Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhận ra điều gì đó, y lập tức run run quay sang hỏi mẹ Vương.

"Mẹ, người bình thường mang thai sẽ có biểu hiện gì? Lúc mẹ mang thai con, có phải sẽ là dễ buồn nôn, chán ăn, còn rất dễ sinh bệnh không?"

Mẹ Vương suy nghĩ một chút, liền lắc đầu: "Đều không có biểu hiện gì cả, cả ngày mẹ chỉ ngồi một chỗ ăn ăn ăn, ờ.. đến khi con được 4 tháng thì mẹ mới biết mình mang thai"

Trịnh Phồn Tinh hai mắt mở to: "Tận 4 tháng hả mẹ, anh ấy ở trong bụng mẹ 4 tháng mà mẹ không biết luôn sao?"

Mẹ Vương tỉnh bơ trả lời: "Mẹ tưởng đó là mỡ chứ, còn khóc lóc với ba con mấy ngày liền vì ba con sắp nuôi mẹ thành heo rồi"

Vương Nhất Bác đưa tay đỡ trán, đến con trai mình cũng lầm thành mỡ thì quá cao siêu rồi.

Hỏi cũng như không hỏi, Vương Nhất Bác không lấy được câu trả lời, lập tức ngồi dậy, mang theo bộ quần áo của bệnh viện chạy đi.

Mẹ Vương chưa kịp định thần lại, đã thấy một bóng người vụt qua, nhìn đi nhìn lại mới biết là con trai mình chạy mất rồi: "Cái thằng nhóc này, hỏi xong là đi ngay, đến cả thay quần áo cũng không thèm thay ra, cơ mà tự dưng lại hỏi chuyện này làm gì nhỉ?"

Trịnh Phồn Tinh nhìn theo bóng dáng Vương Nhất Bác khuất sau cánh cửa: "Mẹ, chắc anh ấy đau lòng quá nên đầu hơi có vấn đề thôi, chờ anh ấy rõ rồi sẽ bình thường lại ngay ấy mà, chúng ta cũng mau về nhà đi"

-----

Vương Nhất Bác chạy một đường đến nhà Vu Bân, tiểu Trác đã được xuất viện rồi, cho nên một nhà ba người, à không.. tiểu Trác vẫn chưa chấp nhận bố nó nên chỉ có hai người thôi, Uông Trác Thành bị ném ở ngoài phòng khách.

Vương Nhất Bác gấp gáp nhấn chuông cửa, Uông Trác Thành đang ngồi trên sofa xem mấy bức tranh gia đình con trai vẽ, hắn cảm thấy buồn bực vô cùng, bỏ lỡ những 4 năm không ở gần con trai, cho nên những bức ảnh tiểu Trác vẽ chỉ có hai người, mà không có hắn.

Nghe tiếng chuông cửa, Uông Trác Thành bỏ mấy bức tranh xuống, nhăn mặt đi ra ngoài mở cửa, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác liền vội vàng đóng cửa lại, Vương Nhất Bác thấy thế lập tức lấy tay chặn lại, bởi vì sức lực hai người ngang nhau, cho nên cánh cửa cứ bị hai người đẩy qua đẩy lại.

"Này, anh đã nói không giành Bân Bân với tôi, hôm nay lại đến đây làm gì, còn mang theo bộ quần áo bệnh nhân, định tranh thủ sự thương hại của Bân Bân hả?"

Vương Nhất Bác giờ phút này điều muốn giết Uông Trác Thành ngàn lần: "Tôi muốn gặp Vu Bân để hỏi cậu ấy một vài chuyện, anh yên tâm, tôi sẽ không giành người với anh, mau mở cửa ra"

Vu Bân đang ngồi trong phòng cùng tiểu Trác, chơi đồ chơi với thằng bé, cảm thấy bên ngoài ồn ào cho nên chạy ra.

"Này, này, hai người đang làm gì vậy, mau bỏ ra, từ từ nói" - Vu Bân hốt hoảng chạy đến gỡ tay Uông Trác Thành, hắn ban đầu vốn không định nhượng bộ, nhưng mà có con trai ở đây, thôi giả vờ yếu đuối một chút đi.

Uông Trác Thành bất ngờ buông tay làm Vương Nhất Bác thắng không kịp, cánh cửa lập tức đập vào trong, trúng ngay đầu Uông Trác Thành.

Hắn lập tức ôm đầu ăn vạ: "Huhu, Bân Bân, em thấy không, hắn cố ý, là hắn cố ý muốn mưu sát anh để giành lại em đó"

Vu Bân liếc nhìn Uông Trác Thành: "Ấu trĩ" - sau đó cùng Vương Nhất Bác đi vào trong.

Tiểu Trác cầm đồ chơi trên tay, nhìn Uông Trác Thành nhăn nhó mặt mày, cười ha hả.

Uông Trác Thành bị đập đầu đến ngu luôn rồi, hắn đột nhiên ôm ngực, cười khúc khích, con trai vừa mới cười với hắn, con trai cười với hắn rồi, vậy là ngày con trai chấp nhận hắn không còn xa nữa rồi phải không?

-----

Vu Bân để tiểu Trác vào phòng, sau đó rót nước cho Vương Nhất Bác, rồi nhìn y: "Có chuyện gì mà cậu gấp gáp vậy, mang theo cả quần áo của bệnh viện, tìm được Tiêu Chiến rồi hả?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Còn chưa tìm được, nhưng mà tôi muốn hỏi cậu một vài chuyện" - y ngập ngừng: "Vu Bân, lúc trước cậu mang thai tiểu Trác thì có biểu hiệu gì, có phải là buồn nôn, chán ăn, dễ sinh bệnh không?"

Uông Trác Thành ngồi nép trên sofa cách hai người một khoảng xa, lập tức nói chen vào: "Ấy ấy Vương Nhất Bác, anh hỏi chuyện này làm gì, không phải anh đã có rồi đó chứ?"

Vu Bân liếc xéo hắn, Uông Trác Thành lập tức ngậm miệng.

"Lúc tôi mang thai tiểu Trác, ừm.. thời gian đầu rất mệt mỏi, đều không ăn được thứ gì cả, sau đó ngửi thấy mùi thức ăn liền muốn nôn, nôn tận mấy tháng liền, còn gầy mất mấy kí, may mắn là tôi không có sinh bệnh vặt, nếu không làm sao chống đỡ nổi"

Uông Trác Thành càng ngày càng nhích lại gần Vu Bân, lí nhí nói: "Vợ ơi, khổ cực em rồi"

"Anh im miệng" - Vu Bân ngay lập tức trừng hắn, còn dám nói câu này.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa đầu, này hoàn toàn trùng khớp, nói vậy chuyện Tiêu Chiến mang thai là thật sao?

"Vậy.. vậy cậu nghĩ nam nhân bình thường có thể mang thai được không?"

Vu Bân suy nghĩ, gật gật đầu: "Hình như có thể, lúc tôi đi bệnh viện khám thai, có mấy người là nam nhân vẫn có thể mang thai tự nhiên mà không cần cấy ghép tử cung, nhưng mà số lượng rất ít, cũng rất hiếm"

Nhìn Vương Nhất Bác khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, Vu Bân hỏi: "Nhưng mà cậu hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ.. cậu có thật hả?"

Vương Nhất Bác nhìn Vu Bân rồi lại nhìn sang Uông Trác Thành, nói hai người là một cặp trời sinh chắc cũng không sai.

Y lắc đầu: "Là Tiêu Chiến, tôi nghĩ anh ấy.. có thể đang mang thai"

Lời này nói ra Uông Trác Thành đang uống nước lập tức phun ra ngoài, còn Vu Bân thì trợn mắt.

"Tôi vốn cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng khoảng thời gian trước anh ấy rất dễ sinh bệnh, nhìn vẻ mặt còn rất mệt mỏi, anh ấy nói với tôi là đau dạ dày, nhưng ăn thứ gì cũng đều nôn ra, hôm nay Phồn Tinh nói với tôi, anh ấy có đến trung tâm thương mại dừng trước cửa hàng dành cho baby"

Vu Bân gật gù: "Ừm, cậu nói tôi mới sực nhớ ra, lần trước ở trong WC, tôi thấy anh ấy nôn, rất giống với lúc tôi mang thai tiểu Trác, tôi còn nói đùa với anh ấy là nếu anh ấy không phải đàn ông trăm phần trăm, tôi còn tưởng anh ấy đang mang thai, vậy hóa ra anh ấy mang thai thật"

Vương Nhất Bác chán nản gục đầu, Tiêu Chiến một mình mang thai con y, chịu biết bao nhiêu đau lòng, biết bao nhiêu tổn thương, biết bao nhiêu khổ cực, thế mà còn phải nhìn bố đứa nhỏ sắp kết hôn với người khác.

"Tôi nghĩ tôi là người khốn nạn nhất trên đời này, chuyện lúc trước tôi say rượu rồi ức hiếp anh ấy tôi cũng biết, anh ấy yêu tôi nhiều như thế nào, tôi cũng biết, thế nhưng tôi lại không nói cho anh ấy, xem nhẹ tình cảm của anh ấy, tôi yêu anh ấy nhưng lại để anh ấy một mình chờ đợi tôi. Bây giờ chắc hẳn anh ấy mang thai cũng gần 4 tháng rồi, còn đang ở một mình, rốt cuộc tôi không biết mình nên làm gì bây giờ? Liệu tôi có xứng đáng được anh ấy tha thứ không?" - Vương Nhất Bác ũ rũ.

Uông Trác Thành vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, nhìn y: "Vương Nhất Bác, anh đừng chậm trễ nữa, đừng để như tôi mất đi rồi mới hối hận, tôi lỡ mất 4 năm không thể ở bên Bân Bân và tiểu Trác, còn anh, Tiêu Chiến chỉ mới rời đi một tháng, anh còn rất nhiều cơ hội, cậu ấy yêu anh như vậy, tôi nghĩ nếu anh chân thành giải thích với cậu ấy, cậu ấy sẽ tha thứ cho anh, anh cũng không để lỡ mất thời điểm đứa nhỏ chào đời"

Vương Nhất Bác nhìn Uông Trác Thành, đúng, chuyện anh có tha thứ hay không tính sau đi, y không thể chậm trễ được nữa, phải tìm được anh càng nhanh càng tốt, Vương Nhất Bác gật gật đầu, đứng dậy chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro