Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Cho dù buổi tối hôm trước Vương Nhất Bác vì quá phấn khích mà mất ngủ đến nửa đêm, thì ngày hôm sau trước khi đồng hồ báo thức vang lên đã sớm mở mắt. Hắn đứng dậy rón ra rón rén thu dọn giường ngủ, vào phòng tắm rửa mặt qua loa rồi cầm hành lý đã sắp xếp xong đi xuống lầu.

Sau khi hắn khẽ khàng đóng cửa kí túc xá, ba người còn lại trong phòng không hẹn mà cùng từ trên giường ngồi dậy, Hồ Huyền Ẩn giường dưới đi đến bên cửa sổ vén rèm ra một khe hở, quả nhiên thấy Vương Nhất Bác cầm hành lý ung dung đi về phía cổng, bóng lưng nhìn qua rất giống đứa trẻ đang vui.

Tiêu Chiến hình như còn đến sớm hơn Vương Nhất Bác, Hồ Huyền Ẩn nhìn thấy Vương Nhất Bác đi đến trước mặt Tiêu Chiến nghiêm chào một cái, hai người trò chuyện với nhau vài câu, Vương Nhất Bác xấu hổ gãi gãi đầu, Tiêu Chiến đưa cái gì đó trong tay cho hắn, thoạt nhìn giống như bánh mì và sữa, còn tiện tay giúp hắn chỉnh trang quân hàm.

Hồ Huyền Ẩn thở dài, buông rèm xoay người, Tương Luật nhìn hắn ta nhún vai, thầm nói: "Giống như tình yêu gà bông vậy, lại còn mang đồ ăn sáng..."

Quý Quân điềm nhiên như không duỗi cổ, nằm xuống đắp chăn qua đầu, mơ màng nói: "Chúng ta phải quan tâm làm cái rắm gì! Ngủ!"

Lần này đi quân sự ngoại trừ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, còn có đội trưởng trung đội 2 Hoắc Trăn và trụ cột Tạ Minh, đội trưởng trung đội 3 Mục Phi Hàng và quân tiên phong Thiệu Bạch. Tiêu Chiến cùng Hoắc Trăn và Mục Phi Hàng là đồng đội đã quen biết nhiều năm, lúc chờ xe đến còn tụ tập trò chuyện về lần tập huấn tuyển tân binh này. Tạ Minh và Thiệu Bạch bởi vì là tinh anh nổi tiếng trong đội, cũng coi như quen thuộc nhau, câu được câu không nói chuyện, chỉ có Vương Nhất Bác trông lẻ loi.

Vương Nhất Bác không thèm để ý những thứ này, cũng không có ý định đi đến làm quen, cứ đứng ở một bên yên lặng ăn bánh mì Tiêu Chiến cho hắn.

"Này, xe tới rồi." Hoắc Trăn chọc chọc Tiêu Chiến, trong lòng tính toán tình huống chỗ ngồi trên xe thương vụ bảy chỗ, "Lát nữa để bọn họ ngồi sao, lão Mục không thích nói chuyện, để cậu ta ngồi ghế phụ, hai ta ngồi giữa, hàn huyên một chút——ơ này?"

Xe thương vụ chậm rãi ngừng bên cạnh bọn họ, Thiệu Bạch cách gần nhất mở cửa xe ra, Tiêu Chiến vượt lên trước một bước dắt Vương Nhất Bác lên xe, chiếm giữ ghế đôi giữa xe.

Hoắc Trăn trợn mắt: "Có ý gì?"

"Đội trưởng?" Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ép buộc vào chỗ khó hiểu nhìn y, "Tôi vẫn nên ngồi sau..."

"Ngồi yên ở đây." Tiêu Chiến vỗ vỗ vai hắn trấn an, "Từ căn cứ đến nơi học quân sự có chút xa, dọc đường nhàm chán, ở đây tán gẫu với tôi."

"Không phải chứ, sao không tán gẫu với tôi?" Hoắc Trăn không hiểu vì sao Tiêu Chiến đột nhiên muốn ném người bạn này của y đi, chẳng lẽ ghét bỏ hắn ta lớn tuổi hơn?

Mục Phi Hàng cười một tiếng, tự kéo cửa xe ra ngồi cạnh tài xế. Tạ Minh và Thiệu Bạch liếc nhau, ngoan ngoãn chạy đến buồng sau ngồi, Hoắc Trăn vẫn đứng tại chỗ do dự một lúc, chỉ đành lầu bầu tìm đường lui cho mình: "Vậy tôi——"

Loại xe thương vụ thông thường ở giữa sẽ có ghế gấp, lúc nhiều người có thể hạ xuống. Hoắc Trăn nhằm vào chỗ ngồi này, ai biết hắn ta vừa lên xe còn chưa kịp mở ghế, Tiêu Chiến đã nghiêng người qua liếc hắn ta một cái: "Cũng không phải không còn chỗ, ngồi phía sau đi."

"Tôi ——" Hoắc Trăn dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà ngồi phía sau, Thiệu Bạch và Tạ Minh còn đồng tình để vị trí chính giữa cho hắn ta. Hoắc Trăn không còn đối tượng tán gẫu thì tức giận lườm lưng ghế của Tiêu Chiến, sau đó dứt khoát nhắm mắt ngủ bù.

Xe thương vụ chạy ra khỏi nơi đóng quân của đại đội đặc đặc chủng, tiến thẳng về phía con đường dẫn vào thành phố. Sau một hồi lái xe, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Đội trưởng?"

Tiêu Chiến ngồi cạnh hắn nhắm mắt đáp một câu: "Hả?"

Vương Nhất Bác nghĩ thầm anh không phải muốn tán gẫu với tôi sao.

Tiêu Chiến cũng nhớ tới chuyện này, y mở to mắt, quay đầu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nói khẽ: "Tôi chỉ lo tiểu binh vương không thích nói chuyện, ngồi cạnh hai lão binh kia sẽ thấy lúng túng thôi."

Lỗ tai Vương Nhất Bác lập tức nóng lên, tận lực ngồi thẳng người không đối mặt với Tiêu Chiến, thầm nói: "Tôi sẽ không đâu."

"Được rồi, cậu sẽ không." Tiêu Chiến cười cười, nhìn hắn nói, "Cậu hòa đồng nhất." Nói xong, y như hưởng thụ mà nhìn lỗ tai dần dần đỏ lên của Vương Nhất Bác trong chốc lát, rồi mới nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, "Còn lâu mới đến, ngủ một lát đi."

Vương Nhất Bác cũng nghe lời tựa vào lưng ghế phía sau, chỉ có điều hắn nhắm mắt nhưng không buồn ngủ, một lát sau vẫn nhịn không được hé một đường chỉ nho nhỏ, nhìn trộm phản ứng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hình như đã ngủ rồi, hô hấp khe khẽ đều đặn, ngay sau đó lông mi còn run run một cái.

Vương Nhất Bác chậm rãi mở to hai mắt, vốn chỉ định lén nhìn vài lần, dần dần lại phát triển thành quang minh chính đại nhìn chằm chằm người ta.

Dù thế nào cũng rất đẹp mắt.

Vương Nhất Bác vụng trộm nghĩ.

Binh sĩ tham gia lần trao đổi học tập này đều được sắp xếp ở trong phòng khách của quân bộ, hai người một phòng, có phòng tắm riêng, điều kiện cũng không tệ.

Lúc chia phòng, Hoắc Trăn tràn ngập oán niệm nhìn qua Tiêu Chiến-không có ý muốn chọn hắn ta làm bạn cùng phòng, cuối cùng bị ép chọn ở cùng phòng với Mục Phi Hàng. Nghĩ đến Mục Phi Hàng tính cách nghiêm túc và thói quen nghiêm khắc đến mức biến thái chẳng khác nào đồng hồ báo thức, Hoắc Trăn đột nhiên không còn chút hứng thú nào với việc học tập trong tuần tới.

Sáu người cầm hành lý riêng trở về phòng, Vương Nhất Bác chưa cảm thấy gì, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại vang lên một tiếng 'rầm' nho nhỏ, hắn mới kịp phản ứng bản thân hình như sẽ ở cùng Tiêu Chiến trong căn phòng không lớn này năm đêm, mới hậu tri hậu giác cảm thấy có chút khẩn trương. Hắn đi theo sau lưng Tiêu Chiến cất kỹ hành lý, lúc Tiêu Chiến xoay người suýt chút nữa đụng vào hắn, hai người mặt đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, cả hai đều nhạy bén ý thức được bầu không khí trong phòng dường như đang dần trở nên lúng túng.

"Đi xuống trước đã." Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến lên tiếng phá vỡ sự im lặng quái gở này, Vương Nhất Bác chỉ lặng lẽ gật đầu, giống như một cái đuôi nhỏ đang đuổi theo y.

Lúc đi đến sân bãi chính thức Vương Nhất Bác mới biết, hạng mục của sĩ quan và binh sĩ không giống nhau, nói cách khác hắn và Tiêu Chiến phải tách ra.

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm không thay đổi gì, nhưng rõ ràng đã bớt chút nhiệt tình của Vương Nhất Bác, cảm thấy có chút buồn cười. Kỳ thật chung đụng càng lâu, lại càng phát hiện Vương Nhất Bác thực chất không như bề ngoài cool ngầu của hắn, ngược lại là một thanh niên rất trẻ con, nhất là trong cách cư xử với mọi người, tuy không thể nói hắn dính người, nhưng Vương Nhất Bác xác thực thích ở cạnh người mình quen, đôi khi khiến Tiêu Chiến cho rằng hắn như một chú chó thiếu cảm giác an toàn, chỉ vì phải tách y ra mà trở nên vô cùng mất mát.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng say mê, gần như là thấy được cái đuôi ỉu xìu thõng xuống sau lưng Vương Nhất Bác.

——Ahhh, hình như có chút nguy cơ rồi.

Tiêu Chiến lắc đầu xua tan sạch sẽ đống suy nghĩ kỳ kỳ quái quái, đối diện với cậu nhóc không có chút tinh thần nở nụ cười: "Tiểu binh vương, cậu không phải là người hòa đồng nhất sao?"

Vương Nhất Bác nghe ra sự châm chọc trong giọng điệu của y, bĩu môi.

"Đi đi." Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu của hắn, "Buổi tối về kể lại những thứ học được cho tôi nghe."

TBC

______________________________

【trứng màu】

"Tiêu Chiến có phải điên rồi không?" Hoắc Trăn lén lút hỏi Mục Phi Hàng.

Mục Phi Hàng thành thật lắc đầu, lại ghi một dòng bút kí khác.

Hoắc Trăn nhìn Tiêu Chiến rõ ràng là đang thất thần, không hiểu tại sao buổi tọa đàm đỉnh cao của công nghệ quân sự cũng bị Tiêu Chiến cho thất sủng.

Đợi chút, tại sao hắn ta phải dùng từ 'cũng'?

Tiêu Chiến bên cạnh không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên khẽ cười hai tiếng, khiến cây bút trong tay Hoắc Trăn cũng bị dọa sợ mà rơi mất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro