Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn đang ôm nhau ngủ ngon lành thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiêu Chiến nhận ra là tiếng chuông điện thoại của mình nên định ngồi dậy, không ngờ lại bị Vương Nhất Bác đè lại.

"Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi"

"Ngủ ngủ cái đầu cậu, sắp thành heo rồi, mau ngồi dậy, đè tôi nặng quá"

Vương Nhất Bác buông anh ra, lầm bầm: "Thành heo thì sao, em nuôi"

Tiêu Chiến trừng mắt, đẩy đẩy y ra sau đó ngồi dậy, lấy điện thoại trên đầu giường: "Xin chào, Tiêu Chiến nghe đây"

"..."

"Thật sao, có cần tôi ra đón cậu không.. Vậy được rồi, lát gặp"

Vương Nhất Bác nghe xong cuộc đối thoại vừa rồi, mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì, Tiêu Chiến nhìn qua, anh liền giải thích: "Là Chu Tán Cẩm, cậu ấy đã đi du lịch về rồi, bây giờ đang ở sân bay, liền gọi báo với tôi, còn nói lát nữa sẽ mang quà qua cho tôi và bảo bối"

Vương Nhất Bác nghe xong liền gật gật đầu, anh dâu mình cũng thật 'hiểu chuyện' a, gọi vào sáng sớm chỉ để thông báo có bấy nhiêu, làm phí mất buổi sáng ngọt ngào của người ta.

Tiêu Chiến thấy y vẫn còn ngồi thất thần liền xoay người giật chăn ra: "Còn không mau xuống giường, định ngồi đó đến.." - lời sau bỗng im lặng, bởi vì anh nhìn thấy dưới đũng quần Vương Nhất Bác nổi lên một túp lều nhỏ.

Vương Nhất Bác cũng theo tầm mắt anh nhìn xuống, y cười gian: "Chiến ca, anh hài lòng không?"

"Hài lòng gì chứ, biến.. biến thái" - anh bỗng lắp bắp.

"Chiến ca, sao lại biến thái, đây là phản ứng bình thường vào mỗi buổi sáng thôi mà, điều đó ngầm khẳng định là em rất mạnh mẽ nha"

"Vương Nhất Bác, còn nói nữa có tin tôi đạp cậu xuống không, mau xuống nhanh lên" - một lúc sau nhìn thấy y vẫn không có ý định xuống giường, Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, anh liền giật chăn quăng vào người y: "Hừ, tôi.. tôi mặc kệ cậu" - sau đó xoay người vào WC, để lại Vương Nhất Bác ngồi cười tủm tỉm.

-----

Sau khi ăn sáng xong, bây giờ hai người đang ngồi ngoài vườn hóng mát, Tiêu Chiến đang ngồi trên xích đu đung đưa, Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi bên cạnh anh, bỗng nhiên nghe tiếng chuông cửa, anh lập tức đẩy đẩy y.

"Mau ra ngoài mở cửa đi, chắc là Tán Cẩm đó"

Vương Nhất Bác gật đầu, nghe lời anh đứng dậy đi ra ngoài.

Một lát sau, Chu Tán Cẩm liền nhanh chân chạy vào trong, Vương Nhất Bác và Lưu Hải Khoan chầm chậm theo sau. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Chu Tán Cẩm, Lưu Hải Khoan cưng chiều nhìn cậu, sau đó quay sang Vương Nhất Bác.

"Mọi chuyện như thế nào, tiến triển tốt chứ?"

"Ừm, dạo gần đây rất tốt, Chiến ca cũng cũng dần chấp nhận em rồi, cũng đã không còn phòng bị như trước nữa"

Lưu Hải Khoan vỗ vỗ vai y: "Làm tốt lắm, Tiêu Chiến đã chịu nhiều uất ức, cậu ấy vì chú mang thai hai đứa nhỏ rất cực khổ, sau này phải bù đắp cho cậu ấy"

Vương Nhất Bác chắc nịch gật đầu: "Em biết rồi" - sau đó y nhìn Lưu Hải Khoan: "Nhưng mà còn anh, anh định khi nào trở về nhà? Cũng không thể ở đây mãi được"

Lưu Hải Khoan lắc đầu: "Chuyện này rất khó nói, nếu như ba mẹ anh không chấp nhận A Cẩm, có lẽ cả đời anh đều sẽ không trở về, sẽ mang em ấy đi đến nơi mà em ấy muốn, sống một cuộc sống hạnh phúc"

"Nhưng Khoan ca.."

"Anh biết chú muốn nói gì, nhưng A Cẩm là người anh yêu nhất trên đời này, cho dù phải mất tất cả anh cũng sẽ không để mất em ấy, nếu mọi chuyện yên ổn, có thể sau khi A Cẩm mang thai, anh sẽ mang em ấy trở về"

Vương Nhất Bác nghe xong cũng im lặng, sau đó như nhận ra chuyện gì, y liền hỏi:" Anh nói.. anh dâu cũng có thể mang thai sao?"

" Ừm, mặc dù anh có chút không muốn, nhưng để em ấy vui, nên đành đồng ý, lần này đi là để thu xếp chuyện này" - sau đó bỗng nhìn xuống bàn tay quấn băng của Vương Nhất Bác: "Sao thế?"

Vương Nhất Bác nhíu mày một chút, sau đó giơ bàn tay của mình lên, cười cười: "Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, nhưng mà cũng nhờ nó em mới được ở đây"

Lưu Hải Khoan cũng cười theo: "Chú càng ngày càng nhiều trò đó, nhưng với cái vết thương nho nhỏ này, còn làm khó chú được sao?"

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn bàn tay của mình, im lặng không nói, thật ra y cảm thấy tay mình đã khỏi rồi, có thể hoạt động lại bình thường, nhưng vẫn chưa đến ngày tháo băng.

Y cũng không nói với Tiêu Chiến, dùng nó để làm lý do ở bên cạnh anh cũng được, dù sao thì nếu như tay y khỏi thật, hai người lại trở về vị trí ban đầu thì sao, trong phút chốc Vương Nhất Bác cảm thấy.. nếu như tay y lâu khỏi một chút thì tốt rồi.

Lưu Hải Khoan nhìn y, vừa định nói thêm thì bị cắt đứt bởi giọng nói của Chu Tán Cẩm: "Này, hai người còn định ở đó đến khi nào nữa? Còn không mau vào trong"

Lưu Hải Khoan nghe xong, liền dùng giọng điệu cưng chiều đáp lời cậu: "Được rồi bảo bối, anh vào ngay đây"

Vương Nhất Bác nhìn Lưu Hải Khoan và Chu Tán Cẩm, trong lòng thầm nghĩ, sau đó thở dài, đến khi nào y với Tiêu Chiến mới chân chính được ở bên nhau như vậy đây.

-----

Chu Tán Cẩm ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, vui vẻ kể lại cho anh nghe những chuyện thú vị trong chuyến đi của mình như thế nào, Tiêu Chiến nghe cậu kể cũng bật cười khúc khích.

Vương Nhất Bác và Lưu Hải Khoan ở bên ngoài đi vào, chia ra ngồi xuống bên cạnh hai người.

Chu Tán Cẩm từ tay Lưu Hải Khoan đem mấy túi đồ đưa cho Tiêu Chiến, sau đó lại đưa thêm vài túi khác dành cho bảo bối nhỏ, còn vui vẻ giơ tay phụ họa: "A Khoan nói tôi là sao không mang cả cửa hàng về, cậu biết không, nếu mang được tôi cũng mang về luôn, thật sự là mấy món đồ này quá đáng yêu mà, đứa nhỏ mặc lên sẽ xinh đẹp lắm"

Tiêu Chiến cười cười: "Sau này cậu cũng sẽ có bảo bối cho riêng mình, nhìn cậu như vậy.. là đã chờ không kịp rồi sao?"

"Đương nhiên, tôi luôn muốn có một bảo bối của mình, chỉ là A Khoan chần chừ quá lâu thôi" - Chu Tán Cẩm bĩu bĩu môi.

Lưu Hải Khoan đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: "Còn không phải sợ em mệt mỏi sao"

"Haha, A Khoan, anh nói lời này đã bao nhiêu lần rồi, còn không phải là anh thích ăn giấm chua với con sao?" - Chu Tán Cẩm bỗng cười lớn, lộ cả lúm đồng tiền nhìn Lưu Hải Khoan.

Tiêu Chiến ngồi một bên nhìn hai người không ngại biểu hiện sự yêu thương trước mặt người khác, bỗng cảm thấy có chút ghen tỵ, Vương Nhất Bác cũng nhìn qua, y bỗng nắm lấy tay anh.

"Chiến ca, không cần ghen tỵ, có em đây, còn có con chúng ta nữa"

"Hừ, ai.. ai thèm chứ, tôi không có ghen tỵ" - anh đỏ mặt lắp bắp.

"Chiến ca, đừng ngại ngùng" - sau đó kề sát tai Tiêu Chiến: "Chiến ca, em yêu anh.."

Một câu này không những làm mặt Tiêu Chiến đỏ mà cũng thành công làm tai anh đỏ lên.

-----

Lưu Hải Khoan và Chu Tán Cẩm trò chuyện với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hết một buổi sáng.

Chu Tán Cẩm còn nói ở nước ngoài vài ngày ăn đồ ăn đã chán rồi, bây giờ lại nhớ đến món ăn của Tiêu Chiến nấu,  còn hẹn lại với hai người là tối sẽ sang nhà để mở tiệc nướng BBQ, về chuyện này đương nhiên Tiêu Chiến vui vẻ đồng ý, sau đó bốn người còn cùng nhau đi siêu thị.

Lần này Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác động vào thứ gì nữa, hôm qua đã chiêm ngưỡng được trình độ nấu ăn của y, làm sáng nay anh phải gọi người thay toàn bộ vật dụng của nhà bếp, nếu hôm nay còn để y động vào không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro