Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ọe. . ."

Cũng không biết có phải là dạ dày bị rỗng quá lâu hay không hay do không chịu được đồ ăn kích thích, Vương Nhất Bác sau khi ăn hết bữa ăn trên chuyến bay không bao lâu liền bắt đầu cảm thấy buồn nôn, cố nén cơn buồn nôn xuống, khi máy bay vừa hạ cánh cậu liền chạy vào nhà vệ sinh đem thức ăn vừa ăn được nôn hết không còn lại gì.

Vệ sĩ nhìn tiểu gia hỏa này nôn đến sắc mặt tái nhợt thì có chút đau lòng, thân trai tráng cao một mét chín khó thể hiện được sự ôn nhu nên y chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu.

Sau khi nôn xong dạ dày liền co rút làm cho cậu đau nhiều hơn, đối với Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian này những chuyện xảy ra như vầy đã là chuyện thường ngày, dạ dày của cậu từ nhỏ đã không tốt. Hai năm trước được Tiêu Chiến dưỡng nên khôi phục được một chút, bây giờ lại trở về trạng thái ban đầu.

Vương Nhất Bác lấy một ít nước lạnh để rửa mặt, cậu liền ngẩng đầu nhìn mình trong gương, quầng thâm nơi đáy mắt đậm đến mức không thể giấu được.

Nếu như Tiêu Chiến có ở đây, điều đầu tiên anh làm nhất định sẽ mắng cậu hơn một giờ đồng hồ, sau đó anh sẽ ôm cậu, một bên giúp cậu xoa bóp, một bên đau lòng sẽ nói không ngừng nghỉ.

"Đi thôi." Vương Nhất Bác sau khi nôn xong mất hết sức lực, chờ đến khi không còn cảm thấy trời đất quay cuồng nữa cậu mới dựa vào bồn rửa tay chậm rãi đứng lên, một lần nữa cậu mới đeo khẩu trang đi ra ngoài.

"Nhất Bác, cậu ổn chứ?" Chuyên gia trang điểm nhìn trán của Vương Nhất Bác mới vừa trang điểm xong mồ hôi lại thấm ra không ngừng. Cô có chút lo lắng liền ngừng lại động tác ở trên tay, " Cậu không khỏe sao?"

Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu, cơn đau dạ dày theo cái gật đầu đó khiến cậu hít một ngụm khí lạnh, " Chị, em uống thuốc trước đã. Dạ dày hơi đau một chút"

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ đến."

Nhìn chuyên gia trang điểm đóng cửa lại, Vương Nhất Bác rốt cuộc không chịu được nữa cả người trượt xuống ghế tựa ngồi xổm trên mặt đất, tay siết chặt thành quyền gắt gao đặt ở dạ dày.

Trợ lý thấy thế nhanh chóng đem thuốc với nước ấm đưa đến cho cậu, cậu không nhìn liền tùy ý lấy hết bỏ vào miệng, cậu liền uống vào hai ngụm nước nuốt xuống, sau đó lại yên lặng đem đầu đặt lên hai đầu gối chống đỡ không nhúc nhích.

"Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"

Trợ lý lo lắng, nghĩ đến trước tiên có cần báo với Uông Hàm lão sư cùng với những người còn lại một tiếng hay không. Sắc mặt cậu chủ thật sự quá kém.

"Không cần, sẽ làm lỡ buổi ghi hình." Vương Nhất Bác nghĩ tới sự kiện ở hotsearch lần trước liền lắc đầu. Nhưng lời nói chưa dứt cậu đột nhiên che miệng xông ra ngoài, lảo đảo đi tới toilet lại nôn khan không ngừng.

Một buổi chiều chạy tới chạy lui mấy lần, đợi đến khi thuốc giảm đau của dạ dày phát huy tác dụng thì cách thời gian ghi hình chỉ còn nửa giờ đồng hồ.

"Thật xin lỗi, em tới muộn." Vương Nhất Bác mở cửa phòng họp bước vào, chậm rãi cúi đầu đi đến bên ghế sa lon ngồi xuống, cậu tiếp tục cúi người xoa xoa trên dạ dày.

"Nhất Bác, nghe nói cậu vừa mới nôn đến mấy lần?" Uông Hàm quan tâm ngồi bên cạnh cậu hỏi, " Đau dạ dày thì nói với anh, đừng có chịu đựng, có muốn nghỉ ngơi một chút không, anh đi nói với bọn họ buổi tối bắt đầu."

"Hàm ca, em không sao đâu." Tính cách của Vương Nhất Bác từ trước đến nay không phải người thích làm việc không cần thiết, " Em đã uống thuốc rồi."

"Đại Trương Vỹ, chút nữa cậu chú ý em ấy một chút, nếu không khỏe thì không cần dùng sức đâu."

"Ừm, ừ, giao cho tôi." Đại Trương Vỹ nhìn em trai của mình tựa như mèo con đang suy yếu, " Nếu không ổn lập tức nói với anh."

Nói thì nói như thế, nhưng khi lên sân khấu Vương Nhất Bác không muốn có nửa phần lỗi xảy ta nên cậu cố gắng không bộc lộ trạng thái, thế là cậu cố gắng chống cự đến lúc nhảy xong phần mở màn do chính mình phụ trách hoàn thành liền yên tĩnh đi đến đứng bên cạnh Đại Trương Vỹ.

Cậu hiểu được bên dưới sân khấu có rất nhiều người vì cậu mà tới cho nên cậu không thể làm các nàng thất vọng.

Chương trình ghi hình hôm nay chủ đề là mỹ thực, các vị ca ca biết thân thể Vương Nhất Bác không thoải mái cũng không để cho cậu ăn, chỉ kêu nhân viên công tác không ngừng rót chút nước ấm cho cậu uống.

Nhưng khi Vương Nhất Bác ngửi được mùi vị kia liền cảm thấy khó chịu, cậu lặng lẽ đứng một góc cũng không có sức lực để nói, mặc dù hiện tại ngay cả đứng đối với cậu mà nói có chút khó khăn, cậu chỉ có thể thỉnh thoảng xoa xoa dạ dày, cậu có một chút hy vọng nhỏ nhoi là có thể chống đỡ đến lúc ghi hình kết thúc.

Cậu cắn răng kiên trì được hơn một nửa, nhưng khi đến đoạn giữa của ghi hình cậu bắt đầu cảm thấy mình cần phải đi bệnh viện.

Bên trong dạ dày đau càng lúc càng nhiều, Vương Nhất Bác khom lưng bóp chặt lấy dạ dày nhưng qua nửa ngày vẫn không có tác dụng, ngược lại càng khiến cậu đau đến mức đầu cũng bắt đầu mơ hồ, nhìn mọi thứ không rõ.

"Làm sao vậy, làm sao vậy? Rất khó chịu sao?" Đại Trương Vỹ phát hiện được trạng thái của người bên cạnh không thích hợp, anh di chuyển tới đứng gần Vương Nhất Bác một chút, " Có muốn dựa vào người anh không, anh cho em tựa một lúc, nếu không ổn anh liền hô dừng. "

Vương Nhất Bác đem cánh tay khoác lên người của Đại Trương Vỹ miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng sự thật là cái này cũng không có tác dụng gì. "Đại lão sư, dạ dày em đau quá...."

Vương Nhất Bác không phải là người có thể dễ dàng nói ra chỗ nào trên người mình đau, cậu vừa nói xong, Đại Trương Vỹ lập tức nhận ta được có chuyện xấu, anh còn chưa kịp xoay người đỡ lấy cậu thì người bên kia đã không chịu được nữa liền ngã xuống.

"Nhất Bác!"

Trên sân khấu đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hiện trường lập tức hoảng loạn, nhân viên công tác nhanh chóng chạy ra ổn định cảm xúc người xem, Uông Hàm gọi vệ sĩ lên sân khấu nhanh chóng đưa Vương Nhất Bác về phòng nghỉ.

"Gọi 120, gọi 120 nhanh lên một chút đi!"

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, đau đến mức cậu thở không ra hơi, trong vô thức cậu liền cuộn tròn người cố gắng đứng dậy trên ghế salon, lặp đi lặp lại như vậy.

Uông Hàm để nhân viên công tác đem mọi người đang vây quanh giải tán, chỉ để lại mấy người bọn họ cùng Vương Nhất Bác chờ xe cứu thương đến, " Làm sao lại đau thành như vậy, Đại Trương Vỹ, tôi để cho cậu quan sát cậu ấy, cậu để xảy ra chuyện gì thế này?"

"Tôi, tôi, tôi, tôi . . Ai nha, tất cả là tại tôi, lúc đầu nhìn cậu ấy giống như không có việc gì, tôi nghĩ cậu ấy sẽ chịu được. Ai biết được tiểu tử này có thể nhịn đến mức choáng váng mới nói chính mình khó chịu a."

"Tính cách của Vương Nhất Bác như thế nào cậu không biết sao?" Tiền Phong nhịn không được oán trách, " Nhìn xem mặt mũi đã trắng thành dạng gì rồi"

"Được rồi, nếu còn ồn ào thì đi ra ngoài hết a." Uông Hàm nhìn cậu em út mà anh sủng ái lại đau thành như thế thì anh vừa đau lòng, vừa nôn nóng, anh ngồi trên ghế sô pha tựa như anh đang trêu đùa Mộc Mộc vỗ về cậu, " Không sao đâu Nhất Bác, đợi một lát nữa bác sĩ tới sẽ không sao."

". . ."

"Cái gì?" Uông Hàm xích lại gần một chút.

"Tiêu Chiến. . ." Vương Nhất Bác đau rất dữ dội, âm thanh khàn khàn khiến cho giọng cậu nghẹn ngào, cậu nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của Uông Hàm, " Hàm ca.... Em muốn gặp Tiêu Chiến....."

Người bệnh luôn không thể chống cự lại sự nhung nhớ ở trong người. Cậu đau đến sắp chết, chỉ có Tiêu Chiến mới có thể cứu cậu.

Nghe yêu cầu của cậu Uông Hàm nghe được liền không tự chủ được hai mắt đỏ lên, " Được, được, được, anh giúp em gọi điện thoại cho cậu ấy."

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

. . .

Đại Trương Vỹ thiếu chút nữa không kìm nén được sự tức giận mà quăng điện thoại trên mặt đất, anh nhịn không được mà nói, " Con mẹ nó,Tiêu Chiến này có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không, Nhất Bác nhà chúng ta thiếu nợ hắn có đúng hay không?"

Cái tên kia là ngọn lửa hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, Vương Nhất Bác nhìn Đại Trương Vỹ vẫn còn nỗ lực gọi điện thoại nhưng cậu không còn một chút sức lực nào để đợi thêm nữa.

Quả nhiên là cậu quá tùy hứng.

>>>

"Bác sĩ đến rồi!"

Cửa bị một lực đạo rất mạnh đá văng.

Mặc dù theo lẽ thường mà nói, bác sĩ sẽ không phá cửa mà xông vào như thế, nhưng nếu như người trong phòng kia là Vương Nhất Bác thì xác thực đối với bác sĩ cũng không có cách nào ' Theo lẽ thường mà nói'.

"Tiêu Chiến! ?"

Lúc thay ca anh nghe được đồng nghiệp nói ở tiết mục ghi hình có người bị ngất xỉu, Tiêu Chiến liền nhảy lên xe cứu thương, trên đường đi một khắc anh cũng không ngừng cầu nguyện tuyệt đối đừng là Vương Nhất Bác, tuyệt đối đừng là Vương Nhất Bác....

Nhưng giờ phút này nhìn người đang đau đến ý thức cũng mơ hồ nằm trằn trọc trên ghế sa lon ngoại trừ cún con của anh thì còn có thể là ai.

"Nhất Bác. . ."

Tiêu Chiến tiến lên đem người kia ôm vào trong ngực, lúc bây giờ anh mới phát hiện trên người cậu đã bị ướt đẫm mồ hôi, đôi má bởi vì đột ngột sốt cao mà trở nên ửng hồng không bình thường, " Không sao rồi, không sao rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Vương Nhất Bác cảm giác chính mình đang mơ mơ màng màng liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp, cậu cho rằng mình đang đau quá mà sinh ra ảo giác, lại còn giống như nghe được giọng nói của Tiêu Chiến.

Thế nhưng làm sao có thể chứ, Chiến ca đã sớm không cần cậu nữa. Vương Nhất Bác tự chế giễu mình, cậu nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy ủy khuất đều do cái ôm này ấm áp quá. Cậu mở miệng muốn nói chuyện nhưng âm thanh phát ra mang theo sự run rẩy: " Ca, em đau....."

Âm thanh yếu ớt này đánh tan chút trí còn sót lại của Tiêu Chiến, vòng tay ôm Vương Nhất Bác càng chặt hơn, anh cũng nhanh chóng rơi lệ. Cho đến khi một đồng nghiệp tới nhắc nhở anh mới nhớ là mình nên nhanh chóng làm kiểm tra cho cún con.

"Cậu ấy đau bao lâu rồi?" Hai mắt của Tiêu Chiến đỏ hồng, âm thầm hít sâu một hơi, anh cắn đầu lưỡi của mình cho đến khi cảm giác được mùi máu anh rốt cuộc cũng làm cho mình tỉnh táo lại.

Lúc gặp được Vương Nhất Bác cùng những chuyện khác đều có liên quan, anh không có cách nào bình tĩnh nói chuyện được.

"Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng bị đau dạ dày." Trợ lý nhìn bác sĩ tới là Tiêu Chiến, trong lòng cô lúc này đang mừng như điên. Cậu chủ cô được cứu thì cô cũng được cứu, " Nhưng hôm nay đặc biệt nghiêm trọng, sau khi ăn thức ăn vào liền bị nôn và còn bị tiêu chảy đến mấy lần, lúc trước uống thuốc giảm đau còn có thể chịu đựng, bây giờ đột ngột bị như vậy....."

Tiêu Chiến nghe xong, cúi đầu nhìn tiểu bằng hữu đau đớn đang giãy dụa trong ngực anh liền hôn lên trán một cái, " Xin lỗi, là anh tới muộn. Bây giờ anh muốn kiểm tra cho em, em nghe lời, đừng nháo được hay không?"

Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cậu giống như đang nghe được giọng nói thật của Tiêu Chiến thế nên cậu dùng sức nắm chặt góc áo cố gắng nén cơn đau xuống.

Mạch đập nhanh, bụng bị cứng, có dấu hiệu bị choáng, đột ngột xuất hiện cơn đau đớn kịch liệt.

Tiêu Chiến hơi hơi nhắm mắt lại, muốn đem một tay của mình để nhân lúc cậu nói lung tung uy hiếp cậu, lần này thật hiệu nghiệm.

Tiêu Chiến hướng về phía bác sĩ đi theo nói: "Nghi là dạ dày bị thủng, thông báo cho khoa cấp cứu, trở về cần phải phẫu thuật liền."

"Dạ dày thủng?" Nhưng người có mặt ở nơi đây đều bị kết luận của anh dọa cho giật mình.

Tiêu Chiến cũng không có quá nhiều thời gian để giải thích, dạ dày bị thủng đều đau đến muốn lấy mạng người. Tiêu Chiến kêu y tá đem cáng cứu thương đưa đến lên đều là muốn mạng. Y tá chỉ huy đem cáng cứu thương đến, Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm Vương Nhất Bác nằm trên đó, "Bảo bảo, bây giờ anh muốn em nằm nghiêng sang bên trái có được hay không?"

Vương Nhất Bác ý thức còn có chút ngẩn ngơ, nhưng vẫn là nghe lời làm theo. Giống như khi có Tiêu Chiến ở bên cạnh cậu không thể làm gì được.

"Chiến ca. . ."

Cáng cứu thương lắc lư làm ý thức của Vương Nhất Bác phục hồi được một chút, cậu hơi hơi mở mắt ra, mặc dù Tiêu Chiến mang khẩu trang nhưng hai mắt xinh đẹp đều lộ ra ở bên ngoài là ánh mắt mỗi đêm cậu đều nghĩ tới, cho nên nhìn qua một cái cậu liền nhận ra, người cậu ngày nhớ đêm mong thật sự tới cứu cậu.

Lòng bàn tay đang nắm chặt tay cậu kia có chút ẩm ướt, tự như thể hiện sự bất an trong lòng của chủ nhân.

"Anh ở đây, em đừng nói chuyện."

Một lượng lớn fan hâm mộ khi nghe tin lập tức vây quanh ở cửa ra vào, vệ sĩ đang bận sơ tán mọi người để bác sĩ có thể thuận lợi đưa Vương Nhất Bác lên xe, cửa xe vừa đóng lại thì chuông báo ưu tiên được vang lên chạy về phía bệnh viện.

"Em đang nằm mơ sao." Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn người kia không phân biệt đều xuất hiện ở trong đầu mình hiện tại lại ngồi bên cạnh mình, cậu cảm giác hạnh phúc này không chân thật lắm.

"Em ở trong mơ cũng sẽ kêu đau sao." Tiêu Chiến đưa tay vuốt vuốt mồ hôi đang chảy rất nhiều trên đầu của Vương Nhất Bác, tiểu bằng hữu gầy đi rất nhiều.

"Em không biết."

Có thể sẽ như vậy a, Vương Nhất Bác nghĩ, dù sao mỗi lần mơ tới Tiêu Chiến lúc rời đi thì ngực cậu thật sự rất đau, " Vậy nếu như là mơ thì cho em mơ nhiều một chút...."

Trái tim của Tiêu Chiến cảm thấy đau nhói như đang bị bóp chặt.

"Ách . ." Bên trong dạ dày đau giống như bị dao cắt làm cho Vương Nhất Bác kịch liệt đau nhức không có sức nói tiếp, cậu cuộn lại thành một đoàn nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến nhưng không thể giấu được sự run rẩy, " Chiến ca..... Đau quá a...."

Cái giá được nhìn thấy Tiêu Chiến lớn như vậy sao, cả đời này cậu chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy.

"Bảo bảo ngoan, ráng nhịn một chút, hiện tại anh không thể tiêm thuốc giảm đau cho em được, nếu tiêm sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra." Tiêu Chiến ngửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Vương Nhất Bác, ngón tay thon dài luồn vào trong tóc cậu, " Bảo bảo, thật xin lỗi, bác sĩ cũng sẽ có chuyện không làm được."

Âm thanh ôn nhu đến quen thuộc làm cho người khác cảm giác muốn khóc.

Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái, sợ chính bản thân mình không thể khống chế được lực mà làm đau Tiêu Chiến, bỗng nhiên cậu buông tay anh ra cắn lấy mu bàn tay của mình để không phát ra tiếng rên rỉ.

Cậu không muốn để cho Tiêu Chiến lo lắng. Huống chi nếu có trả giá lớn hơn thì cũng coi như là cậu cam tâm tình nguyện.

Nhìn thấy cậu đau đến ngẩn ngơ người trước mặt đột nhiên cuối người hôn cậu. Nụ hôn mang theo hương hoa quế giống như một loại thuốc đặc hiệu, trong chốc lát sự đau đớn được giảm ngay lập tức.

Vương Nhất Bác mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn người trước mắt.

"Thật xin lỗi, cún con." Tiêu Chiến thở dài, tiếp sau đó liền anh liền thấy có một đôi tay lạnh buốt đặt lên mắt của anh, rốt cuộc anh cũng không nhịn được lần đầu tiên anh rơi nước mắt trước mặt Vương Nhất Bác.

Có thể khi ở Nhật Bản anh gặp được Trịnh Tỉnh nên anh quyết định đến một nơi khác, hơn nữa anh còn tuyên bố anh muốn đi Trường Sa để làm một việc, anh lặng lẽ chuẩn bị cho Vương Nhất Bác rất lâu, đợi đến khi cậu có thể vui vẻ thêm một lần nữa.

Cho nên về nước lần thứ hai Trịnh Tỉnh hỏi anh, hai người tách ra như vậy có đáng giá hay không.

Lúc ấy Tiêu Chiến rất trịnh trọng gật nhẹ đầu.

Nếu như trong một tháng có bốn ngày trong không khí mang theo hương vị thì Vương Nhất Bác chính là sự vui vẻ của những ngày còn lại.

Nếu như một năm có thể được mười hai tháng như vậy thì đối với Tiêu Chiến chính là hạnh phúc.

Nếu không phải trực giác mách bảo Vương Nhất Bác đột ngột sinh bệnh thì anh sẽ không hoảng loạn mà đi tay không đến, trước khi kịp suy nghĩ thì anh đã nhảy lên xe cứu thương rồi. Anh không chuẩn bị gì nên cứ như vậy xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đáp lại lời xin lỗi của anh chỉ là cái lắc đầu. Trong lúc này đây cậu có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Chiến, không có Tiêu Chiến bên cạnh cậu sống thật không tốt, cậu sẽ nói cậu nhớ anh sắp phát điên rồi, cậu sẽ nói vĩnh viễn nguyện ý cho Tiêu Chiến thật nhiều lần cơ hội.

Nhưng thiên ngôn vạn ngữ thế nào khi cậu mở miệng lại hóa thành câu nói: " Tại sao bây giờ anh mới đến......"

Em đã chờ anh rất lâu rồi.

Chỉ trong nháy mắt mà nước mắt đã tràn mi cậu cố gắng ngăn cho mình không khóc, nhưng không sao, chỉ cần người đến là tốt rồi. Nghĩ vậy nên Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến đang ngồi ở bên cạnh cọ cọ, Tiêu Chiến sợ cậu bị ngã nhanh chóng dang tay đem người bảo hộ ở trong ngực.

Xe cứu thương vững vàng dừng trước cổng của bệnh viện, các bác sĩ khoa cấp cứu đã sớm đem xe đẩy đang chờ ở đại sảnh.

"Trịnh Tỉnh?" Lúc Vương Nhất Bác được đưa xuống xe cậu nhìn thoáng qua người bác sĩ cà lơ phất phơ kia không phải là bạn thân của Tiêu Chiến hay sao.

"Là tôi. Vì sao chúng tôi lại đi đến nơi này thì sau này Tiêu Chiến sẽ từ từ nói cho cậu nghe." Trịnh Tỉnh lên tiếng chào hỏi cậu, Vương Nhất Bác làm sao lại đem chính mình làm thành bộ dạng thảm thương như vậy, y không muốn cái mông lại bị hành hạ như lúc trước nữa đâu, " Dạ dày bị thủng?"

"Có thể."

Vương Nhất Bác rất muốn hỏi tình hình của cậu có nghiêm trọng không? Sẽ chết hay sao?Mặc dù có Tiêu Chiến ở đây cậu sẽ không sợ nhưng cậu vừa mới tìm lại được Tiêu Chiến, nếu như bây giờ cậu xảy ra chuyện gì thì chẳng phải cậu sẽ thua lỗ hay sao.

"Ca. . ."

"Ừm?" Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đẩy tới trước cửa phòng cấp cứu, kéo rèm liền chuẩn bị làm kiểm tra cho cậu lại nghe được giọng nói của Vương Nhất Bác anh nhanh chóng đi đến bên giường của cậu " Rất đau phải không?"

"Đau muốn chết. . ." Vương Nhất Bác cố gắng lấy hơi mở miệng nói, từ trước đến nay cậu ở trước mặt Tiêu Chiến không cần phải che giấu, dù thế nào cậu cũng sẽ bị anh nhìn thấu. Bỗng nhiên cậu di chuyển đến bên cạnh Tiêu Chiến, " Em phải làm phẫu thuật hay sao?"

"Có thể phải làm phẫu thuật ." Tiêu Chiến cho là cậu đang sợ hãi, nhẹ nhàng nhéo nhéo má của cậu, vẫn là cảm giác mềm mại quen thuộc, " Cún con đừng sợ, có ca ca ở đây."

"Đúng như vậy, Chiến ca nhà cậu là bác sĩ giỏi nhất ở đây." Trịnh Tỉnh trêu chọc nói, nhưng không biết vì lí do gì mà Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy Trịnh Tỉnh nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt có một chút khác thường.

"Em không sợ." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, giọng nói tuy yếu nhưng rất kiên định, " Có Chiến ca ở đây thì chuyện gì em cũng không sợ."

"Được rồi, em nói ít một chút đi." Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy cho dù trong lòng anh có cảm giác mờ mịt thì anh cũng thấy mềm lòng, anh liền cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ của Vương Nhất Bác một lần rồi lại một lần, " Trịnh Tỉnh, anh đưa em ấy đi lấy máu, giao cho người khác tôi không yên tâm."

"Sao vậy, tiểu bằng hữu của cậu là công chúa hạt đậu sao, đập không được mà đụng cũng không xong?"

Đến nay Trịnh Tỉnh còn nhớ có một lần hai người này hẹn y đi ăn lẩu, người hay nói đối tốt với bạn công khai tình yêu nhưng bữa cơm kia Trịnh Tỉnh chút nữa ăn chua mà chết.

Từ lúc Vương Nhất Bác bắt đầu ngồi xuống chỉ có lúc cậu sửa lại vị trí của cái đĩa thì còn lại là Tiêu Chiến phục vụ cậu 360°, những cái khác cậu đều không cần làm. Trong lúc chọn món, lúc bút chì rơi xuống trên người Vương Nhất Bác cũng không có phát hiện, Tiêu Chiến nhìn thấy nên đã dời trước một bước.

Mãi sau này y mới biết, hóa ra hôm đó có tiết mục ghi hình, Vương Nhất Bác vẽ một hình lên phần da dưới cánh tay. Trịnh Tỉnh đếm không biết có mấy lần kiêu ngạo, trận chiến kia, y còn tưởng rằng người này té bị thương ở tay.

Nếu không phải nhờ trận đi ăn lẩu đó mà Vương Nhất Bác được thăng lên hai cấp thì Trịnh Tỉnh nghỉ, cậu nhất định sẽ ghi thêm một cột thù hận nữa.

Đương nhiên sau cùng y vẫn phải tốn thêm một khoản bởi vì đối phương chỉ có chơi game còn y chỉ có thể tiếp nhận đồ ăn do Tiêu Chiến đãi, đến lúc bữa ăn kết thúc y về tới nhà lại đói bụng nên nấu cho mình nồi mì tôm.

Tiêu Chiến lườm y một bằng một ánh mắt thật sắc bén, Trịnh Tỉnh nhanh chóng im miệng, cùng anh chuẩn bị dụng cụ đi kiểm tra.

Vương Nhất Bác lặng lẽ cắn chặt hàm răng để đối phó, nhưng lúc theo Trịnh Tỉnh làm kiểm tra vùng bụng cậu nhịn không được đau nên kêu một tiếng.

"Trịnh Tỉnh! Nói với anh làm nhẹ tay một chút." Tiêu Chiến đang ở bên cạnh kiểm tra huyết áp, nghe được Vương Nhất Bác kêu đau dọa đến tay anh run lên, anh có chút tức giận đi qua đem Trịnh Tỉnh đẩy ra, đem tiểu bằng hữu ôm vào trong ngực nhẹ giọng vỗ về.

"Tôi đã rất nhẹ tay a, cậu nhanh chóng đóng tiền để đưa cậu ấy đi chụp hình đi." Trịnh Tỉnh hướng Tiêu Chiến nghiêm túc lắc đầu, lại nhìn Vương Nhất Bác, " Phải ký giấy đồng ý phẫu thuật, cậu có người thân ở Trường Sa không?"

"Tôi ký là được." Tiêu Chiến vô thức nhận lấy tờ giấy đồng ý phẫu thuật, trước khi hạ bút anh đột nhiên ngừng lại nhìn Vương Nhất Bác, " Hay là.... Anh nhìn thấy người đại diện của em cũng tới, có muốn anh gọi cô ấy vào ký không?"

"Không muốn." phản ứng của Vương Nhất Bác chính là nguyên nhân làm Tiêu Chiến cảm thấy cao hứng, cậu đã như vậy thì làm sao anh phải đổi ý, " Vậy anh lập tức ký cho em."

Bọn họ vốn là người yêu, thì đó là chuyện đương nhiên.

Nghe nói Tiêu Chiến sẽ không cùng cậu đi chụp CT, khuôn mặt đang đau đến nhăn nhó nhưng ở trên mặt vẫn hiện ba chữ " Em không vui". Tiêu Chiến chỉ có thể ôn nhu an ủi cậu, chính mình tự liên lạc với phòng phẫu thuật để chuẩn bị thật tốt, sẽ ở nơi này chờ cậu quay trở lại.

"Rất nhanh sẽ tốt, tiểu yêu tinh dính người."

Trịnh Tỉnh ở một bên nhìn hai người còn có thời gian anh anh em em? Y cảm thấy không được, lúc này không cảm thấy đau đúng không? Tại sao người độc thân như y phải ở đâu xem phim thần tượng cẩu huyết, rốt cuộc y đã làm sai điều gì? Thế là y liền biến thành Pháp Hải, vung tay lên để y tá đến đem người mang đi.

"Tình huống nghiêm trọng, rất gấp, đúng, tùy thời đều không thể vượt qua."

Điện thoại để trong phòng phẫu thuật, Tiêu Chiến hít sâu một hơi ngồi trên ghế chờ tiểu bằng hữu từ phòng chụp CT đi ra.

"A Chiến." Trịnh Tỉnh rót ly nước ấm ngồi vào bên cạnh anh, "Thả lỏng một chút, hai năm qua, phẫu thuật này cậu đã làm qua rất nhiều rồi."

"Ừm."

"Tôi biết cậu không thể nào quên được lần kia. . ."

Tiêu Chiến tựa vào trên tường nhắm mắt lại, anh là vĩnh viễn không thể quên được, lần đó từ phòng phẫu thuật đi ra, cả người đầy vết máu anh điên cuồng chạy tới bồn rửa tay với dáng vẻ chật vật.

"Mặc dù từ sau lúc đó tôi không còn xuất hiện những ca phẫu thuật ngoài ý muốn như thế, thế nhưng lần này, chỉ cần vừa nghĩ tới người nằm đó là Vương Nhất Bác, tôi liền....."

"Nếu như không được. . ."

"Không, tôi nhất định phải làm." Tiêu Chiến cắt ngang lởi của Trịnh Tỉnh, "Tôi không thể nào đem em ấy giao cho người khác, mà chính mình phải ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật."

Trịnh Tỉnh vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, " Bởi vì là người cậu để ý nên cần phải nâng cao độ tập trung lên tới một trăm hai mươi điểm."

Tiêu Chiến gật gật đầu, chờ y tá đem Vương Nhất Bác đẩy trở về, anh nhanh chóng bước một bước dài lên phía trước, khom lưng cọ cọ chóp mũi lạnh buốt của Vương Nhất Bác, " Phải làm phẫu thuật, có sợ hay không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, lặp lại một lần, "Có anh ở đây, em sẽ không thấy sợ."

Tiêu Chiến cười cười, đang muốn mở miệng nhưng lại nghe cậu nói, "Chiến ca cũng đừng sợ, em không sao, không có đau nhiều lắm."

Đây chính là cún con của anh, dù cho mình đã đau đến mặt không có chút máu, nhưng trong đầu vẫn tràn ngập suy nghĩ dỗ dành ca ca như thế nào, nói cậu rất tốt, kêu anh đừng sợ.

Phòng phẫu thuật rất nhanh đã được chuẩn bị kỹ càng, Trịnh Tỉnh biết Tiêu Chiến không có cách nào mở miệng cùng Vương Nhất Bác nói những điều cần biết trước khi phẫu thuật, thế nên anh đành ra tay. Điều đơn giản trước tiên là đem mọi tình huống có thể xảy ra nói rõ với người bệnh, chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Nhưng cậu không cần lo lắng, Tiêu Chiến không thể nào để cho cậu xảy ra chuyện." Cuối cùng, Trịnh Tỉnh vẫn cảm thấy chính mình không nên hù dọa tiểu bằng hữu.

"Ừm, Chiến ca đây. . ." Vương Nhất Bác chịu đựng đau đớn bộ dáng khéo léo cho dù là bộ dáng bệnh tật thường thấy Trịnh Tỉnh cũng không nhịn được mà cảm thấy đau lòng. Đứa nhỏ này lớn lên rất giống khối đậu hũ non, vừa mềm mịn lại vừa trơn nhẵn, má sữa phiêu phiêu đều không có biến mất. Có nhìn thế nào thì Tiêu Chiến cũng giống như đang lừa gạt trẻ vị thành niên.

Trịnh Tỉnh không biết làm sao liền thở dài trong lòng, Tiêu Chiến nói rất đúng, bất kì ai nhìn thấy Vương Nhất Bác đều muốn biến thành mama fan. Anh nhìn về phía cửa, " Tới ngay."

"Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ để cậu ấy bình an vô sự." Tiêu Chiến hướng về phía Uông Hàm cùng người đại diện nói, " Tôi phải vào trong, em ấy chờ tôi rất lâu rồi."

"Chiến Chiến, tất cả nhờ vào cậu."

Một tiếng xưng hô quen thuộc này của Uông Hàm làm cho mũi của Tiêu Chiến có chút cay, anh gật đầu, xoay người đi vào phòng vô khuẩn.

Anh thay đồ vô khuẩn đi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ gây tê đã vào vị trí, đang đợi bác sĩ mổ chính đến cắm ống nội soi dạ dày cùng với dụng cụ đo lường.

Đây không phải là chuyện thoải mái, tất nhiên là Trịnh Tỉnh không dám tùy tiện làm, thế là toàn bộ mọi người trong phòng phẫu thuật chỉ mong chờ vào Tiêu Chiến.

"Ngoan a, có thể sẽ có chút buồn nôn, anh sẽ cố gắng nhẹ một chút."

Tiêu Chiến được khen là ngôi sao của khoa tiêu hóa trong tương lai, một là kỹ thuật của anh thật sự nổi trội, hai là khi xem bệnh anh có thể hòa mình với bệnh nhân, sau khi đánh giá xem bệnh từ trước đến nay anh luôn đạt điểm cao nhất. Tuy anh mới tới bệnh viện này không lâu nhưng mọi người đều biết Tiêu Chiến rất hòa đồng, nhưng những người trong phòng phẫu thuật lúc này vẫn bị sự ôn nhu của anh làm cho nổi da gà.

Giọng điệu này không phải trêu đùa bệnh nhân nha, khoa Nhi cũng không có dạng này.

Đặt ống xuống dạ dày thực quản rất thuận lợi, lại dán tốt điện cực cùng khí oxy, Tiêu Chiến ra hiệu cho bác sĩ gây mê có thể chuẩn bị.

Bởi vì đã mặc đồ vô khuẩn nên anh không thể tùy ý đụng vào cậu, Tiêu Chiến nhìn qua tiểu bằng hữu bằng ánh mắt ôn nhu, nhìn cánh tay trắng nõn bị ghim vào một cái còn là loại tiêm rất thô, trái tim anh liền run lên theo đó.

"Bảo bối, mơ thật đẹp, ngày mai gặp."

Trên đời này cái chào tạm biệt tốt đẹp nhất có thể chính là ngày mai gặp. .

"Chiến ca, chúc ngủ ngon."

23/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro