v. Ký ức Hồ ly (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nàng tỉnh dậy, liền thấy trước mặt có một đống lửa lớn, lập tức tưởng rằng đây là địa ngục.

Nhưng hình như ... không phải!

Thấu Kỳ Sa Hạ cau mày, cựa người định đứng lên. Vết thương trên bụng nàng vì vậy mà bị động đến, đau đớn. Có điều kiểm tra thì phát hiện, nơi đó đã được băng lại bằng một loại vải không rõ nguồn gốc. Nút thắt buộc phía trên cũng thật vụng về (...)


"Người tu hành chúng ta chú ý nhất là một chữ duyên*."

Phía đối diện đống lửa là một khuôn mặt quen thuộc. Cánh môi đẹp tựa hoa ly, đôi con ngươi trong trẻo mang theo ý cười lấp lánh (...) Là cái tên Tiểu Đạo sĩ ch.ết t.iệt ban nãy!


Nàng ta có ý tốt đưa cho nàng một xiên nấm nướng. Cũng từ đó mà Sa Hạ có thể nhìn thấy, ống tay áo đạo sĩ của nàng ấy đã không còn lành lặn như ban đầu. Trên đó giờ đây là những vết xé rách vội vã và cẩu thả, cùng loại với thứ vải đang được dùng để băng bó vết thương trên bụng nàng.


Cảm động?!


Chắc cũng sẽ có một chút, nếu như vết thương này của nàng không phải là do chính nàng ta gây ra. Còn có, hai cổ tay nàng giờ đây đang bị trói lại bằng một thứ bùa-chú-chết-tiệt-nào-đó trông rất giống một sợi dây thừng màu vàng rực - cái thứ mà chỉ cần nghĩ bằng đầu gối thôi cũng đủ biết là ai làm rồi!

Và còn nữa. Tên đạo sĩ láu cá này một là đang chơi nàng, hai là thật sự bị ngốc. Nàng là hồ ly, là cáo thành tinh. Mà cáo thì ăn thịt, không ăn nấm!!!


Sa Hạ nhăn mặt, nghiêng đầu tránh đi xiên nấm nướng mà Tiểu Đạo sĩ đó tận tình đưa đến.

Nàng ta cũng không để ý, chỉ cười hì hì.


"Tiểu Hồ ly này! Ta lần đầu tiên xuống núi liền đã gặp được ngươi. Ngươi nói, đây có thể coi là một loại duyên phận không?"

Loại câu hỏi vô lại gì vậy ???


'Còn ta? Bà đây cũng là lần đầu tiên biến thân thành người thì xui xẻo đụng phải ngươi!'

Thấu Kỳ Sa Hạ oán hận nghĩ. Chỉ là cơ thể sau trận đấu (và thua thảm hại) ban nãy với nàng ta thì đã quá kiệt quệ rồi. Nàng gắng gượng ngẩng đầu lên, nhướng mi nhìn tên đạo sĩ kỳ lạ nọ. Nàng ta bề ngoài trông có vẻ non nớt và hiền hòa đến như vậy ...


"Đạo trưởng ..."

Sa Hạ mệt mỏi rũ mi xuống, được một lúc thì nhẹ giọng gọi nhỏ. Nàng nhu nhược nằm trên mặt đất, điệu bộ không hèn yếu cũng không kiêu ngạo, hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt vị Tiểu Đạo sĩ trước mặt.

"Ngươi có thể thả ta ra được không?"


Tào Vy Quyên rõ ràng là đã bị câu hỏi đó làm cho sửng sốt.

Không phải nói, yêu ma quỷ quái đều là rất gian tà trí trá hay sao?! Vậy mà Tiểu Hồ ly này lại ...

Rất thẳng thắn!


Nếu đã như vậy, ta nên làm sao với nàng đây ... ?!


"Đạo trưởng, ta tên Thấu Kỳ Sa Hạ."

Chờ một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy đối phương có phản ứng, nàng đành đánh liều nói thêm.

"Còn ta tên Tào Vy Quyên!" Ngoài dự đoán, kẻ kia vốn đang như người mất hồn, nghe vậy liền nhanh nhảu chen ngang. "Là đại đệ tử chân truyền của đương kim Chưởng môn phái Thanh Vân - Thượng Quyên Chân nhân."

"..."


'Ai mượn ngươi khoe khoang???'

Sa Hạ (lại) nhướn mày. Vy Quyên dường như cũng nhận ra sự thất thố này của mình. Nàng lúng túng, hơi nhích người sang một bên, mũi chân khó xử di di trên mặt đất.


"Tào Đạo trưởng." Sa Hạ cũng không quản nàng ta, lịch sự gật đầu chào một tiếng xem như là tôn trọng. "Ta chưa từng làm hại ai cả!"

"Bây giờ là bây giờ. Còn sau này thì sao?!"

"Chính ngươi cũng đã nói 'bây giờ là bây giờ'. Vậy tại sao lại có thể trừng phạt ta vì một chuyện mà ta chưa từng làm?"

"Nhưng ... Nhưng ngươi là Hồ ly tinh! Mà Hồ ly tinh là tà ma, chắc chắn sẽ có ngày hại người!"

"Con người cũng có phân ra người tốt và người xấu. Con người cũng có cảnh người giết người. Vậy con người các ngươi có tư cách gì để phán xét giống loài của chúng ta đây?"

Tào Vy Quyên cứng họng. Bị nàng ấy bắt bí rồi ...


Nhưng nàng thật sự sẽ hại người. Người nàng hại còn là một người có ảnh hưởng đến vận mệnh của giang sơn xã tắc. Sư phụ đã bấm quẻ ra như vậy. Đó cũng là lý do Người lệnh cho ta hạ sơn để thu phục nàng ...


Vy Quyên cau mày nhìn Sa Hạ. Nàng ấy yếu ớt tựa đầu vào gốc cây, hai tay vẫn đang bị trói chặt. Cảm giác chỉ là một cô nương xinh đẹp lại đơn thuần, nhu nhược đến đáng thương, khiến cho ai vừa nhìn vào cũng liền muốn tiến lên che chở. Nhưng nên nhớ, Hồ ly tinh điêu luyện nhất chính là khoản dụ dỗ cùng gạt người. Tào Vy Quyên, đừng để bản thân bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của nàng ta (!!!)


Nhưng đó cũng chỉ là bấm quẻ. Là chuyện của tương lai, là điều mà không ai có thể chắc chắn được. Còn hiện tại, nàng ấy cái gì cũng chưa làm (...)


Tào Vy Quyên đấu tranh nội tâm dữ dội. Đắn đo một hồi, cuối cùng tầm nhìn lại rơi vào đôi mắt trong trẻo của Thấu Kỳ Sa Hạ.


Quái lạ! Rõ ràng là Hồ ly tinh, tại sao đôi mắt nàng ấy lại trông giống như một con cún nhỏ thế kia?!


Tiểu Đạo sĩ của chúng ta thở dài. Cảm thấy bản thân thật sự điên rồi! Cũng đuối lý rồi ...


"Được thôi. Ta sẽ để nàng đi."

Vy Quyên chĩa mũi trường kiếm của mình vào giữa mi tâm Sa Hạ, lẩm nhẩm niệm chú.

"Nhưng nếu để ta biết được nàng hại người, ta sẽ tự tay ... gi.ết nàng!"

Sa Hạ lờ mờ nghe được Vy Quyên thì thầm, trước khi (một lần nữa) bị nàng ấy làm cho ngất đi.


...


Khi Thấu Kỳ Sa Hạ tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tào Vy Quyên đã biến mất.

Trên mặt đất bên cạnh vị trí nơi nàng nằm có để lại một số thuốc trị thương, chứng tỏ sự xuất hiện trước đó của vị Tiểu Đạo sĩ kỳ lạ nọ.

Kỳ lạ. Và cũng rất ấm áp.


.

.

.


Nhưng có một điều mà Tào Vy Quyên sẽ không bao giờ để cho nàng biết, đó là nàng ta cũng biết bấm quẻ. Đặc biệt, là quẻ số về tình duyên.

Thấu Kỳ Sa Hạ sau này thật sự sẽ hại người. Giữa người đó và nàng còn mang một mối nghiệt duyên.

Giữa nàng ta và nàng, cũng có tồn tại một đoạn 'duyên' ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro