Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhất thời nóng giận, nắm chặt tay Tiêu Chiến làm cổ tay anh đỏ ửng, một mạch kéo anh ra xe sau đó mở cửa đẩy anh ngồi vào, Tiêu Chiến chưa phản ứng kịp, trán lập tức đập vào cửa xe, nghe một tiếng 'binh' lớn, Tiêu Chiến đau đến muốn chảy nước mắt, Vương Nhất Bác biết mình quá tay, lập tức hướng anh nói xin lỗi:

"Xin lỗi, anh có sao không? Tôi không phải cố ý" - sau đó dùng tay xoa đầu anh.

Tiêu Chiến vì cái xoa đầu của Vương Nhất Bác mà ngơ ngác hồi lâu, lúc định thần lại được thì Vương Nhất Bác đã khởi động xe lái đi, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, len lén sờ lên tim mình, đập nhanh hơn bình thường, giống như muốn rớt ra ngoài.

-----

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác về lại khách sạn, bởi vì cũng đã hết giờ làm việc, mang theo tài liệu về khách sạn vừa ăn tối vừa nghiên cứu. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi đối diện nhau, trên miệng anh đang ngậm bánh mì, còn Vương Nhất Bác thì chăm chú làm việc.

Có trời mới biết là Tiêu Chiến chán như thế nào, sau khi ăn tối xong đến bây giờ cũng đã trải qua 2 tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác cứ ngồi một chỗ không nói chuyện cũng không nhìn đến anh, mắt thì cứ dán vào laptop, lâu lâu ngẩng đầu lấy giấy tờ rồi lại cúi xuống gõ gõ, anh không hiểu Vương Nhất Bác đang tức giận cái gì, ở trên xe còn ôn nhu xoa đầu anh, về đến khách sạn liền trở mặt.

Tiêu Chiến hừ nhẹ, cầm miếng bánh mì, cắn cắn cắn, trong lòng tự hỏi anh có làm gì đâu cơ chứ, chẳng lẽ Vương Nhất Bác ghen vì Quách Thừa trêu chọc anh à. Nghĩ nghĩ Tiêu Chiến tự vỗ đầu mình, lại ảo tưởng nữa rồi, không ngờ vỗ nhiều quá lại vỗ trúng ngay chỗ bị sưng trên trán, làm Tiêu Chiến la lên:

"Ai da.."

Vương Nhất Bác nghe tiếng động, lập tức ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Chiến đang nhăn nhó, y bỏ laptop sang một bên:

"Làm sao đấy, đã nói anh đừng đụng vào rồi mà" - sau đó y cầm lấy hộp thuốc trên kệ, hướng anh nói: "Đến đây"

Tiêu Chiến ma xui quỷ khiến thế nào mà ngoan ngoãn đến bên cạnh Vương Nhất Bác, y lấy tuýt thuốc mỡ giảm đau thoa lên cho anh sao đó thổi nhẹ, để cẩn thận không bị anh đụng trúng lần nữa còn lấy thêm băng cá nhân dán lên.

Thoa xong Vương Nhất Bác đứng dậy cất hộp thuốc rồi về chỗ làm việc, chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe tiếng lầm bầm buồn chán của Tiêu Chiến, y thở dài, người này làm y không chú ý tới không được:

"Đứng dậy đi, tôi đưa anh ra ngoài ngắm cảnh đêm một chút"

Tiêu Chiến nghe đến hai mắt sáng rỡ: "Được a"

-----

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến dạo xe một vòng thành phố sao đó dừng lại trước một cửa hàng trang sức:

"Chúng ta không đi dạo nữa sao?" - Tiêu Chiến thất vọng hỏi, anh vẫn còn muốn đi nhìn nhiều nơi khác nữa.

"Sắp đến sinh nhật mẹ tôi, sẵn tiện mua cho bà một món quà, đợi một lát sẽ cho anh đi tiếp"

Thấy Tiêu Chiến vui vẻ gật đầu, Vương Nhất Bác cùng anh đi vào trong, nhân viên thấy hai người đàn ông ăn mặc sang trọng bước vào, liền biết là người có tiền, vui vẻ giới thiệu cho bọn họ những món đồ đắt nhất ở đây.

Vương Nhất Bác dừng trước nơi trưng bày vòng cổ, còn Tiêu Chiến đi xung quanh xem, anh thích thú xem nơi trưng bày những món đồ dành cho cặp đôi, nơi đó có một cặp nhẫn rất đẹp, Tiêu Chiến nhìn đến không rời mắt.

Vương Nhất Bác đã chọn xong vòng cổ, chỉ đợi nhân viên đem ra, y bước lại chỗ Tiêu Chiến, trước nhìn anh sau đó theo tầm mắt của anh nhìn xuống nơi trưng bày cặp nhẫn kia.

"Thích cái này à? Tôi mua tặng anh nhé, thế nào?"

"Đây là nhẫn đôi mà, mua rồi thì cũng đâu thể một người đeo hai chiếc được" - Tiêu Chiến tiếc nuối lắc đầu.

"Không có vấn đề gì, mua một chiếc cũng được, anh ra ngoài đợi tôi đi"

"Không cần đâu chủ tịch, tôi.." - anh từ chối, một chiếc cũng vẫn rất đắt nha.

"Tiêu Chiến" - y nghiêm mặt nhìn anh.

"Vâng, tôi biết rồi" - biết từ chối không được, Tiêu Chiến chậm rãi đi ra ngoài, ra đến cửa rồi còn quay đầu lại nhìn.

Đợi Tiêu Chiến đi khỏi, Vương Nhất Bác gọi người đến đem cặp nhẫn kia đi thanh toán cùng chiếc vòng cổ, lấy luôn một cặp mà không phải là một chiếc như lời y vừa nói với Tiêu Chiến.

Sau khi đã xong xuôi, y ra đến cửa nhìn xung quanh thì thấy anh đã ngồi trong xe, Vương Nhất Bác từ tốn mở cửa, mở túi đồ đặt một hộp nhỏ nhỏ vào tay anh:

"Cái này cho anh"

"Chủ tịch, cái này vừa nhìn là biết rất đắt, hay để tôi gửi lại tiền cho cậu nha" - Tiêu Chiến ngại ngùng.

"Không cần, xem như quà khen thưởng dành cho anh đi"

"Vậy.. vậy cám ơn chủ tịch" - cầm hộp nhẫn trong tay, trong lòng anh đột nhiên thắc mắc, này vốn là một cặp, Vương Nhất Bác mua tặng anh một chiếc, vậy chiếc còn lại thì đem bán cho ai được nữa.

-----

Vương Nhất Bác lái xe đi, ghé vào cửa hàng bách hoá, sau đó dừng lại tại một công viên. Tiêu Chiến cầm theo túi đồ ăn đi trước, Vương Nhất Bác cầm theo một túi đầy bia theo sau, hai người tìm một chỗ vắng người, rồi ngồi xuống bãi cỏ.

"Woa, chỗ này đẹp thật nha" - Tiêu Chiến không ngừng cảm thán.

Vương Nhất Bác gật đầu phụ họa, vươn tay lấy một lon bia mở nắp cho vào miệng uống, Tiêu Chiến vẫn còn đang nhìn dáo dác xung quanh thì y đã uống hết một lon.

"Woa, uống giỏi ghê" - anh giơ ngón cái lên trước mặt, cười hihi: "Không giống như tôi, uống một chút đã say rồi"

Vương Nhất Bác nhìn anh giơ ngón tay lập tức bật cười, làm y nhớ tới lúc anh khen tiểu Trác cũng làm y chang vậy.

Sự thật là Tiêu Chiến thật sự 'yếu' như lời anh nói, uống chưa đầy hai lon thì đã say mèm rồi, không nhờ Vương Nhất Bác đỡ thì đã ngã luôn xuống cỏ, Vương Nhất Bác đã uống gần hết 5 lon bia mà vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là say, y đưa tay đỡ anh ngã vào trong lòng mình.

Lần đầu tiên nhìn Tiêu Chiến ở khoảng cách gần như vậy, lúc trước còn không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy Tiêu Chiến có một nốt ruồi nhỏ nhỏ xinh xinh ở dưới môi, bất giác nhìn vào đôi môi của anh, Vương Nhất Bác có một loại xúc động muốn chạm vào, tim y đập thình thịch, vừa định cúi xuống thì Tiêu Chiến đột nhiên bật dậy chạy đi tìm chỗ nôn, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười chạy theo vỗ lưng cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro