, Anh sợ người khác sẽ mang Nhất Bác đi, mãi mãi chẳng trả lại Cậu cho mình.

Cả tuổi thanh xuân của sáu năm trước chờ người ấy quay lại nhưng đến bây giờ chỉ là sự lạnh nhạt, phũ phàng của Anh mà làm Cậu ra nông nỗi này... Anh đau đớn nói nhỏ bên tai Cậu.

" Nhất Bác! Anh xin em đấy....Đừng ngủ nữa được không? Mau mở mắt ra nhìn Anh đi...Là lỗi của Anh. Tất cả là lỗi của Anh, Anh sai rồi. Cún con, em có nghe Anh nói gì không?Hic... Em đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra đi, mau nhìn Anh đi....". Tiêu Chiến nói khá nhỏ, từng tiếng nấc cứ thế vang lên, bên ngoài Cố Ngụy và Hạo Hiên không dám bước vào, hai người muốn cho Anh một không gian yên tĩnh bên Cậu. Họ chắc chắn sau này cuộc sống của chàng trai sẽ  chẳng thể khấm khá hơn khi thiếu đi Nhất Bác.

Ông trời chính là đang trêu đùa tình yêu của hai người khiến tình yêu đến thật dễ dàng nhưng cũng đi thật dễ dàng, Tiêu Chiến đã chịu đau khổ nhiều lắm rồi, giờ phải chứng kiến người mình yêu ra nông nỗi này, Anh sao có thể yên lòng được, hôn mê! Cậu vẫn hôn mê mãi, vẫn ngủ yên giấc mà không hay biết chàng trai bên cạnh liên tục muốn thiếu niên tỉnh dậy là nhìn thấy mình, thật sự rất muốn nghe giọng nói của Cậu, Anh đã học nấu món chè hạt sen để chờ tối nay cùng Nhất Bác thưởng thức nhưng cũng bằng không, Anh đã học làm rất nhiều món bồi bổ cho Cậu nhưng ông trời coi tình yêu Anh như trò đùa, đã cướp mất Cậu hai lần từ tay Tiêu Chiến.....

Từ nay trở đi Anh sẽ ở đây với Nhất Bác, cùng ăn, cùng sống với Cậu, cùng chờ Nhất Bác tỉnh dậy, Anh sẽ bên Cậu. Trong lòng Tiêu Chiến giờ đây như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, cún con ấy đang nằm trên giường bệnh, một giấc ngủ ngon lành mà chẳng thể đánh thức.
.
.
.

Đêm đến trời đã buông lạnh, sương bắt đầu rải xuống, những cơn gió thổi hiu hắt bên ngoài se lạnh, không gian ở đây thật im lặng có chút run sợ, bệnh viện không có một chút tiếng động nào, Tiêu Chiến đóng chặt cửa, đi đến cửa sổ kéo cái rèm lại để không cho người ấy bị lạnh. Anh âm thầm kéo cái chăn mỏng cao lên cổ Cậu, không dám động vào vết thương thiếu niên vị sợ sẽ làm Nhất Bác đau, mùi thuốc sát trùng ở đây cảm thấy thật khó chịu, từ nãy đến giờ Tiêu Chiến luôn nắm lấy chặt bàn tay nhỏ bé kia không rời, Anh thật sự muốn thấy bàn tay ấy động đậy, cả đêm còn không dám ngủ không dám ra ngoài vì sợ Cậu sẽ thức giấc mà không thấy mình đâu, nhưng đấy chỉ là một suy nghĩ cỏn con của chàng trai. Anh từ trước đến nay vẫn luôn có những cái suy nghĩ như vậy, cố trấn an bản thân rằng một ngày Nhất Bác sẽ tỉnh lại nhưng vừa mới phẫu thuật xong làm gì có ai mà đã tỉnh chứ.

Viện trưởng Lý bảo khả năng sẽ hôn mê dài ngày, có tỉnh lại hay không là do bản thân Nhất Bác quyết định, cũng có thể nói như Cậu đã chết rồi nhưng vẫn còn ý thức, người nhà luôn luôn bên cạnh nói chuyện và an ủi động viên bệnh nhân đi, dù chưa tỉnh lại nhưng bệnh nhân vẫn cảm nhận được điều đó.

Anh lặng là kéo cái ghế ngồi bên cạnh Anh, cố gắng ngửa mặt lên 45 độ cho nước mắt trôi vào trong, Tiêu Chiến cố không gây ra tiếng khóc,  hơi cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán yên giấc của người kia, không quên thì thầm và chúc Cậu ngủ ngon.

" Nhất Bác của Anh ngủ ngon....đêm nay và những ngày sau em sẽ ở lại đây với em, đợi cho đến khi em tỉnh lại hai chúng ta sẻ cùng đi chơi.... Em có biết không? Hôm nay Anh đã làm được món chè hạt sen mà Nhất Bác thích ăn đấy....Nó vẫn không ngon bằng người ta nhưng đó cũng là món quà tinh thần Anh muốn gửi đến em....Đợi khi cún con tỉnh lại Anh sẽ tự tay làm thật nhiều món để bồi bổ cho bảo bảo nhỏ Anh". Trong lòng thổn thức lắm chứ, cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, Tiêu Chiến hơi siết chặt tay vào nhau đành chửi thề lòng.

/" Đã bảo là không được khóc rồi mà sao cứ khóc mãi thế, mày phải nín đi chứ Tiêu Chiến...."/

Dù có như thế nào thì ngày mai Tiêu Chiến cũng nhất quyết nghỉ một buổi để ở đây chăm sóc cho Anh, Trương Mẫn Văn thật sự chưa biết đến chuyện này, Tiêu Chiến lo sợ chuyện của Cậu sẽ đến tai bà, chắc chắn bà Vương sẽ làm to chuyện này ra. Dù mọi chuyện có như thế nào  thì Anh vẫn chấp nhận nghỉ mấy buổi ở bên cạnh Cậu, nếu để Nhất Bác một mình ở đây thì cũng không hay, mọi chuyện đâu ai lường trước được điều gì, sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn nếu bản thân không để mắt đến người ấy.

Ban ngày Tiêu Chiến vẫn sẽ ở đây làm việc, Anh tận dụng khoảng thời gian nhỏ nhất, chia đều cho từng mốc thời gian thích hợp để dành một ngày dài bên cạnh Cậu, chăm sóc, nói chuyện, an ủi. Anh cố gắng nói với bản thân rằng từ nay trở về sau sẽ phải sống thật lạc quan, không nên buồn rầu vào chuyện gì, bên cạnh Anh vẫn có Cậu, Vương Nhất Bác vẫn muốn tỉnh lại để gặp Anh , để gặp thỏ con mà ngày ngày muốn nghe tiếng nói của mình.

Trong căn phòng kia điện vẫn đèn sáng trưng, một mảng đệm bên cạnh Cậu đã bị ướt sũng bởi nước mắt, Tiêu Chiến muốn bản thân chợp mắt một lúc nhưng Anh vẫn đề phòng ngỡ như đêm nay Cậu tỉnh dậy cần gì,  muốn thứ gì thì Anh có thể lấy. Một thứ suy nghĩ còn con mông lung như vậy thì làm sao có thể thành hiện thực được, Tiêu Chiến tựa đầu xuống bên cạnh cánh tay của Cậu, cố lau sạch nước mắt đi, trong chăn tay Anh vẫn đặt lên tay Nhất Bác, hơi xoa xoa nhẹ.

" Bảo bảo của Anh! Em ngủ ngon nhé! Nhất Bác yên tâm, có Anh ở đây rồi".

Trăng lên cao chiếu sáng vằng vặc cả một góc trời, trên bầu trời đêm tối ấy có nhiều vì sao đang lấp láy tỏa sáng, hôm nay ngôi sao cô đơn ấy vẫn còn một mình, nó vẫn tự tỏa sáng, vẫn chờ ngôi sao kia quay lại, cũng giống như Anh vậy, Tiêu Chiến ngồi một mình ở đây chờ Cậu tỉnh dậy, ngôi sao cô đơn ấy phải luôn thật mạnh mẽ kiên cường, Tiêu Chiến biết rõ thời gian kế tiếp về sau cuộc sống của Cậu chỉ có thể dựa vào Anh chăm sóc.... Anh sẽ không bỏ rơi thiếu niên, nhất định sẽ bên Nhất Bác chờ đến ngày Cậu tỉnh dậy..... Cùng nhau thực hiện ước mơ khoác trên mình một bộ vest tỉnh tề, bước chân lên lễ đường trải đầy hoa.....Thật hạnh phúc biết bao nếu như Anh biết đến Cậu sớm hơn......
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

" Người bệnh nhân vẫn còn sốt nặng lắm đấy, cậu ở đây xem người đó nếu có biểu hiện gì kì lạ thì gọi ngay cho chúng tôi nhé".

" Vâng... Cảm ơn giáo sư".

Cả đêm hôm qua Anh đâu có ngủ được, hết chợp mắt được một lúc rồi lại thức dậy xem Cậu như thế nào, sáng hôm nay Cậu đã phải dậy từ lúc tuyết của đêm qua vẫn còn rơi chưa ngớt,  Anh nhanh chóng thay kim truyền nước mới cho Cậu, Vương Nhất Bác phải truyền thêm hai chai mỗi ngày để nhanh chóng hồi máu, nhiệt độ trong cơ thể cũng phải giảm đi.
Bác sĩ đi vào đo thân nhiệt cho Cậu, nhiệt độ cũng chẳng mấy là giảm nó vẫn như hôm qua nhưng đến bây giờ vẫn còn sốt nặng hơn, có Tiêu Chiến ở đây nên cũng yên tâm, giáo sư dặn  Anh ở đây tiếp tục quan sát và để ý đến Nhất Bác, nếu thấy có biểu hiện gì kì lạ thì hãy gọi họ đến.  Tiêu Chiến mỉm cười đi đến bên giường, Anh chống hai tay vào đầu gối, người hơi khom xuống đặt nụ hôn nhẹ chào buổi sáng lên đôi má Cậu.

" Cún con, em ở đây chờ Anh quay lại nhé! Anh đi làm thủ tục, mua hoa quả về đây rồi sẽ quay lại ngay". 🐢
_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx