Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến giật mình, giọng nói quen quen, hình như là Uông Trác Thành, anh thử hỏi lại:

"Trác Thành, là cậu sao?"

"Đúng, là tôi, chúng ta gặp nhau có được không, tôi có một số chuyện muốn hỏi cậu, cậu đến The Luxy gặp tôi được không?"

Tiêu Chiến suy nghĩ chốc lát, rồi nói đồng ý, anh chỉ đang tò mò Uông Trác Thành muốn hỏi chuyện gì thôi, lúc nãy thấy hắn lôi lôi kéo kéo Vu Bân, còn nói lớn tiếng như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó, sẵn tiện lát nữa hỏi luôn, anh cúi xuống nói chuyện với bụng của mình:

"Bảo bối, ba ba chỉ là đang tò mò thôi, không có nhiều chuyện đâu nhé"

Tiêu Chiến cười khẽ, sau đó lấy áo khoác, rồi ra ngoài, nhà hàng The Luxy cách nhà anh rất gần, lúc trước không biết thì không sao, giờ đã biết rồi thì anh chẳng dám đi bộ lâu nữa, đứa nhỏ vẫn còn yếu, hơn thế lúc nãy đi bộ bụng anh vẫn còn hơi đau, vẫn nên gọi taxi thì hơn.

Hơn 10 phút sau, Tiêu Chiến bước vào nhà hàng thì thấy Uông Trác Thành đã đợi sẵn, thấy anh tới hắn liền vẫy tay ra hiệu. Tiêu Chiến gật gật đầu, tiến đến kéo ghế ngồi xuống, vào thẳng vấn đề.

"Cậu hẹn tôi có chuyện gì sao?"

Uông Trác Thành ấp úng: "Ừm, thật ra tôi muốn hỏi chuyện của.. Vu Bân và Vương Nhất Bác"

"Hả, chuyện của hai người đó, ý cậu là chuyện gì? Mà cậu với Vu Bân thì sao, hai người quen nhau hả, mà cũng không phải, theo tôi thấy thì Vu Bân có vẻ rất chán ghét cậu nha"

"Thật ra, tôi và Vu Bân là người yêu của nhau, khoảng 5 năm trước, là tôi phạm sai lầm khiến em ấy giận dỗi bỏ đi"

Tiêu Chiến suýt chút nữa thì phụt nước đang uống ra ngoài, thì ra là người yêu, thế hóa ra Vương Nhất Bác làm tiểu tam xen ngang lúc đôi phu phu người ta giận dỗi à.

"Ừm, vậy ý cậu là đang muốn hỏi tôi mối quan hệ hiện tại của Vương Nhất Bác và Vu Bân ấy hả" - im lặng một chút để Uông Trác Thành gấp gáp tò mò, anh nói tiếp: "Thì như lúc nãy cậu thấy đó, hai người họ muốn kết hôn với nhau, còn có, cậu yên tâm đi, Vương Nhất Bác là yêu Vu Bân thật lòng.." - bàn tay của anh khẽ xoa nhẹ bụng, như muốn an ủi chính mình.

"Không được, tôi không cho phép chuyện đó xảy ra, tôi muốn sửa lại sai lầm năm ấy, em ấy không thể kết hôn với người khác, không thể.." - Uông Trác Thành bỗng dưng gào lên.

Tiêu Chiến trề môi, vẫn như cũ bình thản: "Làm như cậu muốn là được ấy, vấn đề là bây giờ Vu Bân ghét cậu đến cực điểm, cậu còn ở đây gào lên với tôi làm gì, muốn truy thê thì đến nhà cậu ấy mà truy"

Uông Trác Thành đột nhiên nắm lấy tay anh: "Tiêu Chiến, cậu biết nhà của em ấy mà đúng không? Có thể nói cho tôi biết địa chỉ nhà của em ấy được không?"

Tiêu Chiến ghét bỏ đẩy tay Uông Trác Thành ra: "Tra được số điện thoại của tôi mà không tra được địa chỉ nhà của cậu ấy à?"

"Tôi.. tôi không muốn dùng cách đó nữa, lúc trước khi em ấy biết tôi điều tra em ấy, đã rất thất vọng.."

Tiêu Chiến xua xua tay, gật đầu: "Được rồi, được rồi, ai bảo cậu là bạn của tôi cơ chứ"

Sau khi lấy được địa chỉ nhà của Vu Bân, Uông Trác Thành chỉ hận không thể bay đến đó, liền chạy ngay đi, để lại Tiêu Chiến một mình ở đó. Anh ngồi ngây ngốc, cúi đầu thầm thì:

"Không biết mình làm vậy có đúng không? Vương Nhất Bác có vì mình giúp Trác Thành mà chán ghét mình không? Bảo bối, con có nghĩ là bố sẽ ghét ba ba vì đã làm lỡ chuyện tốt của cậu ấy không?"

Sau một hồi, Tiêu Chiến giật mình: "Mà khoan đã, nói như vậy thì tiểu Trác là con của Uông Trác Thành à, ồ wao.."

-----

Uông Trác Thành theo địa chỉ Tiêu Chiến chỉ dẫn đi đến nhà Vu Bân, là một căn hộ nhỏ nhỏ xinh xinh, đứng trước nhà cậu, hắn hồi hộp không thôi. Mấy hôm trước, hắn bất ngờ gặp Vu Bân, sau đó liền không ngừng chạy theo, muốn giải thích với cậu, những lúc như vậy Vu Bân đều tìm cách bỏ trốn, người thì nhỏ mà chạy thì nhanh, chẳng bao lâu hắn lại bị mất dấu, đến hôm nay nhờ Tiêu Chiến mới biết được nhà của cậu.

Uông Trác Thành chần chừ mãi chẳng dám bấm chuông, lúc trước tổn thương hắn gây ra cho cậu quá nhiều, lại nhẫn tâm vứt bỏ con của hai người, hắn hối hận không thôi, trong mấy năm qua, hắn không ngừng đi tìm cậu, nhưng đều không có tin tức.

Uông Trác Thành nghĩ, cũng may ông trời còn thương hắn, cho hắn gặp lại cậu lần nữa. Lần này, hắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho cậu, cho dù phải đánh đổi cả mạng sống này.

Lấy hết can đảm nhấn chuông cửa, qua mấy phút sau cũng không có ai, Uông Trác Thành thất vọng ũ rũ định rời đi, thì nghe có tiếng người từ trong vọng ra.

"Ra ngay đây"

Vu Bân đang dỗ tiểu Trác ngủ thì nghe tiếng chuông, không biết sao từ lúc nó ở nhà mẹ cậu về thì người nóng hổi, bắt đầu phát sốt, Vu Bân lo lắng, muốn đem thằng bé đi bệnh viện nhưng nó lại không chịu, cậu cũng hết cách, nó vốn sợ bệnh viện, lúc nhỏ có lần bị bệnh phải nhập viện khiến nó ám ảnh tới bây giờ.

Không còn cách nào khác, cậu phải cho nó uống thuốc hạ sốt của trẻ em, rồi dùng khăn lau người, vất vả lắm mới dỗ nó ngủ được, lo sợ tiếng chuông đánh thức nhóc con, Vu Bân đành phải đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài xem là ai.

Cửa vừa mở, nhìn thấy là Uông Trác Thành, cậu hốt hoảng vội đóng lại ngay, không ngờ hắn dùng chân chặn lại, cậu bực tức, quát lên:

"Uông Trác Thành, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, chúng ta đã kết thúc rồi, kết thúc kể từ khi anh nhẫn tâm vứt bỏ con ruột của mình"

"Bân Bân, cho anh một cơ hội sửa sai, là anh không tốt, để em chịu nhiều uỷ khuất rồi, anh sẽ bù đắp lại cho em tất cả, chúng ta rồi sẽ có những đứa con khác, tha lỗi cho anh, được không?"

"Uông Trác Thành, anh không cảm thấy bản thân mình khốn nạn sao, sau bao nhiêu chuyện anh đã gây ra cho tôi, một câu xin lỗi có thể xoá hết những tổn thương trong lòng tôi sao? Đó là con của tôi, tôi phải chịu đau đớn nằm trên bàn phẫu thuật mấy giờ đồng hồ, chỉ để có được nó, anh thì sao, chỉ một câu nói liền muốn tước đi sinh mạng của nó, Uông Trác Thành, đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh, tôi sắp kết hôn rồi, anh làm ơn buông tha cho tôi đi"

"Bân Bân, đừng mà, anh xin lỗi, xin lỗi em.." - hắn khóc, Uông Trác Thành thế mà vì cậu mà rơi nước mắt.

Vu Bân không chịu nổi nữa, dùng hết sức đẩy hắn ra rồi đóng sập cửa lại, tựa người trên cánh cửa khóc nức nở, vì sao, vì sao hắn còn tới tìm cậu làm gì, vì sao cậu lại yêu hắn như vậy.

Tiểu Trác ôm gấu bông đứng trước cửa phòng, nhóc con giật mình tỉnh dậy liền muốn tìm ba ba, thấy Vu Bân đang khóc, nhóc chạy thật nhanh nhào vào lòng cậu.

"Ba ơi, đừng khóc, con sẽ đau lòng.."

Vu Bân thấy con trai, nước mắt không cách nào kiềm chế được, cậu ôm con trai vào lòng, đặt cằm lên đầu thằng bé, nỉ non: "Tiểu Trác à, ba phải làm sao bây giờ..?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro