Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vốn định pha trà nhưng Vương Nhất Bác bảo anh pha cafe, đưa một tách cafe cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng rót cho mình một tách trà, rồi ngồi ở sofa phòng khách, nhìn phía đối diện Vương Nhất Bác uống từng ngụm cafe, Tiêu Chiến thắc mắc, y đến nhà anh chỉ để uống cafe thôi à?

"Hôm nay anh không đi làm vì bị bệnh sao?" - đặt tách cafe xuống bàn, Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi anh.

"À, tôi cảm thấy trong người không được khỏe, chỉ là bệnh sốt bình thường thôi, ngày mai tôi sẽ đi làm lại"

"Không cần gấp, nếu cảm thấy không khỏe, nghỉ vài ngày cũng được, tôi sẽ không trừ tiền thưởng tháng này đâu"

"Không sao, tôi thật sự khỏe rồi, ngày mai có thể đi làm lại được, tôi còn công việc chưa làm xong"

"Những phần đó tôi đã giao cho Vu Bân làm rồi, anh không cần quá lo lắng"

"A, vậy sao" - Tiêu Chiến cúi đầu cười tự giễu, vốn dĩ không có anh còn có Vu Bân cơ mà, anh lo nhiều làm gì cơ chứ.

Vương Nhất Bác uống một tách cafe, cảm thấy cả người sảng khoái, cafe Tiêu Chiến pha có hương vị rất tuyệt, y đã uống rất nhiều loại cafe khác nhau, nhưng cafe của Tiêu Chiến pha vẫn là ngon nhất, hôm nay Tiêu Chiến không đi làm y cũng lười gọi cafe bên ngoài.

Vương Nhất Bác đang uống cafe thì bỗng dưng nghe thấy một âm thanh lạ, nhìn qua thì thấy mặt Tiêu Chiến đỏ bừng.

Anh lắp bắp: "Tôi.. tôi.. thật ra thì cũng không đói lắm đâu, haha" - vừa dứt lời lại nghe tiếng ọt ọt liên tiếp.

"Xuống phòng bếp đi, tôi giúp anh nấu cháo" đặt tách cafe xuống, y nhìn anh.

"Không cần đâu chủ tịch, một lát tôi nấu lại là được, không cần phiền cậu"

"Ưu tiên người bệnh, ngàn năm có một" - ý là lúc bình thường y sẽ không nguyện ý giúp ai đâu, chỉ lần này thôi. Nói xong không chờ anh phản ứng, Vương Nhất Bác cầm tách cafe đã uống sạch xuống phòng bếp, mở vòi nước rửa sạch rồi úp lên, bây giờ Tiêu Chiến mới hiểu câu 'Tự nhiên như ở nhà' là như thế nào.

Anh nhanh chóng đi xuống phòng bếp đã thấy Vương Nhất Bác khoanh tay đứng chờ.

"Tôi phải làm gì?"

"Để tôi làm là được rồi, cậu ngồi xuống bàn đi"

"Cắt cái này phải không, tôi làm được" - y giơ củ cà rốt lên trước mặt anh.

"Aiz, được rồi, vậy cậu thái hạt lựu giúp tôi nhé, cắt nhỏ nhỏ vừa ăn là được"

Bỏ lại Vương Nhất Bác một bên đang ngồi "cắt" cà rốt, Tiêu Chiến đi vo gạo rồi để một bên cho ráo nước, sau đó mở tủ lạnh lấy thịt đem đi rửa sạch rồi băm nhỏ, ướp thêm một chút tiêu, hạt nêm và một thìa dầu ăn, sau đó đem gạo đã gáo nước đi rang vàng rồi bắc lên bếp nấu, không chú ý bên kia Vương Nhất Bác đang "cắt" cà rốt như thế nào, đến khi nghe tiếng "bẹp bẹp" thì mới quay đầu lại nhìn.

Vương Nhất Bác đang làm gì thế kia, không phải thái hạt lựu, mà là đem "cắt" đúng nghĩa, cắt thành năm sáu miếng sau đó thì lấy dao đập, cà rốt có thể đập được à, cắt thành như thế thì nấu cháo kiểu gì.

"Này, này, không phải như vậy đâu, cậu không biết thái hạt lựu như thế nào à?"

"Biết, tôi làm sao không biết, nhưng mà đập như thế này không phải nhanh hơn à, đỡ tốn thời gian"

"Nhưng mà cà rốt cứng như vậy làm sao mà đập được, cậu nhìn tôi làm nhé" - Tiêu Chiến lấy con dao trên tay y, để cà rốt lên thớt rồi bắt đầu thái hạt lựu, trong khi Vương Nhất Bác một bên ngồi nhìn, Tiêu Chiến cắt xong thì bỏ cà rốt vào nồi cháo đã nấu nhừ, chờ mấy phút thì bỏ thịt vào sau đó đậy nắp.

Anh pha thêm cho Vương Nhất Bác một ly cafe, sợ y uống cafe nhiều sẽ bị mất ngủ, cho nên anh thêm vào chút sữa, lúc đưa cho Vương Nhất Bác, y nhíu mày nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Không bao lâu thì cháo chín, anh hỏi Vương Nhất Bác có muốn ăn cháo không, tự nhủ trong lòng y sẽ từ chối bởi vì đã ăn cùng Vu Bân ở nhà hàng rồi, không ngờ Vương Nhất Bác thế mà lại gật đầu. Sau khi ăn xong tô cháo mang thương hiệu Tiêu Chiến có chút đóng góp của Vương Nhất Bác y giơ ngón tay cái lên trước mặt rồi nói:

"Rất ngon, sau này nếu công ty tôi phá sản, anh có thể mở nhà hàng được đó"

Tiêu Chiến cười: "Chỉ là cháo bình thường thôi, nhưng mà nếu sau này không còn đi làm nữa, chắc là tôi sẽ mở một quán lẩu"

"Ừm, lúc đó tôi chắc chắn sẽ đến ủng hộ" - Vương Nhất Bác cũng mỉm cười.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, gần 11 giờ, đã khuya thế này rồi, thời gian sao trôi qua nhanh quá, anh nói với Vương Nhất Bác:

"Trễ rồi, cậu về đi, mai còn đi làm nữa, chủ tịch là không được đi trễ đâu"

"Ừm, vậy tôi về, sáng qua đón anh nhé, anh còn bệnh, nhớ uống thuốc, ngủ ngon nha Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến tiễn Vương Nhất Bác ra cửa, thấy y đã lên xe, anh nói to:

"Chạy xe cẩn thận, ngủ ngon.. Nhất Bác" - hai từ Nhất Bác anh chỉ nói thầm trong miệng, bởi vì lúc có mặt y anh không dám gọi thẳng tên.

Tiêu Chiến đóng cửa, vào phòng khách ngả người lên sofa, trong mắt nóng hổi, anh nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm:

"Vương Nhất Bác, nếu cậu cứ như vậy, tôi làm sao có dũng khí từ bỏ cậu.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro