Chap 22: Em là ngoại lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mon à! Hôm nay là lịch dạy kèm của tớ với cậu đấy nhé! - Chàng robot cao bồi nhắc nhở chàng trai đang ngồi trước mặt bản thân.

- Ừm... tớ nhớ mà! - Người đối diện gật đầu

- Hứm! Cậu nhắc đi nhắc lại câu đó 3 lần rồi đó Kiddo! - Wang cằn nhằn

- Thì sao chứ? Cậu kèm Mon cả tối qua rồi, sao nay còn sức mà lải nhải thế? - Kiddo bật lại, cho tọt cái bánh vào miệng, nhai ngấu nghiến, điệu bộ rất không quan tâm người kia là bao.

- Hì hì! Kiddo quên Wang là học sinh gương mẫu à? Cậu ấy kèm cặp Mon cả đêm nhưng sáng vẫn lên lớp đúng giờ, cả buổi tỉnh như sáo đấy thây! Giờ còn sức cằn nhằn là chuyện bình thường! - Mata cười lớn

- Ừ! Tớ quên mất đấy! - Kiddo cười lại

- Này! Không có vui nha! - Wang tức giận nhìn hai tên cười ngoác đến mang tai kia.

- Được rồi mà! Đang giờ ăn trưa đấy! Đừng làm ồn! - Med nhắc nhở

Wang hừ lạnh vì chưa kịp xử Mata và Kiddo nhưng rồi trong chốc lát lại bình tĩnh quay qua Mon hỏi:

- Thế cậu đã nhớ hết các phương pháp sơ cứu chưa? Mon? - Wang

- Rồi! Tớ thuộc nhất hai cái phương pháp sơ cứu người bị đuối nước và bị điện giật đấy! - Mon đáp

- Cậu cứ thỉnh thoảng đọc đi đọc lại mấy cái ghi chú tớ ghi, đảm bảo sẽ nhớ thêm được một chút. - Wang

- Ừm! - Mon gật đầu

- Đừng quên đọc lịch sử nữa nhé! Tớ đã vắn tắt lại toàn bộ cho cậu rồi đấy! - Med xen vào

- Tớ nhớ mà! Hình như lịch sử tớ nhớ hơn y học thì phải! - Mon nói xong thì Med nhìn Wang đúng kiểu rất cà khịa: "Chú còn non và xanh lắm Wang ạ!"

- Này này! Hôm nay cậu ấy học pháp luật, không phải lịch sử hay y dược! - Kiddo - Các cậu chọn ngày khác mà chen vào, chứ không phải ngày hôm nay...

- Rồi rồi! Đây nói thế thôi, sao phải khó tính thế? - Wang với Med đồng thanh

- Kể ra cũng gay go nhỉ? Học 3 môn cùng ngày liên tiếp, cậu có chắc là nhớ được hết không Mon? - Mata

- Tớ nghĩ là có thể không hết nhưng mà tớ sẽ cố gắng! - Mon tự tin đáp lại

*Bộp*

Nichov đặt tay lên đầu Mon, xoa nhẹ đầu em, hệt như đang khen thưởng:

- Áu! Áu... (Cố gắng lên nhé Mon)

"Tên này... phải thiến thôi!" Ba chàng robot nào đó trán nổi hắc tuyến, tay bóp chặt đôi đũa. Nếu không phải chúng làm bằng kim loại thì chắc đã gãy làm đôi rồi.

"Đm! Sao suốt ngày tên sói đó cứ có skinship với vợ tương lai của bố vậy!"

"Bà tác giả buff nó ăn gan hùm hay sao mà hễ có mặt nó là lại skinship với Mon vậy cà!"

"Thiến! Thiến và thiến! Nhất định phải thiến!"

- Thôi đi! Tui ăn cơm không có ăn cẩu lương đâu nha! - Mata

- Cẩu lương là gì vậy? Có ngon không? - Rihno quay qua Mata mà hỏi

- À ừm thì... cậu không cần biết đâu... - Mata đáp - Vừa hay mai Mon được nghỉ ngơi để ôn lại 3 môn này, sau đó sẽ là kiếm thuật của tớ với ngôn ngữ học của Nichov á nha! Cố gắng lên Mon nhé!

- Tớ biết rồi! - Mon

- Ể? Vậy tớ dạy môn gì? - Rihno

- Lạy cậu! Cậu có dạy đâu! - Mata

- Được rồi! Tớ với Mon đi trước nha! - Kiddo nói rồi đứng dậy kéo Mon đi luôn

.........

Tại kí túc xá của Mon:

- Vì bây giờ vẫn còn nắng nên chúng ta sẽ học lí thuyết trước! - Kiddo nói, đặt lên bàn vài cuốn sách về luật.

- Nhiều vậy sao? - Mon hoảng hốt - Tụi mình học những kiến thức cơ bản thôi được không? Như là Wang và Med dạy tớ vậy!

- Không được! Học luật thì không thể qua loa đến thế được! - Kiddo lắc đầu - Đã học là phải học nghiêm túc, không thể học vẹt được!

- Nhưng làm sao tớ nhét đống này vào đầu trong một ngày? - Mon ngao ngán giờ từng trang sách

- Nhìn nó khó thế thôi chứ thực ra rất dễ! Tớ đã viết ra dễ hiểu nhất cho cậu rồi! - Kiddo lấy từ trong mũ một cuốn vở. Mon cầm lên và xem xét nó

- Đúng là dễ hiểu thật!

- Ừ! Bản chất của các bộ luật thực ra rất dễ hiểu nhưng trong sách vì có quá nhiều từ ngữ chuyên sâu nên khó nhớ... - Kiddo - Cậu thử đối chiếu sách với vở xem!

Mon làm theo, so sánh hai cái với nhau, so đến đâu, em ngạc nhiên đến đấy, không ngờ cả một cuốn sách dày có thể gói gọn trong gần 1/3 quyển vở.

- Cái này...

- Dễ hiểu và dễ nhớ hơn nhiều phải không? - Kiddo - Bây giờ tớ cho cậu thời gian đọc thuộc, tí nữa tớ sẽ kiểm tra nhé!

- Ừm! - Mon vui vẻ gật đầu

Kiddo cười cười, ngồi bên cạnh viết ra những câu hỏi trên giấy, trước mặt là Mon đang lẩm nhẩm học bài. Dáng vẻ rất chi là nghiêm túc, nét màu thỉnh thoảng nhíu lại khiến Kiddo không thể không liếc nhìn. Ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt em, làm tăng thêm phần nào vẻ kiên nghị, tiếng gió từ quạt và tiếng giấy hầu như là toàn bộ tiếng động trong phòng. Khung cảnh hết sức bình yên....

...

- Mon à! Cậu đã thuộc chưa? - Kiddo hỏi

- Tớ thuộc rồi! - Mon tự tin gật đầu

- Tốt! Làm kiểm tra luôn nhé! - Kiddo nói, anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường - Bây giờ là 2h10, làm đến 3h thôi nhé!

- Ok! - Mon nhận lấy 2 tờ giấy kiểm tra Kiddo đưa, tự tin cầm bút lên làm bài.

...

Chưa được 10p, mặt Mon lại đơ ra rồi! Nãy giờ làm chưa được 4 câu trên 45 câu Kiddo giao luôn á. Kiddo ngồi bên cạnh nhìn em cắn bút cũng đang muốn than trời than đất. Sao nãy em nói là thuộc rồi cơ mà? Nhìn bộ dáng học hành ôn tập của em lúc nãy, Kiddo còn phải tự hỏi là tại sao một đứa nghiêm túc như em lại là học sinh yếu nhỉ? Chắc là anh có câu trả lời rồi.

Kiddo thở dài, bước đến ngồi bên cạnh Mon, cất giọng bảo em:

- Được rồi! Không kiểm tra nữa! Để tớ xem nào.

Mon đỏ mặt đưa bài cho Kiddo xem, đâu ai muốn show ra điểm yếu của bản thân cho đối phương biết chứ?

- Câu 1, đúng! Câu 3 đúng! Câu 8 đúng! Câu 11 sai rồi! - Kiddo đọc một lượt cho em nghe.

- Sao mà câu 11 sai được! Câu này tớ chắc chắn lắm á! - Mon

- Không có! Luật tố tụng dân sự và luật dân sự khác nhau, không phải là một... - Kiddo trả lời

- Vậy còn câu 2 sao lại không làm được? "Định nghĩa của tuân thủ pháp luật?" - Kiddo

Thấy Mon cúi gằm mặt không đáp, Kiddo giải thích: "Đơn giản là không thực hiện hành vi pháp luật nghiêm cấm thôi!"

- Câu 4,5,6 tương tự: "Định nghĩa của thi hành/ sử dụng/ áp dụng?" - Kiddo - Thi hành pháp luật là thực hiện những điều pháp luật quy định (bắt buộc phải làm); sử dụng pháp luật là thực hiện quyền và tự do pháp lí theo quy định của pháp luật;...

- Những câu này rất dễ, cậu không nhớ chút gì sao? - Kiddo có chút cáu gắt - Ai đời lại chỉ làm được 4 câu mà còn sai 1 câu như này!

- Không... - Mon lí nhí trong họng khi nghe ra giọng điệu gắt gỏng của đối phương

- Được rồi, không sao, cậu ra đây đi! Tớ giảng lại cho... - Kiddo nghe thấy giọng nói của người kia, biết là em đang sợ nên cũng tự hòa hoãn cơn giận, kéo em lại gần

- Ể! Được sao? - Mon ngơ ngác nhìn anh

- Ừ! Tiếp tục với câu 6 nào! - Kiddo gật đầu, mỉm cười trấn an em

...

- Rồi! Lần này nhớ rồi phải không? - Kiddo hỏi

- Ừ! Chắc chắn nhớ rồi! - Mon gật đầu

- Ok! Vậy câu 1: "Pháp luật là gì?" - Kiddo vui vẻ hỏi

- Dễ ợt! Đáp án là... l... là... - Mon - T... tớ quên mất rồi!

- Quên mất là sao? Cậu làm đúng câu này mà! - Kiddo nổi giận thật rồi, anh chất vấn em

- Tớ x... xin lỗi! - Mon ấp úng đáp lại, xoa hai tay vào nhau, mồ hôi bắt đầu đổ xuống.

- Thôi được rồi! Chắc tớ giảng nhanh quá nên cậu quên luôn câu 1, vậy câu 45: "Pháp luật có bao nhiêu đặc điểm?" - Kiddo lại trấn tĩnh bản thân (Không được quát vợ!) rồi lại cho em thêm một cơ hội nữa.

- A! 6 đặc điểm! - Mon reo lên

- 6... 6... - mặt Kiddo tối sầm lại - Câu này tớ vừa giảng xong! Có 3 đặc điểm thôi chứ lấy đâu ra lắm thế!

Kiddo đã bùng nổ, nhìn em đầy tức giận. Em bị ánh nhìn kia làm cho sợ hãi cụp tai lại, mồ hôi chảy đầm đìa, cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

*Bùm! Bùm!*

- Giời ơi! Tức quá!!!!

Mon hé mắt nhìn chàng trai đang đứng ở ban công cửa phòng em, giơ đại bác không khí nã đạn lên trời mà phát tiết.

- Hừ!

Kiddo đột ngột quay vào khiến em giật bắn mình, anh bước nhanh tới chỗ em và kéo em đứng lên.

- Đi!

- Đi đâu cơ?

- Đi học bắn súng! Cậu chắc chỉ có thực hành được thôi chứ không trông chờ gì vào lí thuyết được rồi! - Kiddo nói rồi kéo em đi luôn.

- Khoan...

.....

Kiddo dắt Mon ra ngọn núi phía sau trường.

- Xin giới thiệu với cậu, đây là nơi tập bắn súng lí tưởng của tớ! - Kiddo nói - Ngày xưa lúc mới tập làm quen với đại bác không khí, đây cũng là nơi tớ hay lui tới thường xuyên

- Chẳng lẽ trong kì kiểm tra tớ cũng phải bắn súng ư? - Mon

- Có thể có đấy! Thực ra kiểm tra vào lớp S1 nào cũng có buổi kiểm tra thực hành phụ nếu điểm lí thuyết không cao! - Kiddo đáp - Ví dụ nhé! Med thi được 90% điểm lí thuyết lịch sử và văn hóa, nhưng cậu ấy vẫn phải chuẩn bị slide thuyết trình cho bộ giáo dục và đào tạo nghe. Wang thi được 100% lí thuyết môn y dược nhưng vẫn phải thực hành cấp cứu người bị đuối nước mới được qua. Tớ thì thi 95% pháp luật với 100 điểm thiện xạ. Cả Nichov nữa, cậu ấy được 100% ngôn ngữ học, song đó còn phải dịch tài liệu Ai Cập cổ ra tiếng Nhật mới được công nhận.

- Thi cả lí thuyết và thực hành ư? - Mon ỉu xìu cụp tai xuống, thi một em đã đủ chết rồi còn bày đặt thi hai

- Nhưng khả năng cao là cậu thì được đặt cách thi một trong hai vì thời gian thi khá gấp rút... - Kiddo nói, cố gắng vực dậy tinh thần em

- Ngoài ra thì còn Mata với Rihno nữa, hai người đó tuy không thi lí thuyết nhưng xét về độ nổi bật nhất trong những người cùng ngành, không ai qua được hai cậu ấy cả. Đối thủ đằng sau cũng phải cách một khoảng dài với các cậu ấy, một khoảng cách mà không ai gọi đó là may mắn được cả. - Kiddo nói tiếp - Nhưng mà cậu thấy đấy, nếu không thể thi thực hành thì có thể thi lí thuyết giống như Mata và R... à không Rihno là ăn may. Đừng dại dột làm như Rihno không rước họa vào thân. Tóm lại ý tớ là bây giờ tớ dạy cậu bắn súng, nếu vượt qua kì thi thực hành mà không cần lí thuyết thì cũng tốt hơn đối với đầu óc học trước quên sau như cậu.

Mon gật gật đầu, em thấy cũng có lí, liền lục túi móc khẩu súng ra chuẩn bị tầm sư học đạo

...

- Cậu không tìm thấy súng hay sao mà lâu thế? - Kiddo bất lực nhìn người trước mặt vài phút đồng hồ vẫn không tìm thấy khẩu đại bác không khí. Ngược lại còn lôi ra được cả đống đồ linh tinh, bao gồm vòng xuyên thấu, giày đi vào thế giới cổ tích, thang giấc mơ,... Thậm chí còn có cả nồi niêu xong chảo và phích nước nữa? Tất cả mọi thứ bị Mon vứt sang một bên, chồng lên nhau thành một núi hổ lốn.

- Cậu đợi tí, tớ sắp tìm ra rồi! - Mon nói, vẫn cật lực tìm kiếm. - A! Đây rồi nè!

Vừa dứt lời, đống đồ do Mon lấy ra rung rinh và đổ cái rầm lên người em

- Doraemon!

Kiddo hoảng hốt, vội kéo em ra khỏi đống đồ, thiệt tình chứ đây có phải là điềm báo gì chăng? Chứ Kiddo đang thấy đầu không xuôi thì chắc đuôi cũng chẳng lọt nổi rồi đó.

- Cậu có ổn không? - Kiddo hỏi, phủi bụi đất trên người em, đồng thời kiểm tra xem em có bị thương không

- Có! Tớ ổn mà! - Mon đáp, phủi bụi dính trên áo - Để tớ cất đống đồ này rồi chúng ta cùng học

- Ừm!

.....

- Bước đầu tiên là phải đứng đúng tư thế! Một tư thế đúng sẽ cho cậu duy trì sự ổn định và chính xác trong quá trình bắn! - Kiddo vừa nói vừa làm mẫu cho em - Một chân tiến lên, một chân trụ vững đằng sau, tránh bị đạn không khí đẩy lùi

Mon hào hứng làm theo lời Kiddo

- Bước hai xác định mục tiêu! Và bước ba, khai hoả! - Kiddo vừa dứt lời, một viên đạn để được bắn, một chiếc lá vàng rụng xuống.

- Để mình thử! - Mon giơ khẩu súng lên, rất ra dáng mà nhắm một mắt lại - Khai hoả!

- Á! Á!!!! - Cả hai chạy bán sống bán chết khỏi thân cây thông chuẩn bị đổ vào người họ.

*Rầm*

- Mon! Cậu không sao chứ? - Kiddo lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ Mon đang ngã sấp mặt

- Không sao! - Mon xoa đầu ngồi dậy

- Thiệt tình, mới đầu thì không nên bắn quả đạn to như vậy! - Kiddo

- Tớ xin lỗi...

- Không sao, thử lại nào!

....

- Bây giờ hãy bắn rớt một quả thông trên cây kia! - Kiddo

- Ừm! Khai hoả!

Một quả thông lập tức rơi xuống sau tiếng nói đó, Kiddo mừng rơn, chạy đến nhặt quả thông lên, hú hét loạn xạ:

- Được rồi! Làm được rồi!

Anh vui như thể bản thân anh vừa mới đoạt giải vô địch xong vậy.

- Ờ... Kiddo... tớ nhắm bắn quả thông bên cạnh cơ... (Hết vui rồi)

Kiddo đứng hình, cảm giác như sét đánh ngang tai vậy đó. Anh vừa nghe nhầm phải không?

- Không... Không sao cả! Ít nhất cậu biết cách điều chỉnh đạn...

Lời còn chưa kịp nói hết, trên đầu anh đã đột nhiên xuất hiện mấy tiếng "rắc rắc"

*Rầm!*

Một cành cây gãy rơi xuống, đè lên người anh.

- Kiddo! - Mon vội vàng chạy đến

- T... tớ nói cậu nhắm bắn quả thông chứ có phải cành cây đâu?

- Tớ xin lỗi...

- Được rồi, giờ tớ chỉ đứng nhìn, cậu cứ tập bắn đi, đến khi nào bắn được thì kêu tớ... - Kiddo đứng dậy, lùi ra xa. Phải nói là xa vô cùng, đến nỗi Mon chỉ thấy Kiddo nhỏ bằng đầu ngón tay, lấp ló sau những tán cây.

Cơ mà em vẫn phải tập luyện, liền lắc đầu không để ý đến sự xuất hiện của người kia nữa, giơ súng lên luyện bắn tiếp.

....

Kiddo bên này, đứng một chỗ, giơ súng lên bắn vào một gốc cây to lớn kêu lên "bùm bùm"

- Giời ơi! Tức quá! Med, Wang, hai cậu làm cách nào mà cậu ấy vào đầu được thế! - Kiddo vừa chửi rủa, vừa bắn ngày càng mạnh hơn.

- Chậc! Thằng nào phá giấc ngủ của bố đấy? - El MataDora đột nhiên ngóc đầu xuống từ cái cây Kiddo đang nhắm bắn, miệng chửi rủa - Rảnh quá sinh nông nổi hả!?!?

- Mata?

- Kiddo?

- Cậu làm gì ở đây thế? - Kiddo tiến lại gần cái cây

- Đây là chỗ ngủ trưa yêu thích của tớ mà! - Mata đu xuống, mặt đối mặt với Kiddo - Chuyện dạy diếc các thứ sao rồi? Mon đâu? Sao lại ở đây một mình?

- À... Mon...

- Aaaaaa! Kiddo ơi! Cứu với!

Tiếng Mon vang rừng núi, chiếc bóng màu vàng từ xa chạy lại với tốc độ bàn thờ, đằng sau còn có đám robot mặt chuột truy đuổi, chạy về phía hai chàng robot mèo

- Mon! - Kiddo và Mata hoảng hốt đồng thanh

- Kiddo! - Mata ra hiệu, lấy ra chiếc lá chắn bò tót, chạy vụt lên phía trước, che chắn cho Mon chạy lại chỗ Kiddo. Đám robot chuột bị đột ngột chặn lại, không dừng được. Mata cũng rất nhanh tay mà hất chúng văng lên trời. Kiddo khai hoả, bắn chúng bay ra xa tận đẩu tận đâu.

- Kiddo... - Mon chạy đến, ôm lấy anh, khóc lóc thảm thiết

- Được rồi! Không sao rồi! - Kiddo xoa đầu, trấn tĩnh em. Mata cũng chạy đến, nhìn cả hai mà rằng:

- Sao chúng lại đuổi theo cậu thế Mon?

- Bọn nó cướp đại bác không khí của tớ... - Mon khóc lóc đáp lại - Nhưng mà tớ không cho nên trong lúc giằng co, khẩu súng tan nát luôn rồi!

- Rồi bọn chúng tức giận đuổi theo cậu? - Kiddo hỏi lại

Mon không nói gì, sụt sịt gật đầu. Kiddo lau nước mắt cho em, nhẹ nhàng nói:

- Vậy tớ đưa khẩu đại bác của tớ cho cậu, đừng khóc nữa!

- Ể? Nhưng...

Nét mày Mata đanh lại, đang định nói gì đó nhưng khi nhìn hai người đối diện lại thôi.

- Lần này cậu tập bắn ở kia, trong tầm mắt tớ. Tớ sẽ đứng đây quan sát cậu, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vừa rồi xảy ra nữa! - Kiddo nhẹ nhàng đến mức Mata còn bất ngờ, Mon gạt nước mắt, gật gật làm theo, đứng dậy đi ra phía trước giơ khẩu đại bác Kiddo đưa, tiếp tục luyện bắn.

Khoảng cách giữa họ không phải là gần nhưng vẫn đủ để những hành động của họ dễ dàng thu vào mắt đối phương

- Này! Cậu cho Mon khẩu đại bác ấy thật đấy à? - Mata ngồi bên cạnh Kiddo dưới gốc cây to lớn.

- Ừ!

- Thật á hả? Nhưng đó là khẩu đại bác cậu dùng khi chiến thắng đại hội bắn súng toàn quốc mà! Cậu nói nó là bùa may mắn của cậu, bình thường còn chả cho ai đụng vào. Đừng nói đến cho ai...

- Thì suy nghĩ thay đổi thôi! Đột nhiên tớ nhận ra tớ chiến thắng là do tớ giỏi chứ không phải do một khẩu đại bác nào đó!

- Nhìn mặt kìa! Đắc thắng thấy ghét! - Mata bĩu môi

- Có vẻ... Mon rất đặc biệt ha? - Mata cười đểu - Khiến cho Kiddo- ông hoàng nóng tính phải kiềm chế, một người không bao giờ nhận lời dạy dỗ bất cứ ai vì cho rằng thật phí thời gian nai lưng ra chỉ bảo cậu ấy cả buổi chiều. À! Còn thức đêm ghi kiến thức ra vở cho cậu ấy nữa! Simp quá rồi đó!

- Thì tớ nhỡ nhận lời rồi... chả nhẽ lại thôi! - Kiddo không tự chủ mà đỏ mặt trước những lời Mata nói - Ai simp cơ chứ!

- Không simp, chỉ vì người kia đặc biệt thôi! - Mata cười khì khì, liếc nhìn cậu nhóc đang miệt mài tập bắn súng phía xa

- Dùng từ cho chuẩn! Là ngoại lệ...

Mata nhìn qua Kiddo cũng đang không rời mắt khỏi bóng dáng đang luống cuống, đôi mắt xanh dương ánh lên một tâm trạng hạnh phúc khó tả. Có lẽ Mata phải công nhận thôi! Doraemon là ngoại lệ đầu tiên và duy nhất của DoraKiddo...


Hình như chap này cũng hơi xàm :")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro