Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanji mở mắt và chớp vài lần, cố lờ đi cảm giác buồn nôn trong dạ dày và cơn đau đầu đang dâng lên từ phía sau mắt. Anh cong những khớp ngón tay, cảm thấy yên tâm khi biết rằng mình vẫn đang nắm lấy...

"Cái. Quái. Gì. Thế!?" Người đầu bếp nghe thấy giọng nói của chính mình vang văng vẳng bên trái.

Một tiếng khịt mũi sát bên Sanji phát ra và anh cảm thấy luồng không khí ấm phả vào tóc và sau tai mình khiến mặt anh nóng lên.

"Để tôi giải thích." Anh buông bàn tay mình đã nắm ra và giơ lên theo một cử chỉ thể hiện rằng 'tôi-
không- phải- là- mối- đe- dọa'.

Sanji đã phải làm việc này sáu lần và đã cải thiện đáng kể khả năng diễn giải không thành lời của mình kể từ sự cố đầu tiên.

"Cậu nên gọi cả băng vào đây." Anh nói trước khi nhận thức bắt kịp thực tại. Người đầu bếp đã không còn bỡ ngỡ khi nhìn chính mình đứng trong căn bếp tàu Thousand Sunny không quá lạ cũng chẳng quá quen. Dựa theo góc độ chiếu sáng của mặt trời thì có thể đoán hiện đang là giữa buổi sáng. Bát đĩa trong bồn rửa đã xong nhưng vẫn còn những loại rau chưa được chuẩn bị trên quầy, vì vậy có lẽ thời điểm này là không quá gần giờ ăn trưa.

"Có chai rượu nào không?" Zoro bên cạnh anh lớn giọng hỏi khiến cả hai Sanji đều lườm anh ta.

"Đừng hòng, thằng Marimo." Chàng đầu bếp nói, kèm theo một cú đá nhằm vào ống chân kiếm sĩ.

"Không." 'Sanji khác' nói cùng lượt với anh, thái độ có phần thẳng thừng hơn. Anh chàng điềm tĩnh hơn phiên bản Sanji trước đó, và chắc chắn 'Zoro này' cũng là một phiên bản trưởng thành hơn so với hai phiên bản Zoro trước, hai tên đã chọn nói chuyện bằng chân tay thay cho ngôn từ.

~☆☆☆~

Mọi chuyện bắt đầu, như mọi lần, khi thuyền của băng bơi qua một vùng biển đặc biệt yên bình. Thoạt đầu mọi chuyện cũng khá suôn sẻ, Sanji tập trung vào việc viết ra một số công thức nấu ăn mới, thử nghiệm những nguyên liệu mình thu thập được từ những hòn đảo họ đã đi qua. Nami thì dồn hết tâm trí vào việc vẽ tiếp những hải đồ còn tồn đọng bởi sự nhộn nhịp thường ngày của băng. Robin và Chopper đều chôn chân trong thư viện, yên bình và hạnh phúc. Brook sáng tác một bài hát mới, và Jinbei vẫn trầm ngâm ngồi thiền, nhưng trông ít u sầu hơn thường ngày. Ngay cả Luffy dường như cũng đánh giá cao sự tĩnh lặng này, chỉ rơi xuống biển hai lần.

Đó là khi Franky và Usopp, hai kẻ tận dụng thời gian bình yên này, quyết định trú ẩn trong xưởng của họ và bắt đầu mày mò phát minh mới.

Sanji lúc này lại đấu đá với Zoro trên boong tàu, cuộc chiến của họ không mang màu ác ý nhưng vẫn không kém phần khốc liệt. Chân của chàng đầu bếp áp vào Zoro và anh cảm nhận được nhiều hơn là nghe thấy tiếng càu nhàu của kiếm sĩ khi chân mình chạm vào ngực của người đàn ông ấy. Trước khi Sanji kịp thỏa mãn với đòn đánh của mình, các giác quan của anh đã bị choáng ngợp bởi tiếng nổ từ xưởng khiến anh bị nuốt chửng bởi sức nóng và cảm giác buồn nôn dữ dội trong bụng.

Hóa ra cú đá cuối cùng lại là chìa khóa cho toàn bộ sự việc. Bởi vì sự tiếp xúc về thể chất đã mang Zoro đi cùng trong một chuyến hành trình kỳ lạ xuyên qua các thế giới với người đầu bếp.

Sanji đã phải mất một khoảng thời gian để nhận ra điều đó. Chủ yếu vì cả anh và Marimo đều thức dậy trong phòng khám chỉ có Chopper ở đó, cả hai đều không nhận ra những khác biệt nhỏ trong phòng cho đến khi các sự kiện xảy ra.

Đó là khi Sanji nhìn thấy chính mình và một 'Zoro khác' bước vào phòng khám, anh mới nhận ra rằng có điều gì đó rất, rất không ổn. Anh cảm nhận được Marimo bên cạnh đang căng thẳng, nghe thấy tiếng sột soạt khi kiếm sĩ với lấy thanh kiếm đang ở ngoài tầm với.

"Đừng hòng." 'Zoro kia' nói, tay đặt trên chuôi kiếm Wado của anh ta.

Sanji thấy 'chính mình' đặt một tay lên cánh tay của 'Zoro kia' và không bỏ lỡ cách cái tên Zoro đó thả lỏng ngay lập tức, dựa vào cái chạm mà không chút e dè.

"Tôi cần một điếu thuốc." Anh lẩm bẩm, nhận thấy sự vắng mặt của chúng trong túi.

'Sanji kia' mỉm cười và ném cho anh c gói trước sự phản đối của Chopper.

~☆☆☆~

"Tôi đã thấy lý thuyết này được đề cập trong một số văn bản." Robin trầm ngâm khi Sanji kết thúc lời giải thích của mình. Băng mũ rơm đã tập hợp trên boong tàu, đứng xung quanh Sanji và Zoro thành hình bán nguyệt, chăm chú lắng nghe khi anh kể cho họ mọi chuyện. "Cụ thể là trong cuốn–"

"Thực tại Ẩn." Sanji và Marimo đều lẩm bẩm, vốn đã nghe nhừ tai các Robin khác nói về cuốn sách này. Đó là cuốn sách quy tắc đầu tiên họ có thể tìm thấy về những gì đang xảy ra với hai người họ. Mặc dù là văn bản cổ xưa và bí ẩn, nhưng nó đủ để tạo cơ sở cho Robin bắt đầu nghiên cứu của mình.

"Rất chính xác." Robin gật đầu, một nụ cười bí ẩn hiện trên gương mặt. "Tôi có thể hiểu hai cậu đã quen với lời này."

"Không đâu, nhưng..." Sanji vỗ vào túi áo của mình, và rút ra một cuộn giấy được bọc cẩn thận. "Quý cô đây thì có đấy."

Phiên bản đầu tiên của Robin mà họ gặp đủ tử tế để bắt đầu thực hiện một số nghiên cứu cho họ, và được tiếp tục bởi các Robin khác mà họ đã gặp phải. Phiên bản hiện tại của cô ấy cầm cuộn giấy và đọc, tạo ra tiếng sột soạt vui tai.

"Trong này đã được nghiên cứu khá kỹ lưỡng rồi." Sau một lúc, cô nói tiếp. "Tôi sẽ xem mình có thể bổ sung thêm được gì."

"Bọn tôi chỉ có ba ngày." Sanji nói. "Tôi nghĩ nó đã được viết trong nghiên cứu. Sau đó, chúng tôi sẽ chuyển sang một thế giới khác, với các phiên bản khác của chúng tôi. Thường sẽ có một số dấu hiệu xảy ra trước cú nhảy vài phút, nên tôi cần phải nhận lại cuộn giấy và..." Sanji liếc nhìn phiên bản Zoro của mình. "Và hai bọn tôi phải chạm vào nhau, bằng không..." Anh ấy không thể nói hết câu, nhưng đủ để Zoro hiểu và tặc lưỡi chế giễu.

"Tôi sẽ không bị lạc đâu." Kiếm sĩ lẩm bẩm.

Robin nghe vậy gật đầu. "Phải, tôi thấy rằng mình cũng đã ghi chú lại vấn đề đó, cần có sự tiếp xúc thể chất để ngăn chặn sự phân tách trong đa vũ trụ."

"Tôi vẫn không thể tin được chuyện này." Nami thở ra sau khi mọi người im lặng. "Nè, kể cho bọn tôi nghe về những phiên bản khác của chúng tôi đi Sanji."

Người đầu bếp nhún vai, chẳng có gì nhiều để kể. Cho đến nay, các phiên bản mà anh đã gặp đều giống nhau một cách kỳ lạ. Chuyến đi mà Vivi đã đi cùng họ thay vì Robin là khác biệt nhất, nhưng cả hai chàng trai đều thống nhất rằng vì lợi ích của Nami, tốt nhất là không nên đề cập chuyện đó với các phiên bản khác của băng Mũ Rơm.

Những điểm khác biệt khác cũng tồn tại trong chuyến hành trình bất đắc dĩ này, nhưng vì chủ yếu là về bản thân Sanji, nên anh cảm thấy mình có quyền không đề cập đến chúng. Sanji buồn bã nói với nàng hoa tiêu rằng không có quá nhiều khác biệt, và để cô biết rằng nàng tỏa sáng trong bất kỳ thế giới nào.

Anh thấy mình ngất ngây trước Nami và phiên bản khác của Zoro càu nhàu kinh tởm.

Anh quay về phía Marimo của mình, từ lâu đã khẳng định đây là của anh trong tâm trí, và thấy rằng kiếm sĩ đang nhìn vào Zoro phiên bản khác với một chút thích thú. Anh thở dài, biết chính xác chuyện này sẽ đi đến đâu.

"Oi!" Zoro của anh càu nhàu. "Đấu không?"

"Đấu." Sanji không bỏ lỡ cách mà nụ cười hồi đáp trên khuôn mặt của 'Zoro kia' có phần quá sắc bén. Anh đảo mắt và nhìn vào phiên bản của chính mình-

-Để rồi phải ngạc nhiên khi thấy phiên bản Sanji này lườm cả hai Zoro với ánh mắt cay nghiệt đến bất ngờ.

"Đừng làm hỏng con tàu, Marimo." Anh cất sự ngạc nhiên sang một bên, thay vào đó nghiêng người để va vào tên đầu tảo của mình khi người đàn ông ấy đi đến khu vực trống của boong tàu.

"Rồi, rồi." Marimo của anh vẫy tay đáp lại. "Bớt cằn nhằn đi, đồ đầu bếp chết tiệt."

Zoro kia cười khúc khích và ném một ánh nhìn đen tối về phía Sanji mà anh không hiểu nổi hàm ý của nó. Marimo dường như cũng nhận thấy điều này, vì sự sững lại kín đáo trong các bước đi của kiếm sĩ là dấu hiệu duy nhất tố giác anh. Sanji nhún vai, thật khó để biết chuyện gì đang xảy ra ngay sau khi gặp những phiên bản thay thế của chính họ, anh đã luôn có cảm giác này ở những phiên bản khác mà mình đã gặp.

Mặc dù anh không thể hoàn toàn rũ bỏ cảm giác rằng lần này mọi chuyện không giống với những lần trước.

Marimo luôn muốn đấu với chính mình. Sanji hiểu điều này. Đó là một cơ hội duy nhất quá quý giá để bỏ qua. Marimo của anh đã đánh ngang ngửa với tất cả các Zoro khác, các trận đấu thường kết thúc với tỷ số hòa, đó là chỉ sau khi Franky bắt đầu phàn nàn về những thiệt hại cho con tàu.

Còn người đầu bếp và các phiên bản của mình thường cùng nhau xem qua các công thức nấu ăn của họ để tìm sự khác biệt. Một số công thức cho nhiều rau oregano hơn một chút, có công thức lại ít bạc hà hơn một chút. Nhưng thành thật mà nói, không có quá nhiều sự khác biệt đáng chú ý.

Tính đến hiện tại họ đã gặp bảy phiên bản của chính mình, và Sanji luôn chú ý đến ánh mắt của cả hai trong mỗi thế giới, chú ý đến cách Zoro quan sát phiên bản khác của chính anh khi ngồi ăn trong bếp, hay cách mà các Sanji để chân mình nán lại lâu hơn một giây sau khi cú đá chạm vào kiếm sĩ.

Anh không chắc liệu những Zoro và Sanji khác có đặt tên cho cảm xúc giữa hai người họ hay không, cũng không bao giờ chắc được liệu có bất kỳ Sanji nào đã nói ra cảm giác mà mình đang ôm ấp trong lồng ngực hay không. Nhưng chàng đầu bếp nhận ra tất cả, qua những ánh nhìn, những cái chạm thoáng qua, những công thức được điều chỉnh một cách tỉ mỉ chỉ dành cho kiếm sĩ, bởi vì qua những gì Sanji quan sát được, anh đã nhận ra những điều ấy cũng xảy đến với chính mình.

Anh tự hỏi liệu Marimo của anh có nhận thấy bất kỳ điều gì không. Nhưng nếu đáp án là 'có', kiếm sĩ cũng sẽ không hé răng nửa lời.

Tuy nhiên, với phiên bản này của Sanji, anh cảm thấy như mình không hề quen thuộc. Anh không hiểu nổi ý nghĩa của ánh nhìn trừng trừng nhắm vào hai Zoro, vì anh chưa bao giờ nhìn người kiếm sĩ với sự gay gắt như vậy trước đây.

"Nhìn thế nào ngươi cũng là thứ đầu bếp chết tiệt." 'Zoro khác' thì thầm khi đi ngang qua Sanji. Cả hai Sanji đều lùi lại trước giọng điệu cay nghiệt ấy, nhưng trong khi anh vẫn còn sốc trước sự thù địch trong giọng nói của Zoro để phản ứng, thì 'Sanji kia' đã đáp trả không chút do dự.

"Chết tiệt, cầu cho hắn chém đầu ngươi cho xong đi." Sanji nghe thấy giọng nói của mình cũng không kém phần đay nghiến.

Anh mở to mắt nhìn Marimo của mình, người đang làm một cái chau mày sâu sắc trước cuộc tranh cãi của họ.

"Đấu hay không?" 'Zoro khác' quay lại, đã rút kiếm của mình. Sanji cau mày, anh nhận ra Wado và Kitetsu, nhưng thanh kiếm thứ ba không phải Enma cũng không phải Shusui. Anh nhìn Marimo một lần nữa và nhận thấy cái cau mày của người đàn ông ấy ngày càng sâu hơn. Tuy nhiên, ba thanh kiếm cũng được rút ra và cả hai đều vào tư thế chiến đấu.

Với các phiên bản khác, Sanji thường theo dõi trận đấu của Zoro cho đến khi rõ ràng là sẽ bế tắc, sau đó hai Sanji sẽ vào bếp và trao đổi công thức nấu ăn.

Lần này, rõ ràng trận giao đấu trở nên quá phiến diện để kéo dài hơn một vài phút. Marimo đã tra hai thanh kiếm vào vỏ và có thể cảm nhận được sự thất vọng của Zoro còn lại khi anh ta bị tước vũ khí dễ dàng chỉ bởi Wado.

"Này, cậu có muốn tham quan nhà bếp không?" Sanji quay lại khi nghe thấy giọng nói của chính mình. "Tôi tò mò liệu chúng ta có cùng một phong cách không."

"Chắc chắn rồi." Anh thoải mái đáp lại, nhìn lần cuối vào hai Zoro, hai người dường như đã sẵn sàng đấu thêm một trận nữa.

"Cái người đó có vẻ mạnh hơn cái não tảo của chúng tôi." 'Sanji khác' nói khi họ đi về phía nhà bếp.

"Thường không như vậy." Sanji lẩm bẩm. "Với những phiên bản trước thì là hòa."

"Hừm, vậy chắc tên ngốc đó chỉ yếu thôi." Sanji còn lại nói với niềm hân hoan không hề nhỏ. "Cũng đáng đời."

"Hai người không thích nhau." Sanji nói, nó giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi, cố gắng kiềm chế sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình.

"Ha!" 'Sanji kia' bật cười như thể vừa nghe được một câu đùa hay. "Nói 'không thích' là nói nhẹ nhàng lắm rồi. Sao vậy? Đừng nói với tôi là hai người hợp nhau nhé? Tôi còn nghe người đó gọi cậu là đầu bếp chết tiệt nữa mà."

"Ừ thì..." Sanji nhún vai, không biết phải diễn đạt chính xác mối quan hệ của anh với Zoro là như thế nào. "Kiểu như, chúng tôi không ghét nhau lắm." Anh giải bày yếu ớt.

"Hừm, vậy thì cậu sẽ phải cho tôi biết làm thế nào mà cậu xử lí được chuyện đó đấy." 'Sanji kia' chế giễu.

●●●●●

Cả hai tự ổn định trong căn phòng kho đã được sắp xếp thành một căn phòng ngủ tạm thời, giờ cả hai đã quen với những khu vực chật hẹp và sớm tìm ra cách tốt nhất để ổn định bản thân được thoải mái trong không gian hẹp.

"Lần này thế nào?" Marimo hỏi. "Có thích công thức nào không?"

"Không." Sanji nói ngay. "Đó là vì... cậu ta có quá ít công thức, và chúng rất... tẻ nhạt." Zoro chưa bao giờ quan tâm đến các công thức nấu ăn của Sanji, nhưng anh biết người đầu bếp quan tâm đến sự khác biệt và vì vậy anh luôn hỏi sau mỗi lần họ chuyển sang một thế giới mới. Sanji cẩn thận giữ lại chút cảm giác ấm áp này trong lồng ngực mỗi khi được Zoro chủ động hỏi thăm.

"Hừm, quá yếu. Nếu so với vị thế mà băng ta đạt được." Zoro nói sau khi nghỉ một nhịp. "Thật đáng thất vọng." Tên Marimo bị đề cập chắc chắn là người mà ai cũng biết. Hai kiếm sĩ đã đấu với nhau đến chiều muộn, cuộc chiến một chiều ngày càng trở nên rõ ràng hơn sau mỗi trận đấu.

"Họ ghét nhau." Sanji nói, căng thẳng ngay trước hành động thở vào câu nói. "Không như cậu và tôi. Họ thực sự ghét nhau."

Trong một khoảnh khắc không nhận được phản ứng, chỉ có sự hồi đáp tĩnh lặng của bóng tối, Sanji vu vơ tự hỏi liệu Zoro đã ngủ chưa. Đây không phải là lần đầu tiên tay kiếm sĩ tóc xanh bỏ dở cuộc trò chuyện giữa chừng, nhưng sau một lúc anh nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

"Cũng có lý." Giọng Zoro trầm lắng và có phần suy tư. "Cậu đã luôn thúc đẩy tôi trở nên mạnh mẽ hơn."

"Tôi- sao cơ?" Sanji lắp bắp. "Tôi không–" Anh đã quen với sự thẳng thắn của Zoro, nhưng những câu từ tộc mạch như vậy vẫn luôn khiến tim anh đập rộn ràng.

"Đừng giả ngu nữa." Giọng nói của Zoro trở về với sự kiên quyết mang đầy cáu gắt của thường ngày. "Cậu thừa hiểu tôi đang nói gì mà."

Tất nhiên Sanji hiểu, bởi vì anh nhớ rất nhiều lần trong quá trình rèn luyện của mình, ý nghĩ bản thân không thể theo kịp Zoro đã thúc đẩy anh phấn đấu nhiều hơn, trở nên tốt hơn, đá mạnh hơn. Những tranh chấp ban đầu giữa hai người họ nhanh chóng biến thành những cuộc giao đấu kéo dài, nơi họ chỉ ra điểm yếu của nhau, thúc đẩy đối phương trở nên tốt hơn.

Người đầu bếp không thể phủ nhận rằng họ đã thúc đẩy nhau phải phát triển. Giống như cách anh không thể phủ nhận rằng phần lớn các công thức nấu ăn anh viết ra là khi anh cố gắng nghĩ về những món ăn tốt cho Zoro. Khi kiếm sĩ cần protein để luyện tập, khi thể lực của anh đang hồi phục và không thể ăn thức ăn chậm tiêu, khi anh cần một món ăn khiến tâm trí hồi tưởng về làng Shimotsuki để có thể nở một nụ cười trìu mến trên môi. Đó là những điều mà Sanji chưa bao giờ thực sự nghĩ tới, cho đến hôm nay, khi anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách công thức quen thuộc với các trang giấy trắng, nơi lẽ ra phải có những công thức anh viết ra giành cho Zoro.

"Nếu họ ghét nhau, họ nên càng có thêm động lực mới phải." Sanji lẩm bẩm, vẫn miễn cưỡng không chịu chấp nhận rằng bản thân có thể là một nhân tố quan trọng làm nên sức mạnh của người đàn ông bên cạnh.

"Tôi đã thấy họ đánh nhau chiều nay." Zoro dễ dàng nói ra. "Có quá nhiều sự tức giận trong cuộc chiến đó. Đó không phải đấu tập, chỉ đơn thuần là một cuộc chiến."

Đó thực sự không phải là một lời giải thích hợp lý ngoại trừ, phải, Sanji từ lâu đã nhận ra những cuộc chiến của chính họ, luyện tập mang cái vỏ như cãi nhau. Anh biết mình sẽ để tâm đến những cú đá vẫn còn khiếm khuyết trong khả năng phòng thủ của mình, và thừa biết Zoro đã cố gắng lặp lại các đòn đánh để ngầm hỗ trợ anh cố gắng cải thiện khả năng giữ thăng bằng. Sanji chưa bao giờ dừng lại để nghĩ sẽ thế nào nếu mình không được kiếm sĩ trao cho những cơ hội đó, nhưng bây giờ thì anh đã biết.

"Tôi không thích phiên bản này của tôi." Sanji lẩm bẩm, nhắm mắt lại. Có thứ gì đó trong giọng nói của 'Sanji khác' khi nói về Zoro gợi lại cho anh những ký ức không hay về Germa và những người anh em của mình.

"Tôi cũng không thích phiên bản này của cậu." Zoro càu nhàu. "Cả của tôi nữa."

"Ít nhất cũng chỉ còn hai ngày nữa."

~☆☆☆~

Họ hầu như không có đủ thời gian để chuẩn bị trước khi cú nhảy xảy ra. Lần này, Sanji đang ngồi trong phòng bếp với phiên bản khác của mình, lật giở những cuốn sách dạy nấu ăn trong khi Zoro ngồi bên cạnh đánh bóng kiếm.

Marimo đã đấu với 'Zoro khác' trước đó và thắng nhờ vào một sơ hở rất nhỏ, bù đắp cho việc anh ta đã thua với cách biệt tương tự vào ngày hôm trước. Cả hai kiếm sĩ dường như không bị xáo trộn bởi sự thay đổi của các sự kiện, tiếp nhận mọi thứ với một tiếng càu nhàu và một cái nhún vai.

Sanji đang ghi chú về một công dụng thú vị của bạc hà trong công thức món hầm thì anh cảm thấy bụng mình co quắp mạnh và một cơn buồn nôn dữ dội đến mức anh phải nằm úp xuống bàn.

"Này–" Anh nghe được giọng nói của chính mình như thể nó đến từ một nơi nào đó rất xa.

"Này, Đầu Bếp–" Sanji cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, rồi mọi thứ tối sầm lại.

~☆☆☆~

Ngày hôm sau nhanh chóng có một mở đầu hoàn toàn khốn khổ và tồi tệ hơn khi từng giây trôi qua.

Sanji đã đề nghị nấu bữa sáng cho cả băng, việc anh vẫn luôn làm như một nỗ lực để bản thân mình được thoải mái. Sanji đã dậy sớm và nấu bằng những công thức tốt nhất cho bữa sáng, cẩn thận thêm càng nhiều món ăn độc quyền của mình càng tốt sau khi kiểm tra kho và đảm bảo mình không sử dụng quá nhiều nguyên liệu.

'Sanji khác' đang ăn một cách thích thú, có những cuộc thoại nhỏ về cách sử dụng thú vị của các loại gia vị và nhấn mạnh rằng mình muốn thử những công thức nấu ăn này. Các thành viên trong băng dường như cũng đang tận hưởng bữa ăn. Sanji đi quanh bàn rót đầy cà phê cho các quý cô và đồ uống những người khác, hài lòng vì mình đã phục vụ rất tốt. Người đầu bếp để ý thấy chiếc đĩa gần như trống rỗng của Marimo và nhướng mày. Chàng kiếm sĩ khẽ gật đầu và mặc cho cái đảo mắt của mình, Sanji vẫn mang đến cho anh phần tamagoyaki thứ hai mà không hề phàn nàn.

'Zoro khác' lẩm bẩm điều gì đó khi Sanji đi ngang qua, quá thấp để anh có thể nghe thấy.

Sát khí bỗng tràn ngập căn phòng đột ngột đến mức khiến mọi cuộc trò chuyện phải dừng lại. Người đầu bếp cảm nhận được luồng Haki Bá vương bộc phát từ nơi Luffy đang ngồi và tập trung vào việc mở rộng Haki Quan sát của chính mình. Không cảm thấy nguy hiểm trước mắt, anh quay đầu về phía nguồn sát khí.

"Marimo, cậu đang làm gì vậy?" Anh rít lên. "Có chuyện gì?"

"Gọi cậu ấy như vậy lần nữa đi." Marimo của anh nói với hàm răng nghiến chặt, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng vào 'Zoro kia' lạnh đến mức tưởng như có thể đóng băng lửa. "Tôi thách đấy."

"Này Đầu Rêu." Anh lại rít lên. "Dừng lại."

Sát khí dần tan biến sau khi 'Zoro kia' loạng choạng đứng dậy và bước ra khỏi bếp. Haki của Luffy cũng dừng lại ngay sau đó. Brook buôn một câu đùa miễn cưỡng và nhận lại tiếng cười khúc khích đầy lo lắng của Usopp. Bầu không khí khó chịu diễn ra trong phần còn lại của bữa sáng và cả băng cáo lỗi để rời đi càng sớm càng tốt. 'Sanji kia' vẫn ở lại căn bếp, nhưng đã làm một việc đáng ngưỡng mộ là vờ như Marimo không tồn tại.

Sanji làm bữa xế cho các thành viên trong băng, tự mình trao tận tay thức ăn yêu thích của từng người. Sự lúng túng từ bữa sáng dần được cải thiện trong ngày. Nhưng mối quan hệ giữa hai Zoro thì không.

Người đầu bếp giữ khoảng cách với 'Zoro kia' vì nhận thấy sự thù địch, cũng đồng thời không thấy có lý do gì để khiêu khích người kia. Thông thường, Sanji sẽ không né tránh một cuộc chiến, và nếu 'Zoro kia' không phải là đối thủ của Marimo thì người đó cũng không phải là đối thủ của anh. Nhưng họ là khách trên tàu Sunny và đây là những 'đồng đội không hoàn toàn' của anh, vì vậy Sanji không muốn làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho băng của mình.

Marimo của anh ấy thì không có cảm giác như vậy.

Các trận đấu tập đã trở nên thực sự bạo lực. Có lẽ chỉ có ý nghĩ giữ cho tàu Sunny được nguyên vẹn mới ngăn Marimo của anh thực sự gây sát thương cho 'Zoro kia'. Nhưng không thể phủ nhận những nhát chém đã dùng nhiều lực hơn mức cần thiết, và những đòn đánh mà 'Zoro khác' không thể chặn được cũng cắt sâu hơn một chút so với mức bình thường.

Chopper tặc lưỡi làm ầm lên và Franky càu nhàu về việc điều này không siêu đẳng chút nào, nhưng không ai trong băng nói bất cứ điều gì khác. Trong khi 'Sanji khác' dường như rất vui mừng khi được nhìn thấy Zoro chảy máu và thua cuộc, thì các thành viên trong băng lại nhìn với sự phản đối lạnh lùng.

Đến bữa tối, có thể thấy rõ sự căng thẳng giữa hai người họ và tất cả mọi người. Sanji đã tình nguyện rửa bát đĩa sau khi nấu bữa tối, hy vọng rằng sẽ làm dịu đi phần nào các mối quan hệ. Marimo ở lại để giúp anh lau khô bát đĩa như thường lệ, và may mắn thay, mọi người dường như đã hài lòng và để họ yên. Cho đến khi mọi thứ đã xong xuôi, và chẳng có việc gì phải làm ngoài đi ngủ, Sanji mới quyết định đi vào vấn đề.

"Cậu làm thế để làm cái quái gì vậy?" Sanji hỏi khi chỉ còn hai người họ trong kho, nằm cạnh những bao bột mì và thùng khoai tây.

"Hắn là một tên khốn." Marimo càu nhàu.

Và vâng, 'Zoro kia' chẳng là gì ngoài một tên khốn, đó là sự thật. Nhưng thái độ lạnh lùng của 'Sanji kia' đối với Zoro cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Bản thân Sanji cũng thấy thất vọng với cách hành xử này, và vẫn chưa quen với cái nhìn trịch thượng hoàn toàn từ Zoro.

"Chỉ cần giữ lịch sự thêm một ngày nữa rồi chúng ta có thể ra khỏi đây." Sanji cáu kỉnh. "Tôi không cần cậu thay tôi bảo vệ danh dự của tôi."

"Không phải thế." Zoro lầm bầm, nghe có vẻ như đang ngái ngủ. "Cái thằng đó chỉ chọc tức tôi thôi."

~☆☆☆~

Khi Sanji mở mắt ra bất chấp cơn đau đầu và cơn buồn nôn kéo dài, anh nhìn thấy mũi kiếm của Wado ngay trước mũi mình.

"Ngươiai?" Zoro đang đứng nhìn anh trên boong tàu Sunny, với ánh mắt khắc nghiệt và không khoan nhượng. Sanji sững người trong giây lát, không quen với sự thiếu ấm áp trong ánh mắt đó.

Anh cảm thấy có sự dịch chuyển bên cạnh mình, và để ý rằng tay của Zoro vẫn đang đặt trên vai anh.

"Có lẽ Robin sẽ có lời giải thích rõ ràng hơn chúng tôi." Sanji thở dài và với lấy một điếu thuốc, cử động chậm rãi theo cách không gây đe dọa nhất có thể.

"Robin?" Giọng của Nami vang lên từ đâu đó đằng sau phiên bản này của Zoro. "Ý ngươi không phải là... Nico Robin chứ?"

Sanji đông cứng và cảm thấy Zoro bên cạnh cũng đang căng thẳng. Có thể nào, đâu đó ngoài kia, có một băng Mũ Rơm không có Robin? Sanji không thể theo kịp chuyện này. Anh chậm rãi rít một hơi thuốc và lắng nghe câu hỏi của Zoro. "Mọi người phiêu lưu với một Robin khác à?"

"Chúng tôi không phiêu lưu với bất kỳ Robin nào cả." Vivi nghiêm túc nói, bước đến đứng bên cạnh Nami.

Việc này khiến Sanji làm rơi điếu thuốc của mình.

~☆☆☆~

Sanji đến phòng đọc sách vào ngày cuối cùng, ngồi cạnh Robin, người đã viết thêm được hai trang vào cuộn giấy. Marimo vẫn ở bên cạnh anh, không ai trong số họ bỏ lỡ sự thật rằng 'Zoro kia' đã không tìm kiếm anh cho một trận đấu nữa.

Robin thở dài, thanh lịch đặt bút xuống.

"Tôi e rằng đây là tất cả những gì tôi có thể bổ sung được trong khoảng thời gian qua." Cô nở một nụ cười nhẹ với Sanji. "Thứ lỗi, tôi không thể giúp hai cậu tìm ra con đường quay trở lại băng của mình."

"Cô không cần phải xin lỗi đâu, quý cô Robin." Sanji lịch sự đáp lại, giọng điệu có lẽ đã kém nhiệt tình hơn bình thường một chút. "Đằng nào chúng ta cũng sẽ tìm ra mà."

"Tôi ghen tị với bất kỳ ai có thể giải câu đố đó cho cậu." Robin thở dài khi cô ấy bắt đầu cất lại những cuốn sách mà mình đã lật. "Nhưng tôi nghĩ mình sẽ phải hài lòng với việc đã giúp chắp nối lại các mảnh ghép."

Sau khi dừng lại vài giây, cô lại nói thêm. "Mong cậu sẽ tha thứ cho thái độ và hành vi của cậu kiếm sĩ băng chúng tôi. Tôi e rằng mối quan hệ của họ không giống như mối quan hệ của các cậu."

Đâu đó phía sau anh, có một Zoro đang làm những âm thanh giễu cợt.

"Ý của tên đầu rêu là..." Sanji nghiến răng giải bày. "Đó là... vâng, chúng tôi đã nhận thấy hai người họ dường như có... nhiều xích mích hơn chúng tôi." Anh nghĩ rằng đem bản thân ra so sánh có thể nhấn mạnh sự thù địch giữa phiên bản khác của cả hai.

"Tôi cho rằng cậu không nhớ cả hai đã cải thiện được mối quan hệ này như thế nào, phải không?" Robin hỏi nhẹ nhàng. "Sự thật mà nói, tôi ngờ rằng cả băng sẽ cảm thấy tốt hơn nếu hai người họ không–" Sau đó, cô ấy bỏ dở câu, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt khi nữ khảo cổ lúng túng một cách khác thường để tìm từ thích hợp.

Sanji rời mắt khỏi cô, anh không biết phải trả lời cho câu hỏi như thế nào để không làm cô khó chịu.

"Họ ghét nhau." Zoro lên tiếng nói thay. "không gì có thể thay đổi được."

"Chắc chắn là không quá khác biệt so với lần đầu tiên hai người bắt đầu xung đột chứ?" Robin nói. "Nếu chúng ta có thể chọn ra yếu tố đã giúp cải thiện mối quan hệ của hai cậu, có lẽ điều tương tự cũng có thể xảy ra với hai người họ."

"Tôi chưa bao giờ ghét tên đầu bếp." Zoro lầm bầm, giọng điệu bỗng dịu đi. "Cậu ta phiền phức và tôi muốn chặt đầu cậu ta cho xong, nhưng tôi chưa bao giờ ghét cậu ta."

Và tất nhiên Sanji biết điều đó, nhưng anh vẫn nhăn mặt khi nghe những lời này được thốt ra.

Họ xung đột, chắc chắn rồi. Nhưng bất kỳ tia thù ghét thực sự nào đã biến mất sớm đến mức anh hầu như không thể nhớ được cảm giác của nó nữa. Theo thời gian, hai người họ đã phát triển một nhịp điệu quen thuộc, một nhịp điệu với những nhát chém sắc bén và những cú đá mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là một sự đồng điệu thoải mái. Và nếu bắt Sanji phải thành thật, thì giữa họ đã luôn nảy sinh điều gì đó khác. Tất nhiên, anh chưa bao giờ nói ra nỗi lòng của mình vì dường như ông trời vẫn chưa trao bất kỳ động lực nào để khiến anh nói. Sanji đã nhận ra ánh mắt dịu dàng gần như không thể che giấu phản chiếu từ Zoro, nhưng cũng cảm nhận được từ đối phương cảm giác hài lòng khi không cần phải nói thành lời. Về điều này, họ dường như có cùng một tâm trí. Đằng nào thì, họ có tất cả thời gian trên thế giới này, việc gì phải vội vàng?

Bất kỳ giữa họ có tồn tại điều gì, dường như thứ đó đã trở nên sâu sắc hơn sau hai năm xa cách, và Sanji có lẽ đã nhận ra, đã muốn nói ra và đã nhìn thấy mong muốn tương tự từ kiếm sĩ... nhưng rồi sự kiện đảo Whole Cake đã xảy ra, rồi đến Wano Quốc ngay sau đó, họ hầu như không có thời gian để thở, chứ đừng nói đến một cuộc trao đổi riêng tư.

Nhưng làm thế nào để truyền đạt tất cả những điều đó cho một người lạ? Ngay cả khi đó là Robin? Sắp xếp lại trong tâm trí anh đã là đủ khó, để diễn đạt nó thành lời lại càng...

...dù biết họ là những đồng đội, là bạn bè và dường như hiểu rằng một ngày nào đó họ sẽ trở nên thân thiết hơn khi đến thời điểm thích hợp. Nhưng làm sao có thể giải thích cho mọi người điều họ đang chờ đợi khi chính anh cũng không biết chính xác họ đang đợi điều gì.

Sanji đã được cảm giác buồn nôn quen thuộc cứu rỗi khỏi những suy tư phải nói ra gì đó. Một âm thanh đau đớn phát ra từ cổ họng anh và anh vô thức đưa tay chạm vào nơi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực với dự đoán về cú nhảy tiếp theo, cảm giác dần trở nên khá hơn khi có bàn tay của Zoro nắm lấy tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro