Kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sau khi tôi bị bệnh nan y, cả thế giới lại bắt đầu yêu tôi]

11.Kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau.

Mùa hè sắp trôi qua, và gió biển trên đảo Hải Hoa đã hạ nhiệt.

Lâm Mặc và Lưu Vũ sánh bước bên nhau trên bãi biển.

Lâm Mặc nhìn chằm chằm Lưu Vũ thật kỹ, vì sợ rằng cậu sẽ đột ngột ngất đi.

Lưu Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn mà cười thành tiếng.

"Cậu còn nhớ vùng biển này không?"

"Trong Tết Nguyên Đán năm đó, bốn người chúng ta đã hẹn ước ở đây." Lưu Vũ chắp tay, và thành tâm cầu nguyện.

"Mọi điều ước của tôi đều là về em." Lâm Mặc từ phía sau ôm lấy Lưu Vũ .

"Vậy thì tại sao cậu không cầu chúc cho tớ một cuộc sống an toàn và khỏe mạnh." Lưu Vũ nói nhỏ, như thể tiếng nói cậu sắp bị gió thổi trôi đi.

"Là tôi quá ích kỉ, luôn muốn ở bên em."

"Tất cả những gì tôi đã làm, chỉ mang lại nỗi đau khổ cho em."

Lâm Mặc gục đầu vào vai Lưu Vũ, nước mắt hắn rơi thấm ướt một mảng áo của Lưu Vũ.

"Sống theo cách mình muốn không phải là ích kỷ, thật ích kỷ là khi yêu cầu người khác sống theo cách của mình."

"Mặc Mặc, cậu chỉ là yêu sai cách."

Lưu Vũ quay đầu, yên lặng nhìn Lâm Mặc bằng một ánh mắt dịu dàng.

"Lưu Vũ, tôi hôn em một lần nữa được không?"

Lưu Vũ gật đầu, vòng tay qua cổ Lâm Mặc.

Trong rừng cây, cậu thực sự cắn chặt môi, đầy đau khổ.

Lâm Mặc nhìn đôi môi đáng lẽ phải màu hồng nhuận, trong lòng lại có chút hối hận cùng buồn bực.

Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán Lưu Vũ một nụ hôn.

"Em là ánh sáng không thể chạm tới trong cuộc đời tôi."

"Sự yêu thích của tôi không bao giờ ít hơn của họ."

"Nhưng khi chúng ta gặp nhau, tôi đã quá khờ dại và tôi đã chọn sai đường."

"Lưu Vũ, kiếp sau đừng gặp lại tôi."

Lưu Vũ lắc đầu, tiếng sóng biển hòa cùng giọng nói dịu dàng.

"Không được, kiếp sau, chúng ta vẫn phải là bạn tốt của nhau."

Đi học cùng nhau.

Cùng ngồi chung một bàn.

Luôn ở bên nhau.

Khi mặt trời bắt đầu lặn ở phía tây, nó dường như đã trở lại buổi chiều hoàng hôn của nhiều năm trước.

Chỉ còn lại hai người còn trong lớp học.

Đầu họ dính vào nhau, chơi những trò chơi trẻ con.

Cùng nhau chép bài tập về nhà.

Thiếu niên vẫn là thiếu niên. Họ không thích khi thấy gió xuân, không quan tâm tiếng ve mùa hạ, không buồn khi thấy gió thu, không thở dài vì tuyết mùa đông.

T5, 14/4
DL..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro