CHAP 209. BẢO VỆ ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Sau một bưởi làm việc dài ngày thì đến sẩm tối mọi thứ cũng xong xuôi, như những ngày hôm trước khi có mưa giông và bão tuyết nhưng bù lại ngày hôm nay trời trong hơn, yên bình, không có gió cũng chẳng có tiếng chim như mùa hè oi ả của những tháng trước. Tan làm sớm Anh sẽ dành thời gian ghé qua tiệm tạp hóa ở gần đây để mua ít đồ, rau củ quả tích trữ trong tủ lạnh cho mùa đông vào mấy ngày tới, là ngươi đàn ông trong gia đình, bếp núc và nội trợ Tiêu Chiến đều đảm nhiệm nên việc nấu cơm ba bữa về đồ ăn thì Anh luôn luôn chú trọng vào dự báo thời tiết để có thể tích trữ lương thực nhanh nhất.

Ngày ngày Quý Hướng Không vẫn như mọi khi sẩm tối lại tự mình đến đón A Thành, sau khi ăn tối sẽ đưa Anh và thằng nhóc dạo quanh một vòng ở nơi thành phố xa hoa và lãng mạn ấy... Một cuộc sống vô tư, không âu lo, bận tâm về điều gì khiến Anh cảm thấy thoải mái hơn khi không còn thấy sự xuất hiện của Cậu. Tiêu Chiến vừa đi vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau, thổi hơi ra cho đỡ lạnh, một tay vất vả, cồng kềnh cầm đống đề thi cho tiến sĩ mà Vu Bân đưa cho, Anh nhìn vào nó chỉ biết mệt mỏi thở dài.

Cả buổi trưa nhịn đói chưa nhét một thứ gì vào bụng, ngủ không đủ giấc khiến bây giờ vừa mệt mỏi vừa đói. Anh thận trọng mang theo một ít tiền dự phòng bên người. Trước kia khi ở Vương gia Cậu dặn Anh nếu ra ngoài bữa ăn gì thì có thể mua lấy, nếu không tìm thấy đồ ăn mà Anh thích thì có thể gọi đến cho Cậu để Nhất Bác đi tìm bằng được rồi mua về cho Anh. Tấm lòng của Vương nhất bác lớn lao là vậy Nhưng Tiêu Chiến lại không thích, Anh thích tự tay mình mua về tự thưởng thức nó chứ Không khiến ai phải động vào.

" Cảm ơn quý khách! Chúc quý khách ăn ngon miệng ".

Tiêu Chiến mua cái bánh bơ tỏi thật to, thật nóng hổi trong cái hộp giấy rồi vui vẻ mò đường đi về Vương Gia, tối nay không hẳn là quá lạnh nên Anh vội vàng bỏ chiếc khăn choàng cổ dày cộp ấy ra cho dễ thở rồi điềm đạm ăn từng miếng thật ngon lành, Tiêu Chiến hài lòng với chiếc bánh mà mình vừa mưa rồi thong thả bước về nhà. Giờ này cũng gần đến đoạn đường mà vắng vẻ mà ngày ngày bản thân thường đi qua, Anh muốn gọi taxi nhưng cũng thôi, dù sao ở nhà cũng khá lâu, ra ngoài vận động chân tay một chút cũng không vấn đề gì. Bước chân vẫn đi đều đều, phía trước là đoạn đường khá quen thuộc nên Tiêu Chiến không để ý những gì kỳ lạ xung quanh.

* Bộp*

Anh giật mình dừng bước quay về phía sau, nhìn một lượt rõ ràng vừa có tiếng động phát ra nhưng sao bây giờ trước mặt Tiêu Chiến hoàn toàn không có bất cứ thứ gì. Chắc do một chú mèo nghịch ngợm rồi đây, nghĩ vậy Anh không giám bận tâm nữa mà vẫn tiếp tục bước đi. Đi được vài bước thì đột nhiên có vòng tay phía sau ôm chặt lấy, người đo lấy cái khăn trắng bịt chặt miệng Anh, nó không tẩm thuốc nhưng hành động đột ngột đó làm Tiêu Chiến hoảng hốt tột độ.

" Xem ai đây! Một tiểu mỹ nhân đi một mình ngoài đường như thế này à? Em không có ai đi cùng sao?". Phía trước mặt là bốn đến năm tên cao to, bặm trợn, chúng phì phèo châm điếu thuốc lá rồi thổi vào mặt Anh, tên đô con tiến sát gần đưa bàn tay bẩn thỉu trượt dài trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Hắn hê hả cười.

" Wao! Hôm nay chúng ta có mồi ngon rồi đây! Người đâu mà lại xinh đẹp vậy! Có lạnh lắm không? Để bọn Anh sưởi ấm thân thể cho em nhá... Hahahaha".

" CÚT! Các người muốn làm cái gì hả.... Đừng có động vào tôi...."

" Ay za~ Em càng làm vậy thì tôi càng thích cái tính cách nóng nảy của em đấy. Khi con mồi đã rơi vào tay rồi thì sao mà thoát được nhỉ! Để xem đêm nay là là người đến cứu em đây... TẤT CẢ CHÚNG MÀY LỘT ĐỒ NÓ RA". Không nhanh không chậm tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em mình giữ chặt Anh lại, hai tay Tiêu Chiến bị vòng ra sau, hắn bắt Anh phải đối diện với mình, Tiêu Chiến sợ hãi như thỏ con đang nằm trên thớt sắp bị làm thịt, cái bánh chưa ăn xong giờ đã lăn lóc dưới đất bị bọn chúng dẫm nát.

" Hahahaha! Để xem thân thể ngọc ngà của cục cưng nào! Để xem tình nhân của thằng ranh Nhất Bác đấy ngon đến cỡ nào mà nó lại giữ như hoa như ngọc vậy.... Nó càng giữ lại càng khiến ta thèm khát em đấy.... ".

" Bỏ tôi ra.... Tôi không phải của Cậu ta cũng không phải của ai hết.... Các người đừng có làm càn... hức.... Đừng động vào người tôi".

Thì ra hắn ta chính là người từng có mục đích theo đuổi Anh vào năm cuối của đại học nhưng bị Tiêu Chiến từ chối thẳng thừng, lớn hơn Tiêu Chiến một tuổi nhưng tính cách lại cồn đồ, chưa bao giờ hành động vừa mắt ai cả. Lúc đấy biết Anh đã yêu cậu nhóc khối dưới tên Vương Nhất Bác khiến hắn ghen lắm, tên này từng là cánh tay phải đắc lực của Hàn Tử Thiên nhưng bây giờ Hàn thiếu gia của hắn giờ đây đã không rõ tung tích, biệt tăm tại Mỹ, tên này cũng chẳng được học hành đầy đủ nên cứ hễ gặp Tiêu Chiến là hành xử lỗ mãn, trước kia có Nhất Bác bên cạnh Cậu còn bảo vệ Anh nhưng bây giờ chỉ một mình thân xác bé nhỏ ấy thì sao đối đầu lại được. Anh không nhớ được chúng nhưng chúng lại nhớ Anh. Tiêu Chiến run rẩy sợ hãi, khóc không thành tiếng.

" Nào cục cưng.... Ngoan ngoãn phục vụ bọn Anh đêm nay đi...."

" Đừng mà.... Mấy người đừng động vào người tôi... hức.... MAU CÚT RA". Tiêu Chiến bị bọn chúng mạnh bạo đè xuống nền đường lạnh lẽo, chiếc áo khoác bên ngoài bị lột phăng ra, tiếp theo là những chiếc áo bên trong cũng bị xé rách.... Dần dần cả cơ thể trắng nõn nà được phơi bày trước mặt hắn.

" Hức.... Đừng mà.... Mấy người đừng làm vậy, đừng vấy bẩn tôi". Tiêu Chiến cố vươn người cắn mạnh vào tay của hắn khiến tên đó đau đớn phải buông ra, hắn ta mắt toé lửa nhìn vào vết cắn rồi lại nhìn thỏ con đang chật vật ngồi dậy để bỏ trốn. Mạnh bạo kéo chân Tiêu Chiến lại, một lần nữa Anh bị đè mạnh dưới thân của tên bặm trợn ấy.

* CHÁT*

" MẸ KIẾP! MÀY DÁM CẮN TAO... Hừ! Lần này thì xem cái cơ thể của mày coi như tao ăn sạch".

" Aaaa... Đừng mà.... CÚT RA ĐỒ KHỐN".

Cả gương mặt ấy áp hẳn vào bờ ngực trắng nõn của Anh, hắn ra sức mút mát không bỏ sót chỗ nào, tất cả đàn em đứng kế bên đã mắt nhìn đại ca làm mà thèm thuồng.

" Hức.... Mau biến ra....  Mấy người đừng làm vậy mà... không muốn... Tôi không muốn".

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Mẹ Kiếp, cái gì thế này, sao Anh ấy lại ổ đó, bây giờ là buổi tối, sao lại đến đấy một mình cơ chứ?".

Con chip từ lâu Cậu gắn trong chiếc điện thoại của Anh thì bây giờ mới đến lúc cần đến tác dụng của nó, nhờ nó mà khi bản thân khi ở cạnh Anh Vương Nhất Bác có thể biết được Tiêu Chiến đang ở đâu và làm gì, Anh có an toàn không hay gặp nguy hiểm... Hôm nay cũng giống như mọi khi mỗi khi mùa đông trời sẩm tối, đến giờ về của Anh Cậu vẫn chăm chỉ mở điện thoại xem thỏ con là ai đưa về hay Anh tự mình đi bộ, nếu như ngày hôm qua Vương tổng vẫn bình thản xem xong bỏ điện thoại xuống nhưng hôm nay cả nét mặt của người ấy toát lên sự sợ hãi tột độ, dấu chấm đỏ to hiện lên giữa màn hình chính là Tiêu Chiến, ấy vậy đấy chính là con đường vắng ít người qua lại, Tiêu Chiến đã sợ đi một mình vào bưởi tối nhưng sao Anh lại đến đây cơ chứ, nếu Tiêu Chiến di chuyển, bước đi thì dấu chấm đỏ kia cũng di chuyển nhưng sao bây giờ nó lại đứng im như vậy, ắt hẳn người kia đã xảy ra chuyện nguy hiểm rồi.

Vương Nhất Bác không chần chừ lấy vội chiếc áo vest bên cạnh mặc tạm vào, Cậu đi vào xe rồi phóng như điên trên đường cao tốc, vẫn cầu mong người kia đừng xảy ra chuyện gì, nêu Tiêu Chiến mà có mệnh hệ chắc hẳn cả đời này Cậu sẽ hối hận đến chết.

Bên này Anh đang chịu sự hành hạ từ tên đại ca, hắn sờ soạng khắp nơi trên thân thể ấy, đã gặp được tiểu mỹ nhân mà hắn ao ước thì dù ai có cản thì ngày hôm nay cũng phải ăn sạch được Anh. Hắn không ngờ người người của Vương Nhất Bác thiếu gia lại đẹp đến vậy, bảo sao Cậu luôn giữ Anh bên mình không cho kẻ khác nhòm ngó tới, bảo vệ tấm thân ngọc ngà của người mình yêu, nhất định không để kẻ khác động vào.

" Không..... Bỏ tôi ra.... Mấy người đừng làm vậy mà.... hức.... Tôi không muốn.... Tôi không muốn mấy người.... hức".

" Tao chưa từng nghĩ đến người của tên ranh con đó lại đẹp đến vậy, bảo sao tên đó phải chết mê chết mệt.... Vương Nhất Bác à! Lần này tao cho mày biết khi người mày yêu rên rỉ dưới thân kẻ khác là như thế nào! Có lẽ tiếng rên của cưng làm Anh vơi bớt đi cuộc sống tẻ nhạt trước kia đấy.... Nào! Nằm yên nhé! Anh sẽ cho cưng phải mang thai.... Hahahaha". Hắn ta trườn lên giữ chặt cằm Tiêu Chiến, nhếch mép định áp nụ hôn dơ bẩn ấy lên thì bị Anh gồng mình đẩy ra.

" Hức.... Các người đừng có mà làm mấy trò đê tiện ở đây.... Tôi không muốn mấy người.... hức....Tôi là của em ấy.... tôi không phải là của mấy người".

" Chó chết! Mày dám đẩy tao. Hừ! Để khi ăn sạch mày xong tao sẽ ném xác mày cho chó ăn".

" Không... Ưm~~~.... Đồ khốn kiếp... Súc sinh, mau bỏ ra". Anh một lần nữa bị chúng kéo lại, hắn ra trực tiếp áp môi mình vào bờ môi đang run rẩy kia. Tiêu Chiến bây giờ hoàn toàn bất lực, cả cơ thể Anh yếu mềm chẳng còn chút sức lực để phản kháng.

Đôi mắt đã đẫm lệ, cổ họng lí nhí chỉ biết kêu gào thảm thiết mà chẳng có ai đến. Trong khoảnh khắc này Anh nhớ đến Nhất Bác, nhớ đến lời dặn dò của Cậu lúc trưa rồi đưa mắt nhìn hàng đống đề thi bị rách nát dưới nền đường, văng vẳng bên tai là tiếng cười chế giễu Anh, chúng đùn đẩy nhau từng tên một hôn lấy tay Anh, ngực Anh rồi gương mặt ấy.

Hắn dùng một lực khá mạnh để cắn nát đôi môi ấy, bờ môi dưới của Tiêu Chiến bị sứt thành một mảng to, máu ứa ra hoà cùng với nước mắt.
Hắn ta cười như điên, công việc tiếp theo đó là luồn tay xuống chiếc quần của Anh, Tiêu Chiến bị hành động đó làm cho sợ, Anh dãy dụa kịch liệt, nhất định không để ai làm chuyện bậy bạ với mình.

" Ngoan nào cưng! Em hư quá rồi đấy". Miệng Tiêu Chiến bị nhét cái khăn to nên Anh thể nói gì được, chỉ biết chửi thậm tệ bọn chúng trong đầu, tay hai Tiêu Chiến bị giữ chặt hai bên, hai chân bên dưới bị banh mạnh ra, hắn ta cười ha hả đưa tay xuống chiếc quần nhỏ. Còn chưa kịp hành động thì lúc này.....

* ĐOÀNG*

Tiếng súng ở đâu đó vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, người đó chính là Vương Nhất Bác, Cậu đã đến kịp thời, bước vội xuống xe rồi tặng một viên đạn vào chính cánh tay đang làm loạn kia.

" Con Mẹ Nó thằng chó chết! Súc vật.... Cái tay bẩn thỉu của mày cũng đòi động vào Anh ấy sao?.... Vậy thì mày ăn gan giời rồi. Ngày hôm nay chính là ngày chết của mày".

* Bụp...Bộp...Bụp*

Vương Nhất Bác điên cuồng tặng vào mặt hắn mấy cú đấm thật mạnh, không ngừng chửi rủa rồi quát tháo.
" Anh ấy chính là người của tao chứ không phải của chúng mày.... Một lũ ngu xuẩn.... Nếu không thích sống thì tao sẽ tiễn mày đi gặp Diêm Vương". Hắn ta hoàn toàn bại trận dưới Cậu, gương mặt toàn là máu me be bét nhìn Nhất Bác, hắn không sợ mà cười lớn.

" Hahahaha! Vậy mày hãy xem người mà mày bảo vệ suốt thời gian qua cũng để tao nhìn thấy hết, cơ thể của không chỗ nào là tao không chạm qua. Thật tuyệt đấy Nhất Bác ạ! Thật tiếc vì mày không hưởng được nó.... Nếu sớm hơn thì tao đã cho nó mang thai rồi.... Hahahaha". Vương Nhất Bác mặt mày tối sầm lại, nghiến răng không nói gì, chỉ biết lẳng lặng cầm khẩu súng trong tay mà tặng liên tục ba viên đạn vào giữa trán hắn ta.

* ĐOÀNG... ĐOÀNG.... ĐOÀNG*

Hắn ta ngã xuống đất chết không nhắm mắt, từng tên đàn em đứng bên cạnh run rẩy, Vương Nhất Bác cũng không tha cho ai mà tặng cho mỗi người một viên đạn vào đầu. Phía sau là từng chiếc xe đen đi đến, bước xuống là hàng loạt người mặc quần áo đen, họ thấy Cậu thì cúi đầu, Vương Nhất Bác gật đầu rồi nhanh chóng cho hàng loạt tên vệ sĩ của mình dọn dẹp nhanh chóng chỗ xác chết đó rồi ném cho sói ăn.

Vương Nhất Bác quay lại phía sau nhìn Anh, từ nãy đến giờ Tiêu Chiến đều chứng kiến hành động ra man mà Cậu gây ra, từ những lời quát tháo nói Anh là của riêng Cậu rồi tiếng súng vang lên, tất cả đều được thu vào trong tầm mắt ấy. Càng nhìn Cậu khiến Anh càng sợ hãi, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã chứng kiến hết nên chẳng thể giải thích, Câu đau đớn khi thấy áo trên người Anh đều bị rách toạc, đôi môi bị tên đó cắn mạnh đến bật máu.

Nhất Bác thương lắm, chỉ biết đứng dưới tuyết rồi cởi chiếc áo của mình ra, đến gần quỳ một chân xuống gần Anh, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn trong miệng ra, cẩn thận choàng chiếc áo to ra sau người Anh, định bế Tiêu Chiến lên thì bị giọng nói run rẩy ấy gạt bỏ.

" Đừng động vào tôi.... Cậu cút ra.... Giết người... hức... Cậu giết người".

Tiêu Chiến thẳng tay ném cái áo ấy ra xa, Anh vội vàng nâng cơ thể nặng trĩu ấy đứng dậy, không muốn nhìn thấy mặt Nhất Bác, càng không muốn ở gần với kẻ giết người. Tiêu Chiến thục mạng chạy đi, chưa được đoạn xa thì ngã nhào xuống đất, Vương Nhất Bác thấy thế thì vội đỡ Anh dậy.

" Tiêu Chiến! Anh đừng sợ.... Là em đến cứu Anh... Em không làm hại Anh đâu, bọn chúng không còn nữa, sẽ không có ai làm vậy với Anh nữa.... Đừng sợ! Có em ở đây rồi".

" Cậu bỏ ra.... Đừng có mà ôm tôi.... hức... Tôi không muốn lại gần với kẻ giết người, không muốn ở với một tên điên như Cậu".

Cả cơ thể Anh bị ghì chặt trong lòng người ấy đến nỗi không thở được, Vương Nhất Bác không dám buông ra, sợ Tiêu Chiến hoảng quá sẽ bỏ Cậu đi lần nữa, Nhất Bác không dám giải thích nhiều, mặc kệ cho Tiêu Chiến chửi mình, mắng mình, nói Cậu là tên điên hay giết người thì Nhất Bác cũng kệ. Chỉ cần không ai làm hại đến Tiêu Chiến, cuộc sống của Anh luôn bình bình an an, dù cho có phải nhúng tay vào máu thì Nhất Bác cũng không sợ.

" Anh đừng khóc.... Chỉ vì lo lắng cho Anh nên em mới làm vậy.... Có em ở đây rồi, em sẽ bảo vệ Anh, sẽ không để Anh rơi vào tay của kẻ khác nữa.... Mọi thứ của Anh từ nay trở đi sẽ là em lo.... Đừng khóc... Anh đừng khóc nữa".

" Tôi không muốn sống cùng Cậu, không muốn ở với kẻ điên như Cậu.... Cậu giết người rồi, cả đời này Cậu là súc sinh... hic... ". Vương Nhất Bác im lặng đi không nói gì. Cứ để Tiêu Chiến quát mình rồi nói mình đủ mọi thứ nhưng Cậu cũng không nói lại.

Chỉ biết nhường áo khoác cho người ấy mặc vào, che đi thân thể đang thiếu vải của Anh, Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến không rời, còn cảm nhận được từng tấc thịt của người ấy đang chạm vào mình, Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa tấm lưng trần rồi đưa mắt nhìn hàng ngàn dấu hôn đỏ chót trên cổ và ngực Anh.

" Bỏ ra... Tôi là cần sự thương hại từ Cậu, tôi bẩn lắm... hức... CÚT RA".

Tiêu Chiến biết bản thân vừa bị cưỡng bức, quần áo trên cơ thể chỗ nào cũng rách nát, Anh bẩn lắm trên người là những dấu hôn của mấy kẻ bặm trợn kia để lại mà Cậu cũng ôm được ư? Đã vậy còn bình tĩnh an ủi và dỗ dành, Tiêu Chiến ghét cái hành động này, Anh ghét cái sự thương hại chết tiệt này. Chàng trai vùng ra thành công, chật vật bò dậy rồi thục mạng chạy vào trong bão tuyết, đôi chân bầm tím, sứt sát, nơi nào cũng có vết thương khiến Vương Nhất Bác cành đau thêm, Anh ôm cả gương mặt khóc nức nở chạy đi, càng không muốn Nhất Bác nhìn thấy kê bị cưỡng bức, bẩn thỉu như Anh,  Tiêu Chiến cho rằng mình không xứng, không xứng để Cậu động vào.

Bảo tuyết lớn đến nỗi cản đi tầm nhìn của Nhất Bác, Cậu hốt hoảng gọi lớn tên Anh chỉ nghe thấy tiếng gió rít lạnh lẽo đáp lại... Vương Nhất Bác cho rằng bản thân Cậu là thằng đàn ông khốn nạn, thấy Tiêu Chiến như vậy mà sao không đến sớm hơn, vết thương cũ của Anh còn chưa kịp chưa lành mà giờ đây lại có vết thương mới, bị trực tiếp cưỡng bức như vậy sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tâm lý của người kia... Là Cậu đã chậm một bước, để người mình yêu rơi vào tay mấy tên đó cho đến khi nhận ra và tìm đếm đã quá muộn rồi.

Cho dù có bảo vệ được Anh nhưng nơi chủ quyền duy nhất của Nhất Bác bị mấy tên kia cướp mất, cổ Anh chi chít những vết hôn đỏ chói đến xấu hổ, nhục nhã ê chề và uất ức lắm, Vương Nhất Bác vẫn cất công chạy trong bão bùng lạnh lẽo đi tìm Anh nhưng không thể. Một người chỉ muốn lần đầu của mình trao cho một mình Cậu nhưng bây giờ chẳng thể giữ nổi nữa, Tiêu Chiến xấu hổ lắm, Anh cũng không xứng để nhận lấy sự ưu ái và tôn trọng từ người kia. 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bjyx