Chương 380: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 380: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (1)

Edit: Diễm

Mục Tứ Thành nhíu mày nhìn sang những đội viên đang ngồi trên ghế chờ chuẩn bị xuất chiến của Nghĩa Địa Russell: "Ủa, bên kia có hai người thôi á? Còn đeo mặt nạ nữa?"

Hai thành viên của chiến đội Nghĩa Địa Russell đeo hai chiếc mặt nạ giống nhau như đúc, đó là một bức tranh mặt trời với những tia sáng tỏa ra tứ phía.

Vương Thuấn im lặng nhìn về phía hai người ngồi đằng xa, chợt nhận ra có một sự căng thẳng vô hình bỗng đè lên vai mình: "Bên trái là Hội trưởng của họ, nhưng lâu lắm rồi anh ta chưa thi đấu, sao lần này lại muốn lên sân?"

"Họ dựa trên chiến thuật cơ bản nhất." Lưu Giai Nghi bình tĩnh phân tích, "Chắc là kỹ năng của hai người đó có thể khắc chế chúng ta."

Bạch Liễu chỉ lướt nhìn qua mặt nạ của các thành viên chiến đội Nghĩa Địa Russell, không dừng lại quá lâu mà hướng mắt về khán đài. Ánh mắt cậu lướt qua từng hàng ghế, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất.

Có một người đàn ông đội mũ phớt cao, tay đeo găng trắng đang chống gậy ở đó, dường như vì nhận ra Bạch Liễu đang nhìn mình nên hắn ta mới lịch sự bỏ mũ xuống, gật đầu cười với cậu.

Vương Thuấn cũng nhìn theo Bạch Liễu, vừa nhìn thấy người nọ liền kinh ngạc thốt lên: "Charles? Anh ta đến đây làm gì? Không phải anh ta đã nói sẽ không đến xem chúng ta thi đấu cho đến chúng ta vào giải đấu chính thức sao?"

"Hơn nữa theo tôi nhớ..." Vương Thuấn tra nhanh trên bảng hệ thống, "Giải đấu chính thức hôm nay Liên Minh Dân Cờ Bạc thi đấu! Giờ này đáng lẽ anh ta phải đang trong phó bản chứ, tại sao lại xuất hiện ở đây!"

Bạch Liễu chạm mắt với Charles: "Bởi vì trước đó tôi đã tìm Charles nói chuyện."

Vương Thuấn ngơ ngác: "Chuyện gì cơ?"

"Không phải chúng ta sắp thi đấu à, lát nữa số điểm mà đối thủ đổ vào Hồ đánh cược sẽ lớn gấp chục lần chúng ta, tôi cần một nhà đầu tư mạnh tay như Charles để kiểm soát thế trận." Bạch Liễu lạnh nhạt rời mắt khỏi hắn, "Cho nên tôi đã nói nếu hôm nay anh ta đến thì sẽ thu được một khoảng kếch xù, có thể thỏa mãn ham mê đánh bạc của anh ta."

"Sau trận này là đến vòng thi đấu tranh tài, hồ đánh cược và điểm tích lũy của đối thủ sẽ cao gấp mấy chục lần so với chúng ta. Để kiểm soát trận đấu, tôi cần sự hỗ trợ mạnh mẽ từ nhà đầu tư Charles." Bạch Liễu bình thản dời mắt, "Cho nên tôi nói hôm nay đến xem thi đấu, anh ta sẽ có một trận cá cược ưng ý."

"Thế là anh ta hớn hở bỏ cuộc, qua đây xem chúng ta thi đấu."

"Vừa lòng Charles?!" Vương Thuấn hốt hoảng hét lớn, giây sau anh ta liền hạ giọng, lo lắng nói, "Hội trưởng, Charles là con bạc đấy, ngoài một ván cược có thể nhân đôi số điểm mình lên, không trận đấu nào có thể vừa lòng anh ta."

"Chúng ta sắp ra sân rồi, giờ không phải lúc tỏ ra trung thành với anh ta... cậu cũng không nên nóng vội tìm Charles nói chuyện này, hôm nay dù có thắng nhờ Charles thì số điểm thu về cũng khó mà gọi là 'kếch xù', hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng anh ta."

"Chúng ta sắp thi đấu rồi, lúc này thể hiện lòng trung thành và khoe khoang bản thân với anh ta là không cần thiết. Anh đừng vội vàng tìm Charles nói chuyện này. Cho dù trận đấu hôm nay chúng ta chiến thắng Russell một cách ngoạn mục, số tiền trong hồ cá cược của bọn họ không lớn, số tiền kiếm được từ hồ cá cược đó cũng không đủ để thỏa mãn Charles."

Sắc mặt Vương Thuấn càng lúc càng nghiêm túc: "Bỏ thi đấu chỉ để xem chúng ta thi đấu đồng nghĩa với việc Charles đã từ bỏ Hồ đánh cược mình... Charles là người một khi đã bỏ một khoảng tiền lớn thì phải thu lại lợi nhuận gấp đôi, nếu hôm nay không giúp anh ta hoàn vốn, anh ta sẽ rút tài trợ mà không do dự."

Bạch Liễu bình thản mang găng tay, điềm nhiên bước lên phía trước: "Tôi biết, cứ giao cho tôi, anh không cần lo lắng quá."

Charles chống gậy ngồi trên khán đài, lơ đãng gõ ngón lên viên ngọc gắn trên đầu gậy, hắn ta lia mắt nhìn Bạch Liễu rồi lại sang Nghĩa Địa Russell phía đối diện, nở một nụ cười toan tính trên khuôn mặt thâm sâu khó dò:

"Đã lâu chưa có một trận cược nào khiến tôi hài lòng, mong là ngựa đánh cược năm nay của tôi sẽ không làm tôi thất vọng, vừa khiến tôi thỏa mãn như đã hứa, vừa không tốn thời gian quý báu của tôi."

Phía khán giả cũng thảo luận hết sức sôi nổi:

"Trời đất ơi tin được không, Liên Minh Dân Cờ Bạc xin bỏ cuộc hết ba ván, tặng không tám điểm cho đối thủ."

"Mấy người cược Liên Minh Dân Cờ Bạc thắng chắc tức ói máu nhỉ?"

"Mà có làm gì được đâu, đây cũng không phải lần đầu Charles chơi mạo hiểm để kiểm soát điểm cược như này, ai bảo anh ta giàu nhất trò chơi làm chi, với thực lực và khả năng của anh ta thì tham gia đấu giải không phải để thắng mà chỉ đơn giản là muốn cá cược thôi. Với cả khán giả không biết khi nào anh ta sẽ nổi hứng đi trật đường ray, lúc nào họ cũng phải trên tinh thần cố nuốt cục máu đó."

"Dù sao thì tôi cũng không dám cược cho Liên Minh Dân Cờ Bạc, đúng là rất kích thích, nhưng mà tôi không biết nghĩ như con bạc cho nên..."

"Nghĩ đến lợi nhuận đi chứ? Nếu có thể ăn được một lần cược, ông sẽ thu về gấp trăm lần đó."

"Thường thì nếu Charles trao phiếu thắng cho đối thủ kiểu này là anh ta khá xem trọng họ nhỉ? Trận đó Liên Minh Dân Cờ Bạc đấu với ai?"

"Người Săn Hươu."

"... Người Săn Hươu năm nay mạnh thật, leo lên được Top 3 lận, tôi mà là Charles thì cũng bỏ cuộc, Tên Hề đội kia quá khủng bố, cây súng của gã có thể nghiền nát linh hồn người ta mà gã cứ thích bắn bừa, tôi nhớ người bị giết còn rất thảm..."

"Hiệp hội Quốc Vương đang ở vị trí thứ hai mà Người Săn Hươu chỉ cách có chín điểm, họ còn trận nào không?"

"Còn, để tôi xem, trời má! —— Trận tiếp theo trong giải đấu chính thức là Trình Tự Sát Thủ và Người Săn Hươu!"

Ở sân thi giải đấu chính thức.

Daniel lười biếng tựa lưng lên ghế, vừa cười vừa ngâm nga một bài hát quê hương khó hiểu, đôi mắt màu xanh táo của gã liên tục nhìn qua người của Trình Tự Sát Thủ, như thể đối với gã đó không phải là Hiệp hội hàng đầu mà chỉ là một đống thi thể.

Spade đang cúi người chỉnh lại giày, y ngẩng đầu khi nhận ra có người nhìn mình, Daniel ở phòng chờ bên cạnh nở một nụ cười với Spade, gã nâng khẩu súng lên, nheo một mắt vờ như chuẩn bị khai hỏa, miệng thì phát ra mấy tiếng "đùng đùng".

Nghịch Thần trầm mặc ngồi phía trước, Sầm Bất Minh thì thẳng lưng dựa ghế, im lặng nhìn Nghịch Thần chằm chằm.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu cất cao giọng: "Mời hai đội bắt tay giao lưu!"

Nghịch Thần và Sầm Bất Minh đứng lên, cùng đi đến trung tâm màn hình Hồ quan sát, hai người bắt tay giao lưu, lúc này Nghịch Thần mới ngẩng đầu nhìn Sầm Bất Minh trước mặt với một ánh mắt phức tạp: "... Trận đấu năm nay cậu giết rất nhiều người."

Sầm Bất Minh nhếch miệng cười, siết chặt tay Nghịch Thần: "Vậy sao? Có lẽ vì năm nay người đáng chết xuất hiện quá nhiều."

Nghịch Thần trầm mặc bước xuống, anh rút tay về, xoay người rời đi nhưng Sầm Bất Minh lại tiến lên theo anh, hắn ta sống chết nắm chặt cổ tay Nghịch Thần, quyết không cho đối phương rời đi, bản năng khiến hắn thốt lên từ "sư..." nhưng lại bị hắn nuốt trở về, thay vào đó là hai chữ "Nghịch Thần" lạnh toát.

"Nghịch Thần." Ngực Sầm Bất Minh phập phồng, hắn ta vẫn luôn nhìn Nghịch Thần không rời mắt, giọng nói vì kích động mà trở nên khàn đặc, "Anh nghĩ tôi giết người là sai à?"

"Nhưng anh có biết chúng đã làm gì và định làm gì không, anh không biết, nhưng tôi thì biết, chúng không cần trả giá ư? Vậy tại sao tôi lại không nên giết chúng?"

Nghịch Thần chậm rãi quay lại nhìn Sầm Bất Minh: "Có thể họ đáng chết, nhưng không phải bây giờ."

"Cho nên chúng sẽ chết ở [tương lai]?" Sầm Bất Minh trầm giọng cười khẩy, hắn ta nhìn Nghịch Thần, châm chọc hỏi lại, "Nhưng dòng thế giới này chính là [tương lai] cuối cùng, chúng ta không còn tương lai để chờ nữa."

"Nếu chúng không chết, nếu Bạch Liễu không chết, tất cả mọi người đều không có [tương lai]."

"[Chúng ta chết dưới tay Bạch Liễu] chính là tương lai, chẳng phải anh và tôi đều nhìn thấy cả trăm lần rồi sao? Nhìn bộ dạng thảm hại của anh đi, anh còn muốn níu lấy cái gì nữa, anh định sống với suy nghĩ 'người chưa làm gì sai là vô tội' mãi sao?"

Nghịch Thần nâng mắt nhìn hắn: "Phải."

Ngọn lửa hừng hực trong mắt Sầm Bất Minh dần lụi tàn, hắn ta buông tay Nghịch Thần, giống như cảm thấy chuyện này hết sức buồn cười nên chỉ lắc đầu cười nhạo một tiếng, cuối cùng là xoay người rời đi.

"Tôi là người giám hộ của cậu ấy." Giọng nói bình tĩnh của Nghịch Thần vang lên sau lưng hắn ta, "Nếu cậu ấy gây chuyện, tôi và cậu ấy đều sẽ chịu trách nhiệm."

Sầm Bất Minh phản ứng rất nhanh, hắn ta xoay người bắt lấy tay áo Nghịch Thần, rống về phía anh như một con thú dữ bị mất kiểm soát: "Anh không làm gì sai, là cậu ta! Cậu ta thả dị đoan tàn sát người dân chứ không phải anh! Cậu ta tra tấn anh, tra tấn Phương Điểm, tra tấn cộng sự của anh, của tôi, tra tấn những người thân thiết với chúng ta!"

"Tại sao anh lại đứng về phía cái ác?"

Tơ máu giăng đầy hai mắt Sầm Bất Minh, hắn ta thở dốc, dù đã gào khản cả họng nhưng Nghịch Thần vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì: "Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chết, Lục Dịch Trạm!!"

Khi chiến thuật gia hai bên trao đổi thì màn hình Hồ quan sát đã bắt đầu khởi động trò chơi, chỉ cần người chơi bước qua lá chắn là có thể đăng nhập, tuy khán giả và những người xung quanh không nghe họ nói gì nhưng có thể nhìn thấy hành động tranh cãi quyết liệt của họ trên màn hình lớn.

Khi thấy cuộc xã giao này dần chuyển thành sự tranh chấp, một vài người đành phải kéo Sầm Bất Minh về để trận đấu có thể diễn ra bình thường, trong lúc bị lôi đi, Sầm Bất Minh vùng vẫy trừng Nghịch Thần đứng bất động phía xa, ánh mắt hắn ta đầy vẻ hoài nghi và ác liệt.

Hắn ta nhìn thấy Nghịch Thần dùng khẩu hình nói với hắn: [Thành thật xin lỗi, sư đệ.]

【Hệ thống thông báo: Trình Tự Sát Thủ VS Người Săn Hươu, trận đấu chính thức bắt đầu.】

【Hệ thống thông báo: Gánh Xiếc Lang Thang VS Nghĩa Địa Russell, trận đấu chính thức bắt đầu.】

Viên Quang run rẩy đứng lên, đăng nhập bảng hệ thống bằng [quyền hạn của chiến thuật gia], chọn bỏ cuộc hai phần thi đấu đơn và đấu đôi, sau đó xoay đầu ra hiệu với Thi Thiến bên cạnh.

Thi Thiến im lặng gật đầu, ý bảo mình đã sẵn sàng.

Viên Quang hít sâu một hơi, anh ta ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu phía đối diện, nhấn chọn [đấu đội].

【Hệ thống thông báo: Xác nhận hai bên chọn đấu đội... kiểm tra sơ bộ, số liệu cho thấy Nghĩa Địa Russell chỉ có hai người, không đủ thành viên... kiểm tra sơ bộ, số liệu cho thấy chiến thuật gia đội Nghĩa địa Russell có kỹ năng đặc biệt, có thể triệu hồi cùng lúc năm người chơi trên sân đấu, kỹ năng phù hợp với quy tắc cuộc thi, đủ điều kiện đấu đội...】

【... Tiến hành cập nhật phó bản... đang tải...】

【Hệ thống thông báo: Hai đội đã đăng nhập trò chơi ⟨Làm sao để sở hữu năm tòa nhà⟩.】

【Hệ thống thông báo: Các bạn là những người lao động bình thường ở một đô thị sầm uất, lương trung bình tháng là 4.500, các bạn cần làm việc chăm chỉ để mua một căn nhà, tiếc rằng nhà ở đây có giá 32.000 một mét vuông, vì thế các bạn phải nhịn ăn nhịn uống để tiết kiệm tiền, từ đó suy ra nếu muốn mua một căn nhà 100 mét vuông, các bạn cần 592 năm làm việc không ngừng nghỉ.】

【Kích hoạt nhiệm vụ chính: Hãy tìm cách sở hữu năm tòa nhà trong vòng một tuần!】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro