Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35

Tất cả các hạng mục huấn luyện trên biển đều mới lạ đối với những binh sĩ vừa mới thông qua khảo hạch gia nhập bộ đội đặc chủng, ngoại trừ số ít binh sĩ đến từ thủy quân lục chiến, những binh sĩ khác căn bản chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những hạng mục này.
Cũng may tuần đầu huấn luyện không phải những hạng mục có độ khó cao, tuy bọn họ chưa thích ứng được, nhưng vẫn vượt tiến độ huấn luyện. Buổi tối chủ nhật của tuần đầu tiên, Hoắc Trăn rủ rê lôi kéo Tiêu Chiến và Mục Phi Hàng ra bờ biển ăn đồ nướng.

Hoàng hôn đỏ rực như mạ một lớp viền vàng cho những đám mây trôi bồng bềnh xa tận chân trời, gió biển mặn chát phả vào mặt, cuốn theo khói bếp thổi vào mặt Hoắc Trăn. Lò nướng này là báu vật hắn ta vẫn luôn để ở căn cứ huấn luyện trên biển, mùa hè hàng năm tới đây sẽ lấy ra dùng ——Tiêu Chiến có đôi lúc nghi ngờ đây chính là nguyên nhân mùa hè hàng năm hắn ta đều háo hức đến biển tập huấn.

"Vớ vẩn." Hoắc Trăn xùy cười, lật xiên thịt trong tay, "Ở đây rất thoải mái không phải ư."
Thịt xiên trên lò nướng bốc khói nghi ngút, Hoắc Trăn bốc một nắm thì là trong bát nhỏ rắc đều lên trên thịt.

Hoắc Trăn nói rất đúng tình hình thực tế, những binh sĩ đến biển tập huấn hàng năm đều là người của trung đội trưởng họ, nói cách khác quân hàm của ba người họ là cao nhất ở nơi một mẫu ba phân đất* này, không ai có quyền điều khiển họ. Hắn ta nhét xiên nướng đã chín vào tay Tiêu Chiến, ranh mãnh nhíu mày lại, xoay người vừa lấy xiên ra bát vừa lấy một chai rượu ra: "Làm tí không?"

*Một mẫu ba phân đất (一亩三分地上): hiểu đơn giản là một mảnh đất nhỏ hẹp, không đáng kể.

Tiêu Chiến ngây người một lát, Hoắc Trăn vẫn cứ chớp chớp mắt nhìn y, sau đó Tiêu Chiến cầm chai rượu mở nắp, để trước mặt Mục Phi Hàng.

Mục Phi Hàng nhíu mày: "Ngày mai còn phải huấn luyện."

"Hạng mục ngày mai là chiến đấu." Hoắc Trăn lại lấy thêm hai chai rượu, ném một chai cho Tiêu Chiến, một chai cho mình, "Ba chúng ta đi hay không cũng không quan trọng, vả lại trung đội Tiêu của chúng ta không thể nào uống vài ngụm rượu đã đứng không vững được."

Tiêu Chiến cười mắng hắn ta một câu, rồi ngửa đầu uống một ngụm to.

"Mau lên đi." Hoắc Trăn lại đẩy chai rượu đến trước mặt Mục Phi Hàng. "Hai bọn tôi uống rồi, chẳng lẽ cậu lại ngồi nhìn?"

Mục Phi Hàng mơ hồ cầm chai rượu lên, bị hai người kia dụ dỗ đến mức say khướt.

Tiêu Chiến và Hoắc Trăn vác Mục Phi Hàng về kí túc xá. Hoắc Trăn lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: "Với số rượu mà cậu ta đã uống, không nói đến ngày mai, có khi giữa trưa cũng chưa dậy nổi."

Tiêu Chiến gật đầu tỏ vẻ đồng tình, lúc mở nắp chai rượu ngửi được mùi rượu nồng đậm y đã đoán được ý định của Hoắc Trăn. Đương nhiên, hạng mục ngày mai cũng không phải chiến đấu.

Hai người rón rén rời khỏi kí túc xá của Mục Phi Hàng.

Vương Nhất Bác có hơi hồi hộp, dẫu sao thì hắn cũng chưa thật sự bơi ngoài biển lớn bao giờ. Hắn không hay mất ngủ, nhưng tối hôm nay không hiểu sao lại không ngủ được. Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn trần nhà một lúc lâu, cuối cùng bực bội nhấc chăn lên, linh hoạt như mèo nhảy xuống giường tầng. Hắn đi đến trước cửa sổ, đêm mùa hè trong căn cứ rất yên tĩnh, một người...

Có một người.

Vương Nhất Bác mở to mắt ra nhìn.

Dưới kí túc xá có một người đang đứng, không biết vì sao (nhưng chắc chắn không giống với lí do mất ngủ của Vương Nhất Bác) giờ này rồi còn chưa lên giường ngủ mà lại đến đây, trông giống như là tùy tiện cầm áo khoác mặc lên người rồi ngẩn người ngắm trăng.

Vương Nhất Bác lặng lẽ đẩy cửa sổ ra mọt chút. Tiêu Chiến đứng dưới lầu, quay lưng về phía kí túc xá, căn bản không biết Vương Nhất Bác cũng mất ngủ.

Cho dù là giữa hè, gió đêm vẫn có chút hơi mát, bỗng chốc làm Vương Nhất Bác nổi da gà. Hắn xoa xoa hai cánh tay, đầu óc đãng lẽ là tỉnh táo nhưng đột nhiên xúc động, như có một thứ gì đó dụ dỗ thôi thúc hắn đi làm ít chuyện 'đại sự'.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm nhận được sự điên cuồng của tuổi trẻ trong mình, hắn mở toang cửa sổ ra, nhảy lên bệ cửa sổ rồi chuồn ra ngoài. Kí túc xá của bọn họ ở tầng hai, cách mặt đất ít nhất phải năm sáu mét, nhảy thẳng xuống vẫn có phần mạo hiểm.

Ngay khoảnh khắc ngắn ngủi Vương Nhất Bác đang do dự, Tiêu Chiến ở dưới lầu duỗi hai tay ra, dễ thấy là chuẩn bị về kí túc xá đi ngủ.

Kết quả y vừa quay đầu lại, đã thấy Vương Nhất Bác ngồi xổm trên bệ cửa sổ tầng hai muốn nhảy xuống, suýt chút nữa Tiêu Chiến bị dọa hét lên.

"Cậu ——!" Y quá hoảng sợ, nhưng không dám ầm ĩ giữa đêm khuya, cuống cuồng chạy đến dưới cửa sổ, đè thấp giọng trách móc hắn, "Cậu làm gì đấy? Điên rồi à?"

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn đã tìm được điểm để chân, hơi đứng thẳng người rồi nhảy từ trên bệ xuống, vừa đúng rơi xuống mái hiên trước cửa kí túc xá.

"Vương Nhất Bác!" Trái tim Tiêu Chiến như treo trên cổ họng, y chạy vội tới cửa, âm thanh tuy đã đè nén nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng được sự giận dữ.

Vương Nhất Bác nhảy xuống, nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống trước mặt Tiêu Chiến, còn vui vẻ gọi y: "Đội trưởng."

Tiêu Chiến bị hắn làm cho tức giận không nói lên lời, có trời mới biết khi nãy lúc Vương Nhất Bác nhảy xuống y lo lắng thế nào. Y nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: "Làm trò gì đây?"

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt: "Tôi không ngủ được."

"Không ngủ được thì nhảy lầu?" Tiêu Chiến đáng lẽ nên giận dữ lôi cậu về kí túc xá hoặc là trực tiếp nhốt cậu vào phòng giam, nhưng y không làm vậy. Tiêu Chiến chỉ tức giận giật áo khoác của mình xuống ném cho Vương Nhất Bác.

Hai người yên lặng đứng cạnh nhau một lúc.
Tiêu Chiến hỏi: "Cậu lo lắng?"

Vương Nhất Bác càng lo sợ thêm, không biết là vì Tiêu Chiến đột ngột đưa ra câu hỏi hay vì trúng tim đen. Hắn mấp máy môi, còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Tiêu Chiến đã gật gù: "Cũng bình thường thôi."

Vương Nhất Bác có cảm giác xấu hổ vì đã phơi bày một mặt yếu đuối của mình trước Tiêu Chiến, hơn hết đây là một mặt Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến thấy nhất. Nhưng hắn nghĩ lại, nghĩ đến khoảng thời gian bản thân đánh mất lí trí —— quên đi, trước đây hắn còn chưa đủ yếu đuối trước mặt Tiêu Chiến à.

Hắn siết chặt áo khoác của Tiêu Chiến, cúi đầu chấp nhận.

"Không việc gì phải lo lắng." Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm vai hắn, thoải mái nói, "Cho dù là hạng mục gì, chỉ cần là cậu thì sẽ hoàn thành tốt không phải sao."

Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn y: "Tại sao ——"

"Có lẽ là vì," Tiêu Chiến không đợi hắn nói xong đã chớp mắt cắt ngang, "Gió đêm mùa hạ rất êm dịu."

Vương Nhất Bác càng ngạc nhiên hơn, ngay sau đó lỗ tai hắn đỏ lên thấy rõ, lần đầu tiên vì chột dạ mà nói lắp trước mặt Tiêu Chiến.

"Ừm, ờ..."

Hắn dường như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu.

"Ánh trăng cũng rất đẹp phải không."

Tiêu Chiến nhìn hắn nở nụ cười.

"Đương nhiên."

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Cho dù ánh trăng tròn thế nào, cậu cũng nên về ngủ rồi, nhỉ?"

Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết mình về kí túc xá bằng cách nào.

Tiêu Chiến đứng đằng sau hắn vui vẻ gọi to một câu: "Nhầm cửa rồi!"
____

【 trứng màu】

Tiêu Chiến biết Natsume Soseki*.

* Natsume Soseki: đại văn hào người Nhật nổi tiếng với câu tỏ tình "Ánh trăng hôm nay đẹp quá".

Câu chuyện bắt nguồn từ khi ông còn là một giáo viên dạy ngoại ngữ, một học trò đã dịch I love you sang tiếng Nhật là "我君を愛す" (tôi yêu em). Nhưng ông cho rằng người Nhật sẽ không nói vậy vì người Nhật ngày ấy dễ ngại ngùng, do đó Natsume Soseki đã dịch lại là "月が綺麗ですね" (Ánh trăng hôm nay đẹp quá) một cách tỏ tình nhẹ nhàng, tinh tế lại góp phần tôn lên vẻ đẹp của người con gái.

TBC
____
Gửi tặng cô gái tối qua làm tui xao xuyến💘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro