Chap 22: Osamu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Năng lượng sôi sục lan tỏa khắp phòng tập thể dục . Sự phấn khích, hồi hộp, tự tin và hương vị kỳ lạ nhất của nỗi sợ hãi tỏa xung quanh mọi cầu thủ bóng chuyền, bất kể là đội bóng hay cấp độ kỹ năng nào. Ngay cả Tobio, người không chịu ảnh hưởng từ mùi hương của người khác giờ đây lại cảm nhận được rõ ràng.

Thực tế thì cậu cũng đã trải qua nhiều lần.

Beta đặt hai tay vào túi áo khoác, cơ thể khẽ lắc lư từ bên này sang bên kia. Đầu ngón tay của cậu ngứa ran, và cậu đã có thể cảm nhận được bề mặt mịn của quả bóng trong tay mình. Adrenaline trào dâng khắp cơ thể.

Cậu muốn chạy, tốt nhất là trên sân. Tobio biết cậu sẽ sớm được chạy, nhưng cậu muốn ngay bây giờ.

Cậu ấy muốn chơi .

Liếc nhìn xung quanh để đánh lạc hướng bản thân, Tobio chỉ nhận ra một số ít người trong đám đông ngày càng đông trong khi đợi lễ khai mạc bắt đầu.

Đôi mắt xanh nhận ra một nụ cười quen thuộc, mái tóc hightlight vuốt ngược kèm theo chất giọng oang oang, nhưng cậu không dám phá vỡ cuộc trò chuyện của đội trưởng Daichi, Kuroo và Bokuto .

Tim cậu đập thình thịch , nhanh đến khó chịu. Nếu cậu đi qua đó, liệu đôi mắt tinh ranh, hiểu biết đó có nhìn cậu và nhận thấy những thay đổi của cậu không? Liệu Kuroo có thêm lời lẽ ranh mãnh nào dành cho cậu không? Và sau đó là Bokuto. Tobio không chắc mình có thể nhận được tình cảm và sự trung thực như vậy từ Alpha. Hoặc một cái bĩu môi, vì Tobio gần đây không thể nhắn tin cho người kia nhiều như vậy trong vài tuần qua.

Tobio cắn môi. Tâm trí cậu rối bời, nhưng cậu vẫn hạnh phúc khi được ở đây. Hinata nhảy cẫng lên trong niềm vui cùng sự lo lắng, cậu khá chắc chắn rằng Alpha đã vào nhà vệ sinh lần rồi.

Tsukishima trông tỉnh táo hơn, ngay cả khi anh ấy đang nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ thờ ơ. Anh ấy gần với Yamaguchi hơn bình thường, khuôn mặt tỏ ra chẳng mấy quan tâm nhưng nụ cười vẫn thường trực.

Daichi và Suga đều có những quan điểm lãnh đạo thầm lặng, tự tin mà Tobio hy vọng một ngày nào đó cậu cũng có thể làm vậy.

Tất cả đều chân thực đến mức Beta không thể giúp gì ngoài việc nở một nụ cười nhẹ, kín đáo không cho ai thấy.

"Aw, nụ cười đó là dành cho tôi hả?"

Rõ là không kín đáo như cậu nghĩ.

Giọng nói trầm, ấm văng vẳng ben tai. Tobio căng thẳng khi một cánh tay nhẹ nhàng đặt qua vai cậu, đung đưa và nặng nề trên ngực.

Tobio chỉ liếc qua một chút rồi bắt gặp đôi mắt màu socola.

"Atsumu-san" Beta chào.

Alpha nhe răng cười. "Này Tobio. Sẵn sàng để thua chưa? "

Sự hiếu thắng dâng trào trong cơ thể cậu ,Tobio nghiêng người về phía người kia rồi trả lời "Sẵn sàng chiến thắng ."

"Ah, thấy không, đó là một vấn đề vì chúng tôi sẽ thắng nên ... "

Tobio chế giễu và hất cánh tay của Atsumu. Mọi thứ chợt trở nên nhẹ hằng, Tobio cố gắng không quan tâm đến no.

Khi cậu quay lại đối mặt với Atsumu, đôi mắt của Alpha từ từ lướt qua cậu, từ đầu đến ngón chân . Ánh mắt uể oải tạo nên cảm giác dễ chịu trên cánh tay của Tobio.

"Thật tốt khi được gặp em."

"Tôi cũng vậy" Tobio thì thầm, nuốt nước bọt.

Atsumu khẽ ngâm nga và đưa tay lên. Các ngón tay lướt qua xương quai xanh lộ ra của Beta, nhẹ như lông nhưng mang đậm dấu ấn theo đuổi của họ. "Hửm? Yêu tôi rồi sao. "

Tobio đảo mắt, nhưng cậu không lảng tránh. "Đó không phải-"

Đầu ngón tay của Atsumu đột nhiên rời khỏi da cậu. Hoặc chính xác hơn là nó bị hất ra. Cú 'đập nhanh!' vang lên trong không khí, một hoặc hai người xem chú ý và quay về phía nơi diễn ra.

Tròng mắt xanh đậm mở to khi một mái màu cam và đen va vào tầm mắt. Bụng cậu thắt lại trong nỗi lo sợ.

Hinata đứng giữa cậu và Atsumu. Tay anh vẫn giơ lên ​​như lúc hất tay Alpha kia ra khỏi Tobio. Một nét mặt cau có trên khuôn mặt vui vẻ thường ngày của Hinata.

"Tại sao anh lại chạm vào cậu ấy?" Alpha thấp nhỏ gầm gừ.

Đôi mắt của Atsumu trở nên sắc bén. Nụ cười lười biếng của anh ấy chuyển sang một thứ gì đó đối lập hơn nhiều, với một hình ảnh mà Tobio chỉ thấy khi anh ấy thi đấu.

"Vì em ấy thích nó."

Hinata sởn gai ốc, cả Tobio cũng há hốc mồm trước câu trả lời. Cậu nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Hinata để giữ cho anh ta bình tĩnh, càng siết chặt hơn.

Atsumu cười khúc khích trước tư thế hung hãn đó. Anh giơ tay lên kí hiệu sự hòa bình với những người khác, nhưng Tobio không tin điều đó. Cậu cứ chôn chân ở đó.

"Thôi nào. Chỉ giỡn thôi'. Cậu này cùng đội với em hả, Tobio? "

Beta gật đầu và bước lên bên cạnh Hinata thay vì phía sau anh ta. Cậu nhìn xuống Alpha, nghiến chặt hàm bắt đầu giải thích, "Hinata, đây là Atsumu. Bọn tôi đã ở Trại huấn luyện. "

Sự nghi ngờ trong Hinata có lẽ đã được chứng mình. Hinata đứng thẳng và cao nhất có thể, hai tay nắm thành quyền ở hai bên.

"Kageyama chưa bao giờ nhắc đến anh" Alpha chế giếu.

Atsumu bỉu môi, đôi mắt hơi híp lại. "Thật thô lỗ. Tôi đã nói với cả đội của mình về em, Tobio. " Lần này, Alpha cao lớn hướng ánh mắt của mình về phía Tobio, Beta như cảm thấy mình bị đóng băng.

"Em biết đấy, đề phòng khi cậu tìm ra mọi thứ về đội của mình." Atsumu chuyển tầm nhìn của mình về phía Hinata, đảo mắt đầy trêu chọc . "Điều gì đó mách bảo tôi là em sẽ không làm vậy."

"Anh đang nói về cái gì vậy? Đội của tôi tôi không liên quan đến anh, "Hinata nhấn mạnh.

Atsumu nhún vai. "Vẫn chưa sao."

Hinata gầm gừ một lần nữa, Tobio kéo cánh tay của anh ấy , siết chặt hơn.

"Đừng làm vậy nữa," Tobio gằn giọng. Mọi người bắt đầu tùy ý rồi. Nếu Daichi và Suga nghe thấy họ thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn. Đây không phải là cách cậu muốn gặp Atsumu.

Hinata nhìn về phía Tobio, Beta nhăn mặt trước mối quan tâm mâu thuẫn và tổn thương đang hiện rõ trên đôi mắt đó. "Kageyama, người này này .... anh ta có tán tỉnh cậu không?"

Những lời nói rời khỏi môi Hinata, nhưng nó nghe như thể ngay cả Alpha cũng không thể tin rằng mình đã nói vậy. Điều tồi tệ hơn, Tobio đã không thể trả lời. Họ không làm bất cứ điều gì ở Trại huấn luyện, nhưng họ cũng không vượt qua bất kỳ ranh giới nào. Mọi thứ trở nên vô cùng rối bời, và tất cả những gì Tobio muốn làm là rời đi ngay lập tức.

"... Không, không phải như vậy."

"Này," Atsumu ngắt lời, giọng điệu tự mãn và nhẹ nhàng. "Chuyện gì xảy ra ở trại Huấn luyện, nhớ kĩ đi, Tobio."

Nhưng rõ ràng là không.

Beta nhìn chằm chằm vào Atsumu, người vẫn đang bình tĩnh mỉm cười với cậu. Tuy nhiên, có một tia lửa khó chịu trong nụ cười gượng gạo. Giống như Alpha bị tổn thương bởi những gì Tobio nói.

Điều này không nên xảy ra ngay bây giờ. Tobio không có kế hoạch cho việc này. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để cậu có thể sửa chữa nó?

"Thôi đi, Tsumu!! "

Tobio chớp mắt. Cậu vừa nhìn thấy một người hệt với Atsumu?

Một bàn tay to lớn đập vào lưng Atsumu, Alpha loạng choạng phía trước để tránh đòn đau. Nó không quá mạnh, nhưng tiếng hét nhỏ mà Atsumu thốt ra cũng đã thể hiện uy lực của nó rồi.

Chỉ với một câu nói, một động tác duy nhất, không khí căng thẳng giữa ba người họ tan vỡ.

Alpha kìa lạ đó có những đặc điểm giống với Atsumu một cách đáng kinh ngạc. Tóc của anh ấy cũng được cắt theo kiểu tương tự, nhưng là màu xám nhạt thay vì màu vàng sáng gióng với Atsumu. Đôi mắt đen đọng lại một chút màu xanh dương, chiếc áo khoác đen tôn lên bờ vai rộng và dáng người cao của anh .

Luồng không khí đó khiến Tobio bình tĩnh trở lại, nhưng cậu không cảm thấy biết ơn vì điều đó.

Atsumu hùng hồn, tiến tới người anh em của mình.

"Chết tiệt, Samu! Đau quá! "

"Mày đang khó chịu chuyện gì hả" Samu nói, không một chút nao núng kể cả khi Atsumu nắm lấy cổ áo của mình. "Kita sẽ rất tức giận nếu anh ấy mày định làm gì đấy ". Mày muốn vậy lắm sao? "

Atsumu căng thẳng, tay siết chặt vải áo khoác của em trai mình. Vai của Alpha chùng xuống , anh khẽ than thở.

"Không, anh ấy sẽ giết tao mất."

Người em sinh đôi gật đầu lia lịa. "Chính xác."

Atsumu buông áo khoác của em trai mình, và cách duy nhất mà Tobio có thể mô tả nó là 'hờn dỗi'.

'Samu' quan sát họ, ánh mắt nheo lại một cách tinh tế vì sự xuất hiện của họ.

"À, em là Tobio," anh ta nói, giọng điệu có chút giống Atsumu. "Tôi là Osamu. Tsumu đã kể cho bọn tôi về em. "

Từ 'bọn tôi' khiến Tobio cảm thấy có chút cay đắng.

Beta chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu một cái, không rõ cảnh tượng trước mắt. Osamu không trừng mắt hay cau mày, nhưng có điều gì đó ở anh vẫn khiến Tobio cảm thấy sợ sệt. Cậu cảm thấy khó xử và xấu hổ, cậu nên xin lỗi.

"Vậy hai người là ... anh em?" Tobio hỏi.

"Sao em biết? (*)" Giọng của Osamu vẫn bình tĩnh . Nó khiến Beta ngay lập tức không được vui vẻ.

Lông mày Atsumu nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi khi "Này, đừng bắt nạt Tobio."

"Chứ coi như chưa từng đi" Alpha khác gạt đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người anh em song sinh của mình.

Có một số kiểu giao tiếp thầm lặng giữa họ. Tobio không thể hiểu được điều đó, nhưng cậu thấy hàm của Atsumu đang nghiến chặt lại và bàn tay nắm thành quyền của Osamu.

Anh ấy đang thiếu một cái gì đó.

Một cái gì đó rất quan trọng.

"Dù sao thì, chúng ta cần phải đi thôi" Osamu đột nhiên thông báo. Anh ta kéo cánh tay của Atsumu rồi kéo đi mà không nói trước. "Rất vui được nói chuyện với em."

Hai người họ khuất vào đám đông. Những lời bàn tán xung quanh Tobio và Hinata nhấn chìm những hy vọng nghe thấy những gì cặp song sinh đang nói về họ. Họ muốn biết.

Từ từ, Tobio thả cánh tay của Hinata. Cậu ấy đã giữ chặt nó suốt thời gian qua. Cuộc sống của anh ấy và sự chú ý của anh ấy cùng một lúc.

Hinata ngước nhìn cậu. Vẻ mặt anh ấy hiện rõ sự bối rối và Tobio không chắc mình có thể xoa dịu anh được bao nhiêu trong những phút mà họ có.

Alpha mím chặt môi lại với nhau, trông như thể anh ấy muốn hét lên, chất vấn hoặc thậm chí là khóc. Đó là điều tồi tệ nhất, Tobio quyết định.

"Tôi có thể giải thích," Beta lắp bắp.

"Được ."

Hinata trả lời ngay lập tức, nhưng nó trống rỗng. Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt đó, và Tobio không muốn gì hơn là ôm đầu và hứa rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa.

Nó vẫn vậy.

"Sau trận đấu kết thúc" Tobio lẩm bẩm. "Chúng ta không thể ... chúng ta không thể ngay bây giờ được-"

"Tớ tin tưởng cậu, Kageyama."

Tobio khẽ than vãn . Cậu hơi khom người, nghiêng người về phía Hinata nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Alpha đặt tay lên cổ Tobio. Anh bóp nó một cách nhẹ nhàng, và nếu họ không ở nơi công cộng, có thể Hinata sẽ làm nhiều hơn nữa nếu anh ta có thể. Nhưng anh ấy đang kìm lại, nhiều hơn những gì trước đây.

Một ngón tay cái lướt qua tuyến mùi của cậu, như có chủ ý.

"Cậu cũng phải tin tưởng tớ."

Khi Hinata dẫn họ trở lại đội, Tobio im lặng. Alpha không buông ra cho đến khi họ phải xếp hàng vào buổi lễ, nó thật đáng trân trọng.

Nó gần như đủ để giữ cho cảm giác tội lỗi không nuốt trọn cậu.

---------

Sự hồi hộp của buổi lễ khai mạc giúp tâm trí của Tobio thoải mái. Cậu lén lút liếc nhìn Hinata và những người còn lại trong đội trog suốt buổi lễ, cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm đến tận xương tủy của cậu. Khi ra sân, cậu biết rằng đầu của mình sẽ phải luôn tập trung vào trận đấu, tỉnh táo.

Tuy nhiên, cậu ấy cần một chút thời gian.

Tiếng hò hét của đám đông nhỏ đần khi cậu đi xuống hành lang một mình. Tobio bối rối hỏi những nhân viên lễ tân chỉ cho cậu vị trí của máy bán hàng tự động, nói với Daichi rằng cậu sẽ không đi quá lâu.

Cậu nhìn qua tấm kính máy bán hàng tự động, không có vẻ gì là quan tâm.

Cậu thậm chí không muốn bất cứ thứ gì, nhưng sẽ trông thật kỳ lạ nếu cậu ấy quay về mà chẳng cầm theo gì. Tuy nhiên, giờ cậu cũng chẳng thể làm nổi một hành động đơn giản là nhấc tay lên và ấn lựa chọn.

Có khi nào những lựa chọn trong cuộc sống của cậu trở nên phức tạp như vậy không?

"Thôi nào,nghĩ gì đi."

Tobio quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần mình. Đôi mắt đen và mái tóc hoa râm chào đón cậu, tất cả sự căng thẳng đã biến mất giờ đây lại ập đến.

Miya Osamu đến đứng cạnh cậu, đôi mắt dò xét vô số lựa chọn.

Beta không giả vờ chú ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài cặp song sinh Miya. Cậu nghiến chặt hàm, chống tay ở hai bên.

"Em biết không, tôi luôn gặp khó khăn trong việc xem xét nên lấy gì, vì tôi luôn muốn ăn mọi thứ". "

Osamu liếc nhìn cậu, hành động đơn giản đó mà lại khiến cậu cứng ngắc người.

"Có lẽ đó là tham lam. Em nghĩ sao, Tobio? "

Có điều gì đó bóng gió trong giọng điệu của anh , nó khiến Beta cảm thấy mình phải cảnh giác với anh. Đôi mắt đại dương đen nheo lại. Tobio cố gắng hết sức để nghiêng người về phía Alpha, ngẩng cao đầu ngay cả khi cảm thấy sợ hãi.

"Tôi nghĩ anh thật thô lỗ."

Osamu trông có vẻ sốc rồi anh khẽ cười. Anh ấy đứng đối mặt với Tobio, đồ ăn nhẹ và đồ uống dường như đã bị lãng quên.

"Thật là mới lạ. Thường thì mọi người sẽ nói điều này về Tsumu, không phải tôi," Osamu nói, khoanh tay trước ngực.

Tobio tin điều đó, mặc dù cậu hầu như chẳng biết gì về Osamu. Nhưng người này có vẻ chững chạc hơn Atsumu. Trừ khi bị khiêu khích.

Tobio chớp lấy một cơ hội và nói, "Anh không thích tôi."

"Tôi không tin em."

Osamu quay lại nhìn chằm chằm vào máy bán hàng tự động. Anh ta nhét một vài đồng xu rồi ấn nút chọn một gói khoai tây chiên. Sự coi thường này thật khiến Tobio cảm thấy khó chịu, nhưng cậu sẽ không để anh được như ý nguyện.

"Tsumu nói em có vẻ là một người tử tế, nhưng tôi nghe thấy những gì em nói ở đó. "Không, không phải như vậy", Osamu quay sang người chuyền hai, nhại Tobio ở âm vực cao hơn mức cần thiết.

Alpha cúi xuống để lấy đồ ăn nhẹ của mình, túi đồ ăn một lần nữa lại bị ngó lơ khi anh chuyền sự chú ý sang Tovio.

Tobio biết bản năng của mình không phải là tốt nhất, nhưng đôi mắt đen đó rất 'nguy hiểm' đối với cậu.

"Đây là một bí mật. 'Tsumu khá cần trọng trong tình yêu, và anh ấy không thích những người xung quanh. Vì vậy, khi anh ấy nói về em, tôi biết anh ấy thực sự thích em. "

Đột nhiên túi đồ ăn được đẩy vào tay Tobio. Lưng cậu bị ép vào kính của máy bán hàng tự động. Osamu đang nắm chặt hai bàn tay của cậu, sức mạnh của Alpha. Hoa cúc, cây xô thơm và mật ong bao phủ lấy giác quan Tobio ngay khi Osamu áp sát cậu.

"Đừng câu dẫn anh ấy" Osamu cảnh báo. "Nhanh lên và nói chuyện với đội của em hoặc để anh ấy yên. Hiểu chứ?"

Theo một cách nào đó, Tobio đã hiểu được điều đó.

Osamu đang cố gắng bảo vệ Atsumu theo cách của mình. Nó có thể không phải cách tốt nhất, nhưng Tobio có thể hiểu anh ta ở một mức độ nào đó. Nếu ai đó đang gây rối với bất kỳ ai trong nhóm của cậu như Osamu, thì Beta có lẽ cũng sẽ rất khó chịu.

Tuy nhiên, Tobio không thích bị nhìn mặt mà bắt hình dong. Trong suốt năm qua, cậu đã quá hiểu những điều như vậy. Và cậu không muốn thêm Osamu vào cái danh sách ấy.

"Tôi không muốn làm tổn thương anh ấy."

Lời nói của cậu phát ra mạnh mẽ, không lắp bắp . Câu trả lời khiến Osamu phải ngạc nhiên, anh thả lỏng tay.

Nó như một dấu hiệu để Tobio tiếp tục.

"Tôi thích Atsumu. Rất nhiều." Beta nắm chặt lấy túi đồ ăn, âm thanh réo rắt bên tai anh. Cậu cảm thấy da mình bắt đầu nóng lên khi những lời nói bật ra từ môi. "Bọn tôi đã hôn nhau ở trại huấn luyện. Nó thật tuyệt. Và kỳ lạ? "

Tay cậu run lên, tiếng bóp vụn thật thừa thãi. Sự thừa nhận khiến cậu đỏ bừng mặt, cậu phải buộc bản thân không được làn tránh khi nói.

"Nhưng tôi sẽ không làm vội mọi thứ với đội của mình chỉ vì anh cũng muốn tôi."

Sự kiên nhẫn là điều mà Tobio chưa bao giờ coi mình là bậc thầy, nhưng sự phát triển chậm chạp của đội và kỹ năng của chính mình đã dạy cho cậu tầm quan trọng của nó. Và mặc dù Atsumu (hoặc có thể đó là Osamu) muốn một câu trả lời nhanh chóng, không có nghĩa là cậu phải nói khi cậu chưa thực sự sẵn sàng.

"Họ đáng giá hơn thế. Atsumu cũng vậy ".

Khi Tobio đẩy anh ra, Osamu cũng thuận theo cậu. Túi đồ ăn nát vụn vẫn trong tay cậu.

Alpha nhìn anh ta bằng ánh mắt đanh thép. Trong khi các cặp song sinh phải giống nhau về nhiều mặt, Tobio lại có thể nhìn ra điểm khác biệt. Có một năng lượng tiềm ẩn đối với Osamu mà Atsumu không thèm che giấu, nhưng Tobio nó thật gây chết người.

Alpha nói: "Tôi sẽ đưa nó cho em, Tobio. Em có sức mạnh."

Tobio không chắc tại sao mình lại được khen, nếu nó có thể được gọi như vậy. Ngọn lửa bên trong cậu bập bùng. Tuy nhiên, nó đã sẵn sàng để làm bùng cháy trở lại vào bất kỳ thời điểm nào. Cậu nhìn Alpha, chờ đợi.

Osamu khẽ thở dài, những ngón tay lùa qua mái tóc màu xám và có thứ gì đó trong anh như trĩu xuống.

"Ugh, tôi không thể làm điều giống Alpha lâu được" Osamu lẩm bẩm. "Đó là một điều tuyệt vời. "Tsumu sẽ giỏi hơn đấy."

Cầm thấy túi đồ ăn đã bị bóp nát, Osamu mở nó ra . Anh cho tay vào, lấy một miếng khoai tây chiên vụn rồi đưa lên miệng. Alpha nhíu máy nhìn xuống đống đồ ăn rồi lấy ra một miếng còn nguyên vẹn.

Đúng như Tobio nghĩ rằng Osamu sẽ đưa nó vào miệng mình, Alpha thay đổi hành động nhanh chóng rồi đưa nó về phía cậu. Beta nhìn chằm chằm vào miếng khoai tây trước mặt, chớp chớp mắt.

"Đây, coi như hòa đi". Osamu nói. "Nhưng sẽ không có chuyện này trên sân đâu."

Tobio biết anh ấy muốn nói gì. Do dự, Beta tiến về phía trước và cầm lấy miếng khoai tây. Đưa lên miệng và nhai nó, cậu biết Osamu đang nhìn cậu ăn. Khi Tobio nuốt nước bọt, cổ họng xậu khô rát khó chịu, má nóng và chân tay bủn rủn.

"Cảm ơn," cuối cùng Tobio cũng nói ra.

Osamu gật đầu khi cậu ăn xong. Tobio vẫn như vậy, vì một lý do nào đó mà không sẵn sàng thoát ra khỏi khoảnh khắc kỳ lạ mà họ vừa tạo ra.

"Em biết đấy, đội của tôi khá là cá tính." Những lời nói đột ngột của Alpha khiến Tobio giật mình. Tobio không thể không chú ý đến nó.

Osamu ném chiếc túi rỗng vào một thùng rác gần đó, tay chống nạnh khi anh ấy xoay vai về phía sau. "Bọn tôi đã mất một thời gian để đạt được vị trí của mình. Hầu hết là nhờ Đội trường của bọn tôi. Tôi không muốn nó bị hủy hoại ".

Lần này khi Alpha đối mặt với cậu, anh đã nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Kể cả bởi một Beta xinh đẹp, ngây thơ."

Tobio cau mày, mở miệng định trả đũa. Osamu đưa tay lên, ngăn cậu lại.

"Nhìn xem, nếu em định làm Tsumu thất vọng, hãy làm điều đó một cách nhẹ nhàng. Đó là tất cả những gì tôi muốn ".

Beta muốn từ chối. Cậu muốn đánh Osamu vì đã nhìn mặt mà bắt hình dong cậu hoặc những gì đã xảy ra với Atsumu. Cơn giận dữ , tự bảo vệ mình dễ ngấm vào người. Giống như trở về một ngôi nhà quen thuộc, tan nát, bằng một cách nào đó, đủ ổn định để bạn thuyết phục bản thân rằng nó vẫn còn sống được.

Nhưng thay vào đó, Tobio hít một hơi thật nhẹ và từ từ gật đầu.

Đó dường như là một câu trả lời đủ tốt cho Osamu. Alpha vỗ vai cậu, ngón tay ấn vào da thịt cậu qua áo khoác. Nó không còn mạnh bạo như trước, và Tobio không cố gắng tránh xa sự tiếp xúc khi cậu hơi ngước lên nhìn người trước mặt.

"Nếu mọi việc suôn sẻ, đội của tôi rất thích chia sẻ. Chỉ cần ghi nhớ điều đó, "Osamu lẩm bẩm, và nhếch mép cười .

Tim Tobio đập mạnh hơn một chút, gáy cậu nóng ran khi mùi mật ong đó nồng nặc hơn. Chắc chắn Beta đang hiểu nhầm.

"Chia sẻ?" Tobio đánh liều hỏi. "Giống như ... bài tập huấn luyện?"

Osamu cười khúc khích, bàn tay đó siết chặt lấy vai Beta. "A...., Tsumu đã đúng. Em quả là một cậu bé ngoan. "

Tobio trừng mắt nhìn người kia, biểu tình hiện rõ trên mặt. Điều đó chỉ khiến Alpha cười nhiều hơn, những chiếc răng sắc nhọn lấp lánh nhưng trớ trêu thay lại không hề đe dọa như Tobio từng nghĩ trước đây. Hoặc có thể họ đã, chỉ theo một cách khác.

Alpha kéo dài chút thời gian cuối cùng trước khi anh rời đi. Đôi mắt đen có vẻ dịu dàng hơn trước, và Tobio có cảm giác chìm đắm khi trải qua một bài kiểm tra nào đó.

Tuyệt vời, cậu rất tệ trong các bài kiểm tra.

"Hẹn gặp lại trên sân đấu, Tobio," Osamu nói với một cái lắc đầu nhẹ. "Đừng kìm lại."

Tobio cố gắng không nhìn khi Alpha rời đi. Bụng của cậu đau thắt lại, không phải tất cả những điều đó là xấu. Trong cậu có một chút hưng phấn, đáng sợ và mê hoặc tất cả cùng một lúc.

Khi Beta quay trở lại đội và họ bước lên sân, cậu cảm thấy nhẹ hơn một cách đáng kinh ngạc. Hinata nhìn cậu bằng ánh mắt đầy quyết tâm, điều này càng làm cậu hưng phấn hơn. Osamu không cần lo lắng, Tobio không thể kìm lại vào thời điểm này.

Tiếp xúc với Atsumu và Osamu đã làm cậu ấy bị tổn thương một chút, nhưng có rất nhiều phần vẫn còn cứu vãn được.

Có lẽ Tobio đã tham lam, nhưng đó có phải là một điều kinh khủng như vậy không?

Khi Hinata nhảy lên lưng cậu, hay Tsukishima lướt ngón tay qua gáy, hoặc thậm chí khi Atsumu nhìn cậu với ánh mắt mệt mỏi, cậu cũng không nghĩ là như vậy. Thì họ cũng thật tham lam.

Khi Tobio nhìn lên ánh đèn chói mắt của phòng tập thể dục, cậu không thể không nghĩ rằng Osamu đã nói một điều thật tuyệt.

Quyết định.

(*) Samu hỏi với ý mỉa mai vì Tobio đã hỏi một điều hiển nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro