Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về khách sạn, cả người anh xiêu vẹo như muốn ngã xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gọi thẳng tên y. Vương Nhất Bác cũng không tức giận, chỉ bất ngờ vì bình thường Tiêu Chiến là một người trầm tĩnh, đôi lúc có chút trẻ con, mỗi khi nói chuyện với y đều một câu chủ tịch hai câu chủ tịch, không ngờ có tí hơi men vào lại 'quậy' như thế.

Đưa Tiêu Chiến vào phòng, y đỡ anh ngã xuống giường, Tiêu Chiến nằm một lát đột nhiên bật dậy, la lớn nói muốn uống tiếp, Vương Nhất Bác vừa từ phòng tắm ra, trên tay còn cầm khăn lau mặt cho anh, không thể không bỏ xuống, tiến tới kéo anh nằm xuống giường, Tiêu Chiến không chịu, đẩy tay y ra, nói:

"Vương Nhất Bác a Vương Nhất Bác, tôi còn chưa có say, tôi muốn uống tiếp mà, hôm nay tôi rất là vui nha.."

"Tiêu Chiến, trễ rồi, nằm xuống ngủ đi" - y vỗ nhẹ lưng anh.

"Không muốn, tôi muốn uống nữa, không muốn ngủ, không muốn ngủ" - anh vùng vẫy, tay quơ loạn xạ.

"Nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ nào" - Vương Nhất Bác gằn giọng, người này sao hôm nay lại không biết nghe lời như thế.

"Vương Nhất Bác, cậu bắt nạt tôi" - ngừng một chút anh đột nhiên bật khóc: " Huhu, tại sao tôi lại thích người như cậu chứ? Vương Nhất Bác, tại sao tôi lại thích cậu, sao này tôi không thích cậu nữa được không, tôi đau khổ quá.."

Bỗng nhiên anh đưa tay sờ vào mặt Vương Nhất Bác, thì thầm: "Tôi thích cậu rất lâu rất lâu, nhưng mà cậu không thích tôi.. cậu thích Vu Bân cơ mà, cậu mãi mãi vẫn không thích tôi, sau này tôi sẽ không thích cậu nữa, không thích nữa, hức.."

Tiêu Chiến nói xong tự động ngã xuống giường ngủ, để lại một Vương Nhất Bác còn đang ngơ ngác, tay đang vỗ lưng cho anh dừng lại giữa không trung, Tiêu Chiến nói thích y rất lâu, nhưng rốt cuộc là thích từ lúc nào, y không cảm nhận được điều gì cả.

Một lát sau, Vương Nhất Bác nằm trên giường, y không ngủ được, lâu lâu lại ngó sang giường bên nhìn Tiêu Chiến, anh còn biết cả chuyện y thích Vu Bân, đấy là lý do vì sao anh không nói cho y biết chuyện anh thích y sao, rốt cuộc thì đứng một bên nhìn người mình thích, thích một người khác đau đớn tới chừng nào.

Vương Nhất Bác tự hỏi bản thân mình, vậy còn y thì sao, chuyện y thích Vu Bân năm 17 tuổi đó, đến bây giờ vẫn còn thích hay chỉ là lưu luyến nhất thời, vì sao khi nhìn thấy Tiêu Chiến khóc trong lòng y lại đau nhói, Vương Nhất Bác không tìm được đáp án, khổ sở vò vò tóc, sau đó đưa tay sờ lên ngực, chuyện này y phải tự mình xác định thôi.

-----

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh lại, dư âm tối qua vẫn còn khiến đầu anh đau nhức, nhìn sang bên cạnh Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ, Tiêu Chiến nheo nheo mắt, rốt cuộc hôm qua lúc say anh có làm chuyện gì quá đáng không, hay nói gì bậy bạ nhỉ?

Tiêu Chiến ngồi trên giường trong đầu nhớ lại cảnh tối hôm qua, đột nhiên đưa tay bụm miệng, anh thế mà.. thật sự thổ lộ với Vương Nhất Bác rồi. Lúc đó Vương Nhất Bác có biểu hiện gì, có phải y cảm thấy anh trèo cao còn rất đáng ghét không.

Tiêu Chiến khịt khịt mũi, đột nhiên rất muốn khóc, anh không biết đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào nếu như Vương Nhất Bác chán ghét anh, nếu như y biết chuyện anh đã thích y từ lâu. Bỗng nhiên nghe tiếng động, Tiêu Chiến giật mình nằm xuống, nuốt nước mắt vào trong, nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ.

Vương Nhất Bác gần 3 giờ sáng mới chợp mắt được, vốn đã mất ngủ, nửa đêm Tiêu Chiến còn ngồi dậy đá chăn sang một bên, miệng lẩm bẩm nói mớ, làm y phải sang dỗ anh. Dưới mắt thâm quầng, y nhìn sang Tiêu Chiến thấy anh vẫn còn ngủ, không chần chừ liền ngồi dậy đắp lại chăn cho anh, sau đó đi vào WC.

Nửa tiếng sau Vương Nhất Bác ra ngoài thì Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ, vốn Tiêu Chiến còn định giả vờ ngủ, không ngờ nằm xuống lại ngủ quên luôn, y tiến đến lay người anh dậy, Tiêu Chiến còn đang mơ mơ màng màng, đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi sát giường mình lập tức tỉnh hẳn ngủ:

"Chủ.. chủ tịch, chào buổi sáng" - anh giật mình, lắp bắp.

"Sao thế, tôi định gọi anh dậy đi làm thôi, sao anh có vẻ hốt hoảng vậy?"

"Không có gì, chắc là tôi gặp ác mộng thôi, xin lỗi cậu" - Tiêu Chiến vuốt vuốt ngực.

"Nhanh lên ra ăn sáng nhé, tôi chờ anh ở phòng khách"

Nhìn Vương Nhất Bác bước đi, y không nhắc gì đến chuyện tối qua, Tiêu Chiến thắc mắc tự hỏi, rốt cuộc hôm qua là một mình anh say hay cả hai người đều say, anh thổ lộ tình cảm của mình cũng đã thổ lộ rồi, sao không có biểu hiện gì thế kia, không phải y nên làm vẻ mặt chán ghét, nói anh không biết thân biết phận, rồi đuổi việc anh như trong mấy bộ phim chiếu lúc 8 giờ anh thường xem lúc rảnh rỗi à.

-----

30 phút sau Tiêu Chiến ra ngoài phòng khách, Vương Nhất Bác đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi trên sofa chăm chú đọc báo, trên bàn chỉ còn lại phần của anh.

Tiêu Chiến ngại ngùng, cố gắng vùi đầu ăn thật nhanh, không dám nhắc gì tới chuyện tối hôm qua, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại nhắc đến chuyện này làm anh giật bắn mình, suýt chút nữa đã làm đổ hết đồ ăn trên bàn.

"Tối hôm qua.." - y ngập ngừng.

"Tối hôm qua.. chuyện tối hôm qua là tôi sai rồi, là tôi say rồi nói bậy bạ thôi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa" - Tiêu Chiến ngồi thẳng lưng, đầu cúi xuống thật thấp.

"Hửm, tôi chỉ muốn nói tối hôm qua anh uống say quá thôi mà, lần sau nếu không biết thì đừng uống, anh giật mình làm gì"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhỏ giọng: "Hả, là chuyện đó hả, làm tôi cứ tưởng.."

"Vậy anh tưởng là chuyện gì?" - nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến như mếu, không biết trả lời như thế nào, Vương Nhất Bác thôi không trêu anh nữa: "Đến giờ làm việc rồi, nhanh lên nhé, tôi ra xe chờ anh"

Cố nhịn cười vì vẻ mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bỏ tờ báo xuống, đứng dậy lấy cặp tài liệu sau đó mở cửa ra ngoài.

Thấy Vương Nhất Bác không có ý nhắc gì đến chuyện tối qua, Tiêu Chiến vuốt vuốt ngực mình, làm anh một phen hết hồn, sợ chết anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro