Đi về phía mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐI VỀ PHÍA MẶT TRỜI - P1/4
1

Hôm nay, tin tức tổng giám đốc mới tới vừa truyền ra, cả văn phòng đều bàn tán sôi nổi.

"Hiếm khi có một quản lý trẻ tuổi tới chỗ chúng ta."

"Nhìn ảnh chụp đẹp trai lắm...".

“Vậy sao?” Tiểu Trịnh ở bàn bên cạnh tiến lại gần, nhìn ảnh giới thiệu của Tô Khải trong máy tính của tôi: "Cậu nói xem tổng giám đốc mới, còn chưa tới 30 này, đã lập gia đình chưa?"

"Lập rồi, nhưng cũng vừa mới ly hôn."

"Hả?"

Tôi đóng trang tính lại, lạnh lùng nói: "Chỉ là anh ta đã có bạn gái, có thể sắp kết hôn, không chừng còn đã tái hôn rồi."

Tiểu Trịnh trợn mắt há hốc mồm, "Làm sao cậu biết?"

Tôi lắc đầu, cười cười: "Đoán, nhìn mặt bắt hình dong đấy."

Thật ra thì không phải vậy.

Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.

Bởi vì vợ cũ của Tô Khải chính là tôi.

2
Tôi và Tô Khải, có thể xem như là đại diện của câu từ người có tình trở thành oan gia.

Chúng tôi là cựu sinh viên của Trường Đại học Sư phạm, anh ta lớn hơn tôi, được coi là đàn anh của tôi.

Có vài người, đi tới đâu cũng sẽ là tiêu điểm trong đám người, khiến người ta không thể không nhìn chăm chú anh ta, giống như Tô Khải vậy.

Tính ra, là tôi thầm mến anh ta trước.

Nhưng có rất nhiều cô gái thích Tô Khải, khi đó tôi không có chút tự tin nào, chỉ dám thầm xem anh ta giống “idol”, không dám thổ lộ.

Tất nhiên, cũng là vì sợ bị từ chối, sợ rằng sau khi bị từ chối, ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.

Cho đến kỳ nghỉ hè năm đó, chúng tôi đến các khu vực miền núi để giảng dạy, điều kiện chỗ ở ở vùng núi không tốt lắm, có một đêm, nơi ở của tôi bị nước rò rỉ, những giáo viên khác dẫn tôi đến một phòng học trống ở tạm, đợi đến khi sửa xong nóc nhà lại dọn về.

Khi tôi đến, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trong lớp học.

Đó là Tô Khải.

Có lẽ anh ta cũng được giáo viên đưa đến nơi này tạm thời trú mưa, mà không biết là vì quá mệt mỏi hay là vì nguyên nhân gì, anh ta cứ nằm sấp trên bàn học nho nhỏ, ngủ thiếp đi như vậy.

Tôi nhẹ nhàng kéo cái ghế bên cạnh anh ta ra, nhìn khuôn mặt ngủ say của anh ta, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

Lớp học không bật đèn, bên ngoài tiếng mưa ào ào, tôi nhất thời to gan, một ý nghĩ nhảy lên trong lòng.

Tôi từ từ đến gần mặt anh ta.

Chóp mũi gần như chạm vào nhau trong nháy mắt, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Thần trí của tôi trở lại, nó bị tiếng sấm đánh thức, tự giễu mình thấy sắc mất khôn, vừa định ngồi thẳng, đầu lại bị một bàn tay chỉ có lực vững vàng đè lại.

Tô Khải chậm rãi mở mắt ra, nhìn tôi kinh hoảng thất thố, chậm rãi mở miệng.

"Lục Xu, vừa rồi em....”

"Muốn làm cái gì?"

"Em không có, em không có muốn làm gì hết!"

Bị bắt gian tại chỗ, mặt tôi đỏ bừng trong nháy mắt, giãy dụa bảo anh ta buông tôi ra. Nhưng anh ta lại không buông, chỉ cong cong mi mắt nhìn tôi, trong lúc bất chợt, cứ như vậy hôn lên.

Tôi sợ đến mức thậm chí quên phản kháng.

Đó là một nụ hôn rất nhẹ.

"Nhưng mà anh muốn." Anh ta nói.

3
Cứ thế, tôi và Tô Khải ở bên nhau.

Anh ta là một người bạn trai tuyệt vời.

Hồi đại học chúng tôi đã ở bên nhau ba năm, vốn định là sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại thành phố gần trường để sống.

Nhưng anh ta đã bất ngờ nhận được cành ô liu từ một công ty nổi tiếng ở quê nhà.

Đó là một công việc anh ta hằng mơ ước, anh ta không muốn trở thành một giáo viên nữa.

Suy nghĩ nhiều lần, anh ta nắm lấy tay tôi và hỏi tôi có thể về quê với anh ta không.

Quê hương của Tô Khải cách quê hương tôi rất xa, không có đường sắt cao tốc trực tiếp, phải đi tàu hơn 20 tiếng mới có thể đến.

Cha mẹ tôi phản đối mạnh mẽ việc tôi trở về nhà với anh ta, thậm chí cha tôi còn tức giận với tôi nhiều lần.

Mẹ tôi hết lòng khuyên tôi qua điện thoại: "Con gái, ba mẹ không muốn con lấy chồng xa, là bởi vì bên kia không có một ai quen cả, đến lúc đó, con bị khi dễ thì làm sao bây giờ? Ai sẽ làm chỗ dựa cho con? Thậm chí con còn không có nơi nào để đi. . .”

Nhưng khi đó tôi, quá yêu Tô Khải nên không nghe lọt chữ nào.

Tôi nói với mẹ tôi rằng, Tô Khải sẽ không để tôi bị bắt nạt.

Nhưng kết quả, người bắt nạt tôi tàn nhẫn nhất, chính là anh ta.
4

Giống như là bị mỡ heo che mắt, mặc dù ba tôi đã nói đến như thế này: "Nếu như con muốn gả đến nơi đó, sau này đừng về nhà này nữa.", tôi vẫn dứt khoát như trước, sau khi tốt nghiệp liền đi theo Tô Khải, đi về quê nhà của anh ta.

Sau khi tàu đến ga, Tô Khải đến đón tôi.

Đó là một đêm tuyết rơi.

Tôi mặc áo lông dày, vọt vào lòng Tô Khải, hốc mắt đỏ hoe nói với anh ta rằng tôi đã đến.

Anh ta cũng đỏ hốc mắt, ôm mặt tôi hôn lung tung.

"Tô Khải. " Tối hôm đó, tôi nằm trong lòng anh, "Ba mẹ đều tức giận, ba nói em muốn đi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với em, em chỉ còn có anh thôi."

Anh ta ôm chặt tôi.

Anh ta nói, chúng ta kết hôn.

Anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời.
5

Vì vậy, tôi và Tô Khải đã kết hôn.

Sau khi kết hôn, tôi làm giáo viên tiếng Anh tại một trường tiểu học, trong khi Tô Khải làm việc trong công ty.

Lúc đầu, chúng tôi thực sự ngọt ngào và hạnh phúc.

Giống như tất cả các cặp vợ chồng mới cưới, chúng tôi nấu ăn cùng nhau, xem phim với nhau và làm việc nhà với nhau.

Cha tôi vẫn còn tức giận với tôi,  không đến đám cưới.

Mặc dù tôi buồn, nhưng khi tôi đắm mình trong sự ngọt ngào của cuộc hôn nhân mới đã vô tình bỏ qua rất nhiều điều.

Tôi luôn nghĩ, chờ chúng tôi nghỉ vài ngày, dẫn theo Tô Khải trở về, từ từ nói chuyện với ba, để cho anh ta cam đoan đàng hoàng trước mặt ba, ba khẳng định sẽ hết giận.

Nhưng Tô Khải lại càng ngày càng bận rộn, không riêng gì buổi tối phải tăng ca, thậm chí ngày lễ cuối tuần, cũng phải thường xuyên tăng ca.

Tôi rất đau lòng cho anh ta, bảo anh ta không cần liều mạng, anh ta lại ôm ta, nói mình nhất định phải cố gắng.

"Anh muốn nói ba biết, sự lựa chọn của em không sai, anh sẽ cho em sống cuộc sống mà tất cả mọi người đều hâm mộ."

6
Sự nghiệp của Tô Khải nhanh chóng bước vào giai đoạn thăng tiến nhanh chóng.

Chỉ trong hai năm, anh ta  đã làm quản lý bộ phận.

Trong hai năm, anh ta uống vô số bữa rượu, mỗi lần say nôn, đều là tôi ở một vừa đau lòng vừa giúp anh ta dọn dẹp.

Lần đầu tiên tôi gặp Tiếu Tịnh trong bữa tiệc thăng chức của tổng giám đốc Vinh Thăng.

Cô ta vô cùng nổi bật, trang điểm tinh xảo, cầm ly rượu thướt tha đi tới trước mặt Tô Khải, nghiêng đầu chúc mừng anh.

Có lẽ do giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, lần đầu tiên tôi cảm thấy không thoải mái.

Ngày hôm đó sau khi về nhà tôi hỏi Tô Khải đó là ai.

Tô Khải có chút say, ôm tôi hôn một cái, nói: "Tiếu Tịnh à, là đồng nghiệp trong bộ phận của anh."

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng anh ta đã ngủ thiếp đi.

7
Nhưng Tiếu Tịnh lại không phải là đồng nghiệp bình thường.

Cô ta nhanh chóng xâm chiếm cuộc sống của tôi và Tô Khải.

Tin nhắn lúc nửa đêm, thỉnh thoảng điện thoại, vết hôn trên áo sơ mi.

Những thứ này, rất nhanh trở thành nguyên nhân tôi và Tô Khải cãi nhau.

Tôi không có cách nào chịu đựng được sự khiêu khích quá mức rõ ràng của Tiếu Tịnh, mà thời gian Tô Khải tăng ca, cũng càng ngày càng nhiều.

Cho đến một đêm, tôi đợi đến 11 giờ, anh ta không về nhà.

Tôi bắt taxi đến cửa công ty anh ta, lại vừa vặn nhìn thấy, trên bậc thang, Tiếu Tịnh nắm tay anh, đang sửa sang lại cổ áo cho anh ta.

"Mau trở về đi." Cô ta mỉm cười, giọng điệu còn mang theo nhàn nhạt làm nũng, "Bằng không trong chốc lát cuộc gọi liên hoàn đ o /ạ/ t mạng gọi tới đấy."

Tô Khải bất đắc dĩ cười khổ.

"Chờ cô ta ngủ rồi anh sẽ trở về."

Đêm đó, tôi đã không chịu đựng được.

Tôi xông lên, đẩy Tô Khải ra, tát Tiếu Tịnh một cái.

Đêm đó Tô Khải đã nói gì?

Đúng rồi , anh ta nói:

"Lục Kiều, cô như vậy, giống như một người đàn bà đanh đá."

8

Sau đêm đó, quan hệ của tôi và Tô Khải tệ đến mức đóng băng.

Chúng tôi không nói gì cho đến nửa tháng sau, Tô Khải đẩy đơn ly hôn trước mặt tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta lạnh lùng như vậy.

Anh ta  nói với tôi, anh ta động chân tình với Tiếu Tịnh.

Anh ta biết ngoại tình không đúng, nhưng tình yêu đến, anh ta vẫn không thể khống chế được bản thân.

Tôi nhìn anh ta trong kinh ngạc.

"Tình yêu?". Tôi lặp đi lặp lại những gì anh ta nói, cảm thấy rằng cả thế giới sụp đổ.

"Anh với cô ta là tình yêu, vậy tôi thì sao?"

Anh ta im lặng trong một thời gian dài và chỉ nói một lời.

"Chúng ta ly hôn đi."

9
Tôi không đồng ý ly hôn.

Tôi không cam lòng.

Sau đó, Tiếu Tịnh đến trường để tìm tôi, nói rằng cô ta muốn nói chuyện với tôi.

"Phụ nữ không có bản lĩnh, mới dựa vào hôn nhân trói chặt đàn ông." Đối mặt với tôi, vẻ mặt cô ta  khinh thường,

"Cô làm như vậy có ích gì?" Cô ta đã lấy một video giám sát từ điện thoại di động của mình.

"Cô Lục à, cô nói xem, nếu học sinh của cô biết bộ dáng của cô đêm đó, sẽ nghĩ như thế nào? Nếu nhà trường biết điều đó, họ sẽ nghĩ gì?”

"Cô mau ly hôn đi, Tô Khải là người đàn ông của tôi, cái gì nên làm chúng tôi đều làm hết rồi, hiện tại trong lòng anh ấy chỉ có tôi, cô cần gì phải tự tìm  khổ?”

"Lý do cô không ly hôn là gì?Cảm thấy anh ấy có tiền có sự nghiệp?" Vẻ mặt trào phúng nhìn tôi: "Nhưng làm người phải có tự biết mình cô chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, chỉ xứng với một giáo viên nam thôi, sống cuộc sống bình thường, không phải tốt lắm rồi sao.”

"Thế giới của Tô Khải, cô đã sớm không với tới."

Ngày hôm đó, cô ta nói rất nhiều và đe dọa tôi bằng video tôi đánh cô ấy đêm đó.

Và tôi đã không nói chuyện.

Cuối cùng cô ta lo lắng và hỏi tôi chính xác những gì tôi muốn.

Tôi chỉ nói một lời.

"Cô có bản lĩnh, thì kêu anh ta ly hôn với tôi."

10
Sau đó, Tô Khải không về nhà nữa, tôi liền gọi điện thoại cho anh ta hết lần này đến lần khác.

Anh ta kéo tôi vào danh sách đen, tôi sẽ chặn anh ta ở cổng công ty.

Tôi giống như điên.

Trong lòng chỉ có ý niệm.

Họ không để tôi sống tốt, tôi cũng không để họ sống tốt.

Tôi đã viết một bài phốt, đánh thành một tờ giấy A4, dán ở tầng dưới của công ty của họ, gửi cho tất cả mọi người ra vào công ty.

Không phải cô ta muốn cho tôi đẹp mặt à?

Vậy thì tôi sẽ cho cô ta đẹp mắt trước.

Không thì cô ta lại nghĩ tôi sợ.

Nhưng thật ra, tôi đã sớm không còn gì để mất.

Từ thời điểm tôi vì Tô Khải mà cãi nhau với gia đình, tôi chỉ còn có anh ta.

Nhưng anh ta không cần tôi.ĐI VỀ PHÍA MẶT TRỜI - PHẦN 2/4
11
Tiếu Tịnh đã đánh giá thấp sự đ../i/ê..n rồ của tôi để bảo vệ cuộc hôn nhân này.

Cô ta mắng tôi là một bà đ...i...ê/n.

Chuyện của cô ta và Tô Khải nhanh chóng lan truyền khắp công ty, mà công ty vì muốn bảo vệ hình tượng, sa thải cô ta.

Chuyện này cũng truyền đến tai cha mẹ Tô Khải.

Cặp vợ chồng già này là những người rất truyền thống, họ rất tức giận khi biết chuyện này.

Bọn họ gọi tôi và Tô Khải về nhà, trước mặt tôi, bố chồng đánh Tô Khải, mẹ chồng thì nói, nếu Tô Khải dám ly hôn, bà sẽ  treo cổ.

Cuối cùng, Tô Khải  thỏa hiệp.

Anh và Tiếu Tịnh chia tay, trở về với gia đình.

Cuộc chiến tranh ba người này, cuối cùng tôi đã giành chiến thắng.

Đêm đó, tôi và Tô Khải nói chuyện cả đêm.

Chúng tôi cùng nhau nhớ lại quá khứ, tôi lật lại từng trang hình ảnh của chúng tôi trong quá khứ, nói đến cuối cùng tôi khóc, Tô Khải cũng khóc.

Anh ta đỏ mắt xin lỗi tôi, ôm tôi vào lòng một lần nữa, nói

Xu xu, thật xin lỗi, chúng ta hãy cùng nhau làm lại lần nữa.

Tôi không ngừng rơi nước mắt, cũng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Đêm đó, chúng tôi ôm nhau ngủ, anh ta rất nỗ lực, tôi cũng hợp tác.

Sau đó, chúng tôi đã trải qua khoảng hai tháng yên tĩnh, anh ta không còn thường xuyên làm thêm giờ, chúng tôi vẫn sẽ nấu ăn cùng nhau, xem phim với nhau, trò chuyện với nhau về những điều thú vị mỗi ngày, cùng nhau trở về thăm cha mẹ anh ta.

Chúng tôi đã thảo luận về kỳ nghỉ vào tháng tới, sẽ cùng nhau về để xem cha mẹ tôi.

Có vẻ như mọi thứ đã trở lại như trước đây.

Cho đến đêm đó, anh ta đi tắm, điện thoại di động của anh nhấp nháy trên bàn.

Tôi không thể nhịn được, nhặt nó lên xem nó.

Ghi chú tên điện thoại là "L", tôi mới bắt máy, đối phương liền cúp máy.

Tôi có chút tò mò, lại nhìn thấy một loạt tin nhắn tiếp theo đối phương gửi tới.

"Tô Khải, ngày mai anh có thể đến nữa không? Em nhớ anh nhiều lắm.”

“Ngày hôm đó em đã ôm gối khóc rất lâu, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, em không muốn ngủ một mình, em thật khó chịu, vì sao chúng ta rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau?”

"Em đã suy nghĩ rất lâu, cho dù anh không cho em danh phận cũng không sao, nhưng anh nhất định không thể không cần em, em thật sự rất yêu anh, em không thể không có anh."

"Anh tìm việc cho em, em sẽ ngoan ngoãn đi, em biết anh bởi vì cha mẹ không thể ly hôn với cô ta, chúng ta từ từ thôi, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, được không?"

Từng câu từng chữ đều là chân tình.

Từ ngữ là tình yêu đích thực.

Lúc Tô Khải tắm rửa đi ra, tôi còn ngơ ngác cầm điện thoại di động.

Anh ta đoạt lấy điện thoại di động, vội vàng liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Lục Xu....".

"Anh vẫn còn liên lạc với cô ta?"

Tôi đứng dậy, không thể tin nhìn anh, "Không chỉ liên lạc, anh còn giúp cô ta tìm việc làm? Còn ngủ với cô ta?"

"Em bình tĩnh một chút...".

Làm thế nào tôi có thể bình tĩnh lại, tức giận phá vỡ lý trí, tôi điên cuồng hét lên: "Làm sao anh có thể làm chuyện đó với tôi?! Tô Khải, sao anh có thể làm chuyện đó? Anh đã nói chúng ta sẽ làm lại lần nữa mà!”

Tô Khải mặc cho tôi kêu la phát tiết, thần sắc của anh ta  trở nên càng thêm lãnh đạm.

"Lục Xu, anh nói rồi anh sẽ không ly hôn với em."

"Tiếu Tịnh trong chốc lát còn chưa tiếp nhận được chuyện này, anh sẽ chậm rãi xử lý tốt.”

"Mấy ngày qua, anh cũng không thoải mái hơn em là bao."

Anh ta nói:

"Em đừng ép anh, được không?"

12
Đêm đó, tôi vốn dĩ có chuyện muốn nói với anh ta.

Tôi có thai.

Điện thoại và tin nhắn của Tiếu Tịnh làm cho niềm vui này biến thành bong bóng, càng làm cho quan hệ giữa tôi và Tô Khải rơi xuống đáy vực một lần nữa.

Một tuần sau, một đứa trẻ ở trường vô tình ngã xuống cầu thang.

Tôi vừa tình cờ đi ngang qua, không chút suy nghĩ liền ôm đứa bé kia vọt tới bệnh viện của trường.

Buổi chiều, bụng bắt đầu mơ hồ đau nhức, còn có máu bắt đầu chảy xuống.

Gọi điện thoại cho Tô Khải anh ta vẫn không nghe máy, tôi đau đến gần như ngất xỉu, đồng nghiệp luống cuống tay chân đưa tôi đến bệnh viện.

Đứa trẻ không thể giữ được.

Bác sĩ nói cái thai của tôi vốn không ổn định, chất lượng phôi thai không tốt, sảy như vậy cũng tốt.

Nằm trên giường lạnh lẽo, tôi lại gọi điện thoại cho Tô Khải.

Điện thoại reo trong một thời gian dài, nhưng không có kết nối.

13
Bởi vì phá thai tự nhiên, bác sĩ kê toa cho tôi một số loại thuốc, vì vậy tôi về nhà.

Trên đường đi, tôi ngồi trong một chiếc taxi, sự khó chịu của cơ thể làm cho tôi nghẹt thở và khó chịu, để đánh lạc hướng sự chú ý, tôi mở điện thoại di động, lướt video ngắn.

Mới đây, đoạn video "Vương Bảo Xuyến đào rau dại" cực kỳ hot.

Mọi người chụp hết cảnh hài hước này đến đoạn hài hước khác, khu vực bình luận đều nói não yêu đương đáng sợ cỡ nào.

Ngay cả chị gái lái xe taxi nghe thấy tiếng video trong điện thoại di động của tôi, cũng chen vào nói:

"Cô gái, cô nói xem Vương Bảo Xuyến này nghĩ gì, trên đời này đâu phải không còn đàn ông đâu chứ? Ba mẹ đi theo cô ta xui xẻo cũng thôi đi, ngọn núi cô ta ở cũng rất xui xẻo, cô ta ăn rau dại mười tám năm, móa, ngọn núi này đều bị cô ta làm trọc, rau dại càng đáng thương, rau dại người ta tự lực sinh trưởng cũng không dễ dàng gì mà?"

Dứt lời, cô ấy cười ha ha.

Tôi cũng cười.

Chị gái càng vui vẻ hơn, xuyên thấu qua gương chiếu hậu tiếp tục nói chuyện phiếm với tôi: "Bộ não yêu đương này thật đáng sợ.... Phải không? Cô gái cô sao vậy?"

Tôi dùng tay lung tung lau đi nước mắt không ngừng rơi, giật khóe miệng cười.

"Không, chị nói chuyện quá hài hước, tôi mắc cười quá.... nên chảy cả nước mắt."

"Ha ha, trên lưng ghế có giấy đấy, cô tự lấy đi ha."

Tôi rút  một tờ giấy ra, quay đầu lại, nhưng vừa vặn nhìn thấy kính xe phản chiếu chính mình.

Tóc đuôi ngựa buộc lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt oán độc, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt đẫm lệ.
Đây có phải là tôi không?

Đây có phải Lục Xu người được giải nhất cuộc thi múa tỉnh, tỏa sáng trên sân khấu năm đó không?

Đây có phải là Lục Xu luôn luôn tích cực hướng về mặt trời không?

Đây có phải là Lục Xu đã giành giải nhất kỹ năng giáo viên được ca ngợi là ngôi sao của ngày mai?

Tôi dường như đột nhiên nghĩ ra lý do không muốn ly hôn.

Tôi không buông xuống được, chấp nhất, đã sớm không còn là Tô Khải rồi.

Mà là tất cả những gì tôi đã từ bỏ để trả giá vì anh ta.

Cũng giống như Vương Bảo Xuyến, cũng vì cô ấy đã cho đi quá nhiều, cho nên không cam lòng, cho nên không buông xuống được, cho nên  cố chấp mười tám năm  muốn có kết quả.

May mắn thay, tôi chỉ có sáu năm.

May mắn thay, ... Chỉ có sáu năm.

14

Khi tôi trở lại khu dân cư, tôi thấy hai người ôm nhau dưới gốc cây từ xa.

Tiếu Tịnh đỏ hốc mắt, Tô Khải thì thương tiếc vuốt ve mặt cô ta.

Hai người không coi ai ra gì, hôn đến khó bỏ khó phân.

Ngay cả khi tôi đến gần, họ không thể nhìn thấy.

Tiếu Tịnh vừa hôn vừa mang theo nức nở: "Cô ta sắp tan tầm trở về, em phải đi, đúng không?"

Tô Khải im lặng một chút, không nói gì, chỉ hung hăng hôn cô ta.

Tôi yên lặng nhìn, rõ ràng thân thể rất khó chịu, nội tâm lại bình tĩnh kỳ lạ, không còn xúc động đến muốn tát như đêm đó.

Thậm chí cảm thấy buồn cười, mình giống như trong tiểu thuyết ngôn tình, là nữ phụ độc ác chắn ngang giữa nam nữ chính.

Họ yêu quá gian khổ, tất cả là vì tôi.

Sáu năm trước, Tô Khải, sau khi tôi hôn trộm không thành, chớp chớp ánh mắt lấp lánh ấn đầu tôi, Tô Khải nói với tôi: "Nhưng anh muốn".

Sáu năm sau, Tô Khải, đau lòng cho một người phụ nữ khác trước mặt anh ta, thậm chí còn không chia cho người bị sảy thai như tôi một ánh nhìn nào.

Lâu như vậy, tôi vẫn luyến tiếc, thứ vẫn luôn sống chết giữ lấy, rốt cuộc là cái gì?

Là nụ hôn đầu tiên bất ngờ không kịp đề phòng của đêm mưa, là ngọt ngào thầm mến hai chiều, là tuyết rơi dày đặc tôi buông bỏ tất cả chạy về phía anh ta, là khi anh ta nói với tôi, Xu Xu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.

Mà bây giờ tất cả hình ảnh này, cuối cùng bị hắt lên từng thùng sơn đỏ khó coi.

Không thể lau sạch nữa.

Ngẩng đầu lên, không có nước mắt.

Đột nhiên cảm thấy rằng hơi thở chưa từng nhẹ nhàng như lúc nào bao giờ.

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

Cái gọi là buông bỏ, cái gọi là không yêu.

Nó thực sự chỉ là một vấn đề trong nháy mắt.

15
Đêm đó, tôi đề nghị ly hôn với Tô Khải.

Anh ta giật mình, kéo cà vạt, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Em đừng náo loạn được không?"

"Là em đòi sống đòi chết không chịu ly hôn, hiện tại lại muốn làm là sao?"

Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi chỉ cố ý cãi nhau.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, im lặng nói: "Anh không muốn ly hôn à?"

Anh ta không nói gì cả.

Tôi cố nhịn cảm giác không khỏe, tiếp tục nói: "Anh nhẫn tâm để cho cô ta làm tiểu tam không nhìn thấy ánh sáng sao?"

Những lời này, dường như đã thành công chọc giận anh ta.

"Được, tốt.... Ly thì ly! Cô bằng lòng, tôi mừng còn không hết."

"Chỉ là Lục Xu, " Anh ta nhìn tôi, giọng không mang theo một chút nhiệt độ,

"Cô đừng hối hận."

Sao tôi có thể hối hận?

Những chuyện làm tôi hối hận đã đủ rồi.

Chỉ là rất kỳ quái, tôi vẫn cho rằng, Tô Khải còn muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này hơn cả tôi.

Nhưng vài ngày sau, khi tôi đưa đơn ly hôn cho anh ta để ký, anh ta đã không ký.

“Cô thật sự... Đã nghĩ kỹ chưa?" Anh ta ném bút của mình, có một chút khó chịu.

Tôi gật đầu.

Thật ra tài sản của tôi và Tô Khải rất đơn giản, nhà cửa xe cộ đều là tài sản trước hôn nhân của anh ta, chúng tôi có một ít tiền tiết kiệm, nhưng không nhiều lắm, tôi chỉ cần một nửa số tiền tiết kiệm này.

Không có lý do gì để anh ta không ký.

Nhưng anh ta lại mất ba ngày mới ký xong.

Một tháng sau, sau khi xử lý tất cả các loại công việc, tôi và anh ta đã đi đến Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn.

"Lục Xu. " Chân chính đến giờ khắc này, anh ta ngược lại không còn giương cung bạt kiếm như lúc trước, chỉ là xác nhận nhiều lần với tôi:"Cô thật sự nghĩ kỹ chưa? Ly hôn, chúng ta... sẽ không còn là vợ chồng nữa."

“Cô thật sự... Thật sự nghĩ kỹ chưa?" Anh ta hỏi một lần nữa.

Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta trông như thế nào ấy, rất buồn cười.

Có lẽ anh ta cho rằng tôi đang lạt buộc buộc chặt, đang âm mưu tìm cách mới gì đó, để phá hư tình cảm của anh ta và Tiếu Tịnh.

Vì vậy, đối với chuyện tôi đột nhiên đồng ý ly hôn, ngược lại lo lắng.

Nhưng tôi thực sự không còn yêu anh ta, thực sự muốn đi.

Một giây cũng không muốn ở lại nữa.ĐI VỀ PHÍA MẶT TRỜI - PHẦN 3/4
16

Một ngày sau khi hoàn thành thủ tục ly hôn, tôi rời đi.

Ngày hôm đó, tuyết rơi rất nhiều.

Tô Khải gọi điện thoại tới, lại nói muốn tiễn tôi.

"Không cần, tôi chỉ có một cái vali, chính là cái ba năm trước đã mang tới, tôi tự cầm được."

Nhưng anh ta vẫn đến.

Tại nhà ga xe lửa, tôi chờ đợi để kiểm tra vé, anh ta đứng lặng lẽ sang một bên.

Điện thoại di động của anh vang lên rất nhiều lần cũng không nghe máy, cuối cùng trực tiếp tắt máy.

Tôi nghĩ, anh ta ngoại tình, hôm nay tôi sảng khoái ly hôn, anh ta và Tiếu Tịnh có thể ở cùng một chỗ không hề trở ngại, giờ trong lòng anh ta  đối với tôi, có lẽ là có chút áy náy đi.

Nên đến tiễn tôi, có lẽ chỉ là vì để cho cảm giác áy náy của mình giảm bớt một chút đi.

Đến lúc kiểm tra vé, tôi đẩy vali về phía trước, anh ta đột nhiên kéo tôi lại.

Tôi  quay lại.

"Về đến nhà, nói cho tôi biết một tiếng ." Anh ta thì thầm.

Tôi lắc đầu và kéo tay anh ta ra.

"Tô Khải, chúng ta đã ly hôn."

"Từ nay về sau, coi như chưa bao giờ quen biết đi."

Dứt lời, tôi cũng không quay đầu lại mà đi.

Đứng trên bục giảng, trong bầu trời đầy tuyết, tất cả dường như đã được thiết lập lại.

Ba năm trước, tôi mang theo một trái đầy tình yêu và sự dũng cảm, mang theo một vali, đến đây một mình.

Ba năm sau, cùng một nhà ga, tôi đã ném tất cả những đau đớn và không cam lòng, lại một mình, rời khỏi đây.

Lần này, tôi sẽ không bao giờ quay lại.

17
Khi tôi về nhà, đã là 7 giờ sáng.

Lúc đứng trước cửa nhà, tôi do dự.

Năm đó không nghe lời ba mẹ nói, tùy hứng làm bậy, hiện giờ mình rơi vào kết quả như thế, là tôi đáng đời.

Tôi như vậy, có mặt mũi gì, trở về khóc lóc kể lể, trở về tìm ba mẹ che chở.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Mẹ tôi mặc đồ bộ, có lẽ là để đi đổ rác, nhìn thấy tôi, nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Xu, Xu Xu??"

"Mẹ..." Giọng tôi run rẩy.

"Trời ơi, đứa nhỏ này, sao trở về không nói trước?" Mẹ tôi vừa vội vàng kéo tôi vào nhà, vừa hướng bên trong kêu, "Baba, mau ra đây, Xu Xu về rồi."

“Sao đột nhiên trở về? Mặc mỏng như vậy, bàn tay con lạnh như vậy, con đứng ở cửa bao lâu? Sao không gõ cửa?" Mẹ tôi nhận lấy cái vali trong tay tôi, "Tô Khải đâu? Sao không đi cùng con?"

Đúng lúc này, ba tôi cũng đi ra khỏi phòng ngủ.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, nước mắt chảy dài.

"Ba, mẹ....".

"Con ly hôn rồi....."

18
Tôi nghĩ rằng biết tôi ly hôn, ba mẹ sẽ mắng tôi một trận.

Ai ngờ không ai nói gì tới tôi cả.

Mẹ tôi nghe xong mọi chuyện từ đầu đến cuối, hốc mắt cũng đỏ lên, vừa tức giận đến phát run, mắng Tô Khải không phải người, vừa an ủi tôi.

"Cục cưng trở về là tốt rồi, hôn nhân này ly hôn cũng tốt, loại đàn ông chó này không xứng với Xu Xu của chúng ta, con nghe lời mẹ, sau này chúng ta vẫn vui vẻ nhé, cuộc đời còn dài."

Tôi nhào vào ngực mẹ tôi và khóc.

Ba năm qua, đủ loại uất ức không thể nói với ai tựa như tụ thành sóng to gió lớn vào giờ khắc này, tất cả đều có thể phát tiết ra.

Ba tôi ngồi một bên mà không nói một lời.

Có lẽ, năm đó ông cực lực ngăn cản, là vì sớm đoán được kết cục hôm nay.

Đêm đó, tôi ngủ ở căn phòng nhỏ của tôi, không có gì thay đổi trong phòng, các loại giấy khen và hình ảnh trước đây của tôi đã được dán trên tường. Mẹ tôi nói rằng bà và ba tôi dọn dẹp mỗi ngày.

"Ba con miệng cứng lòng mềm, tuy rằng năm đó giận dỗi nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con, nhưng những chiếc cúp của con, lau rất kỹ." Mẹ tôi ngồi ở bên giường nói với tôi, "Con đấy, giống hệt ông ấy, tính tình cố chấp lại quật cường, cho nên, ông ấy mới sợ con chịu thiệt đó."

Tôi gật đầu, đôi mắt tôi lại chua xót.

"Ngủ ngon nhé." Mẹ tôi sờ sờ trán tôi.

Tôi nhắm mắt lại, mẹ tôi tắt đèn và đứng dậy và đi ra khỏi cửa.

"Trời ơi, làm tôi giật cả mình." Ngoài cửa vang lên tiếng của bà: "Ông đứng đây làm gì?"

"Nó ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi."

"Khóc cả ngày, bà cũng không đắp mắt cho nó. " Giọng của ba tôi xuyên thấu qua cửa truyền tới, "Đợi lát nữa nó ngủ, lấy trứng gà lăn mắt cho nó đi, nếu không ngày mai sẽ bị đau."

Tôi trở mình, nước mắt lăn xuống một lần nữa.

19
Đêm đó, tôi đã ngủ rất sâu, cũng ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, tôi cắt mái tóc dài ngang eo của tôi, nhuộm tóc màu nâu sẫm, uốn xoăn tóc.

Nhân viên tiệm cắt tóc hô to mái tóc tốt như vậy, cắt đi rất đáng tiếc, hỏi tôi có muốn mang đi bán không.

Tôi lắc đầu, bảo anh  trực tiếp ném đi là được.

Trước kia để tóc dài, là bởi vì Tô Khải thích.

Anh ta  nói rằng tôi để tóc đen và thẳng là đẹp nhất, cho nên tôi không cắt cũng không nhuộm.

Còn bây giờ, tôi chỉ muốn làm hài lòng bản thân mình và bắt đầu lại từ đầu.

Chuyên ngành của tôi, là giáo viên tiếng Anh tiểu học, nhưng hỏi một số trường địa phương, tất cả đều tạm thời không có chỗ trống, cũng không có kế hoạch tuyển dụng.

Cũng may một người chị ở phòng bên cạnh muốn ra nước ngoài, mà công ty hiện tại của cô ấy thiếu một nhân viên tiếng Anh, cô ấy liền đề nghị tôi đi.

Vì vậy, tôi bắt đầu làm việc trong công ty này.

Đây là một doanh nghiệp tư nhân,  kinh doanh thương mại nước ngoài, có rất nhiều chi nhánh trong cả nước, nơi tôi đang làm, cũng là một trong những chi nhánh.

Môi trường công ty rất tốt, các đồng nghiệp xung quanh cũng rất thân thiện, công ty thường xuyên tổ chức các hoạt động giải trí cho nhân viên, cố định giúp đỡ một trường tiểu học miền núi gần đó, đây là những việc làm tôi cảm thấy hứng thú và là thế mạnh của tôi.

Trong ba tháng, tôi  đã có một thời gian tuyệt vời ở công ty này.

Ai ngờ tổng giám đốc cũ vì bệnh đột ngột phải nhập viện, sau khi xuất viện bởi vì tình trạng sức khỏe mà nghỉ, công ty lại tuyển thêm một tổng giám đốc.

Tôi chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp lại Tô Khải nhanh như vậy.

Hơn nữa, anh ta còn là tổng giám đốc mới của công ty tôi.

20
Nếu lúc này có một câu chuyện, gọi là "Gặp lại bạn trai cũ cặn bã, anh ta còn trở thành cấp trên của mình là một loại trải nghiệm gì", có lẽ là câu chuyện phù hợp nhất với tôi lúc này.

Nhưng đoạn thoải mái từ chức hoặc lập mưu trả thù, chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết.

Hiện tại ba mẹ tôi đã nghỉ hưu, tôi không thể tùy hứng từ chức, để họ nuôi tôi, hơn nữa tôi trừ làm giáo viên ra, không có kinh nghiệm làm việc khác, tìm kiếm một công việc ổn định cũng không dễ.

Ít nhất là ngay bây giờ, tôi cần công việc này.

Thật ra  đối với  việc Tô Khải tới nơi này làm việc, tôi ngoại trừ có chút ngoài ý muốn, cũng không có cảm giác gì khác.

Dù sao vị trí này của tôi, cơ hội tiếp xúc với tổng giám đốc gần như bằng không, công ty lớn như vậy, thậm chí ngày thường gặp nhau cũng hiếm.

Vì vậy, tôi vẫn bình tĩnh đi làm.

Mẹ tôi vì lo lắng tôi sẽ đắm chìm trong nỗi đau của cuộc hôn nhân trước đó, mấy tháng qua đã tích cực sắp xếp xem mắt cho tôi.

Tôi vì để bà an tâm, liền đi hết.

Chỉ là mạng lưới của bà quá rộng, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ gặp phải một vài người  kỳ quái.

Nhưng từ một góc độ khác, nó cũng mang lại một số niềm vui cho cuộc sống.

Hôm nay lúc ăn trưa, tôi nói chuyện phiếm với cô đồng nghiệp Nhàn Tại trong căng tin, cô ấy hỏi tôi gần đây xem mắt như thế nào.

Tôi thở dài, cười nói: "Hôm qua gặp một người, biết trước kia mình là giáo viên tiếng Anh, cậu có biết anh ta hỏi mình cái gì không?"

“Cái gì?".

"Anh ta nói muốn thi một nghiên cứu sinh tại chức, hỏi mình có thể dạy kèm tiếng Anh miễn phí cho anh ta không."

"Phụt!!" Nhàn Tại không nhịn được,trực tiếp phun đồ uống ra, vừa lúc đoàn người đi ngang qua bên cạnh bàn, một người trong đó dừng chân.

"Đây là loại người gì vậy ha ha ha ha ha...."Nhàn Tại cười xong lại cảm khái, "Chỉ là, ngay cả Lục Xu cậu mà cũng ly hôn, mình thật sự không rõ chồng cũ của cậu nghĩ như thế nào, rốt cuộc đàn ông thời nay muốn lấy loại người nào làm vợ? Thiên Tiên sao?"

Tôi cười cười, uống một ngụm canh, "Củ cải rau xanh, ai cũng muốn yêu đi."

"Mình hiểu." Nhàn Tại chậc chậc hai tiếng, "Đã ăn cơm trắng rồi, nên muốn ăn thử cám luôn...." Cô ấy đột nhiên im lặng.

Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, kết quả là cô ấy đã căng thẳng đến nỗi đứng dậy.

"Xin chào Tô tổng."

Tôi theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, thần sắc của anh ta, có chút kinh ngạc, cũng có chút phức tạp.

Có lẽ cũng không ngờ lại gặp được tôi ở chỗ này.

Nhàn Tại liều mạng dùng tay túm lấy tôi, nhiều người nhìn như vậy, tôi cũng đứng lên.

"Xin chào, Tô tổng."

Anh ta sửng sốt.

Một đám người bên cạnh cũng chào hỏi theo.

Chung quanh lập tức trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người muốn  xoát độ tồn tại trước mặt cấp trên, tôi kéo Nhàn Tại, hai người bưng mâm cơm, đi tới bên kia.

21

Sau đó, tôi không gặp lại Tô Khải trong công ty.

Một vài ngày sau đó là cuộc họp nửa năm của công ty, ngoài việc tổng kết và khen thưởng, mỗi bộ phận phải chuẩn bị chương trình.

Bộ phận đã sắp xếp từ lâu để tôi và một đồng nghiệp nam khác có kỹ năng khiêu vũ  thực hiện một điệu nhảy đôi.

Thời gian gấp rút, đã lâu rồi tôi không nhảy, đồng nghiệp nam cũng giỏi hơn tôi vì vậy tôi đã quyết định cải biên lại cách khiêu vũ mà tôi đã dùng để tham gia thời còn học đại học, biến nó thành một vũ điệu của hai người.

Mẹ tôi còn không biết bây giờ Tô Khải là tổng giám đốc công ty tôi, nghe được tôi muốn biểu diễn khiêu vũ, cũng hưng phấn tìm lại trang phục dự thi năm đó.

Đó là một chiếc váy khiêu vũ màu xanh lấp lánh.

Tôi đã thử, vẫn còn mặc được.

"Con gái mẹ thật đẹp, tựa như thiên tiên hạ phàm." Mẹ tôi xúc động.

Ngày biểu diễn, đứng trên sân khấu, tôi thực sự rất hạnh phúc.

Tốt nghiệp đại học, sau khi gả cho Tô Khải, đi làm rồi tan tầm, củi gạo dầu muối.

Hầu như tôi không nhảy múa nữa, đã rất lâu rồi tôi không đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Điệu nhảy này rất vui vẻ, đồng nghiệp nam phối hợp cũng rất tốt, rất là ăn ý.

Sau khi xuống sân khấu, hai chúng tôi vừa đi vừa nhìn lại sự ăn ý trên sân khấu, trò chuyện rất vui vẻ.

Thẳng đến khi có người hô một tiếng "Tô tổng".

Tôi quay đầu lại, Tô Khải đứng ở lối vào hậu trường, nhìn về phía tôi.

Không biết vì sao, anh ta một mình lẻ loi đứng ở nơi đó, lại cảm giác có chút đơn độc.

Mà thần sắc trong mắt anh ta, quá tối, tôi không thấy rõ lắm.

Cũng không quan tâm.

Tôi quay lại, đi ra bằng cánh cửa khác.

22
Sau cuộc họp nửa năm, tôi trở nên nổi tiếng trong công ty.

Thậm chí có mấy chị lớn nhiệt tình ở phòng bên cạnh đến hỏi tôi có bạn trai không.

Tôi thành thật nói với họ, tôi đã ly hôn.

Chị lớn tỏ vẻ kinh ngạc, càng nhiệt tình hơn, nói nhất định sẽ giúp tôi tìm một người đàn ông tốt.

Tôi mỉm cười nói cảm ơn.

Tôi cũng nhận được tin tốt.

Khu phát triển thành phố muốn mở một trường tiểu học thực nghiệm mới, đã đăng thông báo tuyển dụng giáo viên.

Một tuần sau, công ty đã sắp xếp một chuyến đi đến các trường tiểu học miền núi để thăm hỏi.

Khi lần đầu tiên tôi đến, tôi đã tham gia một khóa học, đồng nghiệp biết tôi có kinh nghiệm làm giáo viên, vì vậy lần này tôi cũng đề nghị để tôi đi.

Chỉ là tôi không ngờ, Tô Khải  cũng tới.

Bọn trẻ ở trường còn nhớ rõ tôi, bé nào cũng gọi “Cô Lục Cô Lục” mãi.

Tôi rất hạnh phúc, gửi  đồ ăn vặt cho các bé, lúc dạy tiếng Anh, tôi cho các bé chơi trò đại bàng bắt gà con, tôi làm gà mẹ, một đồng nghiệp nam làm đại bàng, đổ mồ hôi đầy đầu đang mệt mỏi không chịu nổi muốn uống nước, Tô Khải vẫn luôn nói chuyện với hiệu trưởng, đột nhiên đi tới.

"Mệt rồi sao, tôi sẽ thay cậu một lát." Anh ta nói với đồng nghiệp nam.

Đồng nghiệp nam  thụ sủng nhược kinh,  ngu ngơ gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi quay đầu lại, nói với cô gái nhỏ phía sau: "Em muốn làm gà mẹ không?"

Đôi mắt cô bé phát sáng nói muốn.

"Cô Lục đi uống chút nước, những cục cưng này sẽ giao lại cho em, phải bảo vệ tốt bọn họ đấy."

Dứt lời, tôi mỉm cười vẫy tay chào bọn nhỏ, đi đến lớp học.

23
Không có ai trong lớp học, tôi ngồi xuống, bụng mơ hồ có chút đau đớn.

Tính toán ngày tháng, hình như đúng là mấy ngày nay.

Sau lần sảy thai đó, tôi hầu như không nghỉ ngơi mà làm các loại thủ tục ly hôn với Tô Khải, dù không còn trong thời gian “ở cữ” nhưng ít nhiều vẫn có chút đau thắt lưng và đau bụng.

Gần đây luyện múa có chút mệt mỏi, đêm hôm trước phải thức đêm chuẩn bị tài liệu phỏng vấn cho trường tiểu học thực nghiệm, vừa rồi còn nhảy nhót một phen, cho nên lần này đau có hơi lợi hại.

Tôi không mang theo thuốc giảm đau, tự biết tình huống này nhất định là không thể kiên trì đến buổi chiều, vì thế gửi tin nhắn cho đồng nghiệp nam vừa làm đại bàng, nói tôi không thoải mái lắm, hỏi anh ta có thể lái xe đưa tôi về sớm hay không.

Đồng nghiệp rất tốt, nhanh chóng đến, lái xe đưa tôi trở lại bệnh viện thành phố.

Kết quả là hết bệnh này đến bệnh khác, bác sĩ chẩn đoán viêm ruột cấp tính, cần truyền dịch.

Tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà mang theo sổ bệnh án mấy tháng nay của tôi, đến bệnh viện một chuyến.

Ba mẹ nhanh chóng đến, vội vàng đóng viện phí lấy thuốc cho tôi, tôi nằm trên giường bệnh, nhắm mắt truyền dịch.

Phòng truyền dịch rất ồn ào, không biết bao lâu sau, tôi mở mắt ra, nhưng thấy một người đàn ông đứng trước giường bệnh của tôi.

Đó là Tô Khải.

"Anh...."

"Tiểu Trịnh nói. Em ở bệnh viện này, tôi có chút lo lắng, cho nên, lại đây...".

Tiểu Trịnh là đồng nghiệp đã đưa tôi đến đây.

"Không cần thiết như vậy đâu. " Tôi lạnh nhạt:"Tô tổng."

Tô Khải cầm một tờ giấy hồ sơ bệnh án trong tay, sắc mặt rất tái nhợt, giống như anh ta mới là bệnh nhân.

"Vừa rồi... Lúc em ngủ, hồ sơ bệnh án bị người ta đụng rơi  xuống mặt đất, rớt ra, tôi, tôi nhặt lên..."

Anh ta đến gần, hốc mắt đỏ hoen, tay gắt gao nắm lấy giấy hồ sơ bệnh án, run rẩy lên tiếng.

“Chúng ta... từng có một đứa con sao?"

Hồ sơ bệnh án đó được viết vào tháng trước lúc tôi được kê đơn thuốc điều trị, trên đó đã đăng ký lịch sử y tế trước đây.

"Ngày 26 tháng 10. " Anh ta khó khăn mở miệng, "Em đề nghị ly hôn với tôi, là bởi vì ngày đó.... con đã mất sao?"

Tay anh ta run rẩy, tôi đưa tay tiếp nhận hồ sơ bệnh án.

Nếu là tôi trước kia, có lẽ tôi sẽ đầy bụng uất ức oán hận,  không ngừng khóc lóc kể lể việc đứa nhỏ này mất đi với anh ta.

Nhưng bây giờ, tôi đã không có gì để nói với anh ta.

“Không phải.." Trái tim tôi, bình tĩnh như một hồ nước không có gợn sóng.

"Là bởi vì không yêu nữa."

"Tô Khải. " Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lặp đi lặp lại,

Đúng lúc này, ba mẹ bước vào.

Nhìn thấy Tô Khải, hai người đều sững sờ tại chỗ.

Tô Khải cũng ngây ngẩn cả người, anh ta há miệng,  vậy mà lại có thể kêu một tiếng: "Ba, mẹ....".

Mẹ tôi giật mình trong chớp mắt, cảm xúc lập tức kích động.

"Cậu là tên khốn kiếp, có tư cách gì gọi chúng tôi là ba mẹ?".

Nước mắt mẹ tôi trong nháy mắt chảy ra, "Con gái chúng tôi đang yên đang lành giao cho cậu, nhưng cậu đã đối xử với con bé như thế nào? Hả?  Cậu còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao?!". Bà xông lên muốn đánh Tô Khải: "Cậu c  ú  t cho tôi! Lập tức c ú   ct!"

"Mẹ nó à."." Cha tôi đã giữ bà ấy lại.

"Ba nó à!". Mẹ tôi quay đầu lại, tức giận đùng đùng, "Ông cản tôi làm cái gì?".

Ba tôi lắc đầu với bà: "Nơi này nhiều bệnh nhân như vậy, bà ở lại với Xu Xu trước đi."

Dứt lời, ông nhìn về phía Tô Khải, trầm giọng nói.

"Cậu, theo tôi ra ngoài."

25
Ba tôi và Tô Khải đi ra ngoài không lâu sau, liền nghe thấy ngoài cửa có người hô: "Trời ơi, có chuyện rồi có chuyện rồi.”

Tôi sợ hãi, vội vàng để cho mẹ tôi đi ra ngoài xem.

Mẹ tôi đi một thời gian không trở về, ngược lại người nhà ở giường bên cạnh đi vào.

"Trời ơi, mọi người không biết đâu, vừa rồi ở cửa có đánh nhau."

Trái tim tôi lập tức vọt lên cổ họng, chỉ nghe người nọ tiếp tục nói: "Ông kia đã gần 60 rồi, hung hăng đ.,,,á ...n,,,h một thanh niên nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, thiếu chút nữa bệnh viện đã báo cảnh sát, kết quả người trẻ tuổi kia còn nói không cần."

Trong mô tả sinh động của mình, tôi biết hết những gì ba tôi đã nói.

Ba tôi vừa đánh vừa nói,

"Cậu không có tư cách gọi chúng tôi là ba mẹ."

"Con gái tôi từ nhỏ đã được tôi nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, tới giờ tôi chưa từng để nó chịu bất kỳ uất ức nào.”

"Đứa con gái tốt của tôi, sinh ra để cho cậu giày xéo à?”

"Sau này tôi thấy cậu một lần đánh một lần."

Đúng lúc này, mẹ tôi đỡ ba tôi trở về.

"Sao lại xúc động như vậy?" Mẹ tôi tức giận với ba:"Già cả rồi, lại còn bị cao huyết áp, lỡ sức lực quá lớn, làm mình bị thương thì sao."

"Nó ứ,,c h,,i,,ế,,p con gái tôi, tôi không đ,á...n,,h c,,h,,ết nó là may rồi."

Ông đến và ngồi bên giường tôi.

"Ba…” Tôi đỏ mắt, kêu một tiếng.

Ba tôi gật đầu, nắm lấy tay tôi.

Im lặng một lúc lâu, ông nói với tôi: "Con gái, con phải biết rằng bất cứ khi nào, ba mẹ vẫn luôn là hậu thuẫn vững chắc của con."

"Công việc kia, không muốn làm thì thôi, ba mẹ có lương hưu, có tiền tiết kiệm, cho dù con không kết hôn không làm việc, ba mẹ cũng nuôi con nổi.

"Có ba mẹ ở đây, con vĩnh viễn không cần phải sợ ai."

"Cho dù trời có sập xuống,  ba cũng sẽ chống đỡ cho con."

Cuối cùng nước mắt của tôi đã tuôn ra,  tôi nhào vào vòng tay của  ba tôi và khóc.

Bình thường ba tôi không thích nói chuyện, cũng rất bướng bỉnh, lúc trước tôi nổi loạn tùy hứng, thường xuyên cãi nhau với ông.

Nhưng ông ấy, lại là người đàn ông yêu thương tôi nhất trên  thế giới.ĐI VỀ PHÍA MẶT TRỜI - 4/4 (HOÀN)
26
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, Tô Khải lại đến hai lần.

Đương nhiên, ngay cả cửa cũng không thể vào được.

Vài ngày sau, công đoàn công ty đã gửi rất nhiều thuốc bổ, tôi biết, đây là Tô Khải mượn danh nghĩa để gửi.

Có lẽ, sau khi anh ta phát hiện, anh ta muốn bù đắp cho đứa nhỏ không thể sinh ra kia đi.

Một ngày trước khi tôi đi làm, tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ.

"Lục Xu cô có biết xấu hổ hay không, ly hôn rồi còn nghĩ cách  dây dưa với chồng cũ." Phía sau là một loạt tiếng chửi rủa khó nghe.

Con số này, tôi cũng khá quen thuộc.

Ba mẹ ở trong sảnh kêu tôi đi uống canh gà đen, tôi xóa tin nhắn, trở tay kéo số này vào danh sách đen.

Ngày hôm sau đi làm, tôi mới biết, Tiếu Tịnh cũng tới nơi này.

"Thì ra Tô tổng đã kết hôn, " Trong phòng trà, Nhàn Tại lén tám chuyện với tôit: "Tuần trước Tô phu nhân đột nhiên tới công ty, còn đưa hoa quả cho mỗi bộ phận."

Cô ấy hạ giọng, "Cảm giác  là muốn tuyên bố chủ quyền, hôm qua bên ban thư ký còn có người nghe được hai người họ đóng cửa cãi nhau ở văn phòng tổng giám đốc, nghe thấy người phụ nữ hỏi vì sao anh còn quan tâm tới cô ta gì gì đó...".

"Mình còn nghe nói, Tô phu nhân này, là tiểu tam thượng vị...."Cô ấy cắn hạt dưa, tiếp tục nói, "Tô tổng vốn đã kết hôn, cô ta và  Tô tổng cùng làm chung một công ty, tiểu tam thượng vị, vợ cũ còn từng đến công ty náo loạn, nghe nói lúc ấy náo loạn rất lớn, công ty đã đuổi cô ta.”

"Kết quả vẫn  thượng vị thành công, vợ cũ có níu kéo thế nào, Tô tổng vẫn  ly hôn, nghe nói cũng mới kết hôn với cô ta cách đây không lâu.”

"Hình như Tô tổng rời khỏi công ty cũ, cũng là bởi vì sau khi kết hôn với cô ta bị mọi người chỉ trích quá nhiều, cho nên mới đổi công ty, kết quả vừa vặn tổng giám đốc chúng ta bị bệnh, đã bị điều đến chi nhánh chúng ta."

Cô ấy chậc chậc hai tiếng, "Quả nhiên, đàn ông đều thích gái hư."

Tôi mỉm cười không nói gì.

Sau khi tan tầm, tôi không trực tiếp về nhà, chị cả bộ phận bên cạnh giúp tôi sắp xếp xem mắt, đối phương đứng dưới lầu công ty tìm tôi.

Là một giảng viên khoa Tiếng Trung đại học, họ Đỗ, tên là Đỗ Nghiêu.

Kết quả là, tôi chỉ đến bãi đậu xe, đột nhiên bị kéo cánh tay của mình.

Quay đầu lại, là Tô Khải.

Anh ta thở hồng hộc, nhìn tôi, ánh mắt lộ ra quan tâm, "Em đi làm lại rồi sao? Thân thể khỏe rồi?"

Tôi sửng sốt một chút, còn chưa kịp đáp, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng nữ chói tai, ngay sau đó, bàn tay Tô Khải kéo tay tôi đã bị người ta mạnh mẽ kéo ra.

"Đây không phải là Lục Xu sao?" Tiếu Tịnh cười khanh khách.

Sắc mặt Tô Khải cứng ngắc, biểu tình không đẹp lắm.

"Nghe nói thời gian trước bị bệnh?" Trong lời nói của cô ta mang theo châm chọc nồng đậm: "Thế nào? Cách trước kia không dùng được, sau khi ly hôn bắt đầu giả yếu đuối?"

"Tiếu Tịnh.". Tô Khải trầm giọng, "Em đang nói cái gì vậy, hiện tại Lục Xu là nhân viên công ty của anh.”

"Nhân viên?". Tiếu Tịnh lập tức nở nụ cười, "Vậy thật đúng là trùng hợp, em còn  là nhân viên cũ của công ty anh đây này? Bây giờ công ty của anh có nhiều nhân viên như vậy, chỉ có cô ta yếu đuối, chỉ có cô ta thích diễn ? Anh quên mất cô ta đã dùng những cách ghê tởm gì để ngăn cản chúng ta bên nhau sao? Cô ta chỉ đang tìm cách hấp dẫn sự chú ý của anh một lần nữa ..."

"Tiếu Tịnh.".Tôi lạnh lùng cắt ngang cô ta: "Cảm phiền chú ý lời nói của cô, tôi và Tô Khải đã ly hôn, tôi không còn chút quan hệ gì với các người, tôi cũng không muốn nhìn thấy các người, cũng xin các người  đừng đến trêu chọc tôi."

Tôi đến gần một bước, "Nếu  cô cứ muốn  trêu chọc tôi, tôi không ngại giống như trước kia, để mọi người ở đây biết chuyện các người đã làm, cô biết đó, tôi có thể làm được."

Tiếu Tịnh ngây ngốc trong chớp mắt, tựa hồ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giọng cao lên.

“Cô có nhầm không? Hiện tại tôi mới là vợ hợp pháp của Tô Khải! Cô có tư cách gì....".

"Trước kia tôi là vợ hợp pháp của anh ta, không phải cô cũng không biết liêm sĩ dán lên sao?" Tôi cười lạnh một chút, "Như thế nào, hiện giờ vị trí thay đổi, quên lời mình đã nói trước kia à?"

Tôi đến gần, "Là cô nói với tôi mà, đàn bà không có bản lĩnh, mới dựa vào hôn nhân trói buộc đàn ông."

Sắc mặt Tiếu Tịnh lập tức trở nên trắng bệch.

"Xin lỗi, xin hỏi các người tìm Lục Xu, có chuyện gì không?" Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam dễ nghe.

Tôi quay đầu, là đối tượng xem mắt của tôi Đỗ Nghiêu.

Không biết vì sao, sắc mặt Tô Khải đột nhiên thay đổi.

"Là thầy Đỗ đúng không ạ?" Tôi hỏi.

Anh ấy gật gật đầu, "Đúng vậy, cô còn có việc phải xử lý sao? Cần giúp đỡ không?"

Tôi lắc đầu, cười nói: "Không cần đâu, chúng ta đi thôi."

Tiếu Tịnh  tựa hồ còn muốn đi lên nói cái gì đó, nhưng bị Tô Khải kéo lại.

Tôi không để ý tới hai người kia nữa, cũng không nhìn vẻ mặt của bọn họ nữa, trực tiếp lên xe Đỗ Nghiêu.

27

Trải qua sự kiện máu chó vừa rồi, tôi cũng không trông mong gì vào lần xem mắt này.

Tuy rằng Đỗ Nghiêu là một người có điều kiện rất tốt về mọi mặt, coi như là người có phẩm chất không tệ nhất  trong đối tượng xem mắt gần đây của tôi, nhưng nhìn thấy một màn vừa rồi, tôi nghĩ bất kỳ một người đàn ông nào cũng sẽ để ý.

Loại chuyện này, vốn là tùy duyên.

Nghĩ đến đây, tôi chân thành xin lỗi, "Hôm nay để cho anh cười chê rồi."

Ai ngờ anh ấy lại không để bụng, cười cười với tôi.

"Thật ra, khi người giới thiệu nói về tình trạng của cô, khi đó tôi quả thật đã tò mò, điều kiện như cô, vì sao lại ly hôn, thậm chí còn suy đoán lung tung.”

"Nhưng nhìn thấy những chuyện vừa rồi, tôi lại không còn cảm thấy lạ nữa."

"Loại hôn nhân này, không ly hôn còn chờ đón năm mới sao?"

Anh ấy nói một cách thẳng thắn và hài hước, làm tôi giật mình.

"Thật sự thì tôi, có lẽ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mở lòng tiến vào một đoạn tình cảm khác." Tôi thành thật mà nói.

"Không sao."." Anh ấy nói, "Nhưng vẫn phải có lòng tin vào cuộc sống, dù sao, trên đời này vẫn còn đàn ông tốt."

"Ví dụ như?".

"Đỗ Phủ."

"Hả?".

Anh ấy cười cười, "Còn có... Đỗ Phi.".

Tôi cười, cái quái gì vậy?

Bầu không khí trở nên thoải mái, tôi trêu ghẹo theo lời anh ấy nói: "Cho nên, đàn ông  họ Đỗ thì đều là người tốt sao?"

"Ừm."." Anh ấy dừng một chút, quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Tôi cũng họ Đỗ."
28

Sự thật chứng minh, ăn cơm với giảng viên  khoa tiếng Trung, vẫn rất thú vị.

Người ấy có thể trích dẫn kinh sách bất cứ lúc nào, làm  một số chuyện khô khan trở nên thú vị.

Mà một tháng kế tiếp, tôi ở công ty, cũng nghe được không ít tin đồn của Tô Khải và Tiếu Tịnh.

Trong đó nghe nhiều nhất, chính là chuyện mỗi ngày Tiếu Tịnh đến công ty đón Tô Khải tan tầm.

"Cứ nhìn chằm chàm  quản chặt thật đấy."

"Chỉ là cũng dễ hiểu thôi, bản thân là tiểu tam thượng vị trong công ty, thật vất vả mới chuyển sang chính thất, đương nhiên phải bảo vệ chủ quyền."

"Ngày đó Tô tổng chỉ tan tầm với thư ký, kết quả thư ký thiếu chút nữa bị vị kia dùng ánh mắt giết chết."

"Chậc, tôi nhớ cô gái kia có bạn trai rồi mà? Hiểu lầm phải không."

“Ai mà biết được? Nghe nói hai người sau đó lại cãi nhau."

Tôi lắng nghe trong im lặng, đột nhiên cảm thấy một chút buồn cười.

Khi đó tôi yêu Tô Khải, sống chết không muốn ly hôn, hai người bọn họ cùng chung kẻ địch, yêu đến chết đi sống lại, coi tôi là chướng ngại vật trên con đường tình yêu đích thực.

Bởi vì những trở ngại của tôi, họ càng cản càng hăng, thậm chí không tiếc vi phạm đạo đức, cũng phải ở bên nhau.

Nhưng khi tôi cạn kiệt tình yêu và chấp nhất, thực sự rời khỏi,  hai ngươi yêu đến nhiệt liệt như vậy, không ngờ lại trở về con đường cũ của tôi năm đó.

Tiếu Tịnh tràn đầy tự tin vào tình yêu cũng biến thành bộ dáng khó coi như bây giờ.

Cũng không biết, đây có phải là cuộc sống mà bọn họ muốn vào lúc đó hay không.

29
Tô Khải lấy danh nghĩa công đoàn, thường xuyên tặng cho tôi mấy loại thuốc bổ.

Chuyện này rốt cục cũng truyền đến lỗ tai Tiếu Tịnh.

Một đêm nọ, tôi tăng ca sửa sang lại tài liệu, tan tầm vừa vặn gặp Tô Khải ở cửa công ty.

Dường như anh ta do dự một chút, vẫn  đi tới.

"Gần đây có khỏe không?"

Tôi im lặng và nói, "Anh có thể hỏi công đoàn.”

"Nếu tôi tự mình tặng. " Anh ta nói, "Sợ em không nhận, mới mượn danh nghĩa công đoàn."

Tôi thở dài.

"Tô Khải, anh làm vậy làm chi."

"Tôi chỉ nghĩ, tôi muốn bồi thường....".

"Nếu như anh thật sự có chút áy náy với tôi và đứa nhỏ kia, thì xin đừng bao giờ quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Anh ta sững sờ tại chỗ.

Con người, thực sự là rất lạ.

Rõ ràng năm đó là anh ta yêu người khác, người vẫn muốn ly hôn cũng là anh ta, bây giờ lại đối với vợ cũ là tôi, dây dưa không dứt.

Tiếng giày cao gót "cộp cộp" truyền đến, không cần nhìn, cũng biết là ai.

"Lục Xu!". Tiếu Tịnh dùng dáng vẻ tôi biết mà, xông lên, "Cô có biết liêm sĩ không vậy?”

“Con cô m..ấ..t thì làm sao? Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi? Con cô  m..ấ..t rất đáng đời, nếu lúc đó cô sớm đồng ý ly hôn, cô căn bản sẽ không mang thai!”

"Đã ly hôn rồi, còn lấy chuyện của đứa nhỏ cố ý trêu chọc Tô Khải, làm cho anh ta áy náy, chơi lạt mềm buộc chặt đúng không? Cô cho rằng Tô Khải không nhìn ra tâm tư xấu xa của  cô, tôi còn nhìn không ra sao? Sao cô lại độc ác như vậy?!”

Nói xong, cô ta  giơ tay lên muốn tát tôi.

Tôi theo bản năng cản lại, kết quả có người nhanh hơn tôi một bước.

"Dừng tay."  Đỗ Nghiêu nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng nói.

"Chát." Tôi trở tay tát một cái, trực tiếp tát vào mặt Tiếu Tịnh.

Tiếu Tịnh sững sờ tại chỗ, Đỗ Nghiêu cũng sửng sốt.

"Cô đ,,,á///nh tôi?" Cô ta che mặt, sững sờ nói, "Cô đ,á,,n,,,h tôi? Cô... Dựa vào cái gì mà đ,,á,n  h tôi?"

"Không gì cả." Tôi lạnh nhạt nói, "Cảm thấy muốn đ//á//n//h, thì đ  á/.n..h, trước kia cũng không phải chưa từng đ///á//nh qua."

Phong độ của Tiếu Tịnh hoàn toàn không có, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới.
Tô Khải lập tức kéo cô ta lại.

Cô ta quay đầu, cuồng loạn, "Anh kéo em làm cái gì?".

“Em đủ rồi!"

"Anh mở to hai mắt nhìn rõ đi Tô Khải! Là cô ta đánh em!!"

Cô ta khóc và hét lên, "Sao anh có thể để cho cô ta đánh tôi? Sao anh có thể để cho cô ta khi dễ tôi?!"

"Rốt cuộc ai mới là vợ của anh!"

Tôi lẳng lặng nhìn Tô Khải kéo cô ta đang la hét đi, chỉ cảm thấy rất thổn thức.

Bộ dáng hiện tại của cô ta, so với bộ dáng của tôi lúc ấy, còn đanh đá hơn rất nhiều.

Quay đầu lại, tôi nhìn về phía Đỗ Nghiêu, thầm nghĩ không biết cái tát vừa rồi của tôi, có dọa anh ấy không.

"Xin lỗi, lần nào.... cũng để anh nhìn thấy cảnh khó coi như vậy."

Ai ngờ anh ấy lắc đầu, yên lặng duỗi ngón tay cái lên.

"Tôi cảm thấy, " Vẻ mặt anh ấy sùng bái. "Rất ngầu luôn.”

Chuyện đêm đó, ít nhiều vẫn truyền ra ngoài.

Đồng nghiệp bắt đầu nhìn tôi xì xào bàn tán, thậm chí ngay cả Nhàn Tại cũng đến hỏi tôi, có phải trước kia quen biết Tô tổng hay không.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn không nói gì cả.

Dù sao cũng đã là chuyện của quá khứ.

Những ngày sau đó, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Khi nhận được thông báo trúng tuyển giáo viên trường tiểu học thực nghiệm, tôi đã viết đơn xin từ chức và đưa cho công ty.

Điện thoại của Tô Khải nhanh chóng gọi đến điện thoại cố định của tôi.

Lần đầu tiên tôi đến văn phòng của anh ta.

Tô Khải cầm đơn từ chức của tôi trong tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nếu là bởi vì Tiếu Tịnh, em yên tâm, cô ấy sẽ không đến tìm em gây phiền toái nữa, em không cần từ chức."

Tôi lắc đầu, "Không liên quan đến cô ta."

"Nếu là bởi vì tôi....."

Anh ta  ngẩng đầu, "Xu Xu, trước kia tôi làm chuyện tổn thương em, thật ra gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi chỉ muốn bù đắp..."

Tôi thở dài.

"Tô Khải, lúc ly hôn, có thể có vài lời tôi chưa nói rõ."

Anh ta sửng sốt.

"Không sao, bây giờ tôi, nghiêm túc, nói lại với anh một lần nữa."

"Trong chuyện tình cảm của chúng ta, tôi vẫn luôn là người vì đôi mình mà từ bỏ mọi thứ, anh chưa từng bỏ ra gì, có được quá dễ dàng, cho nên không quý trọng, rất bình thường.”

"Mà tôi vì anh, đã từ bỏ những gì, anh cũng căn bản không biết, cũng sẽ không hiểu."

"Anh có nghĩ tới hay không, tôi gả cho anh, ở thành thị xa lạ, không có một người quen biết, tôi vì anh mà đến, có thể dựa vào, cũng chỉ có anh."

"Anh nói cả đời, tôi thật sự, cho là vĩnh viễn, cho nên anh vi phạm lời thề, tôi mới không thể tiếp nhận, điên cuồng muốn níu kéo."

"Nhưng anh  lại vì cùng Tiếu Tịnh ở cùng một chỗ, nghĩ hết biện pháp đẩy tôi ra.”

"Trong trận giằng co kéo dài của ba người này, tôi đã sớm hao hết tình yêu cùng chấp nhất đối với anh rồi.”

"Bây giờ tôi không cách nào có thể chúc phúc các người, nhưng cũng không cần anh thấy áy náy và có lỗi, tôi chỉ hy vọng vĩnh viễn không gặp lại các người, cũng hy vọng hai người đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Sau khi tôi nói xong, Tô Khải cúi đầu cụp mắt, im lặng thật lâu.

Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ một vòng.

Anh ta nói, anh hiểu rồi.
31

Sau khi rời công ty, tôi đã đi đến trường tiểu học thực nghiệm.

Tôi đứng trên bục giảng một lần nữa, tham gia vào sự nghiệp giáo dục yêu thích của mình, mỗi ngày đều rất phong phú.

Tôi và Đỗ Nghiêu dùng thân phận bạn bè để làm quen trước, cả hai tán gẫu, lại phát hiện thì ra ba anh và ba tôi, trước khi về hưu từng có một khoảng thời gian là đồng nghiệp.

Thỉnh thoảng Nhàn Tại sẽ liên lạc với tôi, theo cô ấy nói, sau khi tôi đi, Tô Khải làm thêm nửa năm ở công ty, liền chuyển về tổng công ty.

Lần cuối cùng tôi gặp Tô Khải và Tiếu Tịnh, là ở Hải Nam.

Lúc nghỉ đông, tôi dự định dẫn ba mẹ đi Hải Nam nghỉ phép, vừa vặn Đỗ Nghiêu và ba mẹ anh năm nào cũng đi, liền thương lượng cùng nhau đi, vừa lúc có thể gom một bàn mạt chược ở đó.

Có lẽ có một số oan gia chính là ngõ hẹp, lúc tôi đội mũ rơm lớn bên bãi biển mua phụ kiện vỏ sò, lại nhìn thấy Tô Khải và Tiếu Tịnh.

Hai người hẳn là cũng ra ngoài chơi, nhưng sắc mặt lại không đẹp lắm.

"Tại sao anh lại thêm wechat của cô ta?"

Giọng Tô Khải bất đắc dĩ, "Tiếu Tịnh, em đừng vô lý gây sự được không? Anh phải trả tiền cho cô ấy, thêm WeChat không được sao?"

“Anh căn bản cũng không muốn ra ngoài chơi với em có phải hay không? Anh muốn bỏ rơi em có phải hay không?" Giọng nói của Tiếu Tịnh đã mang theo nức nở, "Anh muốn vứt bỏ em  giống như năm đó vứt bỏ Lục Xu có phải hay không?"

Một lúc lâu sau, Tô Khải mới nói chuyện.

"Lục Xu không giống cô."

“Tôi thì thế nào? Thế nào hả?" Giọng của Tiêu Tịnh đã gần như cuồng loạn,

"Tôi nói cho anh biết Tô Khải, anh muốn tìm tiểu tam ly hôn với tôi, không có cửa đâu..."

Tôi không tiếp tục nghe nữa, bởi vì Đỗ Nghiêu đến gọi tôi.

"Bốn người già nghiện uống nước dừa rồi." Anh ấy  cười cười, "Kêu em qua đó đấy."

Cách đó không xa, dưới bầu trời xanh và mây trắng, mẹ tôi đang đeo kính râm lớn, vui vẻ vẫy tay với tôi.

"Xu Xu, ba con chặt cho con một quả dừa lớn, mau tới đây uống!"

Tôi mỉm cười và vẫy tay chào họ.

"Tới liền đây."

【End】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#zhihu