Chương 1: Tương tư minh nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người trong cuộc đời của mình sẽ có cơ hội đến quán rượu Vong Ưu một lần, có thể là một lần say nào đó, cũng có thể là một lần tỉnh nào đó, có thể là trong giấc mơ nào đó hoặc cũng có thể là sau khi chết đi.

Vong Ưu, tên trên mặt chữ, quên đi ưu sầu, người đến đó sẽ kể câu chuyện của mình, sau đó được chủ quán pha một chén rượu, sau khi uống xong quên đi ưu sầu, mơ một giấc mộng mà cả đời luôn mơ ước.

***

Leng keng leng keng

Tiếng chuông gió trước cửa vang lên báo hiệu một vị khách đã tới quán rượu.

Quán trang trí giống với quán bar hiện đại, nhưng không náo nhiệt trái lại rất yên tĩnh, bốn bề xung quanh ngoại trừ kệ rượu thì chính là bàn ghế rất nhiều, dù cho không có người khách nào.

Thiếu nữ tóc trắng ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở quầy gọi đồ bên trái.

Ở đó bartender trầm mặc thản nhiên nhìn thiếu nữ, không bất ngờ, không ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng đợi thiếu nữ lên tiếng

"Rượu ở đây có thể cho ta một giấc mộng mà cả đời luôn khao khát sao?" Thiếu nữ tóc trắng lên tiếng

Bartender gật đầu

"Thế nhưng phải dùng câu chuyện của mình để đổi lấy" Giọng nói trầm trầm vang lên làm người khác cảm giác an tâm

Thiếu nữ ngồi đối diện với bartender thế nhưng vì chiều cao khiêm tốn nên ngồi không đến,bartender liền chỉ chiếc bàn không biết từ đâu xuất hiện ở bên cạnh

"Có lẽ cô thích ngồi ở bàn trà này hơn"

Thiếu nữ tóc trắng ngơ ngác sau đó giơ tay vuốt ve chiếc bàn đầy hoài niệm

"Lần đầu tiên gặp cô ấy, trong đầu ta chỉ có hai từ, thật đẹp, thật mỹ lệ làm sao" Thiếu nữ tóc trắng bắt đầu kể câu chuyện của mình

"Cùng là mái tóc màu bạc trắng, tại sao mái tóc của cô ấy lại có thể lóng lánh như dòng suối tinh khiết như vậy,đôi mắt trong veo không hề chứa tạp niệm, nụ cười rực rỡ lại ngây thơ đơn thuần, dùng từ "đẹp" không thể diễn tả được hết vẻ đẹp của cô ấy, cho đến mãi sau này ta cũng không biết phải dùng từ gì để diễn tả về cô ấy, cuối cùng lại chỉ biết quy về hai chữ "ánh trăng""

"Ấm áp chiếu rọi khắp nơi,dịu dàng lại nhu hòa,mỹ lệ nhưng lại vĩnh viễn không chạm đến" Thiếu nữ tóc trắng nói đến đây liền có chút thẫn thờ

"Ý nghĩa của bảo hộ, ta vì cô ấy mà học được,cái gì mà văn chương thường ví von vì một nụ cười mà khuynh tẫn thiên hạ, ta vì cô ấy mà trải qua, đối với ta chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy hạnh phúc là đủ rồi"

"Ta không dám xa vời cầu mong tình cảm của cô ấy mà cũng không dám nghĩ đến, quan hệ như lúc đó cũng rất tốt"

"Ta cứ nghĩ đời này dù cho hi sinh bản thân mình cũng nhất định phải bảo vệ cô ấy, thế nhưng kết cục là ta chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn cô ấy rời khỏi thế giới này mà bản thân không thể làm gì được"

Thiếu nữ tóc trắng nắm chặt tay đến bật máu

"Dù cho việc đó đã qua lâu như vậy thế nhưng đối với ta vẫn là thống khổ không thôi,ta sống như cái xác không hồn, trái tim của ta tựa như đã chết theo cô ấy rồi, đã chôn vùi trong bão tuyết vô hạn vào năm đó rồi"

Thiếu nữ thẫn thờ nhìn về nơi xa xăm

"Hôm nay là sinh nhật ta... Bao năm ở bên nhau như vậy, thứ cô ấy để lại cũng chỉ có bức thư năm đó cô ấy viết chúc mừng sinh nhật ta...còn có... vị đắng của bánh kem đặc biệt chỉ làm riêng cho ta ăn"

"Ta không dám xa cầu gì nhiều, ta chỉ muốn gặp lại cô ấy, nhưng hiện thực chỉ có trong mơ ta mới được gặp cô ấy, thế nhưng cả trong mơ cô ấy cũng chính là xa vời như vậy"

"Rất muốn gặp lại cô ấy, được nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười rực rỡ như ánh trăng kia, nụ cười ngây thơ đơn thuần kia, chỉ mong lúc gặp lại, trên lưng không phải gánh vác trách nhiệm, không phải thân phận gì đặc biệt, không phải Valkyrie cấp S, không phải Thánh nữ Schariac, chỉ là Cecilia... duy nhất Cecilia... của ta"

Bartender đợi thiếu nữ tóc trắng kể xong liền đứng dậy đi đến quầy rượu bắt đầu pha chế, chốc lát liền hoàn thành một ly rượu có màu lấp lánh như ánh trăng.

Bartender đưa ly rượu đến trước mặt thiếu nữ tóc trắng

"Uống đi, uống xong ngươi sẽ có một giấc mộng như mong muốn"

Thiếu nữ tóc trắng tuy trước giờ không hay uống rượu thế nhưng lần này lại uống hết một hơi không hề chần chừ. Ly rượu này cũng không quá khó uống, trái lại chua chua ngọt ngọt đắng đắng giống như hương vị mình yêu thích.

Rượu trôi qua cổ họng, thiếu nữ liền ngủ say.

Bartender lại pha chế một ly rượu giống y hệt ly vừa rồi, giơ ly rượu lên cao, ngắm nhìn sự lấp lánh ánh sao trong ly rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi.

Ngọt có, đắng có,chua có, mặn có.

Ngọt vì kí ức ngọt ngào

Chua vì có nhiều lúc không nói nên lời

Mặn vì nước mắt

Còn đắng... đắng vì gì đây?

Tương tư minh nguyệt, ngắm sao trời

Nỗi lòng khó nói, người biết chăng?

Không phải không dám xa vời, chẳng qua chỉ là không dám chạm vào mà thôi.

***

Trong giấc mộng, thiếu nữ thấy mình đang ở vườn hoa ở Destiny, ở đó có bàn trà mà mình và Cecilia thường ngồi, trên bàn có bánh kem, trên bánh kem có dòng chữ 

"Theresa, sinh nhật vui vẻ"

Thiếu nữ ngơ ngác, đây là.....

"Happy birthday to you,Happy birthday to you...."

Một thiếu nữ tóc trắng khác bất ngờ xuất hiện, vừa đi vừa vỗ tay hát một bài chúc mừng sinh nhật.

Thiếu nữ tóc trắng kia đứng trước mặt Theresa, sau đó trao cho Theresa một món quà được gói lại rất cẩn thận.

"Theresa,sinh nhật vui vẻ"

Nước mắt Theresa bất giác chảy xuống, Theresa nhảy ào đến ôm chặt lấy thiếu nữ tóc trắng thật chặt, nước mắt rơi như mưa tựa như mọi buồn tủi bao năm qua đều dồn vào nước mắt mà bày tỏ

"Cecilia, ta nhớ ngươi, rất nhớ,rất nhớ ngươi"

Cecilia ánh mắt tràn đầy dịu dàng xoa đầu Theresa

"Hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi, đừng khóc như vậy chứ, Theresa đệ nhất đáng yêu bay đi mất đó"

Theresa dụi dụi đầu vào lòng Cecilia

"Ta mặc kệ,ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi"

Cecilia bất đắc dĩ vòng tay ôm Theresa

"Được, được, hôm nay ta ở đây với ngươi, chỉ ở riêng với ngươi, không đi đâu cả"

Theresa hít hít mũi, cố gắng ngừng khóc, nhưng tay vẫn ôm Cecilia không buông

Cecilia ôm Theresa vào lòng một lúc lâu, lâu đến mức Theresa từ tâm trạng kích động đến bình ổn dựa vào lòng Cecilia không muốn tỉnh dậy.

"Theresa, thổi nến sinh nhật đi"

"Không muốn" Theresa làm nũng

"Ngoan, hôm nay là sinh nhật ngươi, thổi nến ăn bánh kem xong ngươi muốn ôm ta bao lâu cũng được"

Theresa bĩu môi, bộ dạng bất đắc dĩ đứng trên bàn 

Cecilia mỉm cười nói

"Ngươi ước đi"

Theresa ngẩn ngơ, ước sao? Ước có tác dụng sao? Thế nhưng Theresa vẫn nhắm mắt, hai tay chắp lại cầu nguyện

Chốc lát Theresa mở mắt ra sau đó thổi tắt nến

Cecilia vỗ tay vui vẻ

"Theresa đệ nhất đáng yêu lại thêm một tuổi lại thêm đáng yêu"

Theresa bật cười

"Cecilia, ta muốn ngươi đút cho ta ăn bánh kem"

Nếu là bình thường Theresa sẽ không nhõng nhẽo thế này,thế nhưng Theresa biết đây là mộng, là giấc mộng mà bản thân mình luôn khao khát,vì vậy Theresa để bản thân tùy hứng một lần.

"Được" Cecilia vui vẻ chia bánh kem ra nhiều phần sau đó lấy một phần đút cho Theresa ăn.

Theresa nhìn Cecilia không chớp mắt, miệng thì thưởng thức vị bánh kem đang tan ra trên đầu lưỡi, vị ngọt vừa phải pha lẫn vị chua chua đắng đắng quen thuộc, đúng là vị bánh kem mà Cecilia thường làm cho mình ăn

Cỗ xúc động lại xuất hiện trong lòng thế nhưng Theresa cố kìm nén lại mỉm cười với Cecilia

"Bánh kem ngươi làm luôn ngon như vậy"

Cecilia xoa đầu Theresa, nếu là bình thường Cecilia sẽ nói nếu ngươi thích thì cứ tìm đến ta, ta sẽ làm cho ngươi ăn, thế nhưng lúc này Cecilia lại im lặng không nói gì trong ánh mắt lại có một chút gì đó khó hiểu.

Dường như Cecilia cũng biết là không thể cho nên mới không hứa hẹn, không muốn Theresa thêm đau lòng.

"Hôm nay ngươi muốn cùng ta làm những việc gì?" Cecilia lên tiếng

"Rất nhiều rất nhiều" Theresa trả lời "Thế nhưng lúc gặp được ngươi thì ta cũng không quan tâm những cái đó nữa, điều duy nhất ta muốn lúc này là ở bên cạnh ngươi, chỉ vậy thôi, không có trách nhiệm,không có thân phận đặc biệt, chỉ là Cecilia và Theresa, chỉ vậy thôi"

Cecilia ôm Theresa vào lòng, một động tác quen thuộc giữa hai người.

Cecilia nhìn Theresa an tĩnh nhắm mắt nằm trong lòng mình, liền khe khẽ thở dài thật nhỏ không để Theresa nghe được.

Theresa, ngươi biết không, nếu có thể, ta cũng có mong ước giống ngươi, không có trách nhiệm, không có thân phận đặc biệt, chỉ là Cecilia và Theresa.

***

Bartender phất tay, trần nhà liền biến thành bầu trời đầy sao lung linh huyền ảo, trên bầu trời đó có một mặt trăng ở chính giữa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu lên người Theresa.

"Theresa đệ nhất đáng yêu, cầu mà không được, không dám chạm vào, vòng luẩn quẩn này bao giờ mới chấm dứt?" Bartender thở dài nói một câu

***

Theresa tỉnh giấc, cảm giác như bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, ngày sinh nhật được ở bên cạnh Cecilia cả ngày, sau đó còn được ông nội tổ chức buổi tiệc sinh nhật thật lớn, còn có thế giới đó không hề có Honkai, không hề có Valkyrie, không hề có Thánh nữ, không hề có trách nhiệm nặng nề phải gánh trên vai, bọn họ chính là ở bên nhau rất vui vẻ và hạnh phúc.

Còn có một người thiếu nữ tóc trắng tên Kallen, một thiếu nữ tóc hồng tên Sakura, còn có Kiana, Theresa và Cecilia cùng chứng kiến Kiana trưởng thành từ từ lớn lên, sẽ nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương quang mà gọi Cecilia một tiếng mama, sẽ vô tâm vô phế mà gọi Theresa một tiếng dì.

Otto sẽ cưng chiều sủng nịnh Theresa gọi một tràng dài Tiểu Theresa đệ nhất đáng yêu,Cecilia sẽ dịu dàng mỉm cười xoa đầu Theresa, làm bánh kem cho Theresa ăn, Siegfried sẽ thỉnh thoảng cãi nhau với Theresa vài câu...

Tất cả đều là những chuyện nhỏ nhặt giản dị nhưng ghép lại chính là bức tranh hạnh phúc mà Theresa luôn mơ ước.

Theresa nhìn vào tay phải vẫn đang nắm chặt phong thư năm nào, còn có trên mặt ươn ướt, tay trái chạm vào liền cảm nhận được nước mắt đang rơi đầy mặt.

Theresa bi thương ôm phong thư vào lòng, cúi đầu giọng khàn đi khẽ thì thào một cái tên, cái tên quen thuộc lại làm bản thân nhung nhớ không thôi

"Cecilia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro