4.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đứng bên mộ đều bàng hoàng trước thi thể dính liền nhau trong quan tài.

Mẹ Triệu Khoát hét lên, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Bố Triệu Khoát vội ôm lấy bà ta, đồng thời nhìn thi thể mẹ tôi và Triệu Khoát trong quan tài không tách rời như thể họ sinh ra cùng nhau, mặt mày tái nhợt không nói nên lời.

Cậu tôi cũng là người làm cha, thấy vậy cũng không đành lòng nên dìu họ đi nghỉ.

Bản thân tôi từng nhổ giòi khỏi cơ thể, từng chứng kiến cảnh đáng sợ hơn nên không hoang mang mấy.

Chịu đựng mùi tanh, tôi đến bên quan tài xem xét kỹ hơn, nhất là chỗ hợp nhất và bụng mẹ tôi.

Nhưng dù có nhìn thế nào thì vẫn không có dấu vết khâu hai cái xác lại.

Bụng của mẹ tôi hơi phồng lên nhưng không căng như của tôi, mà giống mỡ hơn.

Khi tôi quan sát, có gì đó dưới da hơi giật giật.

Cứ thế, nó dừng lại rồi di chuyển.

Lúc tôi cẩn thận nhìn lại, nó hoàn toàn biến mất.

Tôi vội quay đầu nhìn Bạch Ly, hỏi: "Khi nãy bụng mẹ tôi chuyển động đúng không? Anh có nhìn thấy không?"

Bạch Ly gật đầu, mỉm cười dịu dàng với tôi, sau đó cầm nhánh cây gom lá thông dưới đất lại, định dùng lá thông cắm vào bụng mẹ tôi.

Nhưng trước khi ra tay, anh nhìn tôi, nhẹ giọng: "Có thể sẽ hơi đau một chút, cô uống miếng nước trước đi."

Không phải anh muốn cắm vào thi thể mẹ tôi sao? Sao người đau lại là tôi?

Tôi còn chưa kịp hỏi, Bạch Ly đã cầm lá thông, nhắm thẳng vào các huyệt trên bụng mẹ tôi, đâm từng cái lá xuống như châm cứu.

Rõ ràng anh cấm lá thông vào bụng mẹ tôi, nhưng bụng tôi lại có cảm giác đau như kim đâm, sau đó thứ trong bụng bắt đầu vặn vẹo như muốn chui ra ngoài.

Mấy mũi kim đầu còn có thể chịu đựng, nhưng theo cây kim càng lúc càng đâm xuống thì không còn như kim châm nữa, mà giống như dao đâm vào bụng, thứ trong bụng càng lúc càng muốn chui ra ngoài.

Tôi đau đến mức đứng không nổi, suýt chút ngã vào quan tài, may mà kịp đỡ lấy thành quan tài đầy ốc sên nên mới không bị ngã xuống.

Tôi đau đến mức gân xanh nổi đầy người, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Bạch Ly cầm lá thông xoay vòng vòng, dùng đôi mắt đào hoa nhìn tôi dò hỏi.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao trước khi ra tay Bạch Ly lại nói tôi sẽ đau.

Cơ thể tôi hình như được kết nối với mẹ!

Không đúng!

Thi thể mẹ tôi lúc này cứ như đang ngủ say, không hề phân hủy, mà điều nên xảy ra với bà ấy đang chuyển sang người tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, bẻ mạnh mấy con ốc ở quan tài.

Nhưng chúng lại hút quá chặt, chẳng giống ốc sên mà y như hàu.

Đối diện với ánh mắt quan tâm của Bách Ly, tôi cố chịu đau, mỉm cười: "Anh tiếp tục đi, tôi nhịn được!"

Sau đó tôi lại bẻ một con ốc!

Bạch Ly ừ nhẹ một tiếng, tiếp tục làm việc.

Theo mỗi lần Bạch Ly chọc lá thông, thứ chuyển động dưới bụng mẹ tôi càng thêm rõ ràng.

Mà tôi thì càng lúc càng đau.

Ban đầu tôi dùng sức bẻ mấy con ốc ra khỏi thành quan tài để chịu đựng, nhưng dần dần toàn thân bắt đầu rét run, ngay cả đứng cũng không vững.

Thời điểm Bạch Ly đâm vào vị trí gần rốt, tôi có cảm giác như có một con dao trực tiếp đâm xuyên qua bụng mình.

Con ốc trong tay bị tôi trực tiếp bóp nát, tôi đầu váng mắt hoa, không nhịn nổi nữa, rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

Đúng lúc này, Bạch Ly vươn tay ôm lấy eo tôi, lòng bàn tay còn lại phủ lấy bụng tôi.

Tay anh ấm như trứng gà mới luộc, cơn đau quặn thắt lập tức được xua tan.

"Còn hai mũi nữa." Anh mỉm cười, sau đó nhanh chóng cắm thêm hai mũi kim nữa.

Tôi vừa có cảm giác nhói lên, nhưng ngay khi anh ấn xuống bụng tôi, cơn đau liền tan biến.

Sau đó, tôi thấy có một con giun màu trắng chui ra từ lỗ rốn của mẹ.

Đây rõ ràng là thứ trong hình dùng để khâu xác của Triệu Khoát mà bố cậu ta cho chúng tôi xem.

Ngay khi thứ ký sinh trùng ấy chui ra, nó lắc lư cái đầu tròn như đầu nòng nọc, cất tiếng kêu chói tai.

Âm thanh khiến tai tôi đau nhói, ngay cả khi tay Bạch Ly còn đặt trên bụng mình, cơn đau vẫn ngày càng dữ dội như thể có một con rắn đang bò trong bụng tôi.

Con giun chui ra khỏi rốn của mẹ tôi ngọ nguậy mỗi lúc một dữ dội.

Bạch Ly nghe tôi kêu rên, lại liếc nhìn con giun đang thét chói tai kia.

Với một cái phẩy tay, tất cả lá thông lập tức bị nhổ ra.

Con giun chui ra khỏi lỗ rốn lại chui về bụng mẹ tôi.

Cùng lúc đó, trong bụng tôi như có một con sâu vô hình đang quậy phá, lần này ngay cả làn da của tôi cũng hơi cong lên như có một luồng khí truyền vào cơ thể.

Ngón tay Bạch Ly ấn xuống bụng tôi di chuyển theo luồng khí đó.

Rõ ràng con giun kia bị dọa sợ, vội bò lên trên. Bạch Ly nhìn chằm chằm thi thể tôi, ngón tay cũng đi theo.

Mọi sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào cảm giác kỳ lạ trong cơ thể.

Con sâu đó rõ ràng đã chui lại vào cơ thể mẹ tôi rồi, sao nó vẫn còn giãy giụa trong bụng tôi chứ!

Mãi cho đến khi ấn ngón tay vô tình di chuyển đến vùng nhạy cảm, anh lập tức rút tay về.

Nhưng con giun vẫn đang bò lên trên!

Tôi khó hiểu quay đầu nhìn Bạch Ly: "Sao anh không tiếp tục? Lỡ nó chui vào não, hay là..."

Nhưng đập vào mắt tôi là sắc mặt đỏ bừng của Bạch Ly, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, tay xoa xoa.

Anh kinh ngạc nhìn tôi, ho nhẹ một tiếng: "Sẽ không chui vào não đâu, nó sẽ bò qua cơ thể Triệu Khoát ở bên cạnh. Hai thi thể đó chính là nhờ con giun này mà mới hợp nhất."

Anh nói chuyện vô cùng nghiêm túc, nét ửng hồng trên mặt từ từ nhạt đi, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.

Anh nhìn thi thể Triệu Khoát, lại nhìn mẹ Triệu Khoát đang hôn mê bất tỉnh, tay cầm một nhánh cây, đập mạnh vào quan tài.

Anh vừa đập xuống, mẹ của Triệu Khoát vốn đang ngất xỉu đột nhiên kêu lên, sau đó tỉnh dậy.

Ngay cả bố Triệu Khoát đang ôm bà ta trong lòng cũng đau đớn kêu lên.

"Hai cái xác này đã được cổ thuật khâu dính vào làm một, sẽ kết nối với người có quan hệ huyết thống." Bạch Ly hừ lạnh một tiếng.

Dứt lời, anh xoay người đi vòng quanh ngôi mộ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cả ngày hôm nay tôi vừa đau vừa sợ, quá nhiều kích thích, bây giờ đứng bên quan tài vẫn còn chưa tỉnh táo.

Bạch Ly vừa đi, tay chân tôi liền mềm nhũn.

Bố mẹ Triệu Khoát đã hoàn hồn sau cú sốc ban đầu, vội đứng dậy chạy theo Bạch Ly, không ngừng hỏi anh đây là chuyện gì, phải giải quyết ra sao.

Bạch Ly chỉ đảo mắt nhìn, không nói gì, cúi đầu nhìn xung quanh ngồi mộ.

Tôi ngồi nhìn những con ốc trên quan tài và những con bị mình bẻ xuống, càng nhìn càng thấy lạ.

Ốc sên tuy có thể vừa sống dưới nước vừa sống trên cạn nhưng chúng bắt buộc phải sống ở khu vực ẩm ướt, không thể chôn vùi trong lòng đất.

Hơn nữa vỏ của những con ốc trên quan tài này không cứng như tôi từng thấy, chúng rất mỏng y hệt ốc bươu vàng, bóp một cái là vỡ.

Nhưng dù là ốc bươu vàng, muốn nở ra nhiều như vậy thì nhất định phải có trứng.

Dù cổ thuật lợi hại đến đâu cũng không thể có năng lực này.

Dù tôi chưa từng chứng kiến âm hôn, nhưng con người khi hạ táng bắt buộc phải có vải liệm.

Mẹ tôi và Triệu Khoát nằm trong quan tài, hai cái xác dính liền với nhau một cách khó hiểu, trần truồng như hai đứa bé sơ sinh.

Vậy vải liệm đâu?

Nhà họ Triệu có tiền, ngôi mộ của Triệu Khoát vô cùng hoành tráng, tất cả đều bằng đá cẩm thạch.

Nhìn nhà họ Triệu khai quan, nơi này không giống như đã bị ai đó động tay chân.

Không lẽ những con ốc sên này được vùi sẵn dưới lòng đất?

Tôi càng nghĩ càng thấy lạ, vì thế thử tiếp tục bẻ chúng xuống.

Ốc sên không lớn, lực hút rất mạnh, nhưng những con dài rất dễ bẻ gãy.

Vật vã một hồi, tôi cuối cùng cũng tìm có một khe hở nhỏ trên quan tài.

Từ khoảng trống đó, có rất nhiều con ốc luồn xúc tu của mình ra, cố bò ra ngoài.

Tôi vội gọi Bạch Ly: "Quan tài này có vách ngăn."

Bạch Ly đang tìm kiếm thứ gì đó quanh mộ và bố mẹ Triệu Khoát lập tức chạy qua xem.

Tôi chỉ vào khe hở trên quan tài.

Nét nghi ngờ trên mặt Bạch Ly lập tức biến mất, thuận tay cắm một chiếc lá thông vào.

Lá thông khá mềm, không cần dùng lực, anh đã nhét cả lá thông vào trong, sau đó rút mạnh ra.

Có một tiếng "cạch"!

Bạch Ly lập tức kéo tôi lùi lại, ngay sau đó lớp ngoài cùng của quan tài bật ra.

Ngăn bên trong của quan tài có rất nhiều chai lọ sứ to bằng ngón cái xếp ngay ngắn.

Có điều những bình sứ ấy không có nắp đậy, có cái thì đầy ốc sên bò ra, có cái thì có sâu bọ, có cái thì đầy mối mọt và những loại côn trùng khác.

Bố mẹ Triệu Khoát bị sốc đến mức không ngậm miệng lại được, chỉ vào quan tài, nói: "Đây là quan tài Hoa đại sư đặt làm bằng gỗ bách ở Liễu Châu để mai táng, sao lại thế này?"

Chết ở Liễu Châu, quan tài đúng là nên đặt mua ở Liễu Châu.

Chiếc quan tài này dài hơn hai mét, được làm bằng gỗ thô, chắc chắn tốn rất nhiều tiền.

Lúc nhấc quan tài lên, toàn bộ sự chú ý của chúng tôi đều dồn về phía những con ốc sên, không ai để ý tới chính chiếc quan tài này.

Bạch Ly đi vòng quanh quan tài, sau đó dùng nhánh cây bóc hết lớp ngoài của quan tài.

Trong vách ngăn bí mật toàn là sâu bọ.

Đào bới ra nữa thì thấy lớp vải liệm dưới đáy quan tài có rất nhiều mối mọt.

Việc này không thể không khen cổ thuật của Hoa An Bình lợi hại, hắn biết lợi dụng chiếc quan tài có vách ngăn, ghép hai thi thể lại thành một mà không cần mở mộ.

Cứ tưởng đã tìm ra nguyên nhân chúng tôi sẽ được cứu, ai ngờ sau khi Bạch Ly xem xong, lại nói với bố mẹ Triệu Khoát: "Chôn lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro