Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ở bệnh viện đã hơn hai tuần, y đã gấp đến độ muốn chạy đi tìm Tiêu Chiến ngay, nhưng ba mẹ Vương không cho y xuất viện, một câu hai câu đều sợ bệnh của y sẽ tái phát, Vương Nhất Bác đã làm ba mẹ Vương lo lắng quá nhiều, cho nên đành phải nghe theo.

Ba Vương thời gian này cũng đã vào công ty thay y giải quyết mọi chuyện, Trịnh Phồn Tinh ở cạnh phụ giúp.

Lúc được đưa vào bệnh viện, Vương Nhất Bác không hề biết mình ở cùng bệnh viện với tiểu Trác, cho đến khi Vu Bân nghe được tin y vào bệnh viện, cứ cách vài ngày, tiểu Trác lại được cậu đặt trên xe, đẩy qua phòng y, còn Uông Trác Thành thì tò tò theo sau.

Thằng bé vẫn không chấp nhận Uông Trác Thành, càng không muốn chú ý tới hắn, có lúc đang vui vẻ tươi cười nhìn thấy hắn sẽ tự động xụ mặt, Uông Trác Thành cười gượng gạo, mặc dù con trai cứ xa cách hắn, nhưng là hắn có lỗi với thằng bé, cho nên càng muốn cố gắng bù đắp cho nó.

-----

Hôm nay tiểu Trác lại được ba ba cho sang phòng của Vương Nhất Bác, bây giờ bé đang ngồi trên giường, dựa người vào y, dùng giọng nói mềm mại đáng yêu hỏi Vương Nhất Bác:

"Chú chú, tại sao Chiến Chiến không đến thăm con vậy, Chiến Chiến không thích tiểu Trác nữa sao, con hỏi ba ba Chiến Chiến đâu rồi, ba ba đều nói không biết"

Vương Nhất Bác bỗng chốc cảm thấy khó xử, bản thân y cũng không biết anh đang ở đâu, làm sao trả lời thằng bé được, y cười cười, cứ nói dối thằng bé trước đã.

"Tiểu Trác đáng yêu nhất, Chiến Chiến làm sao không thích con được, bởi vì gần đây Chiến Chiến mệt mỏi, nên muốn đi đâu đó để nghỉ ngơi, sau khi chú khỏi bệnh, sẽ tìm Chiến Chiến về cho con được không, Chiến Chiến nói với chú, muốn xin lỗi tiểu Trác vì không thể mang con đi công viên trò chơi được, sau này sẽ bù lại cho con"

Tiểu Trác như đã hiểu, lập tức gật đầu, nhóc thật là nhớ Chiến Chiến.

-----

Đến trưa, Vu Bân bế tiểu Trác về để thằng bé ngủ trưa, nhóc nhìn chằm chằm Uông Trác Thành, Vu Bân biết ý nên phất phất tay, muốn nói để thằng bé ngủ trưa xong hắn hãy quay lại.

Uông Trác Thành ũ rũ ngồi xuống ghế, Vương Nhất Bác bật cười, xem ra Uông Trác Thành muốn thuyết phục tiểu Trác cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Uông Trác Thành nhăn mặt: "Anh cười cái gì mà cười, để xem sau này Tiêu Chiến làm sao mà tha thứ cho anh, hừ"

Vương Nhất Bác bỗng im bặt, y nghĩ nghĩ quay sang hỏi hắn: "Anh thân với Tiêu Chiến như vậy, anh biết lúc trước anh ấy như thế nào không, còn có.. còn có nếu anh ấy rời đi, khả năng cao nhất sẽ đi đâu?"

"Bây giờ tôi mới biết vì sao Tiêu Chiến bỏ đi rồi, anh không biết gì về cậu ấy cả"

Vương Nhất Bác ũ rũ lắc đầu: "Là vì tôi nhận ra tình cảm của mình quá trễ, đến khi tôi nhận ra, muốn yêu thương bù đắp cho anh ấy, anh ấy lại rời đi, tôi rất hối hận.."

Uông Trác Thành gật gật, bắt đầu kể lại những chuyện Tiêu Chiến đã trải qua:
"Tiêu Chiến cực kì đáng thương, năm 10 tuổi mất cả ba lẫn mẹ, họ hàng lấy hết tiền bảo hiểm của ba mẹ cậu ấy, sau đó đưa vào cô nhi viện để cậu ấy tự sinh tự diệt, Tiêu Chiến nói với tôi khoảng thời gian 6 năm ở cô nhi viện là khoảng thời gian đáng sợ nhất trong cuộc đời cậu ấy, đến năm cậu ấy 16 tuổi, còn kém tuổi trưởng thành hai năm thì quyết định rời khỏi đó, lúc đó cậu ấy đã cố gắng rất nhiều, việc gì cũng làm được chỉ để kiếm đủ tiền đi học, cậu ấy từ trước đến giờ chỉ có một mình thôi, ngoài tôi ra cậu ấy không có người bạn nào cả.."

Vương Nhất Bác cúi đầu, không ngờ một mình anh ấy lại chịu nhiều đau khổ như vậy, thế mà y lại còn làm tổn thương anh ấy, Vương Nhất Bác càng nghĩ càng hối hận.

Ngừng một chút, Uông Trác Thành nói tiếp: "Gần đây cậu ấy hẹn tôi ra ngoài, nói với tôi hãy chúc phúc cho cậu và Bân Bân, vẻ mặt của cậu ấy rất đau khổ, cậu ấy còn nói với tôi, bảo tôi đừng quá đau lòng, cậu rất yêu Bân Bân, sẽ làm cho Bân Bân là người hạnh phúc nhất trên đời này, lúc đó tôi bị lung lay một chút.. bởi vì tôi nghĩ tôi đã làm Bân Bân chịu khổ quá nhiều. Sau đó, cậu ấy nói sẽ đi đâu đó, không muốn ở lại nơi này nữa, nhưng tôi nghĩ.. ngoài Trùng Khánh là quê của ba mẹ cậu ấy ra, cậu ấy chẳng còn nơi nào có thể đi được"

Vương Nhất Bác nghe đến đây lập tức túm lấy cánh tay Uông Trác Thành: "Cám ơn anh, tôi có tìm được anh ấy không đều nhờ vào anh"

Uông Trác Thành giật ra, phủi phủi tay: "Hừ, anh chắc chắn phải tìm được cậu ấy, cho dù không tìm được cũng không được giành Bân Bân với tôi đâu"

Sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ: "Được rồi, tôi về đây, con trai tôi chắc đã ngủ rồi, tôi phải về trông thằng bé, chắc cậu không biết cảm giác có con sung sướng thế nào đâu nhỉ" - sau đó làm ra vẻ mặt đắc ý rời đi.

Đợi Uông Trác Thành bước ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác nguýt mặt, hừ, tưởng có con là hay chắc, đợi ông đây tìm được Tiêu Chiến, sẽ sinh một đội bóng luôn cho xem.

-----

Quên nói đến Quách Thừa, gần đây hắn vẫn luôn đi tìm Tiêu Chiến, không nói đến chuyện hắn tự mình chạy đi, còn có chủ nợ Vương Nhất Bác đang ở bệnh viện không đi được, liền uỷ thác cho hắn chạy đi tìm từ sáng đến tối.

Quách Thừa không nhớ nổi hắn đã bị lạc đường bao nhiêu lần, hắn mới đến đây không bao lâu, sao có thể đi tìm người được, sáng sớm đều phải chạy đi, mỗi lần hắn mệt mỏi muốn gào lên với Vương Nhất Bác, đều nhận được một cái liếc mắt cùng với chiếc điện thoại của y quơ quơ trước mặt.

Quách Thừa nuốt nước mắt vào trong, tại sao anh trai hắn đến bây giờ vẫn không mở lại thẻ cho hắn, bây giờ hắn trả nhà và xe lại cho Vương Nhất Bác còn kịp không.

Bỏ qua chuyện hắn bị Vương Nhất Bác xem như chân sai vặt, Quách Thừa gần đây lấy việc trêu chọc Trịnh Phồn Tinh là niềm vui, mỗi ngày sau khi đi một vòng không tìm được Tiêu Chiến, đều phải chạy đến WX, chọc cho cậu xù lông, rồi mới an tâm về nhà ngủ ngon.

Những lần như thế, Trịnh Phồn Tinh đều nổi đóa lên, không nói đến những lần hắn trêu chọc cậu, cậu đi đâu hắn liền theo đến đó, đến nổi lúc đi vệ sinh hắn cũng phải đi theo, khỏi phải nói Trịnh Phồn Tinh tức giận như thế nào, cậu gào lên nói hắn biến thái, hắn lại cười ha hả, Trịnh Phồn Tinh đỡ trán, có cách nào đem hắn đi chỗ khác được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro