Chương 3: Ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu thật giống như đang run rẩy a!” Thanh âm trêu tức như một luồng nhiệt khí chậm rãi thổi vào trong tai Vương Nhất Bác, làn môi lạnh lẽo của Tiêu Chiến vô tình hữu ý đụng chạm vào vành tai cậu, sức mạnh lồng ngực cũng đem cậu gắt gao cùng lúc chống đỡ giữa bức tường và thân thể hắn.

Vương Nhất Bác nghiêm mặt, không hề lộ ra một chút sốt sắng, cậu biết rõ, Tiêu Chiến là muốn dùng loại phương thức bắt nạt này để hung hăng bức ép cậu. Nếu như không thể phản kích chính xác, sợ là sẽ lại bị hắn nắm mũi dắt đi.

Tiêu Chiến cười gằn, luồn tay vào bên trong áo cậu theo đường cong thắt lưng mềm mại bóng loạng chậm rãi hướng xuống phía dưới, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu, thanh âm hạ thấp khinh khi “Đang sợ à?”

“Sợ?” Thanh âm Vương Nhất Bác lành lạnh vang lên, nụ cười trào phúng hiện lên trên khóe miệng “Tôi là đang cao hứng.”

Nhìn Tiêu Chiến từ từ nheo hai mắt, Vương Nhất Bác tiếp tục không chút sợ hãi nào mà cười nhẹ nói “Tổng giám đốc Hoàng Sát đại danh đỉnh đỉnh đối với thân thể tầm thường của tôi muốn ngừng mà không được, tôi có thể không cao hứng sao?!”

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến rốt cuộc tan biến, sắc mặt âm trầm nhìn cậu, biểu hiện vừa có ẩn nộ, cũng có nghi hoặc. Hắn đột nhiên phát hiện mình có chút nhìn không thấu kẻ tên Vương Nhất trước mặt, cũng có thể là do nam nhân này trên người có quá nhiều điểm đáng ngờ.

“Hmm…” Vương Nhất Bác cắn răng, cảm nhận được sự xâm lấn thô bạo của hắn, cả người nếu như không phải là đang bị hắn đè ép chặt chẽ, sợ là đã ngã xuống đất co quắp người lại.

“Sao trông cậu không giống như đang cao hứng vậy, đây không phải là điều cậu muốn sao?”

Nhìn vẻ mặt cậu thống khổ, trên mặt Tiêu Chiến xuất hiện một tia cười giảo hoạt, trừng phạt bằng cách dùng thêm sức mạnh mẽ va chạm một lần lại một lần, hắn biết sự trấn tĩnh của nam nhân này chỉ là giả tạo gắng gượng, thế nên hắn muốn xé nát, thậm chí hận không thể lập tức nhìn thấy nam nhân này ngã quỵ trên mặt đất thống khổ cầu xin hắn. Nếu cậu ta đã muốn chơi, hắn sẽ tiếp cậu ta đến cùng.

Dám khiêu chiến quyền uy của Tiêu Chiến hắn, hắn tuyệt không buông tha!

Hai tay cậu theo bản năng bám lấy bờ vai dày rộng của hắn, sau giây phút đau đớn thống khổ ngắn ngủi, cậu ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười trào phúng. “Không nghĩ anh lại thích tư thế như vậy” Dừng một chút, Vương Nhất Bác cười càng thêm khinh miệt “Tôi ngược lại thật rất muốn biết, lúc trước anh làm nhục Vương Nhất Bác, có phải cũng như vậy…. A….” Cậu còn chưa dứt lời liền bị Tiêu Chiến tách rộng chân thô bạo đâm vào, một giây sau, một tay hắn giống như kìm sắt siết lấy cằm dưới cậu, hai mắt tràn ngập lệ khí.

“Cậu ta đúng là cái gì cũng đều nói cho cậu nhỉ.” Thanh âm âm trầm truyền đến, Tiêu Chiến sát khí tầng tầng nhìn cậu.

“Đúng là cậu ấy đã kể không ít.” Vương Nhất Bác gằn từng chữ một “Cậu ấy nói cậu ấy hận anh, hận anh không chết quách đi cho rồi, hận không thể tự tay giết chết anh!”

Tiếng thở dốc dày đặc như khúc nhạc dạo cho cơn giận dữ của ác ma, Vương Nhất Bác vẫn cười khẽ, cuối cùng đúng lúc khi hai mắt Tiêu Chiến biến sắc, nhẹ giọng phun ra một câu “Nếu như anh còn dám tiếp tục làm, anh mãi mãi cũng đừng mơ sẽ gặp lại Vương Nhất Bác!”

Nếu biết Tiêu Chiến quan tâm đến cái gì, vậy cậu cũng không cần thiết hạ thủ lưu tình!

…………….

Vương Nhất Bác chỉnh trang lại quần áo, không ngoái đầu lại mà đi thẳng về phía cửa ra, mặc dù cuối cùng Tiêu Chiến không có thú tính quá độ, nhưng lần này đã khiến cậu tự biết tiết chế lại, Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến tích lũy càng nhiều giận dữ với cậu thì sự trả thù của hắn đối với cậu sẽ càng khốc liệt hơn.

Nhưng như vậy thì thế nào, bản thân cậu cho hắn chỉ một ảo tưởng giả tạo mà thôi, thống khổ, hắn phải tiếp nhận nỗi thống khổ này cùng với cậu!

“Vương Nhất, cậu tốt nhất nên vui mừng vì bây giờ cậu đối với tôi vẫn còn giá trị! Trên đời này, người dám hò hét với tôi, đều đang ở địa phủ chờ cậu!” Hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, lạnh lẽo nói.

Vương Nhất Bác dừng bước, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng hồi đáp “Tính mạng bị anh chơi đùa nhiều rồi, anh nghĩ tôi còn quan tâm?”

Lối đi bộ bên ngoài cửa Kim Nghê, dòng người đi lại rộn rã, hộp đêm lộng lẫy nằm ở khu vực hoàng kim của thành phố X, vĩnh viễn vẫn là một khung cảnh xa hoa đồi trụy, nơi này chỉ có ham muốn, không có tình cảm chân thật.

Vương Nhất Bác đi ra khỏi Kim Nghê, nhìn cảnh đêm trước mắt một mảnh lung linh huyền ảo, đáy lòng dâng lên một chút cảm giác trống rỗng, cậu đến cùng là đang tiếp tục sống vì cái gì, và đến cùng, cậu là Vương Nhất Bác, hay là Vương Nhất.

Thẫn thờ đi trong dòng người qua lại tấp nập rộn ràng, Vương Nhất Bác sắc mặt bi thương bước đi, bước lung tung không có mục đích, trước đây trong lúc bản thân cô độc tịch mịch nhất, tâm trạng nặng nề muốn gục ngã, cậu vẫn có thể vì được thăng chức mà chấn chỉnh lại tinh thần, nhưng giờ khắc này, cậu không có cách nào chống đỡ nổi cảm giác hoang mang bất lực xâm chiếm bủa vây.

Cậu biết Tiêu Chiến vẫn phái người một ngày 24h theo dõi cậu, hắn đối với chuyện cậu đang che giấu “Vương Nhất Bác” kỳ thực vẫn ôm thái độ bán tín bán nghi, nhưng cậu biết, dù cho chỉ có một vạn cơ hội, hắn cũng sẽ đuổi tận cùng không buông. Hắn đối với cậu dung túng như vậy, chỉ là để xây dựng nên ở hắn cảm giác cậu là đầu mối duy nhất liên hệ với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác phát ngốc, tầm mắt vô thần nhìn về phía trước, bỗng nhiên, một bóng người đột ngột xông vào tầm mắt cậu, bởi vì quá bất ngờ và quá đúng lúc, khiến cho đại não cậu đột nhiên bừng tỉnh, tinh thần suy sụp vô thần một khắc trước đã hoàn toàn tiêu tán hết, trở nên tập trung cao độ.

Đó là…

Không thể! Không thể!

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch đều quay cuồng hỗn loạn, vừa nãy cậu đã nhìn thấy cái gì?!!!

Vương Nhất Bác nhanh chóng đi về phía trước, cuối cùng trực tiếp chạy nhanh đến, chỉ là sau khi chạy qua mấy người ngăn trở tầm mắt của cậu, người vừa nãy nhìn thấy liền biến mất, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, hô hấp có chút gấp gáp, tầm mắt không ngừng nhìn xung quanh, trong miệng liên tục lẩm bẩm “Là anh sao…. là anh phải không…. Tần Thiên….”

Không có, chẳng có cái gì cả! Vương Nhất Bác hai vai một lần nữa run rẩy ngồi sụp xuống, tự giễu cười khổ một tiếng, cậu đang mơ tưởng cái gì vậy, Tần Thiên đã chết rồi, anh ấy làm sao có khả năng xuất hiện ở thành phố X nữa! Đã trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, bản thân cậu vẫn còn sống trong loại ảo mộng giả tạo này nữa hay sao.

Nhưng mà, vừa nãy, cậu thật sự giống như đã nhìn thấy anh ấy ở trong đám người kia! Khuôn mặt quen thuộc chân thật như vậy, làm sao cậu có thể nhìn nhầm được!

Có thể…. chỉ là ảo giác!

Vương Nhất Bác thất vọng xoay người, ảm đạm rời đi…

………………….

“Thiếu gia, Tiêu Chiến đã đồng ý ngày mai đến gặp mặt ngài, ngài cần gì phải thay đổi thời gian sớm hơn vào đêm nay” Một người đàn ông trung niên mang theo tập hồ sơ bọc da màu đen đi theo phía sau một nam nhân chừng hai mươi mấy tuổi.

Mà người này, chính là Lạc Tần Thiên.

Thời gian qua đi gần hai năm, Lạc Tần Thiên nhìn qua đã trở nên trưởng thành thành thục hơn rất nhiều, không giống như hai năm trước, nhìn qua lỗ mãng kích động nóng nảy, tuấn khí bức người, vẻ ngoài vững vàng cường mãnh bên trong trái tim đã luyện thành sắt đá chứa đây âm mưu toan tính.

Hai năm, thực sự quá lâu, nội tâm anh chờ mong từ lâu gấp gáp đến không chờ đợi được nữa!

Anh mãnh liệt muốn lập tức được nhìn thấy Tiểu Bác mà anh ngày nhớ đêm mong, chính miệng nói với em ấy tiếng xin lỗi, hai năm trước đã thất hẹn, anh đã khiến người anh yêu thương nhất bị hại đến thương tích đầy mình.

Chỉ là Lạc Thần Tiên không hề biết Vương Nhất Bác ở trong hai năm nay đã xảy ra những chuyện gì, vì thế nên tự nhiên không biết chuyện Vương Nhất Bác đã nhảy vực, Lạc Tần Thiên vẫn cứ nghĩ rằng, cậu bị Tiêu Chiến bí mật giam cầm.

“Nếu biết hắn hiện tại đang ở Kim Nghê, tôi không thể lại uổng phí hết một đêm!” Khi đang nói chuyện, giữa hai lông mày Lạc Tần Thiên lướt qua một tia hung tàn, thế lực của anh mặc dù vẫn chưa thể đứng ngang hàng với Tiêu Chiến, nhưng hiện tại đã chưởng quản một nửa thị trường hoạt động của Lạc gia, tồn tại như một mối kiêng kỵ của Tiêu Chiến.

Hai năm trước, hắn ta đã cướp đi người anh yêu nhất, hai năm sau, anh sẽ không từ bất kể thủ đoạn nào để đoạt lại tình yêu đã mất đi này của mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#zsww