Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vĩ lái xe đưa Tiêu Chiến đi đến trung tâm thương mại lớn gần thành phố, hiện giờ hai người đang đi dạo xung quanh, bỗng Tiêu Chiến quay sang hỏi:

"Vậy là cậu chọc giận lão bà, cho nên muốn chuộc lỗi, nên lôi tôi vào đây đúng không?"

Lâm Vĩ gãi gãi đầu, cười gượng gạo: "Ừm.. đúng là như vậy, tôi muốn mua thứ gì đó để chuộc lỗi với em ấy, nhưng mà.. ừm.. sở thích của em ấy tôi không rõ lắm"

"Cái gì, lão bà của cậu mà cậu còn không biết sở thích, cô ấy giận cậu là đúng"

Lâm Vĩ bỗng lắc đầu: "Không phải cô ấy, là.. cậu ấy.. Chúng tôi quen nhau gần nửa năm, nhưng em ấy rất ít khi bộc lộ tính cách ra bên ngoài, em ấy rất hiền, chuyện gì cũng giữ trong lòng, mấy hôm nay tôi bận rộn công việc cho nên có chút căng thẳng. Hôm ấy tôi với mấy đồng nghiệp đi uống vài ly không báo trước cho em ấy, sau đó về nhà tôi chẳng những không xin lỗi vì làm em ấy đợi tôi mà còn lớn tiếng với em ấy, lúc đó tôi đang say nên không nhớ gì cả, chỉ nhớ là em ấy khóc rồi chạy ra ngoài, hôm sau tôi đến nhà tìm thì em ấy không chịu gặp tôi"

Sau đó bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, anh giúp tôi đi, anh với em ấy giống nhau, anh nghĩ tôi nên tặng em ấy thứ gì để em ấy hết giận tôi, tôi rất yêu em ấy, cũng không thể nào để mất em ấy"

Tiêu Chiến im lặng suy nghĩ một chút: "Sao cậu không nghĩ là cậu ấy không cần bất cứ gì cả mà chỉ cần cậu, cậu chỉ cần bớt chút thời gian ở bên cạnh, quan tâm và chia sẻ với cậu ấy, để cậu ấy không có cảm giác chỉ có một mình, cho cậu ấy cảm giác an toàn. Điều bây giờ cần làm là cậu phải đến nhà, cho dù cậu ấy có xua đuổi hay không muốn gặp cậu, cậu vẫn phải mặt dày quyết tâm đến cùng, phần cậu ấy có muốn tha thứ hay không là nằm ở cậu"

"Những món đồ có giá trị về vật chất đó, cậu cho rằng chỉ cần tặng một thứ gì đó là cậu ấy sẽ tha thứ sao. Không, cậu ấy không cần, mặc kệ cậu có tặng món đồ có giá trị cỡ nào, nhưng nếu cậu không có thành ý muốn xin lỗi, thì tất cả đều vô dụng"

Lâm Vĩ gật gù: "Tôi cũng nghĩ là khoảng thời gian này tôi quá vô tâm, không chú ý đến cảm xúc của em ấy, mới làm em ấy đau lòng, Tiêu Chiến, cám ơn anh, bây giờ tôi đã biết phải làm thế nào rồi"

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, sau đó anh bỗng đảo mắt nhìn đến gian hàng trang sức dành cho cặp đôi đằng kia, không hiểu sao khi nhìn đến nơi trưng bày nhẫn đôi, trong lòng lại nhớ đến chiếc nhẫn anh đã trả lại cho Vương Nhất Bác, không biết y còn giữ hay đã quăng nó đi rồi? Anh mím môi, thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Sau đó để cám ơn Tiêu Chiến, Lâm Vĩ liền mời anh ăn tối, anh muốn từ chối vì ở nhà còn có đứa trẻ 24 tuổi đang đợi, nhưng chưa kịp nói lời nào thì đã bị Lâm Vĩ kéo đi, còn nói đây là thành ý mà anh không được từ chối.

-----

Hơn 8 giờ tối, Tiêu Chiến về đến nhà, mở cửa vào trong liền thấy Vương Nhất Bác hai tay ôm gối, bĩu môi, uỷ khuất nhìn anh, anh liền bất ngờ hỏi y.

"Sau còn ngồi ở đây?"

"Đợi anh.." - y bỗng nhỏ giọng, cúi đầu.

"Thế bây giờ tôi về rồi này, không mau lên phòng ngủ đi"

Vương Nhất Bác đã uỷ khuất giờ lại càng uỷ khuất hơn: "Đói.."

Tiêu Chiến nghe xong liền trợn mắt: "Cậu chưa ăn tối sao? Sao không vào bếp tự nấu ăn, hay gọi đồ ăn ngoài cũng được"

"Có làm, nhưng ăn không được"

Nghe y nói đến đây, Tiêu Chiến liền nhíu mày đi vào bếp, sao anh lại nghĩ Vương Nhất Bác có thể tự nấu ăn được khi mà anh đã chiêm ngưỡng qua màn đập cà rốt của y kia chứ, đến khi tận mắt nhìn thấy nhà bếp nhà mình, Tiêu Chiến liền thất thần.

Này này có thể miễn cưỡng gọi là nhà bếp được sao? Thức ăn vứt lung tung, chén dĩa dơ chất đầy bồn rửa bát, anh đi đến mở nắp nồi đặt trên bếp ra, lấy muỗng khuấy khuấy một chút, này có thể coi như là cháo đi nhưng mà Vương Nhất Bác rốt cuộc đổ bao nhiêu nước vào đây vậy, cả nồi cháo chỉ toàn là nước, gạo đâu?

Tiêu Chiến tiếp tục nhìn sang bàn ăn thì thấy một bát dưa leo cắt miếng lớn miếng nhỏ đặt trên bàn, anh đi đến cầm đưa lên mũi ngửi một chút, tức thì mùi giấm bốc lên làm anh nhăn mày.

Sau đó điều càng làm anh bất ngờ hơn khi anh nhìn đến lò nướng, liền nhìn thấy cánh gà rớt ra bên ngoài, trên đó còn dính lại một nhúm lông, Tiêu Chiến đưa tay đỡ trán, cháo ăn với dưa leo ngâm giấm, thêm gà nướng cũng được sao?

Anh lắc đầu nhìn đống hỗn độn trong bếp, sau đó đi ra bên ngoài, Vương Nhất Bác vẫn còn đang ôm gối ũ rũ.

"Muốn ăn mì không, tôi nấu cho, để bụng đói đi ngủ không tốt, bây giờ chỉ còn mì thôi"

Vương Nhất Bác lập tức gật đầu, mệt mỏi nấu ăn cả buổi nhưng cuối cùng lại làm nhà bếp tanh bành, bụng y đã sắp đói meo, Tiêu Chiến chẳng những không trách còn nấu mì cho, y đã muốn cảm tạ trời đất rồi.

Tiêu Chiến lên tầng trên tắm rửa sạch sẽ, xong sau đó mới xuống nhà nấu mì cho Vương Nhất Bác, trong tủ chỉ còn trứng, cho nên anh chỉ có thể nấu mì với trứng cho y.

Vương Nhất Bác ăn xong, hai người ngồi trên sofa xem TV, ngồi một lát liền muốn ngủ, anh ngáp dài, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn thấy lập tức nhích qua, để anh dựa vào người mình, bỗng bụng Tiêu Chiến bị đá vài cái, làm anh giật mình quên cả cảm giác buồn ngủ.

"Chiến ca, anh sao vậy?"

"Ưm, con của cậu đá tôi, cảm thấy bố nó hành tôi chưa đủ, còn muốn tiếp tay với cậu"

"Ể, sao như vậy được, như vậy là không ngoan nhé, đợi sau này sinh ra em đánh mông nó thay anh trút giận được không?" - Vương Nhất Bác ngốc ngốc nhìn anh.

"Cậu ngốc à, con của cậu mà cậu cũng đánh sao, hừ, mau tránh ra" - Tiêu Chiến lập tức giả vờ đẩy đẩy y, nhưng không ngờ bụng còn bị đá đau hơn, làm anh hít một hơi.

Vương Nhất Bác bỗng luống cuống: "Chiến ca, đau lắm sao, hay em.. sờ sờ đứa nhỏ có được không, biết đâu nó sẽ không đá anh nữa"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu, anh biết Vương Nhất Bác nhiều lần muốn sờ vào bụng mình nhưng lại không dám, bây giờ biết đâu y sờ, hai đứa nhỏ không đá anh thật thì sao.

Vương Nhất Bác run run đứa tay sờ vào bụng anh, cảm giác bụng anh nhô lên rõ rệt, sau đó từ rụt rè y trở nên mạnh dạn hơn, vừa xoa vừa cúi xuống thì thầm 'chào con, hai bảo bối nhỏ', đứa nhỏ ban đầu còn đá nhè nhẹ, nghe tiếng y bỗng dưng im lặng ngay, biến hóa này làm Tiêu Chiến cũng trợn tròn mắt.

"Chiến ca, hai đứa nhỏ nghe lời em nói phải không?" - y cười ngu ngơ nhìn anh.

Tiêu Chiến đen mặt, không nói gì.

"Chiến ca, em rút lại lời nói được không, em không đánh mông chúng nữa, hai đứa nhỏ đều là bảo bối của em. Anh là bảo bối lớn, con chúng ta là bảo bối nhỏ"

Tiêu Chiến nghe xong lời này liền đỏ mặt, thầm nghĩ 'bảo bối gì chứ', anh phất phất tay: "Haiz, buồn ngủ quá, mau đi ngủ thôi"

"Chiến ca, em ôm anh lên"

Nói xong không đợi Tiêu Chiến từ chối, Vương Nhất Bác liền bế anh đi lên tầng trên, mở cửa vào phòng, y nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, sau đó kề sát mặt anh: "Chiến ca, anh còn nhớ đã hứa gì với em không?"

Tiêu Chiến nhớ đến chuyện mình đã hứa lúc rời đi với Lâm Vĩ, anh cắn cắn môi: "Cậu.. cậu nhắm mắt lại đi"

Vương Nhất Bác cười hề hề, nghe theo lời anh nhắm mắt lại, một lúc sau cảm giác có một thứ gì đó mềm mềm đặt lên môi mình, y bất chợt mở mắt, sau đó ôm chầm lấy anh, bắt đầu một nụ hôn sâu đáp lại anh.

Hơn 5 phút sau, mặt Tiêu Chiến đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, anh đẩy Vương Nhất Bác ra, quay người sang một bên thở dốc, rồi trừng mắt nhìn y: "Cậu cố ý"

Vương Nhất Bác cười tủm tỉm: "Đều là hôn chúc ngủ ngon mà, giờ chúng ta mau ngủ thôi nào, ngủ ngon nha bảo bối lớn" - sau đó đặt tay lên bụng anh: "Ngủ ngon, hai bảo bối nhỏ của bố"

Sau đó không đợi Tiêu Chiến phản ứng, y kéo anh nằm xuống, ôm chặt lấy anh.

Quên nói một bí mật, kể từ hôm Vương Nhất Bác sinh bệnh, hai người đã bắt đầu ngủ chung với nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro