Chap 21: Ennoshita, Kinoshita & Narita

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Có một cảm giác lo lắng kí lạ cứ len lỏi trong Tobio vài ngày qua.

Lúc đầu, cậu cũng chẳng hiểu tại sao. Sẽ rất dễ dàng để thổi bay nỗi lo lắng đối với giải Quốc gia, có lẽ chỉ một phần thôi. Làm thế nào cậu có thể khống chế sự bồn chồn này, bất kể là cậu rất tự tin vào đôi và bản thân mình?

Không, điều này đã đi sâu hơn.

Họ sẽ gặp gỡ các đội, làm quen và đấu với họ, tại giải Quốc Gia. Nekoma và Fukurodani ở đó cũng là lẽ thường, Tobio đã có thể hình dung ra sự hỗn loạn và năng lượng mà cả hai đội sẽ tạo nên. Cậu sẽ phải chuẩn bị nhiều hơn cho điều đó.

Nhưng Itachiyama ? Hay Kamomedai?

Và Inarizaki.

Tobio cảm thấy môi mình ngứa ran khi chỉ nghĩ đến trường học. Hay đúng hơn là một thành viên trong nhóm cụ thể, nhưng nói điều đó có nghĩa là thừa nhận cảm giác tội lỗi ngày càng tăng đã bắt đầu nổi lên.

Đó là một tình huống khó khăn. Mặt khác, Beta không nghĩ rằng cậu đã làm bất cứ điều gì sai về kỹ thuật. Cậu không có quá nhiều mối quan hệ, cậu cũng chăng được đánh dấu từ bất kỳ ai ngoài đội.

Tuy nhiên, cậu biết cậu ấy là một gì đối với tất cả mọi người trong đội .

Sự bối rối và do dự khiến cậu không thể trả lời được những câu trả lời mà cậu đang khao khát một cách vô cùng. Nó khiến cảm giác tội lỗi của cậu trở nên tồi tệ hơn gấp triệu lần. Cậu rất thích sự nhiệt tình của Atsumu, và cậu sẽ nói dối nếu anh nói cậu không có điểm yếu cho những người ở trại huấn luyện.

Nhưng làm sao có thể làm vậy?

Cậu có cần phải nói cho đội biết chuyện gì đã xảy ra không? Đó có phải là việc của họ không?

Trên hết, Tobio hiểu rằng cậu ấy không thể giải quyết tình huống khó xử này ngay bây giờ. Giải đấu Quốc gia quan trọng hơn, và cậu muốn mọi người ở trạng thái tốt nhất. Những hoạt động không cần thiết sẽ không giúp ích được gì cho họ và dĩ nhiên cậu không muốn mình là nguyên nhân.

Bây giờ , cậu đang ngồi gần ngồi gần cửa sổ, những ngón tay gõ vào đùi khi cậu lắng nghe mọi người tâm sự với nhau về những lo lắng của mình.

Nhà trọ họ đang ở khá đẹp. Hinata và Nishinoya đã nói về việc nó bị ma ám trước đó, nhưng Tobio đã chẳng nghe thấy gì nữa sau khi Tanaka bắt đầu cố gắng dọa Yamaguchi và Yachi.

Tobio để tay chống cằm, đôi mắt xanh sẫm nheo lại nhìn ánh đèn thành phố bên ngoài. Da cậu ngứa ngáy, adrenaline cuộn trào trọng cơ thể. Cậu cần phải làm gì đó. Chạy? Hoặc có thể chỉ cần nhảy trên cầu thang cho đến khi chân cậu mỏi rã? Có lẽ đều ổn.

Tâm trí vẫn quay cuồng, Beta đã không nhận rằng Ennoshita đang tiến lại gần.

"Kageyama," Omega gọi, khiến Tobio bối rối.

Beta nhìn lên . Đôi mắt đen, dịu dàng nhìn xuống cậu với vẻ thanh thản đến mức khiến Tobio thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, điều đó không ngăn được sự lo lắng của cậu.

"Có chuyện gì vậy?" Tobio hỏi.

Ennoshita cười nhẹ, những ngón tay đầy lo lắng lướt qua mái tóc của cậu . "À, cậu có thể giúp tôi một việc được không? Kinoshita và Narita đang khá lo lắng. Tôi nghĩ mùi hương của cậu sẽ giúp họ bình tĩnh lại. "

Tobio nhận được lời đề nghị như vậy. Đôi mắt của cậu đánh qua hai Alpha đang được nhắc đến. Cả hai đều đang nhìn vào điện thoại của mình, những thông tin nổi bật trong năm qua mà HLV Ukai đã thu thập được đang hiển thị trên màn hình. Môi họ hơi nhếch lên, nhưng vẫn có một sự căng thẳng ẩn trong đôi vai và những ngón tay run rẩy ấy.

Đối với Beta, nó chắc chắn không có trong đoạn video ấy.

Cậu cảm thấy hơi lạnh, Tobio đứng bật dậy và rời đi trước khi Ennoshita có thể hỏi lại.

"Vâng ,em hiểu rồi."

Cậu nghe thấy tiếng thở hắt của Omega trong những gì phải nhẹ nhõm và cố gắng phủ nhận niềm tự hào đang trỗi dậy trong anh ta như một phản ứng.

Di chuyển đến gần Alpha, Tobio không lãng phí bất cứ một giây nào trước khi ngồi cạnh Narita. Alpha bình thường nhút nhát dường như là người bồn chồn nhất, anh ta liếc nhìn Tobio với vẻ bối rối khi cậu đến gần.

"Ừm," Tobio bắt đầu, sự bình tĩnh giảm dần khi cậu ở gần đối phương. "Em có thể xem với anh không?"

Beta ngỏ ý có thể đưa điện thoại lại gần không. Mặt cậu nóng bừng trước cái nhìn ngạc nhiên của Narita . Hương thơm của rượu sồi và gừng tươi phảng phất xung quanh. Đã có lúc Tobio tự hỏi (và thậm chí có thể thầm hy vọng) liệu Alpha có phải là Beta trong những ngày đầu hay không. Nhưng điều đó không đúng với tính cách của Narita, và ham muốn ích kỷ đã nhanh chóng biến mất.

"Ồ chắc chắn rồi. Đây!" Narita chuyển điện thoại của mình sang tay bên kia để cả hai người họ đều có thể xem. Nghiến răng, Tobio dừng lại trước khi từ từ để đầu mình tựa vào giữa cổ và vai của Alpha.

Cậu cảm thấy Narita cứng đờ người, hơi thở dồn dập . Tobio cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng tâm trí của cậu đang ở nơi khác.

Bình tĩnh nào.

Thở đều.

Beta nghiêng cổ để mùi hương của cậu tỏa ra không khí xung quanh họ nhiều hơn. Cậu hít vào thở ra nhẹ nhàng, chờ đợi trái tim đang đập của Narita ổn định hơn.

Phải mất một phút. Hơi ấm của cơ thể Alpha khiến mọi thứ gần như bùng cháy, nhưng cứ mỗi giây trôi qua, cánh tay của Narita ngừng run rẩy và hơi thở của đã đều đặn hơn.

Một bàn tay to và ấm áp rón rén lướt qua eo cậu. Có một lực có nhỏ nơi eo, Tobio thấy mình bị ép về phía Narita . Cái ôm không quá chặt và Tobio có thể dễ dàng thoát khỏi vòng tay của Alpha nếu muốn.

Tobio chớp mắt, mí mắt rung lên và cảm thấy nặng nề khi tiếp tục xem màn hình. Nó rất tuyệt, dĩ nhiên rồi. Cậu không thường xuyên thân thiết với những năm thứ 2 khác, và bây giờ cậu thấy điều đó thật buồn.

Trước khi suy nghĩ của mình có thể đi quá sâu vào nơi mà chúng không nên đến, Tobio cảm thấy một trong những bàn tay của mình đang được nhấc lên.

Đôi mắt xanh dương liếc sang một bên, cũng chẳng thèm bỏ đầu ra khỏi bờ vai thoải mái của Narita. Kinoshita chào cậu. Alpha kia mỉm cười với cậu, ngượng ngùng và không tự tin nhưng vẫn ôm lấy cổ tay Tobio.

"Tôi có thể tham gia chứ?" Kinoshita hỏi. Ngón tay cái của anh lướt qua tuyến mùi hương trên cổ tay Tobio, cái chạm vào khiến cậu rùng mình.

Tobio gật đầu mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

Khi tiếp tục, Kinoshita cười rạng rỡ và cọ má mình dọc theo mảng da nhạy cảm. Alpha lặng lẽ hít vào, hơi thở nóng rực và tạo ra một cảm giác dễ chịu dọc theo cánh tay của Tobio.

Trong một khoảnh khắc, Beta chỉ nhìn Alpha tóc sáng bên cạnh mình, như bị mê hoặc.

Đã có lúc Tobio không biết phải làm thế nào để thực hiện những hành động như vậy. Thành thật mà nói, tất cả vẫn khiến cậu hơi mất cân bằng và khó hiểu, nhưng giờ cậu biết có điều gì đó đã ăn sâu bên trong cơ thể khiến cậu thích điều này.

Sự gần gũi, bản năng. Thật khó để giải thích, và đôi khi còn khó thế hơn.

Vậy mà cậu ấy vẫn đang cố gắng. Và nếu đồng đội của cậu mỉm cười với cậu ấy như thế này, ngu ngốc và hài lòng, điều này chẳng phải rất tuyệt sao ?

Kinoshita hôn vào lòng bàn tay cậu,đưa lưỡi lướt nhẹ trên làn da mỏng manh rồi dừng lại khi một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khỏi môi Tobio. Alpha nhìn lên, chờ đợi ngắm nhìn biểu cảm của cậu, trước khi đặt một nụ hôn nơi lòng bàn tay cậu.

Narita ôm chặt cậu hơn. Cậu hầu như không nghe thấy một tiếng gầm gừ nhẹ nhàng nào, những ngón tay của Alpha nhẹ nhàng vuốt qua phần bụng được bao bọc bởi lớp vải của Tobio.

Sự tiếp xúc nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý.

Mùi hương của Kinoshita có lẽ là một trong số ít mùi hương mà Tobio không thể thực sự hiểu được, ngay cả khi chúng gần giống như hiện tại. Nó tương tự như lô hội và một loại trái cây nào đó. Tinh tế như của Narita. Như một trò đùa bản năng Beta mà Tobio chẳng muốn nghĩ tới.

Hơn nữa, cả hai đều rất giống Alpha.

Thời gian trôi qua, chậm mà nhanh, khi cả ba người chú tâm màn hình và để mùi hương của họ hòa quyện vào nhau. Mọi cảm giác sợ hãi hay căng thẳng từ đó mà tan biến. Chân tay của Alpha mềm nhũn, như muốn tan chảy vào Tobio với sức nóng và sự thoải mái.

Sau một thời gian, Beta ngừng suy nghĩ về cách làm dịu họ và chỉ đơn giản là tận hường. Cậu không cảm thấy vui vẻ như Alpha đang cảm thấy, nhưng cậu thích nó .

Thành thật mà nói, Tobio nghĩ rằng họ có thể đã ở như thế này trong phần còn lại của đêm nếu không có sự can thiệp đột ngột của Ennoshita. Omega cúi xuống để thì thầm vào tai Narita và sau đó là Kinoshita, trầm đến mức Tobio không thể hiểu được anh ta đang nói gì.

Những Alpha có chung một cái nhìn trước khi cẩn thận tách mình khỏi cậu . Narita đặt một nụ hôn nhanh lên quai hàm của cậu, Kinoshita xoa nhẹ bên má ấm áp của cậu. Tobio chớp mắt nhìn bọn họ rời đi, đầy bối rối.

"Trông không giống lắm, nhưng đừng để bọn họ quá tay. Hơn nữa, họ cần chuẩn bị đi ngủ, "Ennoshita nói, giọng nói của anh ta vang vọng từ phía trên Tobio.

Trước khi Beta có thể quay lại nhìn , cậu cảm thấy những ngón tay của Omega gần như trượt một cách nhẹ nhàng dưới cằm mình. Tobio ngẩng đầu lên, và hơi thở của Tobio nghẹn lại trong cổ họng khi một đôi môi áp vào trán này.

Nụ hôn vương vấn, nhẹ nhàng ướt át và ấm áp vô cùng. Mùi hương ngọt ngào như đường của Ennoshita vuốt ve cậu dễ dàng như đôi môi của anh, và Tobio phải kìm lại tiếng rên rỉ bất ngờ muốn bật ra khỏi miệng rồi khiến cậu xấu hổ.

"Cảm ơn vì đã giúp họ, Kageyama. Làm tốt lắm. Còn lại để anh lo."

Câu nói như lời khen ngợi bình thường. Tobio nhắm mắt lại, thở ra nhẹ nhàng. Ennoshita mỉm cười (nhếch mép) và hôn lên làn da cậu trước khi thả tay ra.

Mùi hương không ảnh hưởng đến Beta, ít nhất là không giống như Omega và Alpha. Mặc dù là như vậy, nhưng Tobio vẫn có thể cảm nhận được gì đó. Có lẽ nó không phải là bản năng , nhưng để nói rằng không có một loại liên kết nào ảnh hưởng đến cậu ấy? Không có chuyện ấy đâu.

Tobio quan sát Ennoshita đang tiến đến gần hai Alpha. Ennoshita có thể là một Omega, nhưng quá rõ ràng ai là người chịu trách nhiệm trong mối quan hệ của họ. Họ phù hợp như vậy. Hoàn hảo.

Da của Beta đỏ bừng, adrenaline tiết ra. Đôi mắt đưa qua năm ba rồi năm hai, hoạt động trở lại nhưng không biết chính xác tại sao như thế nào.

Cậu ấy cần phải chạy.

———

Không khí ban đêm mát mẻ ở Tokyo thật tuyệt. Tobio không thể chạm vào nó, nhưng cậu biết cơ thể mình không thích nó nhiều như Miyagi.

Hơi thở gấp gáp nặng nề không phải của chính mình lọt vào tai. Tobio nhìn nhanh về phía bên cạnh, Hinata đang chạy ngay sát. Alpha nhỏ con vẫn tiếp tục phát triển một cách đáng ngưỡng mộ, giống như anh vẫn thường hay làm.

Tobio sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng cậu biết rằng Hinata có thể đạt được những bước tiến dài hơn của chính mình.

Cậu có cònsốc vì nó nữa không? Hầu như không. Bây giờ cậu chỉ mong đợi Hinata sẽ đạt được những mong đợi đó.

Đằng sau họ là Tsukishima đang mệt mỏi đạp xe, than vãn yêu cầu họ phải mau chóng quay về. Tuy nhiên,anh vẫn ở đó, Tobio nghĩ rằng điều đó nói lên nhiều điều hơn những lời của Alpha.

Họ dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi được phủ bê tông, ánh đèn sáng chói lọi chiếu thẳng vào mắt. Nó còn hơn cả việc nhìn thấy vào ban đêm. Tất cả mọi thứ đều mờ ảo, ngoại trừ khuôn mặt của đồng đội.

Hinata hít vào từng đợt, đưa tay qua đầu khi cố gắng lấy thêm oxy. Tsukishima cũng không khá hơn là bao, ngay cả khi anh cố ngăn nó thể hiện ra ngoài.

Điều này là tự nhiên, tâm trí của Tobio mơ hồ nghĩ vậy. Ở bên họ. Tin tưởng vào họ. Biết rằng nếu cậu quay đầu nhìn lại thì chắc chắn họ sẽ ở ngay đó. Dù cậu không nói họ phải đi cùng cậu, phải ở đó thì họ vẫn cố chấp mà đứng đó cùng cậu.

Sự tận tâm như vậy thật xứng đáng. Tuy nhiên, Tobio không đủ can đảm để đáp lại họ. Ít nhấtlà không phải tất cả.

Dù chỉ một phần tôi. Nhưng cậu hy vọng như vậy là đủ.

"Chúng ta cần nói chuyện."

Giọng cậu xuyên qua sự ồn ào của thành phố, trầm và ấm. Tsukishima nhướng mày và dựa vào chiếc xe đạp. Hinata mở to mắt, nhưng anh cũng không hỏi rõ.

"Ý tôi là, về chúng ta" Tobio nhẹ giọng. Cậu vụng về khua tay ra phía trước làm điểm tựa để tránh bị ngã.

"Hiển nhiên rồi, Đức vưa."

"Thô lỗ quá đấy, Stingyshima" Hinata rít lên .

Tobio lướt những ngón tay qua mái tóc má của mình, khẽ thở dài và lê bàn ​​chân mỏi lừ của mình. "Nhìn này, tôi không giỏi lắm đâu."

"Rõ ràng."

Hinata gầm gừ. "Nói gì thế hả?"

"Cậu biết đấy, tôi đã đưa ra rất nhiều lời đề nghị để giúp cậu ấy 'tốt hơn'. Đến khi nào cậu ấy nói đồng ý, tôi sẽ cho cậu coi ".

Tsukishima chống cằm, môi nhếch sang một bên nở một nụ cười nhếch mép giận dữ (?) (và đáng tiếc là hấp dẫn). Hinata ưỡn ngực, lắp bắp vài câu rồi chay vụt khỏi Tobio khi đang cố kiềm chế sự xấu hổ. Anh tự thuyết phục mình rằng cách tốt nhất là chạy đi.

"Dừng lại, đó không phải là ý của tôi," Tobio sôi sục, tự chúc mừng vì đã không nói lắp.

Tsukishima nhướng mày. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, mùi củi ngào ngạt tạo cảm giác dễ chịu đến nghẹt thở. "Không phải sao? Cậu nói rằng cậu muốn nói về 'chúng ta'. Nghe có vẻ như chúng ta sắp đánh nhau hoặc chia tay. "

Hinata thở hổn hển và chạy đến bên Tsukishima. Mỗi chuyền động lại tỏa ra một làn sóng năng lượng.

"Không hề!" Hinata gần như hét lên.

"Đồ ngốc, trước tiên chúng ta phải ở bên nhau rồi mới chia tay."

Lạnh lùng dập tắt những ngọn lửa đang dần hình thành bằng những lời của Tsukishima. Hinata bình tĩnh lại, chân lùi lại một bước và mắt chuyển sang Beta. Tsukishima nhìn theo đường nhìn của anh, ánh mắt như muốn nuốt chửng toàn bộ Tobio và nuốt chửng sự tự tin mà cậu đã gây dựng.

"Chuyện này là sao, Đức Vua?" Tsukishima hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn trước.

Tobio biết rằng sự chú ý sẽ đổ dồn vào cậu ngay lúc này, nhưng ánh mắt tinh tường của họ vẫn mãnh liệt hơn cậu tưởng tượng.

Beta khoanh tay trước ngực, ấm áp nhưng không hiểu sao vẫn lạy gáy. "Khi bọn tôi trở lại Miyagi, tôi muốn tìm hiểu về nhau. Giống như ... chúng ta có thể là gì, tôi đoán vậy. "

Hinata trố mắt nhìn cậu. Tsukishima không phản ứng quá gay gắt, nhưng có một sự căng thẳng đang dần hình thành trong anh.

"Cậu là Alpha của tôi," Tobio tiếp tục. "Là đồng đội của toi. Nhưng đôi khi tôi nghĩ cậu còn muốn hơn thế nữa ".

Tsukishima chế giễu. "Đôi khi?"

Quế và tro xâm chiếm các giác quan của cậu khi Hinata bước lại gần . Cậu nhìn xuống Alpha, đôi mắt của anh lóe sáng hệt như khi họ trong phòng ngủ của Hinata vài tuần trước.

"Cậu đã sẵn sàng cho điều đó?" Hinata hỏi.

Đúng. Không chắc nữa.

Tobio không thể nói chắc chắn bằng cách nào, nhưng chỉ phủ nhận tình hình không có lợi cho cậu. Hoặc bất kỳ trong số họ.

"Tôi không biết." Những ngón tay của Tobio nắm chặt cánh tay , móng tay cắm sâu vào lớp vải. "Nhưng tôi phát ngán khi chạy trốn khỏi mấy người các cậu rồi."

Thật kỳ lạ, có lẽ cậu lo lắng rằng một ngày nào đó họ sẽ không cố đuổi theo cậu. Và điều đó chỉ đẩy cậu vào một câu hỏi phức tạp khác sao? Nó khiến cậu đau đầu.

"Oh Kageyama, cậu đã từng làm vậy sao?" Giọng điệu của Hinata nhẹ nhàng đến kì lạ. Nó khiến Tobio choáng váng,cậu quay ra nhìn Alpha với vẻ ngạc nhiên lộ rõ.

"Tôi ... tôi không nghĩ vậy. Sao cậu lại nói thế? "

Hinata nhún vai. "Dù sao thì tớ cũng không bao giờ ngừng chạy theo cậu."

"Và nếu cậu nghĩ rằng tôi không thể bắt kịp cậu thì thực kiêu ngạo đấy" Tsukishima nói bằng chất giọng thiếu đánh hàng ngày khiến trong long Tobio khó chịu.

Beta xem xét giữa hai điều này. Đối với tất cả sự nghiêm túc trong lời nói của Tobio và sự lo lắng tuôn ra như mưa lạnh, dường như không có gì đặc biệt để bận tâm. Như thể họ biết kiểu trò chuyện này sẽ xảy ra.

Có lẽ vậy. Tobio sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì vào thời điểm này.

"Được rồi," cậu thốt lên. "Sau khi giành chiến thắng, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

"Phải! Đầu tiên, chúng ta sẽ vô địch Quốc gia! " Hinata hét lên. Tsukishima chán chường đảo mắt và ấn các ngón tay vào đầu như thể sắp bị đau đầu.

Chính sự bình thường của khung cảnh này đã thực sự giúp Tobio thấy thoải mái hơn. Như trút được gánh năng vậy, và không cần đợi sự chấp thuận của họ, cậu đã bắt đầu chạy về nhà trọ. Hinata hét lên sau lưng cậu và Tsukishima thì vẫn lảm nhảm bàng giọng điệu khiêu khích.

Tiếng chân chạy và tiếng xích xe đạp lạch cạch truyền đến tai cậu.

Tobio chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bây giờ.

Chạy bộ và cuộc nói chuyện đã hoàn thành công việc của họ. Tâm trí cậu thoải mái hơn. Tập trung vào tương lai, vào bóng chuyền, vào đội tuyển, là ưu tiên hàng đầu của cậu. Beta không thể dự đoán hoặc kiểm soát điều gì sẽ xảy ra khi họ tham dự giải Quốc Gia vào ngày mai. Không phải kết quả, trận đấu hay tương tác với những người chơi khác.

Nhưng cũng giống như việc cậu muốn Hinata sẽ luôn chạy bộ cùng cậu, thì cậu cũng hy vọng đồng đội sẽ ủng hộ mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro