Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đến khách sạn đã được Vu Bân đặt trước, Tiêu Chiến vốn dĩ cứ tưởng cậu ấy đặt hai phòng khác nhau, không ngờ đến rồi mới biết chỉ có một phòng và có hai giường đơn, Tiêu Chiến bởi vì tác dụng phụ của thuốc sốt nên vẫn còn buồn ngủ, dù gì đáp máy bay xuống cũng đã hơn 8 giờ tối, cho nên chọn một trong hai giường sau đó nằm xuống.

Vương Nhất Bác lúc mới đến khách sạn nghe tiếp tân nói Vu Bân chỉ đặt một phòng, làm y sửng sốt vài giây, nhưng sau đó biết được có hai giường đơn thì mới thở phào một hơi, nếu thật sự chung phòng rồi còn chung giường với anh thì chuyện y cật lực tránh né anh mấy tuần qua đều đổ sông đổ biển hết.

Thấy Tiêu Chiến nằm trên giường ngủ, giày cũng để không ngay ngắn, áo khoác vắt trên sofa, vali còn bỏ ở góc phòng, Vương Nhất Bác cũng không hề khó chịu, y chỉ nghĩ rằng anh mệt quá thôi. Vương Nhất Bác lấy áo khoác của anh treo lên, đem giày bỏ lên kệ, kéo vali của mình cùng của anh bỏ vào tủ, sau đó lấy đồ đi tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, Tiêu Chiến mở mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, tự hỏi trong lòng rốt cuộc anh đã làm gì sai, anh quyết định sẽ không yêu Vương Nhất Bác nữa, nhưng y hết lần này đến lần khác cho anh hi vọng, sau đó tàn nhẫn dập tắt nó, rốt cuộc y muốn gì?

-----

Sáng, Tiêu Chiến dậy lúc 6 giờ rưỡi, ngày hôm qua ngồi máy bay mệt mỏi cả ngày nhưng vẫn ngủ không ngon, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sau đó ngủ lại cũng không thể nào ngủ sâu, cứ một lát lại giật mình tỉnh giấc.

Nhìn sang giường bên cạnh, chăn đã được gấp lại gọn gàng, trong phòng tắm cũng không có ai, giờ vẫn còn sớm, rốt cuộc Vương Nhất Bác đã đi đâu? Không để Tiêu Chiến thắc mắc lâu, anh liền nhìn thấy mảnh giấy nhỏ để ở đầu giường, vươn tay lấy xuống đọc:

[ Tiêu Chiến, tôi đến công ty trước, nếu anh mệt có thể nghỉ ngày hôm nay, tôi đã gọi đồ ăn sáng cho anh rồi, lát nữa sẽ có người mang lên.

Vương Nhất Bác ]

Tiêu Chiến để mảnh giấy lại chỗ cũ, xuống giường vào nhà vệ sinh sau đó ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên.

"Ngài Tiêu, đây là đồ ăn sáng ngài Vương chuẩn bị cho ngài, chúc ngài có một buổi sáng vui vẻ"

Tiêu Chiến mỉm cười nói "Cám ơn"

Tiêu Chiến đặt khay đồ ăn lên bàn, anh cảm thấy bụng mình trống rỗng nhưng miệng lại đắng ngắt, có chút không muốn ăn, nhưng mà nghỉ lại từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì trong bụng, miễn cưỡng cầm đũa bắt đầu ăn, dù sao anh cũng không muốn lãng phí đồ ăn Vương Nhất Bác đã gọi cho mình.

-----

Tiêu Chiến đứng trước cửa công ty chi nhánh của WX, mặc dù Vương Nhất Bác nói anh có thể nghỉ hôm nay, nhưng Tiêu Chiến không muốn ở khách sạn một mình tẻ nhạt, ngoài khách sạn ra thì chẳng thể đi đâu.

Tiêu Chiến bị mù đường khá nặng, anh gặp khó khăn trong việc xác định phương hướng, cho dù cùng một con đường đã đi qua hai ba lần anh cũng không nhớ đường đi. May mắn là WX rất có tiếng tăm, chỉ cần bắt taxi nói địa chỉ rồi nhờ tài xế chở đến nơi là được.

Anh cùng Vương Nhất Bác đến đây công tác khoảng ba bốn lần, trước đây đều là Vương Nhất Bác đi cùng Vu Bân, nhân viên ở đây đều biết anh, ngoài chủ tịch ra thì hai thư ký cũng quan trọng không kém, là dưới một người mà trên vạn người. Nhưng có một khoảng thời gian nội bộ công ty gặp trục trặc, cho nên một số nhân viên ở đây đã được thay đổi. Tiêu Chiến vào công ty vốn định tìm Vương Nhất Bác, nhưng được nửa đường lại bị ngăn cản.

"Này, anh không được vào"

Tiêu Chiến bị một nhân viên nữ ngăn lại, anh nhíu mày: "Tôi đến tìm chủ tịch Vương Nhất Bác"

"Anh là ai, có hẹn trước không?" - cô ta im lặng một chút, từ từ đánh giá anh từ đầu đến chân, khinh bỉ nói "Hay thật, chủ tịch chỉ vừa mới sang đây thì đã có người đeo bám rồi, theo đến tận công ty, đúng là mặt dày, anh nhanh chóng quay về đi, ở đây không có chỗ cho anh đâu"

Cô ta chính là một trong số những nhân viên mới được thêm vào, nghe nói chủ tịch Vương Nhất Bác là một người đàn ông độc thân hoàng kim lại lạnh lùng đẹp trai, không nhịn được liền muốn lọt vào mắt xanh của y, muốn một bước bay lên làm phượng hoàng nhưng vẫn chưa có cơ hội, cô ta giành giật với nhân viên khác mới được vào đưa cafe cho Vương Nhất Bác, không ngờ vừa vào đã bị y đuổi ra. Cô ta vốn đang tức giận vì bị mất mặt, không nhịn được muốn trút lên người Tiêu Chiến.

"Tôi là Tiêu Chiến, là.." - 6 chữ 'thư ký của Vương Nhất Bác' chưa được nói ra thì đã bị cô ta cướp lời.

"Không cần biết anh là ai, mau cút khỏi đây, để chủ tịch biết anh mặt dày đeo bám ngài ấy thì không xong đâu" - từ đầu tới cuối cô ta đều khăng khăng cho rằng anh muốn đeo bám Vương Nhất Bác, vốn không để anh có cơ hội giải thích.

Tiêu Chiến ngẩn người, anh đeo bám Vương Nhất Bác từ lúc nào, mặc dù anh yêu Vương Nhất Bác là thật, nhưng anh còn chưa làm gì cơ, sao lại bị nói là đeo bám rồi.

"Là ai đeo bám tôi?" - Vương Nhất Bác vừa mới họp xong, tâm trạng vốn không tốt thì nghe được đoạn hội thoại vừa rồi, Tiêu Chiến bình thường miệng lưỡi trơn tru, sao hôm nay lại yên lặng để cô ta nói như vậy, Vương Nhất Bác càng nghĩ càng tức giận hơn.

"A, chủ tịch" - thái độ cô ta thay đổi 180°, khác với lúc nói chuyện với Tiêu Chiến.

"Cô thử nói xem là ai mặt dày đeo bám tôi?"

"Là người này" - cô ta chỉ tay vào thẳng mặt Tiêu Chiến "Anh ta muốn vào gặp chủ tịch, nhưng đã bị tôi ngăn cản, hừ.. thời nay nhiều người thật không biết xấu hổ, còn theo đến tận đây"

Đằng sau Vương Nhất Bác là một đoàn người, đều là những người bị Vương Nhất Bác chỉnh đốn một trận trong phòng họp, vốn đang căng thẳng, nhưng có một nhân viên làm việc lâu năm ở đây chạy vào thông báo thư ký Tiêu đến, tình huống đang căng như dây đàn nhưng Vương Nhất Bác cứ thế tuyên bố tan họp.

"Xin chào, thư ký Tiêu" - những người ở đằng sau trăm miệng một lời.

Tiêu Chiến mỉm cười: "Ừm, chào mọi người"

"Hả, thư ký.. thư ký Tiêu.." - cô ta lắp bắp, trước khi cô ta được tuyển vào công ty đã lên mạng tra hết một lượt, bao gồm một chủ tịch Vương Nhất Bác và hai thư ký, nhưng mà những tư liệu trên mạng đều rất hiếm hoi, cô ta chỉ biết là sức ảnh hưởng của hai thư ký này không hề nhỏ, nhân viên làm việc ở công ty lâu năm cũng không dám đắc tội.

"Xin chào, tôi tự giới thiệu được không, tôi là thư ký, thư ký riêng của chủ tịch Vương Nhất Bác" - ngừng một chút lại nói tiếp "À đúng rồi, tôi cũng chưa từng theo đuổi hay đeo bám cậu ấy như lời cô vừa nói, sau này cũng đừng vội kết luận người khác bằng chính suy nghĩ nông cạn của mình, bởi vì hậu quả cô không gánh nổi đâu"

Nói xong anh cười cười với Vương Nhất Bác, y nhíu mày nói với người bên cạnh:

"Đuổi việc" - trước khi đi còn không quên lạnh lùng liếc cô ta: "Trả lại câu nói này cho cô, MAU CÚT KHỎI ĐÂY"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro