Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không biết mình nên đi đâu về đâu, từ lúc ở WX ra chân anh cứ theo quán tính mà bước đi, đến lúc nhìn lại không biết đã lạc trôi đến nơi nào, Tiêu Chiến ngồi trên ghế đá bên đường, cảm giác bụng có hơi khó chịu, xung quanh toàn là mùi thức ăn, tiếng người nói chuyện rôm rả, Tiêu Chiến nhìn lại mình, hình như ở đây chỉ duy nhất mình anh là lạc lõng, Tiêu Chiến lại cảm thấy muốn nôn, che miệng nôn khan vài tiếng, vẫn như cũ là không nôn được gì.

"Cậu trai trẻ này, không phải là mang thai đó chứ, nhìn thật giống con dâu tôi nha, lúc con bé mang thai cũng nôn y như cậu" - bà bà ngồi gần đó trông thấy anh liền tiến lại gần.

Tiêu Chiến xua tay: "Không phải đâu ạ, con.. chắc là sáng nay con chưa ăn sáng nên bị đau dạ dày thôi"

"Ha ha, bà đây sống từng tuổi này rồi, còn chuyện gì mà chưa trải qua, ngày xưa bà cũng đã từng trải qua mấy lần mang thai sinh con, sao có thể không nhận ra. Cậu trai trẻ, thời nay đàn ông mang thai không phải hiếm, đó là một món quà vô giá mà tạo hóa ban cho, nếu có, cậu hãy trân trọng nó" - bà nhìn sắc trời rồi nói tiếp: "Thôi, bà phải về nhà chăm cháu rồi, hẹn lần sau gặp lại con nhé" - nói xong thì rời đi.

Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi trên ghế, ngẫm nghĩ lời bà bà vừa nói, anh từng đọc ở đâu đó có trường hợp nam giới sinh con, hơn thế Vu Bân cũng sinh được tiểu Trác cơ mà, chuyện anh với Vương Nhất Bác đã trải qua 2 tháng, không lẽ trùng hợp vậy chứ.

Tiêu Chiến đứng dậy, trong lòng hồi hộp, lén lén lút lút đi mua que thử thai rồi bắt taxi về nhà.

Cởi áo khoác quăng lên sofa, sau đó vào WC, hơn 5 phút sau, Tiêu Chiến trợn tròn mắt, đánh rơi que thử thai đang cầm trên tay xuống dưới đất.

Tiêu Chiến nhìn hai vạch hiện lên, không ngờ trúng thưởng thật. Anh cứ tưởng Vu Bân là số ít trong số những đàn ông có thể mang thai, nào ngờ anh cũng chính là người như vậy, là do Vương Nhất Bác quá mạnh mẽ hay là do thể chất anh kì lạ. Có một sự thật mà Tiêu Chiến không hề biết, Vu Bân phải phẫu thuật để cấy ghép tử cung mới có được tiểu Trác.

Tiêu Chiến quyết định đến bệnh viện để kiểm tra lại lần nữa, đứng trước khoa sản, hai má anh ửng đỏ, không ngờ tới có một ngày anh phải vào đây.

Bác sĩ như đã nhiều lần thấy qua người giống anh, mặt không đổi sắc thoa một lớp gel mỏng lên bụng, sau đó bắt đầu tiến hành kiểm tra.

"Đứa nhỏ đã được hai tháng rồi, nhưng mà vẫn hơi yếu, cậu vẫn cần bổ sung thêm canxi và sắt, bồi dưỡng thật tốt vào"

"Nhưng mà, bác sĩ, cháu.. cháu làm sao có thể mang thai được ạ, cháu là đàn ông.."

Bác sĩ giải thích thêm: "Cơ thể cậu thuộc dạng song tính ẩn, trong người cậu có một tử cung giống như phụ nữ, đàn ông bình thường nếu muốn có con phải làm phẫu thuật cấy ghép tử cung, còn đối với trường hợp của cậu, thì đã có từ lúc cậu sinh ra, nếu cậu không quan hệ với đàn ông, có khả năng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này"

Tiêu Chiến như hiểu rõ, cám ơn bác sĩ rồi về nhà. Anh ngồi trên sofa phòng khách, sờ sờ bụng nhỏ còn chưa nhô lên của mình, anh tiếp nhận chuyện mình mang thai khá nhanh, không hề có một chút cảm giác bài xích nào, ngược lại anh còn đang cảm thấy rất hạnh phúc, trước kia còn nghĩ sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, xem ra bây giờ đã không cần nữa rồi, anh sẽ có một bảo bối của riêng mình.

Vui mừng không bao lâu, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống bụng của mình, sau đó đưa tay sờ lên bụng nỉ non, hốc mắt ửng hồng:

"Bảo bối, bố con sắp kết hôn cùng người khác rồi, không cho con một người bố, con có trách baba không?"

-----

Vương Nhất Bác không biết đối diện với Tiêu Chiến ra sao, y cảm thấy như mình là một người không có trách nhiệm, tại sao y lại quên mất đêm hôm đó, rốt cuộc thì trong hai tháng qua Tiêu Chiến đối mặt với chuyện này như thế nào, tại sao anh không nói cho y biết, mà phải giấu giếm.

Vương Nhất Bác khẽ gõ vào đầu, cũng phải thôi, lúc đó y vẫn còn thích Vu Bân, anh nói ra chỉ khiến hai người cảm thấy khó xử.

Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại trong tay, muốn gọi cho anh nhưng lại chần chừ mãi, ngả đầu ra sau, Vương Nhất Bác nhắm mắt, gọi đến rồi nên nói với anh chuyện gì, nói với anh, y cũng thích.. à không yêu anh khi chỉ mới vỏn vẹn hai tháng sao, không.. không xứng với tình cảm bao lâu nay anh đã dành cho y, y muốn dùng hành động để nói cho anh biết Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến như thế nào.

Huống hồ còn có chuyện của Vu Bân, y đã hứa sẽ giúp cậu, không thể nói cho Tiêu Chiến, cũng không thể giải thích với anh. Vương Nhất Bác khổ sở vò mái tóc của mình, rốt cuộc thì y nên làm gì mới đúng đây.

-----

Hôm nay Tiêu Chiến quyết định bỏ làm mà không xin phép, dù gì công ty không có anh cũng chẳng làm sao cả, có Vương Nhất Bác và Vu Bân là được rồi. Bọn họ chắc là đang tận hưởng thế giới riêng của hai người, mặc kệ.. Tiêu Chiến không quan tâm nữa, khóc xong thì anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi, anh có thể tự nuôi đứa nhỏ được, mặc dù thật khó để quên đi Vương Nhất Bác, nhưng anh có thể làm được, mà thôi đi.. nhắc đến chỉ thêm đau lòng, xem như không có chuyện gì là được rồi.

Tiêu Chiến vẫn ngồi trên sofa vuốt ve bụng, trên mặt không che nổi sự hạnh phúc, sau 7 tháng nữa sẽ có một đứa trẻ bụ bẫm chào đời, nó là con anh, là đứa con bảo bối của anh. Tiêu Chiến cười khẽ, không biết nó giống ai nhỉ, có giống anh không hay là giống Vương.., thôi.. giống anh là được rồi.

Tiêu Chiến hào hứng suy nghĩ, có nên mua đồ từ bây giờ không, có sớm quá không, là bé trai hay bé gái, nên đặt tên gì cho phù hợp, bởi vì từ năm 10 tuổi anh đã ở cô nhi viện, sau đó thì chuyển ra sống một mình, cho nên đối với đứa bé này, anh sẽ yêu thương nó thật nhiều, dành tặng những điều tốt đẹp nhất cho nó, bảo hộ nó thật tốt.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên làm Tiêu Chiến trở về với thực tại, cầm điện thoại lên, trên màn hình chỉ hiển thị số không có tên, số điện thoại của anh có rất ít người biết, chỉ có người quen, Tiêu Chiến mặc dù thắc mắc là người nào mà lại có số riêng của anh, nhưng vẫn nhấc máy nghe:

"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến, xin hỏi là ai vậy?"

Đầu giây bên kia im lặng chốc lát, đến khi Tiêu Chiến mất kiên nhẫn định tắt máy thì mới nói chuyện: "Tiêu Chiến, cậu có rảnh không, tôi muốn gặp cậu, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro