Chương 15 : Chân tâm (1)
Tác giả: Peckanhdongdanh
Thì ra thời gian
Từng ngày một qua đi
Đều là mong đợi
Lúc ta và người bắt đầu gặp nhau
Lá vàng bay đầy trời
Thế là tiết trời đã sang thu, khung cảnh thêm mấy phần hoa lệ
Nữ nhân mặc xiêm y tím đang đứng lặng yên dưới gốc cây anh đào. Khuôn mặt mỹ lệ tựa thiên tiên, làn da trắng không tì vết, khóe môi thấp thoáng nụ cười nhạt. Đôi mắt nàng đang hướng về đâu chỉ có nàng biết, nụ cười của nàng dành cho ai cũng chỉ có nàng hay. Mái tóc mềm bay trong gió, tựa như không thể mắc vào nhau, tựa như gió thu vờn nhẹ
Trước mắt là khoảng không cao vời vợi, là những cảnh sắc thiên nhiên với những núi non chập chùng, non nước hữu tình, nó thật khiến tâm hồn của người thưởng cảnh thấy bình thản
- Cảnh đẹp đến mức làm tỉ thất thần vậy ư - giọng nói nhỏ nhẹ như cơn gió thu của Tố Linh (Thiên Yết) truyền đến. Nữ nhân ấy lúc nào cũng chỉ vận một màu bạch y giản đơn, không nổi bật nhưng cũng không quá nhạt nhòa. Còn gương mặt kiều diễm thì luôn toát lên nỗi buồn tịch mịch đến tang thương, nhưng xét cho cùng thì nàng cũng chỉ như đóa hoa tinh khiết lạc bước xuống nhân gian đầy rẫy đau khổ.
Nụ cười khẽ đọng trên khóe môi, giọng nói có chút biến đổi
- Muội thử đoán xem
Nói đoạn
- Mà ta thấy dạo này muội lúc nào cũng thất thần, ngây ngốc nhìn về phía chân trời, phải chăng muội đã luyến tiếc ai đó ? - Hân Băng (Kim Ngưu) nhẹ quay người lại ngước nhìn tiểu muội xinh đẹp
Tố Linh (Thiên Yết) gượng cười, nếu nàng cười nhiều hơn thì chắc hẳn nàng sẽ không mang dáng vẻ lạnh lẽo u buồn của băng tuyết mà lấp lánh tỏa sáng như ánh trăng hiền hòa
- Đúng là Băng tỷ.....Phải, muội đang luyến tiếc một người nhưng muội đã từ bỏ rồi vì tình yêu đâu phải chỉ là sự chiếm đoạt mà còn cần có sự buông tay để hạnh phúc - giọng nói ấy đang luyến tiếc chăng ? Hay đơn giản là một câu nói hững hờ đã được chuẩn bị sẵn từ rất lâu
Hân Băng (Kim Ngưu) nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh
- Tâm một khi đã trao đi thì khó mà lấy lại
Cánh tay Hân Băng (Kim Ngưu) giơ lên, một đóa hoa trắng bay xuống lòng bàn tay, thấp thoáng đâu là mùi hương thân thuộc ấy, là gương mặt yêu mị ấy.
Tố Linh (Thiên Yết) ôn hòa nở nụ cười bình lặng, nhớ về hình ảnh nam nhân đánh đàn với những cảm xúc ngổn ngang, về người con gái khuynh quốc khuynh thành đa sầu đa cảm vì tình mà lạc lối mà chấp nhận hy sinh tất cả, thật là trò đùa số phận, nó không tha cho ai cũng không nể tình ai bao giờ
Hai người con gái cứ đứng đó, âm thầm mà phóng tầm mắt ra xung quanh, để biết được rằng mình không cô đơn, để tự cho rằng quyết định của mình là đúng, để hồi tưởng về những thứ không thể
!!!!
Ở một nơi xa khác, nơi mà tình yêu đang bị trói chặt
Ly Minh (Bảo Bình) lấy chiếc đàn của mình ra, ngồi cạnh Kiều Thư (Song Ngư) khẽ gảy mấy tiếng, khuôn mặt y tuấn tú yên bình, đôi mắt sáng như sao, gợi lên bao ấm áp, mỗi cử chỉ đều toát lên là một vị chính nhân quân tử khiến ai nấy đều ngưỡng mộ, mong muốn tấm chân tình của y
Hòa cùng tiếng đàn réo rắt không yên là một giọng nam trầm ấm, làm người khác nghe không khỏi xúc động bởi ca từ chua xót đến nghẹn ngào, đã từng yêu, đã từng nhớ nhung nhưng cũng đã từng thất bại
Nước mắt người lấp lánh
Quyện theo nỗi đau mong manh
Mảnh trăng liềm nhợt nhạt sắc chết chóc cài vào quá khứ
Đêm dài quá
Chuyển dạng sương giăng
Ai đang ở trên đài cao?
Nỗi tuyệt vọng lạnh như giá băng
Mưa khẽ tí tách
Vết cửa sổ thắm đỏ
Cả đời ta bày trên phiến giấy đã bị gió ào ạt đến tả tơi
Giấc mơ xa thẳm
Chuyển vệt dạ hương
Theo lộng gió khiến nhân dạng tan đi
Cúc tàn lụi. Sàn hoa trải nỗi đau thương
Môi người cười đã vàng vọt
Nỗi quan hoài của ta giọt giọt rơi
Cơn gió bấc hỗn loạn. Đêm chưa tan
Nỗi u hoài của người không thể cắt lìa
Để lại ta với cô độc bên mặt hồ
Thành đôi
Đóa hoa là bóng đêm giăng
Hờ hững trôi xuôi dòng lấp lánh
Héo mòn trong bao la thăm thẳm
Định mệnh không thể xóa nhòa
Nếu buồn đau, xin người đừng băng qua con sông tan vỡ đôi ngả
Ta e rằng người sẽ chẳng quay về được bến bờ
Cả đời này mãi hoang mang
Vó ngựa âm âm cuồng lọan
Trên lãnh thổ của ai?
Ta khoác chiến bào gầm lên với cả thiên nhiên ào ã
Bầu trời lung linh
Người nhẹ thở dài
Khẽ khàng thương cảm
U uất trong đêm
Cúc tàn lụi. Sàn hoa trải thảm đau
Môi người cười đã vàng vọt
Nỗi quan hoài của ta giọt giọt rơi
Cơn gió bấc hỗn loạn. Đêm chưa tan
Hình bóng người không thể chia cắt
Để lại ta với cô độc bên mặt hồ
Thành đôi
Ly Minh (Bảo Bình) đàn thật hay, tiếng đàn tuyệt hảo vô song, khuấy động cả buổi đêm thanh tịnh, khiến muôn loài phải im lặng lắng nghe. Y khẽ nhếch miệng cười, mục quang thâm sâu khó đoán, mỗi cái gẩy đàn của y phải chăng là dứt khoát là lưỡng lự, mỗi cái gẩy ấy có phải là một lần y nhớ tới người con gái u buồn xinh đẹp hay là một tình yêu cố chấp với Kiều Thư (Song Ngư)
- Huynh đàn và hát hay lắm. Nếu nàng nghe được sẽ rất vui - Nam Uyên (Ma Kết) tiến tới, bàn tay cầm bông hoa màu trắng đã khô héo, những ngón tay thon dài của y lướt nhẹ trên mặt bàn như đang tìm kiếm thứ gì đó
- Đệ thật là....... - y nói, trong đầu đang liên tưởng đến hình ảnh nàng - người mà tim y đã khắc cốt ghi tâm, nàng rất lạnh lùng, chí ít là với người khác, còn với y thì nàng thật dễ gần
Nam Uyên (Ma Kết) đặt cành hoa đang cầm trên tay xuống, mái tóc tiêu sái trải dài trên vai, gương mặt ma mị nhuộm đầy vẻ chán nản, u buồn của kẻ vì tình mà đau khổ
- Hôm trước có một vị bạch y nữ tử đứng ở ngoài nhìn huynh và Thư Nhi rất lâu, và đã khóc rất nhiều, trước khi đi còn để lại cành hoa này. Thật là một cô nương ngốc nghếch
Ly Minh (Bảo Bình) trân trân nhìn cành hoa héo không lên tiếng, còn Nam Uyên (Ma Kết) thì lắc đầu bước ra ngoài
Cơn gió thổi qua khiến mắt y sao mà thấy cay cay
Cầm cành hoa trên tay, y bóp nát nó, y ước y là cành hoa kia, vô sầu vô ưu, dễ dàng biến mất cũng như dễ dàng xuất hiện. Bàn tay đặt tên dây đàn muốn rớm máu, máu nhỏ từng giọt thấm đẫm cánh hoa khô héo đang phai tàn sắc kia
Đau về thể xác ? Y thà chịu thế còn hơn để lương tâm dằn vặt trong đau đớn
Ánh nến cô độc, le lói cháy
Tiếng gió thổi làm khung cửa đập thành những âm thanh hỗn loạn
Ly Minh (Bảo Bình) đâu biết rằng cạnh y còn một trái tim đang thổn thức, đang rớm máu
Kiều Thư (Song Ngư) tuy bất tỉnh nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của y, giọng nói của y và những nỗi đau mà y phải chịu đựng. Trong tiềm thức của nàng tình yêu quả thực là cái gì đó rất lớn lao khiến nàng không yên, kể cả khi đã kề cận cái chết
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi nàng, giọt nước mắt cứ nhẹ rơi, thấm đẫm tình yêu thương nhưng nếu trong tình yêu mà không tham lam thì liệu có hạnh phúc ?
!!!!
Ở Nguyệt Quốc
Lạc Kì (Cự Giải) trong phòng đang phê duyệt tấu chương mà phụ hoàng giao cho. Nhìn y lúc này thật ra dáng một bậc minh quân, mày sắc mắt phượng, cử chỉ dứt khoát, phong thái phóng khoáng. Y lật từng tờ một, xem xét kĩ lưỡng để không xảy ra sai sót gì
Cánh cửa khẽ mở, khóe môi y nhếch lên nhưng mau chóng trở lại bình thường vốn có
Một nữ nhân yểu điệu như hoa, duyên dáng như chim bước tới, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ, mái tóc búi hờ cánh phượng duyên dáng, tổng quan là một mỹ nữ tuyệt hảo. Nàng mặc xiêm y cánh sen sặc sỡ đầy mê hoặc, đôi mắt tràn ngập nhu tình, có lẽ nàng nhìn ai thì cũng là ánh nhìn của sự đắm say, hớp hồn
Nàng nhẹ tiến tới, gương mặt hiện lên nụ cười mê hồn, đầy tinh nghịch, bàn tay thon dài để xuống bàn, gõ lên gõ xuống mấy cái như một thói quen khó bỏ
- Huynh đang làm gì vậy ?- giọng nói khờ khạo vang lên
Lạc Kì (Cự Giải) nhìn nàng, y cũng cười, nàng chính là Uyển Nhi - bạn thanh mai trúc mã của y, người mà trước giờ rất thích khóc, rất thích ở bên y
- Muội đoán xem - y cũng như cố ý đùa nàng, bởi nàng thông minh sắc sảo như vậy sao lại không nhận ra y đang làm gì
Uyển Nhi chau mày, nũng nịu kéo ống tay áo y
- Huynh thật là xấu bụng, muội ghét huynh rồi. Từ ngày huynh lấy vợ huynh không quan tâm tới muội nữa
Y cười nhẹ, ánh nhìn tràn đầy sự ấm áp
- Đâu có, ta vẫn thương Uyển Nhi nhất mà
Nàng bỗng ôm chầm lấy y, giọng nói như mật ngọt rót vào tai, đôi mắt hiện rõ tình ý, khóe miệng nở rộ như loài hoa mẫu đơn kiêu kì dưới nắng
- Mà muội mới biết một tin, chắc hẳn huynh vui lắm vì muội nghe xong cũng rất vui
- Là gì vậy - Lạc Kì (Cự Giải) vuốt đôi má phấn hồng của nàng hỏi, y bỗng nhiên nhớ về hình ảnh người con gái tinh nghịch ấy mà mỉm cười
Uyển Nhi bèn nhổm dậy hôn một cái thoáng qua vào gương mặt tuấn tú của y và chạy ra khỏi thư phòng, trong gió vang vẳng câu nói sau cùng
- Muội sắp được thành thân với huynh đó. Rất vui phải không ? - tiếng nói hòa cùng tiếng cười
~ End Chương 15 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro