[421610] One suit for a kiss 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá Miles phiên bản người Nhện cũng rất biết tiếp thu, tuy rằng cậu sẽ không nói tán thành với Miles loại này bạo ngược bạo lực, nhưng cậu có thể hiểu được hai vũ trụ khác biệt, cậu tại thế giới này tôn trọng chính mình lựa chọn -- mặc dù thỉnh thoảng họ cũng sẽ có một số tranh luận. Nhưng hầu hết thời gian họ rất hòa thuận với nhau.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến nỗi sợ hãi của người dân Vũ trụ 42 đối với Prowler, một kẻ đeo mặt nạ lạm dụng bạo lực và có lẽ không hơn gì một tên tội phạm trong mắt họ. Điều này giải thích tại sao không có nhiều người bình thường trên đường phố New York sau khi trời tối. Ngoại trừ những người phải chạy loanh quanh để sống sót, rất ít người trên thế giới này bước ra khỏi nhà vào ban đêm.

Đó là lý do tại sao Người Nhện và Prowler có thể tự do đi lại giữa các tòa nhà cao tầng mà không thu hút người xem hoặc la hét ngạc nhiên.

"Mày có vẻ thành thạo trong việc phóng tơ rồi nhỉ." Miles nhảy ra giữa khung thép của cây cầu phóng ra mạng nhện, còn anh thì đã móc sợi dây giữa các tòa nhà để bật lên lại xong nhìn thấy con nhện nhỏ hướng tay về phía mình khi đang bay.

"Điều này không khó sau khi mày tìm ra mẹo từ trong đó." Miles nắm lấy tay cậu kéo cậu lên bằng lực trong tay và nhìn cậu buông ra và quay hai vòng trong không trung bắn ra những tơ nhện mới, đu thẳng lên tầng cao nhất của căn hộ của chú Aaron. Anh ước chừng một khoảng cách từ sân thượng và để quán tính để hạ cánh bằng một cú lộn nhào để loại bỏ xung lực dư thừa. Miles không thể khéo léo bằng anh cứ thế mà dán tơ nhện lên khung sắt sân thượng và hạ cánh vững vàng bên cạnh Miles.

Họ lao vào căn hộ của Aaron từ khung thép của bức tường bên ngoài, đúng lúc bắt gặp chú của cả hai người đang ngồi trước một đống hộp, quay lưng lại với họ và đập thứ gì đó. Hai Miles nhìn nhau, người Nhện chủ động chớp một bên mắt nhìn đối phương, biểu thị đừng phát ra âm thanh, đồng thời ẩn thân nhẹ nhàng đi tới.

Miles đứng bên cửa sổ, khoanh tay và nhìn cậu bày trò một cách thích thú.Chỉ là, Miles biết tất cả mọi người trong vũ trụ này hình như đều trang bị nhện cảm ứng, còn chưa vỗ được vào vai thì chú Aaron dùng trái tay nắm lấy tay Miles, quay người lại cười nói: "Xem ta bắt được cái gì, một con nhện biến dị tinh nghịch này."

Miles hiện thân, bĩu môi bất mãn than thở: "Tại sao tàng hình của cháu căn bản không có tác dụng với hai người thế, nếu được thì sao không giả vờ ngã một lần cho vui vẻ chứ."

Aaron buông tay, phối hợp nói: "Vậy làm lại đi, lần này ta sẽ coi như không biết gì."Có một tiếng cười khúc khích mất kiểm soát từ phía sau cậu, Miles quay sang lườm bản thân của mình, hy vọng cái nhìn lên án của anh ta sẽ khiến anh biết mà kiềm lại. Cuối cùng thì anh cũng không nỡ khi bắt gặp ánh mắt của Miles và bực bội quay đầu lại.

"Chà, Miles thứ hai." Aaron giơ tay vỗ vỗ vai cháu trai đến từ vũ trụ khác, "Muốn đi xem thử kiểu dáng mới ta thiết kế cho đồ của cháu không? Hình vẽ ví dụ nằm trong cuốn sách trên bàn làm việc trong phòng của ta? Xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không, có ý kiến ​​gì mới có thể nói cho ta biết."Miles vui vẻ, giơ hai ngón tay lên trước trán, quay đầu hướng Miles chào rồi liền ba bước liền chạy tới phòng chú Aaron.

Aaron nhìn bóng lưng của cậu cười lắc đầu, đã lâu ông không nhìn thấy niềm vui thuần khiết này trên mặt cháu trai mình, Miles người nhện đến từ vũ trụ khác sôi nổi nhiệt tình, khiến cho cả Miles ở thế giới này có sức sống hơn, khiến Aaron nhớ lại rằng Miles cũng từng có vẻ ngoài như vậy.

Nếu không vì bi kịch sau đó. Aaron thở dài, đem ánh mắt lại nhìn cháu trai của mình, hướng hắn gật gật đầu, "Chất liệu cho đồ mới đã tới, ngươi dự định khi nào thì bắt đầu?" Giọng của Aaron không hề nhỏ, khiến cậu vô thức liếc nhìn về phía Miles, nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng bản thân ngu ngốc của mình vẫn đang ôm chặt cuốn sách nhìn chăm chú, anh và cười khúc khích, không để ý đến cái nhìn do dự của Miles sau khi anh ấy đảo mắt đi.

Giọng Miles nhỏ hơn bình thường, "Tạm thời đừng chuyển lô vật liệu đó, cháu có việc khác cần dùng."

Aaron trên mặt lộ ra vẻ suy tư, nhìn chằm chằm hắn một lát, thật lâu sau mới gật đầu: "Được,cháu cứ việc quyết định đi."

Họ không ở lại nhà Aaron quá lâu, và Miles đã hỏi một số câu hỏi mới về phiên bản đồ mới của cậu, và Aaron đã ghi chú cho cậu, hứa sẽ xem phiên bản cuối cùng vào lần tới khi Miles đến. Trời đã khuya, Miles cần phải về nhà, và đã gần đến giờ tuần tra đêm của Miles, vì vậy họ phải quay lại chỗ của Miles trước, một người lấy cặp sách đi học và người kia thay bộ đồ chiến đấu.

Lần này họ ra khỏi cổng,anh hứa sẽ đưa Miles đi dạo quanh khu phố, nếu chuyến về vẫn dùng tơ nhện đu thẳng đến đích thì cũng quá có lệ rồi đi.

Miles trên đường trở về có chút trầm mặc, bình thường cậu sẽ nói chuyện với bản thân bên cạnh, từ sự khác biệt về hương vị bánh burritos giữa hai vũ trụ cho đến những chuyện đáng xấu hổ xảy ra khi những người bạn nhện của hắn gặp nhau. Phần lớn thời gian đó là chương trình hài kịch độc thoại của Miles, Miles thỉnh thoảng xen vào và tỏ ra thích thú với cậu.

Nhưng hôm nay Miles có chút trầm mặc, Miles đoán rằng người Nhện vẫn đang đắm chìm trong cuộc thảo luận vừa rồi đi, và anh cũng không có ý định cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Sự im lặng này kéo dài cho đến khi họ rẽ vào một con hẻm, Miles bước vài bước rồi dừng lại tại chỗ, và cậu nói, "Mày có mang theo tài liệu thông tin về bộ đồ của tao không?"Miles dừng lại và nhìn lại cậu, đầu óc bắt đầu quay cuồng cố gắng tìm một cái cớ thích hợp để lảng sang chuyện khác.

Chỉ có Miles liếc nhìn vẻ mặt trầm tư của anh liền biết đối phương sẽ không nói thật, cậu cau mày bắn ra tơ nhện, cả thân thể treo ngược chặn trước mặt anh.

"Đừng nói dối tao, tao cũng là mày, tao biết chính mình nhất định phải nói dối sẽ có bộ dáng như thế nào." Miles nghiêm túc nói.

Câu nói này khiến Miles xua tan vài cái cớ hiện ra trong đầu và bất lực thở ra: "Phần lớn đồ của tao được bọc trong lớp áo giáp bên ngoài, vì vậy ngay cả khi bị tấn công bằng súng, tao cũng sẽ không bị thương nặng. Đồ của mày hầu như không có gì phòng ngự thiết lập, may mắn lần này chỉ là sượt qua, lần sau không tránh được viên đạn thì mày sẽ gặp nguy đó anh hùng à."

Anh dừng một chút, liếc Miles chậm rãi nhướng mày, tiếp tục nói: "Mà đợt thứ hai vật liệu cũng đã lên đường, rất nhanh sẽ đến, vốn tao định rảnh thì dùng vật liệu này cập nhật cho đồ của mày, nhưng hiện tại cũng chỉ là ưu tiên chuyện của mày trước thôi."

Nhưng lý do đó không đủ để thuyết phục Miles, cậu vẫn tỏ ra phẫn nộ với ý định nói điều gì đó để bác bỏ con người khác của mình.

Nhưng trước khi lời phản bác của cậu kịp thốt ra, Miles đột nhiên lên tiếng và hỏi: "Mày đã bao giờ bị đứt tơ chưa?"

"Mày tính - hả? Có một hoặc hai lần... Lúc đầu tao không thành thạo lắm khi lần đầu tiên trở thành Người Nhện, nhưng về cơ bản thì điều đó không xảy ra bao giờ." Miles phóng tơ treo ngược người nghẹo đầu nghi ngờ nhìn hắn, "Làm sao vậy, làm sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Ừ, mày chuẩn bị đi." Miles nói.

"Ý mày là sao? Chuẩn bị gì--"

Trước khi Miles có thể nói hết lời, phần sau đầu của cậu đã bị một người khác ôm lấy, và đôi môi cả hai chạm vào nhau.

Nụ hôn không kéo dài lâu, Miles chỉ để môi của anh và cậu cọ xát với nhau, và hơi dùng lực tách ra để lại dấu răng trên môi người anh hùng trẻ tuổi.

Miles vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên lắc đầu, thậm chí còn thong thả vươn tay vỗ nhẹ vào cánh tay Miles, rồi lại tiếp tục bước đi như không có chuyện gì.

"Nhấc mông đi, trở về lấy cặp sách đi, ngày mai còn có tiết phải không?" Miles nói.Nhưng Miles không thể nói gì nữa, vấn đề đồng phục đã sớm bị lãng quên, miệng cậu hơi há ra vì kinh ngạc, khuôn mặt đỏ bừng như thể đang chảy máu, và tâm trí cậu không ngừng phát lại hình ảnh về bản thân khác của mình đang từ từ đến gần.

Vài giây sau, Miles "bụp" và rơi khỏi mạng nhện, rồi khập khiễng chống hai tay xuống đất, tay còn lại che nửa dưới khuôn mặt một cách bất lực. Cảm giác chạm môi của Miles vẫn còn đọng lại trên môi anh, những vết răng nông mờ mờ.

"Mày, mày, mày...... tao...... mày--" Miles cả người gần như biến thành màu đỏ của bộ đồ người Nhện hay mặc.

"Nụ hôn đầu?" Miles quay lại nhìn cậu trước mặt, một bên khuôn mặt anh phản chiếu trong ánh đèn neon với những đường nét rõ ràng.

"Không đời nào!" Miles vô thức phản bác lại, sau đó nhớ tới mục đích ban đầu của mình, lớn tiếng phàn nàn "Mày thế nào mà đến cả một câu hỏi trước cũng không nói được à"

Miles nhướng một bên mày, giúp anh không phải mất công mô phỏng phản ứng của Miles trong đầu nhiều lần hơn anh nghĩ rằng phiên bản ngây thơ này của anh có thể đi quá xa so với tiêu điểm của anh.

"Được rồi tao hiểu rồi." Miles gật đầu, "Lần sau tao sẽ nói trước một tiếng cho mày." Anh nhấn nút phóng mạng nhện trong tay và cơ thể anh bay vút lên không trung, nửa câu còn lại của anh uể oải lọt vào tai Miles từ trên cao.

"Nhưng nếu cứ lải nhải như thế này, khi về phải nghĩ cớ để đối phó với cha mẹ trước đã ."

"Ê! Mày vẫn chưa giải thích chuyện đồng phục với tao! Đợi đã--"Giọng rên rỉ của Người Nhện vang xa phía sau anh, và Miles kìm lại một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được cong khóe miệng cười.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro